Sau khi Cung Nhã Thương nhận được điện thoại của Khải Tư, hôm sau đi đến bến tàu kia đúng hẹn.
Gần biển, gió đặc biệt lớn, hôm nay không biết vì sao, trời lại âm u và tối sầm lại, có gió thổi báo giông tố sắp đến, chẳng qua nơi này không phải núi, mà là bờ biển, nhìn ra được tầng không khí lưu động, gió to mưa lớn cận kề
Cung Nhã Thương dẫn Đào Tiểu Đào, cùng tứ đại hộ pháp đi theo sau, còn có nhóm hồ ly bạn của Đào Chi Yêu, bọn họ lẳng lặng đi đến bến tàu, biểu tình nghiêm túc mà âm trầm, gió thổi rối những sợi tóc của họ.
Nói là bến tàu, thật ra cũng không giống, sở dĩ tên gọi là bến tàu không người, đó là vì từ ngày xưa khi hải tặc vẫn thịnh hành ở Đan Mạch, bến tàu này, là nơi bọn hải tặc Đan Mạch đem hàng cướp được từ đế quốc La Mã như vàng bạc, châu báu, đá quý, lên bờ ở đây trở về. Địa thế nơi đây hiểm trở, là đoạn sườn đồi dốc nguy hiểm nhất, đi qua nó, còn có vách núi đen dựng thẳng đứng, phía dưới nước xoáy rất mạnh, người ngã xuống sẽ bị cuốn vào hang động, chết không toàn thây. Cho dù được vớt lên, cũng hiếm khi còn sống. Cho nên, bến tàu không người, chi bằng gọi là bến tàu tử vong. Dân hải tặc am hiểu hàng hải thời trước, vốn dĩ không để cái mầm tai họa này trong mắt, vả lại bình thường hải quan cũng không dám đi lại, vì vậy vận chuyển châu báu qua đây rất an toàn. Từ đó nơi này thành nơi tụ tập của hải tặc.
Sau Đan Mạch trở thành đất nước Đan Mạch hiện tại, hải tặc bị lực lượng quốc gia giăng lưới, dần dần biến mất không còn tăm tích.
Hải tặc Đan Mạch, trở thành một giai thoại huy hoàng nhất trong lịch sử nước này.
Thấy họ đến đúng hẹn, Khải Tư lững thững đi ra từ một bên, vừa vỗ tay vừa nói: “Không tồi không tồi, mấy vị lại đúng giờ như vậy. Chỉ là, ta còn không dám chắc, nhân vật chính của chúng ta hôm nay còn sống hay không?”
“Ông có ý gì?” Cung Nhã Thương cảm thấy sự việc không đúng lắm, từ lúc họ đến đây, còn chưa nhìn thấy bóng dáng Đào Chi Yêu đâu.
“Ông gạt chúng tôi?” Dạ Hoàng là người đầu tiên tức giận nói: “Phu nhân chúng tôi đâu?”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội……” Khải Tư trấn an bọn họ nói.
Xoay người, Khải Tư vỗ tay nhìn mấy tên mặc áo đen đứng trên tàu, mấy người gật gật đầu với hắn, ý bảo đã nghe thấy.
Trên bến tàu không biết đã trang bị thứ gì, mấy người kia sau khi nhận được ám hiệu của Khải Tư, bỗng nhấc lên một cái vòng lăn thật lớn.
Theo chuyển động của vòng lăn, giống như một chiếc ròng rọc, sợi dây thừng từ từ lên theo vách núi đen, tiếp theo, một bóng hình bị treo ngược dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Người kia nhìn rất quen, sau đó họ lập tức có phản ứng mãnh liệt, người đầu tiên không thể chịu đựng được là quạ đen, cô khóc gào hô lớn: “Súc sinh, ông muốn làm gì cô ấy?!”
Bóng người bị treo ngược còn bị mất đi ý thức này là Đào Chi Yêu sao? Vì sao mấy ngày không gặp cô, cô lại thay đổi như vậy!
“Mẹ……” Thấy người mẹ yêu quý bị thương, lòng Đào Tiểu Đào đau như cắt, nhìn cô, nước mắt nhất thời rơi xuống.
Người càng khó chịu, hẳn là người vẫn nắm tay Đào Tiểu Đào, khi nó khóc Cung Nhã Thương liền ôm lấy nó, trơ mắt nhìn người mình yêu chịu khổ ở trước mắt, hắn lại không cứu được cô, loại đau khổ này giống như anh ở trước mặt em, nhưng em lại không biết anh yêu em vậy.
Mọi người đều che miệng, hốc mắt ửng đỏ nhìn Đào Chi Yêu, bên trong ẩn chứa nước mắt.
Sau thật lâu Đào Chi Yêu mới như tỉnh lại, ho khan liên tục, vì bị treo, lại còn bị ngâm nước, tóc, quần áo, thầm chí miệng cũng ho ra nước, cô như không còn là con người, là một mỹ nhân ngư bị ngư dân treo lên, toàn thân ướt đẫm, tóc rối tung, ngực càng không ngừng hít thở, dường như đã lâu không hô hấp, khi lên mặt đất liền cố gắng thở, muốn sống lại.
Sắc mặt cô trắng bệch như tuyết, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân ướt đẫm, còn có một ít tảo biển dính trên tóc, hai tay bị còng bằng khóa sắt, nhìn qua thảm hại lại tiều tụy, không khí trầm lặng, giống như đã chết, cho đến khi vừa mới được hô hấp lại, mới khiến mọi người cảm thấy, cô vẫn còn sống.
Đêm qua sau khi Khải Tư trở về đưa cô ra đây, để cô một đêm trong tình trạng này, không hoàn toàn dìm cô xuống nước, nhưng lại treo ngược lên ngâm trong nước rất lâu, cho đến khi đến cực hạn, mới kéo cô lên để hô hấp vài cái, một lát sau, lại thả cô xuống, lại để cô chịu khổ trong nước, rồi lại kéo lên, cứ vòng đi vòng lại như vậy suốt một đêm.
Lúc này nước biển đã sớm vào phổi Đào Chi Yêu, đau đớn không tả xiết, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa. Tuy người sống lại, nhưng tinh thần còn mơ hồ, chí ít là vẫn chưa thoát khỏi mê muội.