“Cô ta đến đây còn nhanh hơn tôi tưởng.” Cung Nhã Thương nhìn bức hình trong tay, biểu tình phức tạp nói.
Dạ Lang cung kính nói: “Đúng là diệu kế, Hắc Đế đã nói vậy thì cô ta không thể không đến.”
Cung Nhã Thương ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ở đây hãy gọi tôi là Cung tiên sinh đi. Chuyện này cậu làm tốt lắm. Debbie tiểu thư kia đâu?” Hắn khó có thể tin, cũng vì là lần đầu tiên hắn thấy người như bóng ma hắc ám Dạ Lang lại rung động trước một người phụ nữ.
Sắc mặt Dạ Lang khẽ ửng hồng, rất nhanh cung kính nói: “Debbie tiểu thư đã trở về rồi. Nghe nói đang hợp tác làm phim với đạo diễn Dadson nổi tiếng nhất Hollywood.”
Mà dưới lầu, chỉ chốc lát sau, đi ra từ WC, đó là người có khí chất tuyệt hảo kia, lại mang vẻ ngượng ngùng của cô gái cô vừa đánh bất tỉnh, người mà Đào Chi Yêu đã ngụy trang.
Đào Chi Yêu đi đến đại sảnh, nói với một cô gái khác bên cạnh: “Ở đây có văn kiện cần đưa cho tổng giám đốc gấp, tôi đi lên trước, cô trông hộ nhé.” Mới chỉ nghe cô gái kia nói qua mấy câu, đã có thể bắt chước giọng y như đúc. Đây là khả năng trời sinh, không ai có thể phát hiện ra tuyệt kỹ này.
Đào Chi Yêu đeo kính vào, đi vào trong thang máy, ấn con số quen thuộc kia, nhìn mình trong gương ở thang máy cười hài lòng.
Mà người trên lầu, sau khi lấy được đáp án của Dạ Lang, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hắn ta, nhất thời buồn bực trong lòng, nhớ đến vừa mới từ chối gặp cô, Cung Nhã Thương lại bấm số điện thoại kia, lạnh giọng hỏi: “Vị tiểu thư vừa mới muốn gặp tôi đã đi chưa?”
Một giọng nói e lệ khẽ đáp: “Tổng giám đốc, vị kia tiểu kia đã đi rồi.”
Sau khi ngắt điện thoại, Hắc Đế ngạc nhiên, đi rồi? Không giống cô tẹo nào, dễ lùi bước vậy sao?
Đang suy ngẫm, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, giọng Cung Nhã Thương uy nghiêm nói: “Vào đi.”
Bước vào là một cô gái xinh đẹp ôm một chồng văn kiện, cô nhìn khá trẻ, có thể vì lần đầu tiên gặp một nhân vật lớn như vậy nên có chút bối rối và ngượng ngùng.
Cung Nhã Thương ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Có chuyện gì không?”
Người con gái ôm văn kiện bước vào, đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Đây là văn kiện khẩn vừa mới nhận được, quản lí dặn tôi trực tiếp đưa cho ngài.”
Ánh mắt cô gái như có như không lướt qua trước mặt Cung Nhã Thương, đặt chồng văn kiện lên bàn, nơi đó để bức hình mà Cung Nhã Thương vừa xem qua.
Cung Nhã Thương dường như không phát hiện ra điều gì dị thường, chỉ lẳng lặng nhìn cô, nói: “Cô đặt xuống rồi đi đi.”
Đôi mắt người con gái chợt lóe mộ tia ranh mãnh và vui sướng, cầm văn kiện đặt lên bàn công tác khảm gỗ, trong nháy mắt buông ra kia, Dạ Lang lao đến bằng tốc độ nhanh nhất, ngay khi Đào Chi Yêu đắc ý vì mình đã thành công, cánh tay kia đã bắt được tay cô, ngăn cản cô kịp thời.
Đào Chi Yêu ngẩng đầu nhìn, thấy ánh mắt lạnh lẽo mà lạnh nhạt của Cung Nhã Thương, cô biết, theo tính tình của hắn, không có khả năng hắn dễ dàng buông tha.
Khi cô gái này vừa tiến vào, hắn cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, cho đến khi hắn nhìn thấy ánh mắt vốn trong suốt kia chợt lóe lên một tia giảo hoạt, lại thấy ánh mắt của cô dừng trên bức hình kia lâu hơn một chút, hắn liền cảm thấy nghi ngờ.
Nghĩ đến sở trường và thói quen của cô, Cung Nhã Thương liền biết người trước mắt này là ai!
Hắn im lặng, chỉ là nhìn xem cô muốn làm cái gì mà thôi.
“Đào Chi Yêu, khỏe chứ. Cách chào hỏi của em, thật sự khiến tôi khó có thể quên.” Ngón tay Cung Nhã Thương nhẹ nhàng mơn trớn trên đôi môi mềm trước mắt, nhẹ giọng nói: “Em luôn đặc biệt như thế.”
“Buông ra!” Đào Chi Yêu căm giận rút tay về, chết tiệt, ngón tay lạnh như băng của hắn vừa lướt qua môi cô, cô như bị điện giật vậy, toàn thân run rẩy không thôi.
Cô vẫn không thể hoàn toàn cự tuyệt sự dụ hoặc của người đàn ông này!
Đào Chi Yêu cảm thấy ghét bản thân!
Cung Nhã Thương vẫn trấn tĩnh như núi, phát hiện cô đang bối rối.
Đào Chi Yêu thấy hắn đã nhận ra, nghĩ cô cũng không thể đoạt lại thứ đồ đó bằng hành động, mà cô cũng không có thừa thời gian để đàm phán với hắn.
“Nói đi, anh muốn thế nào?” Đào Chi Yêu thản nhiên nói.
“Cái gì thế nào?” Cung Nhã Thương giả ngốc: “À, đúng rồi, là đồ này sao? Em muốn cái này?”
“Đúng, tôi muốn nó, anh nêu giá đi.” Mặt Đào Chi Yêu không đổi sắc nói.
Cung Nhã Thương cúi đầu hình như đang suy nghĩ, sau đó nói xin lỗi: “Làm sao bây giờ, món đồ này rất quan trọng với tôi, tôi không thể giao ra được.”
Cung Nhã Thương nhìn cô không kiêng nể gì, hình như là cố ý như thế.
“Xin anh……” Đào Chi Yêu hoàn toàn bị ánh mắt kia đánh bại, cô không muốn tiếp tục kiêu ngạo, cô không muốn lại tiếp tục nhẫn nhịn. Nếu hắn muốn nghe lời thỏa hiệp của cô, lời cầu xin tha thứ của cô, vậy thì, tất cả cô đều nghe theo.
Nghe cô nói, khuôn mặt ngụy trang kia giờ lại nói xin, gương mặt Cung Nhã Thương lạnh lẽo vô cùng, không có tia tình cảm nào nói: “Đào Chi Yêu, em vừa xin tôi sao? Không phải tôi đã nói với em, một ngày nào đó sẽ quỳ gối xin làm bảo bối của tôi à?”
Cung Nhã Thương đứng dậy, đi đến cạnh thân thể của cô, sao, bằng thành ý này mà muốn xin tôi sao?
Hung hăng nắm cằm của cô nói: “Bảo bối, em muốn vậy thật sao?”
Ánh mắt Cung Nhã Thương mang theo sự ác độc, Đào Chi Yêu cảm thấy cả xương cốt mình cũng rung động, hắn muốn cô như vậy sao?
Nhớ đến lời Khải Tư, Đào Chi Yêu biết, chính mình đã làm hắn tổn thương đến mức nào.
Không vùng vẫy, hình như mang theo sự cam chịu, Đào Chi Yêu nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, môi run run nhẹ nhàng nói: “Tôi xin anh, đưa bức tranh kia cho tôi.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Dạ Lang và Hắc Đế cô từ từ quỳ xuống, còn chưa hoàn toàn quỳ hẳn, Hắc Đế đã tức giận, liền đỡ cô dậy, hung hăng tát một cái.
Cung Nhã Thương tức giận nói: “Em vô sỉ hạ lưu như thế sao? Đào Chi Yêu, tự trọng của em đâu, cao ngạo của em đâu, tuyệt tình của em đâu? Em vì hoàn thành nhiệm vụ cho Khải Tư, cũng không tiếc quỳ xuống xin tôi ư… Đào Chi Yêu, em đúng là trời sinh là đê tiện, lại giả vờ cao thượng trước mặt tôi!? Em nói cho tôi biết, vì hoàn thành mục đích này, môi của em, đã cho bao nhiêu gã đàn ông hôn rồi, thân thể của em, đã cho bao nhiêu người đàn ông chạm vào?! Em có thể nói thân thể của em rốt cuộc bẩn thế nào không?! Vì một bức tranh kia mà chuyện gì em cũng có thể làm đúng không? Vậy thì, tôi nói cho em biết, tôi muốn một đêm của em! Tôi muốn thân thể của em, muốn trái tim của em một đêm, em có cho không?” Lửa giận làm Cung Nhã Thương nói không kiêng kỵ gì cả.
Hai mắt Đào Chi Yêu mở to, hai má vì cái tát kia mà vẫn âm ỉ đau, trên làn da trắng nõn vẫn in một dấu đỏ. Nhưng những thứ này, cũng không đau bằng lòng của cô.
Thì ra trong lòng hắn, cô dơ bẩn như vậy, hạ lưu như vậy, thứ kia không đáng để nhắc đến.
Cô và hắn là người của hai thế giới. Cả quả đất này, cô không xứng với hắn nhất!
Dùng sức mở to hai mắt, khẽ ngẩng đầu, không để nước mắt rơi xuống, kiên cường để những biểu hiện yếu đuối này biến mất.
Trong mắt Cung Nhã Thương là hận thù đỏ như máu, Đào Chi Yêu bình tĩnh gật đầu nói: “Đúng, chỉ cần anh đưa tôi đồ đó, chuyện gì tôi cũng sẽ đáp ứng anh.”
Kết quả này, không phải là hắn muốn ư? Cô thế này, không phải là cô trong mắt hắn ư? Vì sao khi đạt được mục đích lòng lại như cắt thành từng đoạn.
Cung Nhã Thương nghe được đáp án của cô, kinh ngạc, buông cô ra, ánh mắt mờ mịt, ngơ ngác nhìn cô.
Thật lâu sau, hắn gợi lên một nụ cười tàn nhẫn nói: “Tốt, vậy đi, tôi để em toại nguyện. Đêm nay hầu hạ tôi cho tốt, khiến tôi hài lòng, món đồ này sẽ là của em.”