Chương 31: Thân thể thần phục
Sống bằng nửa người dưới? Hiên Viên Khanh Trần sửng sốt rồi lập tức cười càng thêm cuồng dã, ái muội.
- Cô vương không hiểu cái từ mới của ngươi, nhưng chắc là đang mắng cô vương. – hắn chế trụ hai tay Cảnh Dạ Lan trên đỉnh đầu, ấn chặt xuống giường. Hàm răng khẽ cắn nuốt trước ngực nàng, mỗi lúc lại tăng thêm chút lực, hưởng thụ cơn run rẩy ngày càng mãnh liệt từ thân thể nàng.
- Đúng, chính là chửi, ngươi đúng là tôn khốn. Không đúng, ngươi là ngựa đực! – lưng nàng va chạm với hoa văn được chạm trỗ bên giường phát đau, không thể nào cử động được. Hai chân bị hắn nâng lên, kẹp lấy thắt lưng; mỗi một lần giãy dụa vô dụng nàng đều có thể cảm nhận được sự biến hóa nơi cơ thể của Hiên Viên Khanh Trần.
- Cô vương là ngựa đực? Ngươi dám nói như thế! – hắn áp người càng sát, ác ý gia tăng, không nhanh không vội tiếp tục đụng chạm nàng.
Một cỗ nóng lửa đánh úp lại khiến nàng không khống chế được mà bật ra vài tiếng ngâm nga. Thì ra nàng chỉ còn có thể chịu đựng chút ít, bây giờ độ phản kháng đã yếu đi nhiều. Tuy rằng trước kia nàng thích nhìn trai đẹp nhưng cũng không có háo sắc tới phát cuồng như hiện tại. Chẳng lẽ thân thể Hoa Mị Nô đã thần phục hắn, cái này cũng liên quan tới chính nàng…
Nàng không thể nào tin được, tự đáy lòng lên tiếng phủ định với cái ý tưởng này. Nếu sự thật đúng là như vậy thì thật đáng sợ. Trong phút thất thần, Cảnh Dạ Lan nhìn thấy Hiên Viên Khanh Trần cười tà mị, hắn chính là cố ý làm như vậy!
- Nhìn đi, ngươi mắng cô vương là ngựa đực vậy hiện tại ngươi là cái gì? – hắn cúi người cắn thật mạnh lên vành tai phiếm hồng mê người của nàng, đầu ngón tay thô ráp tham lam tiến vào giữa hai chân Cảnh Dạ Lan. Thân thể đang khát vọng dường như được thỏa mãn đôi chút, nàng phát ra một tiếng rên nho nhỏ quyến rũ.
Thật đáng xấu hổ! Nàng nhắm chặt mắt, bên tai là tiếng cười trầm thấp của hắn. Người đàn ông này biết dùng cách gì để nhục nhã nàng, để khiến nàng xấu hổ!
- Có biết vì sao khi nãy cô vương không cần ngươi? – hắn nắm cằm Cảnh Dạ Lan buộc nàng phải mở mắt, trong đôi mắt yêu dị kia nồng đậm dục tình. – Mị dược mặc dù tốt nhưng cũng chính là dược vật dùng để khống chế, bản thân không thể nào hưởng thụ hết được. Cô vương muốn ngươi phải thật tỉnh táo trong khi hoan ái cùng cô vương, muốn nhìn ngươi cầu cô vương giữ lấy ngươi như thế nào.
- Đủ rồi! – giọng nàng run run. – Ngươi muốn làm gì thì cứ làm, dài dòng gì chứ! – nàng ngẩng đầu lên, căn tức nói.
Sắc mặt Hiên Viên Khanh Trần lạnh lùng, nàng cư nhiên thúc giục hắn nhanh nhanh làm?! Nữ nhân có dung nhan mê mị khuynh thành dưới thân không hề điềm đạm đáng yêu như trong trí nhớ; sự quật cường kia hắn chưa bao giờ thấy qua. Không, có quá nhiều điều khiến hắn không ngờ tới.
Nàng giống như không phải Hoa Mị Nô! Nhưng khuôn mặt kia… động tác của hắn trên người nàng chợt dừng lại. Cảnh Dạ Lan nhìn Hiên Viên Khanh Trần với ánh mắt phức tạp, trong đó bao hàm một tia không xác định:
- Còn muốn dùng biện pháp khác để tra tấn ta sao? Ta nói cho ngươi biết, tâm của ta vĩnh viễn không bao giờ thần phục ngươi!
- Thân thể thần phục chính là bước đầu tiên khiến tâm trầm luân. – khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Hắn không chút lưu tình mà tiến vào nàng, cuồng dã, mạnh bạo xuyên qua người nàng tới những nơi sâu nhất.
Mồ hôi tẩm ướt da thịt non mềm như nước của Cảnh Dạ Lan, nghe nàng rên rỉ, Hiên Viên Khanh Trần lại càng ra sức phát tiết dục hảo trong người.
Nàng là HoaMị Nô,nhất định là như vậy. Cho dù không phải là người trong trí nhớ của hắn thì nàng cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, vĩnh viễn không thể…