Hừm! Gã khốn Khương Vĩ Thành cuối cùng cũng đã trở lại!
Hoắc Kiến Trương vo tròn mẩu giấy, lạnh lùng ném vào trong sọt rác.
Túc Kỳ đang húp từng thìa cháo do đích thân anh nấu, lông mày thanh tú phút chốc chau lại, cuối cùng lè lưỡi, rùng mình vài cái.
Nhận ra biểu hiện khác thường của cô, Hoắc Kiến Trương lúc này mới vội vàng quay sang, dồn dập hỏi dò:
- Sao thế em yêu? Cháo không vừa miệng ư?
Túc Kỳ lắc đầu, cười gượng đáp:
- Dạ không! Cháo rất ổn, mỗi tội… hơi ngọt!
- Để anh thử xem nào!
Anh múc một muỗng cháo đầy ăn thử, hai mắt lập tức trợn tròn, suýt chút nữa đã phun cả lên mặt Túc Kỳ.
Mùi vị quá đỗi ngọt gắt, chẳng lẽ anh đã bỏ nhầm đường thành muối.
Rõ ràng Hoắc Kiến Trương đều cho lên miệng nếm thử, lại còn cẩn thận múc riêng một thìa, vừa cho gia vị, vừa kề lên môi húp lấy.
Ai ngờ, nồi cháo anh tự tin chấm cho mình mười điểm, thành ra lại ngọt chát.
Hoắc Kiến Trương cúi xuống nhìn bát cháo đã ăn cạn sạch của Túc Kỳ, trong lòng dấy lên sự ăn năn, day dứt khủng khiếp.
Sức khỏe của cô chưa hồi phục, vậy mà anh lại vô dụng tới mức không thể nấu nổi cho cho cô một bữa ăn ngon lành.
Mi mắt anh đỏ hoe, toàn thân rũ xuống xụi lơ, nét thất vọng ngập tràn rõ rệt.
Túc Kỳ đưa tay vỗ lên vai anh, cười tươi nói:
- Thôi nào! Tay nghề của anh đã ngày một tiến bộ hơn đó.
Cháo đặc và gạo rất mềm nhé!
Hoắc Kiến Trương không biết nên khóc hay nên cười, đành ngồi im ngắm Túc Kỳ mãi chẳng biết chán.
Đột nhiên nhớ ra, ngày mai chính là lễ trung thu, theo lời mời của ông Điền Minh, cha Huệ Phi, anh sẽ tới đó nhận “con”.
Trông thấy sắc mặt không vui từ anh, Túc Kỳ liền ngồi xổm dậy, vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Kiến Trương, rúc đầu vào gáy anh thủ thỉ:
- Em ổn rồi! Ngay mai để em đi cùng với anh tới nhà của Huệ Phi!
Trước câu nói này của cô, Hoắc Kiến Trương có phần rất ngạc nhiên.
Anh trầm mặc chút lát, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, dịu dàng đáp:
- Thì ra em vẫn nhớ à? Được, anh muốn giải quyết triệt để chuyện này để chúng ta đường đường chính chính đến bên nhau.
Đường đến Đỗ gia tốn hơn bốn mươi phút lái xe.
Hơn bốn năm trời, Hoắc Kiến Trương chưa từng đặt chân đến đây lần nào nữa.
Anh không căm ghét Huệ Phi, chỉ cảm thấy thương xót cho số phận đáng thương của cô ấy.
Bởi vậy, sau khi nghe tin có người cố tình gây ra cái chết thảm khốc của vợ chưa cưới, Hoắc Kiến Trương phần lớn ăn năn, day dứt hơn là yêu.
Nếu xét về phương diện yêu, mối quan hệ của anh và Huệ Phi chưa thể chạm tới, hay nói cách khác là không bao giờ.
Cổng nhà màu trắng bạc đã được sơn thêm lớp gỗ giả bao bọc bên ngoài.
Cảnh quan vẫn khá vắng vẻ như khi Huệ Phi vừa qua đời, không thay đổi nhiều là mấy.
Sau khi đi qua cổng phụ, một người giúp việc trẻ tuổi đích thân dẫn Hoắc Kiến Trương cùng Túc Kỳ bước vào bên trong, để họ ngồi lại phòng khách, sau đó đi gọi vợ chồng ông Điền Minh.
- Cô gái này là Huệ Phi phải không anh?
Túc Kỳ đưa tay chỉ vào bức ảnh phóng to, chụp hình một thiếu nữ xinh đẹp mắt sáng đang ôm hoa hướng dương, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Hoắc Kiến Trương gật nhẹ đầu, bàn tay đang ôm eo Túc Kỳ lại càng thêm siết chặt.
- Ừ! Tính ra cô ấy chỉ bằng tuổi Vương Tử San, em gái của em!
Túc Kỳ cười nhẹ, thuận miệng đáp vâng.
Khi tai nạn xảy ra, Túc Kỳ chẳng may mất đi một phần ký ức quan trọng lúc trước.
Nhưng hiện tại, cô đã nhớ lại bằng hết, suy đoán dần sáng tỏ.
Tuy nhiên, Túc Kỳ chưa muốn lôi mọi thứ ra ánh sáng vội, còn muốn thử xem những con người bề ngoài mặt Phật nhưng thâm tâm rắn rết kia định giở trò gì tiếp theo.
Từ trong nhà chợt truyền ra tiếng nô đùa vui vẻ của trẻ con.
Ngay sau đó, một đứa trẻ tóc búi hai chỏm, tay ôm quả bóng nhún nhảy chạy ra.
Đứa bé đã được bốn tuổi rưỡi, hai má trắng hồng, môi đỏ chúm chím, nhất là cặp mặt sáng giống hệt Huệ Phi, không lẫn vào đâu được.
- Ba… ba…
Đứa bé đột ngột chạy tới phía Hoắc Kiến Trương, vòng tay ôm lấy chân anh không rời, bập bẹ kêu lên mấy tiếng.
Hoắc Kiến Trương há hốc miệng sửng sốt, hết nhìn đứa bé lại quay sang Túc Kỳ xin ứng cứu.
Anh vốn không biết dỗ trẻ con, hơn nữa đây cũng đâu phải con anh.
Túc Kỳ vừa vươn tay ra toan bế đứa bé lên, ông Điền Minh đã từ phía trong đi ra, hắng giọng sang sảng nói:
- Phản ứng của cậu khi trông thấy cốt nhục của mình thật khiến tôi thất vọng!
Đứa bé nghe thấy vậy, vội vàng buông chân Hoắc Kiến Trương, chạy tới ôm lấy ông ngoại, mếu máo nói:
- Ba không thương Uyển Tranh, ba ghét Uyển Tranh!
Điền Minh xoa đầu đứa bé, lướt nhìn Túc Kỳ bằng ánh mắt vô cùng ghét bỏ.
Nếu con gái ông không chết, chắc chắn con bé sẽ thế chỗ cô, cùng ngồi bên cạnh Hoắc Kiến Trương, xứng đôi vừa lứa còn hơn thế này nữa.
Hoắc Kiến Trương vốn tôn trọng cha vợ hụt, nhưng thái độ khinh khỉnh này làm anh không vui chút nào.
Anh nắm chặt bàn tay Túc Kỳ, đem đặt lên trên đùi mình, giọng nói cương quyết không vòng vo:
- Chú Điền, hình như đã có hiểu nhầm ở đây.
Cháu và Huệ Phi chưa từng phát sinh quan hệ.
Hơn nữa, trong một năm trời cháu ở nước ngoài chiêu binh, đâu có thể khiến cô ấy mang thai dễ dàng như vậy được?
- Giấy xét nghiệm quan hệ ruột thịt trùng khớp với gen của cậu %.
Huệ Phi có lén lút đến biệt thự riêng của cậu để lấy mẫu tóc xét nghiệm.
Nó nói rõ ràng, trong bữa tiệc trên biển năm năm trước, khi cậu uống say đã cùng nó ân ái một đêm.
Ngừng một lát, ông Điền Minh nói tiếp:
- Kiến Trương, Điền Minh tôi chắc chắn sẽ không bao giờ lấy danh tiết và lòng tự trọng của cả Đỗ gia để đổ oan cho người khác!.