Vu Sính Đình ngồi trong mưa một hồi lâu, cô giúp việc vội cầm ô chạy ra ngoài, đứng đằng sau che cho cô.
Trở lại phòng, Vu Sính Đình run rẩy đi vào phòng tắm. Cô giúp việc cũng đem thuốc cảm lạnh lên, rót cho cô một ly nước ấm rồi đặt lên bàn.
Tắm rửa xong ra ngoài, cô ngồi trên giường như mất hồn. Cửa phòng mở ra, cô giúp việc đi vào, đưa cho cô viên thuốc với ly nước ấm rồi nói: “Vừa rồi tôi ở trong bếp, nghe hai cô cậu cãi nhau nên không ra.”
Nói tới đây, bà thở dài, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy hai người cãi nhau đấy. Không sao đâu, vợ chồng nào mà không có lúc ầm ĩ chứ, một thời gian sau hai vợ chồng bình tĩnh lại rồi nói chuyện với nhau là ổn thôi. Trong nhà không có gừng, thế nên tôi không nấu canh gừng cho cô được, mau uống thuốc cảm đi, không cẩn thận là cảm đấy.”
Vu Sính Đình nhận lấy viên thuốc, chiêu nước rồi cảm kích nói: “Cảm ơn cô.”
Cô giúp việc không biết rõ nguyên nhân, chỉ nghe thấy hai vợ chồng ầm ĩ ở phòng khách, sau đó vang lên tiếng sập cửa, lúc đó bà mới đuổi theo, ra đến nơi đã thấy Vu Sính Đình ngồi xổm trong mưa khóc nức nở. Đợi Vu Sính Đình uống thuốc xong, bà không an ủi gì nữa mà chỉ dặn cô đi ngủ sớm.
Đêm nay, Vu Sính Đình cả đêm không ngủ, Phùng Mộ Huân cũng không về, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô. Đột nhiên cô phát hiện ra, Hứa Diễn Thần là một quả bom nổ chậm giữa hai người họ, từ trước tới giờ hóa ra Phùng Mộ Huân vẫn luôn bận tâm đến mối tình sáu năm của cô và Hứa Diễn Thần.
Hai người vừa cãi nhau được một lúc mà anh đã giận dữ đá cửa bỏ đi, mặc kệ cô ở phía sau la hét thế nào đi nữa. Người đàn ông này có ham muốn độc chiếm quá mạnh, căn bản sẽ không đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ cho cô.
Công ty Vu Sính Đình và phía Hứa Diễn Thần coi như đã thỏa thuận xong, đôi bên chỉ còn phải bàn thêm một chút chi tiết nữa. Vu Sính Đình đưa Hứa Diễn Thần đi thăm một xưởng sản xuất của công ty. Lúc đầu, công ty Hứa Diễn Thần đề nghị thu mua nhà xưởng của họ, nhưng Vu Sính Đình nhất quyết không đồng ý. Dù sao nhà xưởng này cũng là tâm huyết nhiều năm của Vu Hàn Sinh, sao có thể bán cho người khác được.
Vu Sính Đình và Hứa Diễn Thần cùng ra khỏi xưởng, hai người đến nhà ăn dùng bữa. Cuối cùng, Hứa Diễn Thần nhìn cô như đang nghĩ đến chuyện gì đó: “Đình Đình, lần trước về Phùng Mộ Huân có hiểu lầm em không?”
Sắc mặt Vu Sính Đình cứng lại, cô lắc đầu nói: “Không, chẳng lẽ anh lại mong anh ấy hiểu lầm em?”
Hứa Diễn Thần bật cười: “Cũng không phải, Đình Đình, thật ra lần này đến đây, anh từng có ý định đưa em bỏ chạy, chỉ cần em nói với anh rằng em không tự nguyện cưới hắn, anh nhất định sẽ không buông tay.”
Dừng lại chốc lát, khóe miệng Hứa Diễn Thần lộ ra nụ cười chua chát, anh ta đưa mắt nhìn cô rồi nói tiếp: “Bây giờ cũng là quá khứ rồi, em nói đúng, làm người thì phải nhìn về phía trước, không thể dựa vào quá khứ mà sống được. Vài hôm nữa anh sẽ về Thâm Quyến, em nhớ bảo trọng, yên tâm, anh sẽ không liên lạc với em nữa.”
“Anh cũng bảo trọng, ở bên đó phải chú ý sức khỏe.”
Cuối cùng thì Vu Sính Đình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Hợp tác thành công, có thể dễ bề ăn nói với các cổ đông rồi.
.
Có điều, cùng lúc đó, Phùng Mộ Huân đang ở chỗ Phùng Nghị uống rượu. Phùng Nghị vừa nghe xong điện thoại liền báo cáo với Phùng Mộ Huân: “Anh, người của em vừa gọi điện đến, chị dâu với thằng ranh kia vẫn đi với nhau. Hôm nay hai người đó còn đến xưởng sản xuất, tranh thủ ăn cơm, chắc hợp đồng cũng đã bàn xong rồi đấy. Sau đợt này là thằng ranh kia sẽ về trụ sở chính.”
Thật ra, ngày Hứa Diễn Thần về thành phố, Phùng Nghị cũng biết. Lúc ấy, anh ta không để ý, trong lúc tụ họp anh em lỡ mồm nói ra. Phùng Mộ Huân ngồi bên cạnh nghe thấy, sắc mặt dù không có gì khác thường nhưng lại dặn Phùng Nghị cho người giám sát động tĩnh của Hứa Diễn Thần. Anh mơ hồ cảm thấy lần này Hứa Diễn Thần trở về không chỉ đơn giản vì việc hợp tác.
Sắc mặt của Phùng Mộ Huân tối đi, anh lạnh lùng cười một tiếng rồi lại ngửa cổ uống cạn rượu trong cốc.
Phùng Nghị biết tâm trạng anh không tốt nên thử khuyên: “Anh, em bảo này, anh đã lấy được về tay rồi mà sao còn lo lắng?”
Phùng Mộ Huân không đáp lời, chỉ siết chặt cái cốc trong tay, sắc mặt cũng trở nên u ám. Anh đã sớm đoán được rằng cô sẽ không nghe lời, quả nhiên là cô vẫn gặp Hứa Diễn Thần. Không nhịn được nữa nên anh mới ầm ĩ một trận với cô, không ngờ, vào ngày chiến tranh lạnh thứ hai, cô vẫn làm như không có chuyện gì mà đi gặp Hứa Diễn Thần.
Phùng Mộ Huân vĩnh viễn không thể quên được vẻ mặt thất thần của Vu Sính Đình vì Hứa Diễn Thần. Hình ảnh cô dưới sự sắp xếp của mình mà chia tay với Hứa Diễn Thần, cô tựa vào lòng anh ta khóc đau đớn, cả khi họ kết hôn, ánh mắt Vu Sính Đình nhìn Hứa Diễn Thần, anh vẫn mãi ghi nhớ.
Từ lúc kết hôn, Hứa Diễn Thần vẫn luôn là trở ngại chen ngang giữa họ. Phùng Mộ Huân tưởng rằng, chỉ cần mình đối tốt với Vu Sính Đình thì cô sẽ cam tâm tình nguyện. Nhưng hôm nay, anh cảm thấy, như vậy cũng vô ích, lúc đầu đầy tin tưởng rồi sau cũng lại thất bại. Phùng Mộ Huân phát hiện ra, mọi sự tự tin và lý trí của mình, khi ở trước mặt Vu Sính Đình đều như không tồn tại.
Từ đầu đến cuối, anh luôn muốn cả thể xác và trái tim cô đều thuộc về một mình anh.
Vu Sính Đình cùng Liêu Hải Lâm đi thăm Vu Hàn Sinh. Hai mẹ con nhìn bên bên mai tóc bạc trắng của Vu Hàn Sinh, cả sắc mặt kém của ông, thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Ra khỏi trại tạm giam, tâm trạng của Liêu Hải Lâm mới tạm ổn, còn hai tháng nữa thôi là Vu Hàn Sinh được ra ngoài. Dạo gần đây, hai mẹ con chỉ liên lạc qua điện thoại, phần lớn thời gian Liêu Hải Lâm đều đến đoàn sắp xếp tiết mục ca nhạc. Có điều, tính cách Liêu Hải Lâm vốn mạnh mẽ, trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố, khó tránh khỏi có người chỉ trỏ sau lưng, nói ra nói vào, rằng may mà có nhà họ Phùng chống lưng thì mọi chuyện mới được ổn thỏa. Giờ tâm trạng rầu rĩ của bà cuối cùng cũng có thể chuyển biến tốt đẹp.
Gần đây, Phùng Mộ Huân hiếm khi về nhà, Vu Sính Đình cũng rất buồn bực. Cho đu cũng đã từng chiến tranh lạnh rồi, nhưng cô căn bản không biết, sự tức giận của Phùng Mộ Huân càng tăng thêm vào ngày thứ hai họ cãi nhau.
Vu Sính Đình kể hết cho mẹ nghe nỗi buồn bực trong lòng, nhưng Liêu Hải Lâm thì vẫn đứng trên lập trường của Phùng Mộ Huân mà chỉ trích cô.
Cô vốn muốn nhận được lời an ủi, sau khi bị Liêu Hải Lâm mắng liền không nhịn được mà phản bác: “Mẹ, con không cảm thấy chuyện này là do con sai. Tại sao dù xảy ra chuyện gì thì mẹ vẫn luôn nói đỡ cho Phùng Mộ Huân? Chuyện lần này là do anh ấy sinh sự vô lý, công ty của bố do con quản lý, nói hủy hợp đồng là hủy được sao? Cái tính độc đoán như vậy ai mà chịu nổi.”
Liễu Hải Lâm vỗ vỗ lên tay cô, kien nhẫn khuyên cô: “Điểm Điểm, vợ chồng cãi cọ ấy mà, một bàn tay vỗ không kêu nổi. Cứ cho là con gặp Hứa Diễn Thần vì việc công, nhưng như vậy có thể chứng minh được gì? Con ngẫm lại xem, hồi trước quan hệ của con với Hứa Diễn Thần tốt như thế, mẹ còn nhớ rõ cái vẻ mất hồn của con vì nó, con đối đãi thế nào với Mộ Huân. Cho dù Mộ Huân có nghi ngờ gì cũng là bình thường, nó là chồng con, có tâm lý đấy là phải. Trên phương diện tình cảm, đàn ông căn bản là không rộng lượng đâu, điểm này không giống với phụ nữ chúng ta.”
Vu Sính Đình cũng hiểu được ý Liêu Hải Lâm nói, trong chốc lát không thể nghĩ ra cách phản bác lời của mẹ.
Lúc này, Liêu Hải Lâm thấy con gái không nói lời nào bèn nói tiếp: “Nghe lời mẹ đi, mình chủ động có gì không tốt chứ, cũng lấy nhau rồi, đừng nghĩ là giống như khi còn yêu nhau. Chẳng phải là Mộ Huân không về sao? Thế nên, con ấy, trong vòng mấy ngày tới phải đến quân khu đi, ở đấy đợi nó rồi nói với nó vài câu, nhẹ nhàng giải thích với nó. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, mẹ biết, Mộ Huân rất quan tâm cho con, nếu không bố mẹ cũng không vội vàng gả con cho nó. Mặc dù bố mẹ có chút tư tâm, nhưng trừ cái đó ra, nó còn mạo hiểm giúp bố con, chạy đôn chạy đáo trên ngành những ba ngày, còn không phải vì con thì là gì. Phải đứa khác, có khi đã bỏ của chạy lấy người rồi cũng nên.”
Nghe lời khuyên của Liêu Hải Lâm, thứ Hai, sau khi tan làm, Vu Sính Đình lái xe thẳng đến quân khu.
Vào phòng, cô đang định làm gì đó cho Phùng Mộ Huân, ra ban công thì phát hiện Phùng Mộ Huân đã giặt sạch quần áo phơi ngoài đó rồi.
Trong phòng gọn gàng ngăn nắp, tủ lạnh cũng chứa đầy nguyên liệu nấu ăn, xem ra mấy ngày nay anh sống một mình nhưng cũng không tệ.
Cô thay quần áo, vào nhà tắm tắm rửa qua, sấy khô tóc rồi mới ra ngoài, ngồi xem TV ở phòng khác một lúc lâu mà Phùng Mộ Huân vẫn chưa về.
Cô lên tinh thần, nghĩ thầm hôm nay bất luận thế nào cũng phải chờ Phùng Mộ Huân về.
Hơn mười giờ tối Phùng Mộ Huân mới về. Nghe thấy tiếng mở khóa, Vu Sính Đình đứng bật dậy rồi nhìn thấy Phùng Mộ Huân ngay tức khắc. Hai người chỉ nhìn nhau trong chốc lát, đôi mắt Phùng Mộ Huân lóe lên một vẻ khác thường, nhưng anh vẫn che giấu bằng thần sắc nghiêm nghị.
“Sao em lại đến đây?”
Phùng Mộ Huân hoàn toàn không ngờ cô lại đến quân khu, thời gian này, anh vẫn dùng thái độ lạnh nhạt để đối mặt với mâu thuẫn giữa hai người.
Vu Sính Đình trả lời: “Em không thể tới sao?”
Anh cau mày nhìn cô một cái, không đáp lại.
Phùng Mộ Huân đang mặc một chiếc sơ mi, cúc áo trước ngực cởi vài cái, trên tay vắt chiếc áo quân phục. Sau khi đóng cửa, anh ném áo xuống salon, mặt mày lạnh tanh, ánh mắt nghiêm nghị, trên mặt viết rõ bốn chữ người khác chớ gần. Anh vào nhà tắm, cả quá trình ấy vẫn không nói với cô câu nào.
Tắm xong, Phùng Mộ Huân vào thẳng phòng ngủ.
Vu Sính Đình theo anh vào phòng ngủ. Đối mặt với bóng lưng của anh, cô không biết nên nói gì để giảm đi sự ngột ngạt của bầu không khí này.
Không khí trong phòng ngủ có vẻ quái lạ. Biết đằng sau có người, anh lạnh nhạt hỏi: “Có việc gì?” Vừa hỏi anh vừa đưa lưng về phía Vu Sính Đình mà mặc bộ đồ huấn luyện. Thay quần áo xong, anh định đi qua cô. Vu Sính Đình vội vàng đuổi theo, cô nhếch miệng, nhìn lưng Phùng Mộ Huân mà hét lên: “Phùng Mộ Huân!”
Tay Phùng Mộ Huân đang đặt trên tay nắm cửa, anh dừng lại, cau mày, lại nghe thấy cô hỏi tiếp, “Anh lại phải ra ngoài à?”
Anh không xoay người, vẫn đưa lưng về phía cô và hờ hững nói: “Ừ, em không phải chờ anh, đêm nay anh có việc, không về đâu.” Nói xong, anh kéo cửa ra, hiên ngang bước đi.
Lời nói của Phùng Mộ Huân vô cùng lãnh đạm, không có chút ấm áp nào, anh chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng.
Vu Sính Đình đứng tại chỗ, cảm giác như trái tim mình đang toạc ra. Cô phấn khởi đến quân khu với anh, muốn chủ động làm hòa với anh, nhưng cô phát hiện ra, hình như Phùng Mộ Huân anh không muốn nhìn thấy cô, về tới nhà chỉ nói với cô đôi ba câu, mà lại bằng thái độ lạnh nhạt như cho có.
Im lặng chốc lát, Vu Sính Đình hít mũi, vỗ ngực đi tới trước ghế salon, nhặt cái áo quân phục của Phùng Mộ Huân lên, đưa tay sờ quân hàm lành lạnh bên trên một lúc lâu.
Trong phòng không một bóng người. Phòng khách chỉ còn âm thanh ong ong của bản tin phát trên TV. Cô cúi đầu, ngơ ngác nhìn chiếc áo của anh, nghĩ đến thái độ vừa rồi của anh, cô cảm thấy chóp mũi mình cay xè. Một lúc sau, nước mắt của cô không kìm chế được mà tràn ra khỏi mi, nhỏ lên chiếc áo quân phục. Vào giờ khắc này, mọi sự nhẫn nại của cô đều tan tành mây khói...