Tù Phi

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ta, ta, hừ.” Huyền Tỉnh Hiên cuối cùng cũng đành khuất phục trước uy quyền của hoàng huynh, Thiên Triệu có một người thừa kế vương vị thông minh như vậy thì tốt rồi. Hắn là muốn tương lai có thể thực hiện giấc mơ của mình, không muốn trở thành công cụ của mẫu phi, hắn tuy ngốc một chút nhưng mẫu phi sẽ không có cách nào ép buộc hắn, nàng chỉ có thể hảo hảo chiếu cố mà không thể lợi dụng hắn a.

Thiên Chiêu Tễ nhìn bộ dạng hai đứa nhỏ cạnh nhhau, tình cảm huynh đệ thực đáng ước ao a. Đã sắp tới tết nguyên tiêu, hắn cũng đã mười tám tuổi, không biết sư phụ có còn nhớ rõ từng đáp ứng khi hắn mười tám tuổi sẽ dẫn hắn đi xem hội hoa đăng hay không?

Nhớ khi còn nhỏ, hắn bị sư phụ mang tới một nơi thế ngoại đào nguyên, hắn rất sợ bóng tối, mỗi đêm đều phải thắp nến mới có thể đi vào giấc ngủ. Lúc đó hắn nghĩ đèn lồng nhỏ mà sư phụ làm cho hắn là thứ ấm áp nhất, đẹp đẽ nhất trong thiên hạ nhưng sư phụ lại nói cho hắn đèn lồng tết nguyên tiêu hàng năm mới là đẹp nhất trong thiên hạ.

Khi đó sư phụ hỏi hắn có muốn nhìn hay không, Thiên Chiêu Tễ lộ ra ánh mắt mong mỏi nhưng không dám nói, hắn sợ sư phụ sẽ ghét bỏ hắn. Sau đó sư phụ lại ôn nhu nói với hắn, đợi tới khi hắn mười tám tuổi, sư phụ và sư thúc sẽ cùng dẫn hắn đi xem hoa đăng, sau này hắn dần quên đi lời nói năm đó. Hay là, đó chỉ là sư phụ vì muốn khiến cho tiểu hài tử là hắn vui vẻ nên mới nói vậy?

Sư phụ Thiên Chiêu Tễ – Thanh Tu và sư thúc Yến Sở là một đôi tình nhân ẩn cư đã lâu, họ đã từng thề không bao giờ bước vào trần thế một lần nữa, không biết năm đó hai người đã trải qua chuyện gì. Nhìn sư thúc khí chất cao quý, Thiên Chiêu Tễ đã từng nghĩ sư thúc nhất định từng là vương công quý tộc, mà hắn lại có thể vì sư phụ mà buông tha địa vị.

Nếu như Huyền Trọng Thiên có thể như vậy đối với hắn, không, trên thực tế Huyền Trọng Thiên nhất định sẽ đối với hắn như vậy, nhưng hắn lại không cảm thấy vui sướng. Hắn không muốn đoạt đi phụ thân của ba hài tử này. Không biết năm đó sư phụ làm thế nào để quyết định?

Huyền Trọng Thiên mỗi ngày đều khiến cho bản thân mệt gần chết sau đó thì ngủ ở ngự thư phòng hay tùy tiện tìm tẩm cung của một phi tử nào đó trụ một đêm, nhìn những nữ nhân này mỗi lần thấy hắn đều lộ ra ánh mắt có chút khát vọng, Huyền Trọng Thiên đều cảm thấy có lỗi với các nàng. Nhưng hắn cũng không có cách nào, ai khiến hắn bại trên tay người kia cơ chứ.

Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể ở tại tẩm cung của Lăng phi, bởi vì Lăng phi hiểu rõ vị trí của mình, mà Huyền Trọng Thiên cũng vui vẻ vì có một người có thể tâm sự cùng. Kết quả lại biến thành cung nhân (người trong cung) đều bàn tán hắn hiện đang chuyên sủng Lăng phi, tất cả mọi người đều đoán liệu Lăng phi có thể trở thành chính cung quốc mẫu hay không.

Huyền Trọng Thiên cũng mặc kệ lời bàn tán của những kẻ nhàn rỗi trong cung này, hắn chỉ thắc mắc không biết người kia sau khi nghe được có thể ghen vì mình hay không? Dù cho chỉ là một chút cũng đã tốt rồi.

Huyền Trọng Thiên ngồi ở ngự thư phòng nhìn văn thư khẩn cấp tám trăm dặm truyền về, cau mày nhìn truyền lệnh quan phía dưới.”Chuyện này, tam vương gia có biết hay không.” Huyền Trọng Thiên lo lắng đệ đệ sẽ làm ra chuyện gì lỗ mãng, dù sao đây là quốc sự a, không thể manh động, tất cả cần phải được bàn bạc kỹ lưỡng.

“Cái này, tiểu nhân không rõ, nhưng Trấn Viễn tướng quân luôn có mạng lưới tình báo riêng, cho nên tiểu nhân nghĩ —” truyền lệnh quan một đường cưỡi ngựa, tới được kinh thành đã khiến cho bảy con tuấn mã kiệt sức mà chết, hiện tại trên mặt vẫn còn mệt nhọc và khổ cực, nhưng vừa nghĩ tới một khi Trấn Viễn tướng quân biết việc này, không biết có đem toàn bộ tướng sĩ trong doanh trại bọn họ ra giết hay không?

“Ân, trẫm đã biết. Tiểu Đinh Tử, bố trí cho truyền lệnh quan nghỉ ở dịch quán tốt nhất, sau đó ban cho năm trăm lượng bạc.” Huyền Trọng Thiên nhìn thần tử của mình, tướng sĩ biên quan vì bảo vệ quốc gia không biết đã chịu bao gian khổ.

Huyền Trọng Thiên nhìn công văn chỉ viết vài chữ nhưng lông mày nhăn chặt lại . Bởi vì, đó là công văn khẩn cấp từ biên cương truyền về nói Phù Nguy đại tướng quân Cảnh Thu Sinh bị quân địch đánh lén, sau đó mất tích. Việc này nếu như để cho tam đệ hay xúc động của hắn biết, còn không phá tan hoàng cung của hắn sao.

Kỳ thực, qua lễ mừng năm mới, tam vương gia Huyền Trọng Lệnh đã muốn quay về biên cương, hắn không muốn để Cảnh Thu Sinh ở đó một mình, hơn nữa hai người còn có nhiều hiểu lầm chưa giải trừ được nên Huyền Trọng Lệnh nóng lòng muốn trở về. Mà Huyền Trọng Thiên lại muốn hắn ở lại qua tết nguyên tiêu, kiên quyết bắt Huyền Trọng Lệnh lưu tại kinh sư, bây giờ Cảnh Thu Sinh xảy ra vấn đề, Huyền Trọng Lệnh lại không nháo hắn một trận ầm ĩ sao, nói không chừng ngay cả hoàng huynh hắn đây cũng sẽ bị xả làm tám mảnh mất. Cảnh Thu Sinh là người Huyền Trọng Lệnh yêu từ nhỏ, Huyền Trọng Lệnh đối với hắn mà nói là có thể hi sinh tất cả mọi thứ cũng không hối tiếc a.

“Hoàng thượng, không tốt!” Tiểu Đinh Tử vừa mới đưa truyền lệnh quan kia đi ra ngoài đã hoang mang rối loạn chạy vào ngự thư phòng, cũng không quản cái gì là quân thần chi lễ mà lôi kéo Huyền Trọng Thiên chạy theo.

“Tiểu Đinh Tử, sao lại hoang mang rối loạn như thế, còn ra thể thống gì.” Huyền Trọng Thiên nhìn Tiểu Đinh Tử chạy như có lửa cháy sau mông, hắn còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào với tam đệ tên nô tài này đã vọt đến. Thực sự là càng ngày càng không có quy củ gì a.

“Hoàng thượng, tam vương gia đang cầm Long Bảo Kiếm hướng tới ngự thư phòng, thị vệ ngoài cửa cũng không ai dám ngăn cản a!” Tam điện hạ vương triều Thiên Triệu là chiến thần a, hơn nữa trong tay còn cầm Long Bảo Kiếm do tiên hoàng ban cho, ai dám ngăn cản, bị hắn chém chắc chắn sẽ chết. Hiện tại không chạy còn đợi bao giờ a.

“Cái gì? ! Nhanh như vậy.” Huyền Trọng Thiên vừa nghe tam đệ tới, nhất thời không biết làm sao, sao lại nhanh như vậy, xem ra mạng lưới tình báo của tam đệ so với Thiên Triệu vương triều không hề thua kém a. Huyền Trọng Thiên không hề biết mạng lưới tình báo của Huyền Trọng Lệnh là đặc biệt chỉ do một người mà lập nên, mục đích đương nhiên là để giám thị nhất cử nhất động của người đó, kết quả lại là xảy ra chuyện như vậy sao có thể không khiến hắn phiền muộn.

“Hoàng thượng, hay là chúng ta trốn đi, tam vương gia mà giận dữ thì không ai có thể địch lại a.” Tiểu Đinh Tử sợ chết yêu cầu hoàng đế bệ hạ của hắn cần phải nhanh chóng tìm một chỗ trốn. Đây là huynh đệ bọn hắn đánh nhau, hắn làm nô tài nhất định là nên vì chủ tử mà xuất lực nhưng một khi tam vương gia mất hứng đem hắn ra chặt đầu thìTiểu Đinh Tử hắn chẳng phải là chết rất oan uổng sao.

“Không cần né, ta hiện tại sẽ chém hắn!” Huyền Trọng Lệnh một cước đá văng cửa ngự thư phòng, hai mắt bốc hỏa nhìn hoàng huynh đang mặc long bào, đều là hắn làm hại, nếu không vì hắn người kia sao có khả năng gặp phải chuyện này. Huyền Trọng Lệnh trong tay mang theo Long Bảo Kiếm, thị vệ chỉ dám canh giữ ngoài cửa mà không dám tiến đến, sợ bị tam vương gia tức giận chém luôn mình.

Tuy rằng bọn họ đều biết tam vương gia tuyệt đối sẽ không chém hoàng thượng, nhưng bọn hắn chính là muốn giả vờ giả vịt a, lúc này đối với bọn họ hoàng thượng không phải là quan trọng nhất. Tam vương gia cầm Long Bảo Kiếm muốn giết hoàng thượng cũng không phải chuyện mới xảy ra một hai lần.

Còn nhớ khi hoàng thượng vừa mới đăng cơ, hoàng thượng làm cho tam vương gia quay về kinh, không nên tiếp tục ở ngoài học võ nhưng lại cho Thu tướng quân tiếp tục ở bên ngoài. Tam vương gia mới đầu thế nào cũng không chịu trở về, sau khi hoàng thượng hạ tám đạo thánh chỉ cuối cùng cũng triệu được tam điện hạ trở về, cho tam điện hạ làm một chức quan nhàn tản trong cung, tam điện hạ tức giận cầm Long Bảo Kiếm hướng thẳng vào hoàng thượng, lúc đó thực sự là hù chết thị vệ bên cạnh, bởi vì không ai ngờ tới Huyền Trọng Lệnh lại đột nhiên muốn ám sát hoàng thượng a.

Kết quả Huyền Trọng Lệnh chỉ chém lên long ỷ của hoàng thượng, lột bỏ một khối vàng mười phía trên khiến cho long ỷ tại Kim Loan điện hiện nay mang hình dạng này, hoàng thượng nói hắn muốn nhắc nhở tam vương gia phải bảo trì bình tĩnh mọi lúc.

Lại có một lần, hai năm trước hoàng thượng phái Thu tướng quân tới biên cương trấn thủ biên quan, lúc đó tam điện hạ dâng tấu chương muốn đi tới năm lần, hoàng thượng cũng không phê chuẩn Huyền Trọng Lệnh. Cuối cùng, Huyền Trọng Lệnh lại cầm Long Bảo Kiếm chạy ào vào ngự thư phòng, hướng về hoàng thượng đang ngồi đối diện.

Kết quả thật không ai ngờ tới, Huyền Trọng Thiên lại không né không tránh, làm cho Huyền Trọng Lệnh đến lúc đó phải chuyển hướng kiếm, đánh lên giá sách gỗ lim thượng hạng phía sau hoàng thượng. Đem giá sách gỗ lim tiên hoàng tối trân trọng yêu quý rơi mất một mảnh, mà hoàng thượng anh minh của bọn họ lại hạ lệnh không cho bất cứ ai sửa chữa, hắn muốn cho tam đệ hắn tiếp nhận giáo dục về vật dụng thực tế.

Thế nhưng lần này không biết có phải tam vương gia muốn làm thực không a. Cho nên những thuộc hạ như bọn họ đương nhiên phải vũ trang toàn bộ, chuẩn bị sẵn sàng, nghìn vạn lần phải bảo vệ thật tốt —- tài sản của vương cung, tam vương gia này là một kẻ siêu cấp phá hư đồ vật a.

Vương triều Thiên Triệu mỗi đồ vật đều có giá trị vô cùng a, hơn nữa hoàng cung tinh mỹ như thế nếu như bị tam vương gia chém tới chém lui trăm nghìn nhát, vậy khi sứ thần các nước khác tới Thiên Triệu chẳng phải là sẽ chê cười Thiên Triệu keo kiệt, ngay cả tiền tu sửa hoàng cung cũng không có sao?

“Tam đệ, không biết lần này ngươi lại muốn phá hư cái gì trong cung nữa? Ngươi nếu giỏi thì cứ thoả thích mà chém, không sao hết.” Huyền Trọng Thiên nhìn tam đệ vẻ mặt phẫn nộ và lo lắng, không biết có ai nhắc nhở hắn hiện nay việc hắn cần làm nhất là cái gì hay không a?

“Hừ, đều tại ngươi, nếu như không phải do hoàng huynh, hắn hiện tại có thể có chuyện sao, ngươi đừng có trốn tránh trách nhiệm, đừng tưởng rằng ngươi là hoàng thượng Thiên Triệu ta cũng không dám động tới ngươi.” Huyền Trọng Lệnh nhìn hoàng huynh vẫn đang ung dung nhàn nhã lại càng thêm tức giận, đều là bởi vì hoàng huynh lôi kéo hắn mới lùi thời gian quay trở về biên cương, Cảnh Thu Sinh mới có thể gặp chuyện không may.

“Là, hoàng huynh biết sai rồi, nhưng mà tam đệ a, không biết tam đệ ngươi tới nơi này thật là muốn giết vi huynh sao? Nếu như không phải, trẫm phải nhắc nhở ngươi mau nhanh ngẫm lại làm thế nào cứu người mới là quan trọng?” Huyền Trọng Thiên nhìn về phía đệ đệ đang mất bình tĩnh, hai người bọn họ thực sự là huynh đệ a, chỉ cần là chuyện liên quan tới người mình quan tâm sẽ đều mất đi đầu óc như nhau.

“A, ta, ta nên làm cái gì bây giờ?” Huyền Trọng Lệnh nghe hoàng huynh nói mới phát hiện chính mình hiện tại đang làm gì, Trấn Viễn tướng quân thống lĩnh đại quân Thiên Triệu lại mất đi lý trí bình thường, như một hài tử bất lực đến xin ca ca giúp đỡ.

“Được rồi, không có việc gì, Trọng Lệnh, chỉ cần tỉnh táo lại ngươi sẽ phải biết làm gì bây giờ, ngươi chính là Trấn Viễn tướng quân của Thiên Triệu a.” Huyền Trọng Thiên nhìn khuôn mặt lo lắng của đệ đệ, càng không ngừng an ủi hắn, tính mệnh của Cảnh Thu Sinh đối với Huyền Trọng Lệnh mà nói là quan trọng hơn so với tất cả mọi thứ.

Huyền Trọng Lệnh tựa bên người hoàng huynh, nỗ lực khống chế cảm xúc, hắn nhất định phải bình tĩnh, người kia còn đang chờ hắn đi cứu a. Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Huyền Trọng Lệnh đi tới trước mặt hoàng huynh.”Hoàng huynh cho ta mượn hai trăm ảnh vệ của ngươi.” Huyền Trọng Lệnh lần đầu tiên mượn ảnh vệ của hoàng huynh, bởi vì ảnh vệ ở Thiên Triệu chỉ nghe theo lệnh hoàng thượng mà thôi, khi cần thiết phải sống chết bảo vệ hoàng thượng an toàn, cho nên lòng trung thành của ảnh vệ là tuyệt đối, cho dù hoàng thượng là một hôn quân bọn họ cũng sẽ bảo vệ chủ tử cho đến hơi thở cuối cùng. Cho nên người trong hoàng tộc đều có ảnh vệ riêng, không ai biết một đời quân vương rốt cuộc có bao nhiêu ảnh vệ, cũng không biết là bọn họ ẩn thân ở đâu.

“Ta còn muốn người tên Đan sở hữu mạng lưới tình báo ở biên cương của ngươi.” Huyền Trọng Lệnh biết yêu cầu của mình có chút quá phận nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, chỉ cần có thể cứu được người kia thì sau đó sau hoàng huynh có giết hắn cũng không quan tâm.

“Hảo, ngoài ra ta cấp cho ngươi tám trăm quân cận vệ.” Huyền Trọng Thiên nhìn đệ đệ, hắn tuyệt đối không nghi ngờ đệ đệ không trung thành, bởi vì hắn hiểu rõ đạo lý “dụng nhân bất nghi, nghi nhân bất dụng” (dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người), huynh đệ cùng chơi từ nhỏ đến lớn đích hắn rất rõ ràng, không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy. Mà hắn làm hoàng huynh cũng chỉ có thể giúp đỡ Huyền Trọng Lệnh như vậy mà thôi.

“Cảm tạ ngươi, hoàng huynh.” Huyền Trọng Lệnh cảm kích nhìn ca ca. Hắn biết Huyền Trọng Thiên đối với huynh đệ bọn họ đều tốt, nhưng Huyền Trọng Thiên dù sao cũng là một quân vương, hắn đem mạng lưới tình báo của mình tiết lộ cho người khác là rất mạo hiểm, bởi vì muốn thành lập một mạng lưới tình báo tốt không có thể một sớm một chiều là có thể hoàn thành. Chỉ chọn mỗi người trong đó cũng là một chuyện rất khó khăn a.

“Thái phi ta sẽ giúp ngươi, Thu lão thái quân ta cũng sẽ phái người trấn an, có thể không nói ra ta sẽ tận lực giấu diếm. Còn có, đi sớm về sớm.” Huyền Trọng Thiên căn dặn đệ đệ, sắp tới tết nguyên tiêu mà Huyền Trọng Lệnh lại không thể ở lại kinh sư, Huyền Trọng Thiên đã không còn nhớ rõ đệ đệ có bao nhiêu lần ăn tết ở ngoài.

“Hoàng huynh, thần đệ khuyên ngươi nên quý trọng a.” Huyền Trọng Lệnh cầm hổ phù hoàng thượng cấp cho đi ra ngự thư phòng không quay đầu lại nói với hoàng huynh những lời này, chính hắn không quý trọng cảm tình năm đó với người kia, luôn luôn trêu đùa cho nên người kia sau này vẫn không tiếp nhận hắn. Lần này, hắn nhất định phải khiến cho người kia thực lòng tin tưởng mình, mặc kệ dùng biện pháp gì, hắn nhất định phải một lần nữa tìm được hạnh phúc.

Huyền Trọng Thiên nhìn bóng lưng đệ đệ đang đi xa dần, còn ngẩn ngơ tại chỗ, câu nói kia của Huyền Trọng Lệnh làm trong lòng hắn xao động. Kỳ thực, hắn thích Thiên Chiêu Tễ như vậy, căn bản là không có gì phẫn hận nhưng hắn dù sao cũng là hoàng thượng, từ nhỏ đã được dạy là người trong thiên hạ đều thần phục dưới chân hắn. Mà Thiên Chiêu Tễ lại đối với hắn như vậy khiến cho lòng tự tôn của hắn bị thương tổn.

“Tiểu Đinh Tử, mấy ngày nay Thiên công tử làm gì?” Huyền Trọng Thiên không nhịn được hỏi, hắn rất muốn đi gặp Thiên Chiêu Tễ, đã mấy lần hắn đi tới trước cửa tẩm cung nhưng lại quay lưng rời đi, sau đó tới cung của Lăng phi, cùng ngủ với Huyền Tỉnh Hiên, chỉ bất quá là hắn luôn cảnh cáo Hiên nhi không được đem chuyện này nói cho người khác, bằng không mặt mũi hoàng đế vương triều Thiên Triệu hắn biết giấu vào nơi nào a.

“Ách, cái này.” Tiểu Đinh Tử mới tỉnh lại sau cơn phong ba do tam vương gia gây ra, chợt nghe thấy hoàng thượng hỏi như vậy, hắn phải trả lời thế nào a, lẽ nào nói cho hoàng thượng Thiên công tử vẫn đang vui vẻ như xưa sao?

“Ân? Làm sao vậy? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao?” Huyền Trọng Thiên nhìn vẻ mặt Tiểu Đinh Tử nghiêm trọng, còn tưởng rằng Thiên Chiêu Tễ xảy ra chuyện gì. Huyền Trọng Thiên sốt ruột nhìn chằm chằm nô tài, thật là, lúc này hắn còn làm cái gì vậy.

“Cái này, bẩm hoàng thượng, Thiên công tử mấy ngày nay vẫn như cũ, không có gì thay đổi.” Tiểu Đinh Tử tận lực chọn từ ngữ để không gây kích động cho hoàng đế bệ hạ. Xem bộ dạng hoàng thượng mấy ngày này ăn không ngon, ngủ không yên, thật không biết tâm của Thiên công tử kia là dùng cái gì làm nên a?

“Cái gì gọi là như cũ?” Huyền Trọng Thiên nghe Tiểu Đinh Tử trả lời xong lại hỏi thêm một lần, có ý gì, chẳng lẽ là người kia rất tốt sao? Sao có thể, hắn lẽ nào tuyệt nhiên không quan tâm tới hắn đang lạnh nhạt hắn sao?

Đúng vậy, vốn là hắn bám lấy Thiên Chiêu Tễ không buông a. Người ta chưa từng biểu thị nguyện ý ở bên hắn cả đời a. Hai người bọn họ vốn là chỉ mình hắn nỗ lực mà thôi, đôi khi hắn nghĩ chỉ cần mình cố gắng sẽ có kết quả, nhưng sự thực là vẫn không đổi được một câu thật tình của Thiên Chiêu Tễ.

“Cái kia, là Thiên công tử mỗi ngày vẫn theo lẽ thường đi dạy các hoàng tử, đúng giờ dùng bữa nghỉ ngơi, nga, chỉ là Thiên công tử gần đây tới ngự y viện nhiều hơn. Hơn nữa tiểu nhân hỏi qua, Thiên công tử mỗi ngày đều ăn rất nhiều thuốc bổ, phần lớn đều là bổ huyết dưỡng khí.” Tiểu Đinh Tử một hơi nói xong, dù thế nào cũng sẽ là hoàng thượng bị đau lòng, chính là đau nhức lâu dài không bằng đau trong chốc lát a.

“Cái gì? Uống thuốc?” Huyền Trọng Thiên biết Thiên Chiêu Tễ lo lắng cho bệnh tình của Diệu Ngữ nhưng hắn không thể chịu được chính là Thiên Chiêu Tễ lại coi như không có việc gì hết, hắn không có một chút ưu sầu oán hận nào sao?

“Ta rốt cuộc đang làm cái gì đây?” Giọng nói mờ mịt của Huyền Trọng Thiên khiến cho Tiểu Đinh Tử nghe xong cảm giác vô cùng sợ hãi, quân vương Thiên Triệu của bọn họ sau một thời gian ngắn lại vì một người biến thành như vậy —–

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio