Như nhìn thấu tâm tư hắn, Vô Ngân bình thản nói:
- Yên tâm, Thu Thủy không có chuyện gì, chỉ là có chút chuyện vặt thôi!
Hoa Mị Nô, chỉ vì ngươi, ngay cả Thu Thủy mà Khanh Trần cũng xem nhẹ rồi! Khanh Trần thay đổi là chuyện tốt hay là chuyện xấu, hiện tại y cũng không có cách nào đoán biết được.
Nghe Vô Ngân nói Thu Thủy không có việc gì thì hắn mới yên tâm.
- Tô Vân Phong nói hắn đưa tới một cây dị thảo, có ích với bệnh tình của Thu Thủy sao?
- Đâu chỉ là giúp, đối với Thu Thủy đó còn là một đường sống nữa! – không ngờ lúc này Tô Vân Phong lại ra tay giúp đỡ tìm được dị thảo “Ngọc lưu ly sắc” được ghi lại trong sách cổ. Trên thế gian này chỉ có một cây, y tìm nhiều năm, phá hư không biết bao nhiêu đôi hài, bây giờ nhờ có hắn mà không uổng công sức rồi.
Nhưng mà Hiên Viên Khanh Trần cũng chỉ cười lạnh nói:
- Thật ra hắn đã hao hết tâm tư, đáng tiếc là hắn cũng muốn người khác cảm kích mới vừa lòng!
- Ngươi lại làm sao vậy? Hắn đưa tới thứ đó mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần có giá trị cho ngươi là được rồi. Ta nói ngươi nghe, có thảo dược “Ngọc lưu ly sắc” này thì dù Hoa Mị Nô có nguy kịch tới mấy cũng không nguy hiểm tới tính mạng. – Vô Ngân hưng phấn nói.
- Trong điển tịch sách cổ có viết, Ngọc lưu ly sắc ngoài công dụng làm thuốc cứu người thì cũng có khả năng giải kịch độc thiên hạ, vậy độc tố trên người nàng cũng có thể giải chứ? – nghe Vô Ngân nói xong, Hiên Viên Khanh Trần lại dấy lên một tia hy vọng. Khoan đã, chỉ sợ là Hoa Mị Nô lại phải chịu đựng đau đớn tới chết đi sống lại nữa. Mỗi lần bất lực nhìn nàng cuộn mình năm ở nơi đó, còn hắn thì không thể làm bất cứ điều gì để giúp nàng thì trong tim hắn có một thứ cảm giác đau đớn như đang bị ai đó ác ý cắn xé tâm can vậy.
Thật lâu sau, hắn không nghe thấy Vô Ngân trả lời thì chỉ có thể thở dài một tiếng:
- Ta biết, chính mình đã phạm lỗi, không phải nói muốn cứu là có thể cứu liền được!
Nhìn Hoa Mị Nô thống khổ sống qua ngày, chẳng phải là mong muốn và thú vui lớn nhất đời hắn sao? Trước kia hắn ngày đêm chờ đợi tới lúc này nhưng hiện tại thì … Hắn căm giận đánh tay xuống mặt bàn, động tác dụng lực quá mạnh lại làm cho vết thương mới băng bó xong bị toác vỡ ra.
- Coi như đã rồi đi, Khanh Trần, ngươi cũng không cần tự trách mình nữa, dù sao cùng là vì ngươi muốn cứu nàng! – Vô Ngân an ủi hắn, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương thì y chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
Tính chính là một lưỡi kiếm hai lưỡi, làm nàng tổn thương đồng thời cũng làm chính mình bị thương! Ngươi sớm tỉnh ngộ cũng là chuyện tốt. Trong lòng Vô Ngân thầm thở dài, lại giúp hắn băng bó lại một lần nữa.
- Đúng rồi, là kẻ nào dám khiến ngươi bị thương ở Tuyết Cốc? – có thể làm hắn bị thương, kẻ này nhất định là hạ quyết tâm muốn chết mà!
- Không phải tới giết ta! – cặp mắt yêu dị của Hiên Viên Khanh Trần dẫn ra một đạo lãnh khốc dị thường, khóe miệng lại gợi lên nụ cười mị hoặc. Bình thường, đây chính là dấu hiệu hắn đang nổi giận. Nụ cười càng tươi, càng sáng lạn thì đồng nghĩa với việc cơn khát máu của hắn càng mãnh liệt hơn.
- Là muốn giết Hoa Mị Nô?
- Hừ! – lạnh lùng hừ một tiếng, trước mặt cô vương mà dám làm ra trò xiếc này chỉ có đường chết mà thôi. – Ta tuyệt đối không để một ai thương tổn tới nàng! – Hiên Viên Khanh Trần đứng bật dậy.
- Ngươi lại muốn đi đâu? – Vô Ngân vội vàng đè hắn ngồi xuống. – Nghe ta nói đây Bắc An vương, ngươi chỉ là một người bình thường, dù có lợi hại mấy thì cũng phải quan tâm tới vết thương của mình chứ?!
- Ta đi nhìn nàng, e là vẻ mặt nàng khi đó có dấu hiệu độc đã phát tác rồi! – hắn tùy tay lấy áo choàng muốn đi ra ngoài.
- Khanh Trần, ngươi nên biết khi yêu thương một nữ nhân của mình thì kết cục cuối cùng sẽ không tốt đẹp gì. – Vô Ngân thu lại vẻ tươi cười nói. – Đối với nàng, ngươi không quan tâm gì hết ư? Ngươi không được quên tâm nguyện bao nhiêu năm nay của mình, chỉ có một con đường và ngươi đã hy sinh quá nhiều thứ, bao gồm cả mạng của ngươi nữa!
Hắn dùng lực đẩy cánh cửa ra, hơi rét lạnh ập tới, trong gió còn phảng phất hương hoa mai giống như mùi hương trên người nàng.
- Vô Ngân, ta đương nhiên biết kết cục như thế nào nhưng ta vẫn muốn nàng ở bên cạnh ta. Đây là lời thề mà nàng từng đáp ứng với ta, mặc kệ nàng đã quên thật hay chưa nhưng hứa hẹn của nàng đối với cô vương tuyệt đối không thể nuốt lời được!
Khanh Trần ca ca… Trong động, hai mắt nàng đẫm lệ mơ màng gọi tên hắn khiến cho hắn suy nghĩ mãi không thôi. Mị Nô, ngươi dám can đảm lừa gạt ta một lần nữa đi, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi! Tim hắn rung lên nhè nhẹ, ánh mắt mê ly nhìn không rõ.
Cảm giác cơ thể khác thường quen thuộc ập đến, Cảnh Dạ Lan biết đã tới lúc độc tố phát tác rồi. Hơi lạnh dần xâm nhập tứ chi khiến nàng ôm chặt lấy chính mình, ngay cả bước chân cũng đi thất tha thất thểu.
Thật sự ngu mà, nàng nên tìm một người đưa nàng về phòng, Đông Chi uyển này nàng chưa hề quen đường đi nhưng nàng lại không muốn quay lại cầu xin Hiên Viên Khanh Trần. Đi một hồi mà nàng vẫn không thấy một người hầu nào cả, thân mình không tự chủ được mà run lẩy bẩy, bước đi cũng không còn cảm giác là của mình nữa.
Tựa người vào cây cột ở phía hành lang gấp khúc, nàng chỉ có thể dụng sức ôm cuộn tròn chính mình lại. Không có dược của Vô Ngân, nàng biết mình sẽ chịu nhiều đau đớn lắm, mà đau đớn như vậy cũng đều vì cái tên khốn kiếp kia!
- Hiên Viên Khanh Trần, tên khốn nhà ngươi, nếu không phải vì mạng sống thì ta đã sớm giết chết ngươi rồi, tội gì phải tự mình đối nghịch đi tìm ăn khổ chứ?! – cơ thể nàng phát run, miệng lầm bầm mắng. Cho dù có ôm chặt mình tới thế nào thì nàng vẫn cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Trước kia đều có hắn ngồi bên cạnh nàng, tuy rắng nàng đối với hắn không hết hận nhưng cũng không cự tuyệt cái ôm ấp của hắn. Mục đích cuối cùng của nàng là còn sống, còn sống để thoát khỏi hắn, sau đó giết hắn báo thù cho Tiểu Khả! Nàng muốn xóa sạch những gì mà hắn lưu lại trong tâm trí và cơ thể mình!
Đúng là một mưu đồ đáng xấu hổ và ti tiện nhưng nàng chính là một sát thủ, vì mạng sống thì không từ thủ đoạn; ở thời khắc nguy hiểm nhất vì cứu chính mình có thể hy sinh người khác, vậy có cái gì mà không dám chứ?!
Đây chính là quy luật của tổ chức, nàng cũng không ngừng nhắc nhở chính mình những điều này nên mới sống được tới tận bây giờ.
Đêm qua nàng đã dao động, nàng thừa nhận là thân thể của mình mỗi khi nằm trong tay hắn thì cứ như bị ma nhập quay lại phản bội chính mình. Nghĩ tới cảnh hắn âu yếm còn nàng thì tiếp nhận, mấy ngón tay bấm chặt vào cột gỗ tới mức trắng toát, trong lòng nàng không ngừng nói với mình: Cảnh Dạ Lan, chỉ cần trái tim của ngươi không phản bội ngươi là được rồi, tim ngươi vĩnh viễn không được thần phục bất cứ kẻ nào, nhất là không được yêu thương một ai. Nói cách khác, đó chính là giới hạn sống chết tự ngươi đặt ra với chính mình!