Edit: Mạc Thiên Y
Lúc hai vợ chồng Tô Tuệ Nương và Yến Hoằng Chân ra khỏi phủ Vĩnh Bình Hầu, mặt trời đã ngã về tây, hai người liếc nhau, trong ánh mắt đều toát ra cảm giác buồn cười hoang đường. Đúng thế, đường đường một cái phủ Hầu gia, thế nhưng lúc phân nhà lại ầm ỹ gà bay chó sủa như thế, thật sự là “trí thức quét rác”, xấu hổ chết người mà.
“Nàng cũng đừng phí lòng tốt nữa!” Yến hoằng Chân không yên lòng nói: “Mụ bà ấy trước kia đay nghiệt ta như thế, sau khi chết còn bắt ta bỏ tiền hạ tang cho mụ, thực sự nghĩ mà tức nghẹn!”
“Được rồi!” Tô Tuệ Nương tức giận nhìn hắn: “Đã mấy ngày rồi, sao chàng cón nhớ chuyện vặt này!” Tiền cũng đã xài rồi, nghĩ nữa có ích gì.
“Vả lại ta đâu có ngốc, lão phu nhân bất kể nói thế nào cũng là trưởng bối của chàng, chúng ta bỏ ra một ít tiền là việc phải làm, nhưng cũng không bao gồm món nợ của đại bá chàng bên ngoài đâu.” Thời đại này chú trọng “cha nợ con trả”, chứ chẳng phải là “chú bác nợ cháu trai trả”, nhà nàng không có nghĩa vụ trả nợ thay cho đại phòng.
“Có điều nói đi nói lại.” Tô Tuệ Nương khẽ chau mày, có phần khó hiểu hỏi: “Khi nào thì Thích thị lại cùng Yến Hoằng Bác đứng chung một trận tuyến vậy?”
“Hừ… Tuệ tỷ tỷ không nên xem nhẹ ả nữ nhân kia.” Yến Hoằng Chân phát ra một tiếng khinh thường cười lạnh: “Ả ta quen thói diễn kịch, nếu ả đã muốn mượn hơi một người, tám chín phần mười đều sẽ thành.”
“À?” Tô Tuệ Nương tự tiếu phi tiếu trêu ghẹo nói: “Vậy tại sao thị ta không mượn hơi chàng thành công nhỉ?” Theo Tô Tuệ Nương biết, năm đó Yến Hoằng Chân mới vào Hầu phủ, Thích thị quả thật đối tốt với hắn không ít, để ai thấy cũng sẽ nói một câu “từ mẫu”.
“Buồn cười, ta thông minh như vậy, sao mắc mưu nữ nhân kia được.” Yến Hoằng Chân hừ một tiếng, liếm mặt nói với Tô Tuệ Nương: “Lại nói, ta có Tuệ tỷ tỷ là được rồi, thèm cái ả nữ nhân dối trá kia làm gì.”
“Tiểu Thất…” Tô Tuệ Nương nghe thế, hiếm khi xuất hiện một chút do dự. “Ừm! Chàng, chàng chẳng lẽ xem ta là mẹ sao?”
Yến Hoằng Chân phẫn nộ: “Chẳng lẽ ta sẽ ôm mẹ ta lăn trên giường sao?” sắc mặt Tô Tuệ Nương loáng cái đỏ au, thầm nghĩ, nói cũng phải.
Chuyện ở phủ Vĩnh Bình Hầu đối với tiểu hộ như bọn họ mà nói căn bản chẳng liên quan, cho nên hai người đều quăng chuyện này ra sau ót không nghĩ nhiều nữa. Như thế, đại khái hơn nửa tháng sau, Chu thị cố ý tới một chuyến, trong lời nói cho thấy, nhị phòng bọn họ chuẩn bị trở về cố hương, không ở lại kinh thành nữa, Tô Tuệ Nương nghe xong giật mình, không khỏi hỏi một câu vì sao.
“Haizz! Không giấu cháu chứ, nhà thím kỳ thật là nông dân, ở kinh thành nhiều năm như vậy mặc dù nói sống giàu sang, thế nhưng trong lòng vốn không yên. Bây giờ phân nhà ra ở riêng rồi, nhà thím cũng được chia trên dưới một trăm mẫu đất, ở quê đã đủ làm một địa chủ rồi, chúng ta vừa sống an phận thủ thường, vừa cố gắng nuôi nấng Xuân ca lớn lên, nhìn nó lấy vợ sinh con, đời này đã đáng giá rồi.”
Tô Tuệ Nương tỉ mỉ quan sát thị, thấy giữa hàng mày thị mặc dù một tia mất mát, nhưng chung quy tinh thần vẫn rất tốt, không khỏi cười cười, gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, làm một phú hộ nhàn nhã, cũng là một chuyện tốt ấy chứ, có lúc cháu đi ngủ còn nằm mơ thấy lúc còn sống ở nông thôn đây!”
“Lời này của cháu nếu gặp lão gia nhà thím kiểu gì cũng hợp rơ cho coi.” Chu thị cười to nói: “Kể từ khi quyết định ra riêng, nụ cười trên mặt lão ấy chưa từng đứt, không dối cháu dâu a, nhị thúc cháu ấy, mặc dù không biết nói, nhưng làm ruộng lại số một đấy, người khác so ra còn kém hơn…” Tô Tuệ Nương cười nghe Chu thị liên thanh nói, đương nhiên, trong lúc nói chuyện không khỏi nhắc tới đám người đại phòng và Thích thị.
“Vu thị vẫn không muốn dọn đi! Hết uống thuốc tự tử lại thắt cổ, nói trừ phi mình chết, bằng không thứ bọn họ nâng ra chỉ có thể là xác thị. Nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng, Thích thị cũng gớm thật, lập tức từ trong đồ cưới của mình lấy ra năm vạn lượng bạc, nói nếu bọn họ chịu dọn ra ngoài, thì sẽ thay đại lão gia trả những món nợ bên ngoài kia. Мαc.ŦЋιεη.Ψ Kết quả là, đại lão gia không nói hai lời, thu thập đồ đạc liền dắt vợ đi.” Chu thị chép miệng, cũng không biết là trào phúng hay cảm thán nói: “Hầu phủ bên kia mấy ngày nay ấy mà ầm ỹ không ít, đại lão gia mấy năm nay nạp không ít mỹ thiếp, nhưng giờ lại chẳng dắt theo một ai, kết quả là Thích thị làm chủ, bán hết toàn bộ, cháu không thấy màn gào khóc thảm thiết kia đâu, rõ thật là hù chết người.”
Tô Tuệ Nương thầm nghĩ, Hầu phủ bây giờ đến cả tiền lương phát cho hạ nhân còn không có, đâu có thể nuôi những “kẻ rảnh rỗi” kia, dĩ nhiên là bán cho xong việc a. Chu thị ở đến trưa mới cáo từ rời đi, Tô Tuệ Nương nhìn theo bóng lưng của thị, chợt cảm nhận được cảm giác tiêu điều. Nhớ năm đó, phủ Vĩnh Bình Hầu khí phái nhường nào phú quý cỡ nào. Nhưng chỉ mấy năm, lại sa sút đến trình độ này, nghĩ đến sao không khiến lòng người sinh cảm khái cho được. Thời gian triều Đại Thụy kiến lập dẫu sao còn quá ngắn, những gia đình đột nhiên từ cỏ cây biến thành quyền quý này còn chưa hiểu rõ, muốn gia tộc vĩnh viễn phồn vinh thịnh vượng, chỉ dựa vào bóng mát của tổ tiên để lại vĩnh viễn không đủ, mà phải cần con cháu có tiến bộ có tiền đồ mới có thể giữ vững phần phú quý này.
Buổi tối, Yến Hoằng Chân tan làm về, sau khi rửa mặt cả nhà quây quần ăn cơm, Tô Tuệ Nương để ý hắn như có hơi phân tâm, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Yến Hoằng Chân đặt đũa trong tay xuống, ngoài ý liệu nhìn Duyên tỷ nhi ngồi đối diện một cái, đột nhiên nói: “Hoàng thượng có ý định để Duyên tỷ nhi tiến cung làm bạn với công chúa điện hạ.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy không khỏi chấn động: “Sao lại có chuyện này?”
Không thể không nói, đương kim thánh thượng Chu Trọng Quốc là một lão nhân thật hiếm thấy. Từ sau khi Lữ thị sinh hạ tiểu hoàng tử, y làm như trở về thời điểm mình hùng phong vẫn như cũ, bắt đầu liên tiếp sủng hạnh phi tần hậu cung. Thế là tựa như măng mọc sau mưa, trong cung một nhóm trẻ con bắt đầu ra đời, đầu tiên là Lệ phi tiến cung nhiều năm không có con, thành công sinh được con trai của riêng mình, sau đó là ba tần phi phẩm cấp thấp, sinh được ba vị công chúa.
“Ý của bệ hạ là, mấy công chúa ở trong cung thiếu bạn chơi, khó tránh khỏi tịch mịch, liền quyết định tuyển đám con gái của vài đại thần đảm nhiệm bạn chơi, đón vào trong cung cùng nuôi dạy, Duyên tỷ nhi nhà chúng ta độ tuổi phù hợp, cho nên…” Cho nên đã bị Chu Trọng Quốc chiêu mộ không cho trả giá rồi.
“Vậy phải làm sao bây giờ!” trên mặt Tô Tuệ Nương không lấy gì làm vui vẻ, rất lo lắng nói: “Con gái chúng ta tính tình thế nào trong lòng chàng rõ nhất, để nó tiến cung, chẳng phải là ngồi chờ nó gây họa sao.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy!” Ở bên cạnh nghe từ đầu, Duyên tỷ nhi lập tức cự nự, mặt dày vỗ lồng ngực nhỏ của mình, kiêu ngạo nói: “Mẹ xem thiên hạ có đứa trẻ nào vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu như con không? Còn nữa, cha… con thật sự có thể vào cung sao? Trong cung có vui không ạ?”
Yến Hoằng Chân quắc mắt nhìn khuê nữ một cái, không để ý tới con bé, ngược lại quay đầu an ủi thê tử: “Tuệ tỷ tỷ nàng yên tâm đi, Duyên tỷ nhi tuổi còn nhỏ, kể cả có chỗ nào không ổn, cùng lắm thì hoàng thượng trả lại thôi, hơn nữa nhân cơ hội này để nó đi mài bớt tính tình trở nên nhu thuận một tí, cũng không hẳn là chuyện xấu?”
“Đáng ghét! Cha, người ta vốn là rất ngoan ngoãn có biết không!!!”
Tô Tuệ Nương nghe đến đó cũng biết chuyện này có lẽ không thể thay đổi được nữa, bèn ngừng lời lo lắng đến miệng, bất lực mà gật đầu. Quả chẳng sai, không đến ba ngày, trong nội cung đã có người cầm thánh chỉ tới đón người.
Tô Tuệ Nương đã sớm lần lữa dặn dò con gái, thành thử lúc này cũng không còn gì để nói, ngược lại Duyên tỷ nhi không tim không phổi, cả người hưng phấn vui vẻ khỏi nói, cuối cùng cũng chỉ vội vã bái biệt mẫu thân, đoạn tựa như con chim nhỏ được thả ra, hào hứng lên xe ngựa.
“Đừng lo lắng.” Một bên Yến Hoằng Chân nắm lấy tay thê tử, cười đến “ôn nhu.” Thật tốt quá, con bé yêu tinh đáng ghét kia rốt cục đi vắng rồi, Tuệ tỷ tỷ chính là của một mình hắn, ừm, nên xxx hay là yyy mới tốt đây? Yến Hoằng Chân ở trong đầu không kiềm được nghĩ tới chút nội dung không phù hợp với thiếu nhi, sâu sắc cảm giác ngày tháng hạnh phúc của mình sắp tới. Song, tưởng tượng là tốt đẹp nhưng thực tế lại gian nan, sau khi con gái tiến cung, thê tử hoàn toàn trở nên “ỉu xìu” hẳn, cho dù Yến Hoằng Chân trêu chọc cỡ nào, cũng không thể khiến nàng nở nụ cười. Tình hình này kéo dài khoảng hơn nửa tháng, cho đến một sự kiện phát sinh mới xem như phá vỡ dáng vẻ này của nàng.
“Con nói cái gì?” Tô Tuệ Nương kinh ngạc nhìn Tề Mai Mai trước mắt, cũng thở ra một hơi khí lạnh nói: “Con, con muốn hòa ly?” (hòa ly: ly hôn)
Tề Mai Mai dùng sức gật gật đầu, trong cặp mắt không còn ánh linh động thường ngày, mà toát lên sương mờ trầm đục. Tô Tuệ Nương cau mày, tận lực thả mềm thanh âm nói: “Tại sao? Mai Mai, con bây giờ sắp sinh đẻ đến nơi, sao có thể hòa ly vào lúc này, có phải là phu quân con làm chuyện gì có lỗi với con?”
Nghe đến hai chữ “phu quân”, Tề Mai Mai cười lạnh một tiếng, trên mặt thoáng vụt qua hận ý: “Con chỉ hận mình ban đầu bị mù mới gả cho hạng lòng lang dạ sói như y.”
Nói tới đây, cô giơ tay sờ sờ bụng đã tám tháng của mình, đột nhiên lệ rơi đầy mặt, nức nở nói: “Lúc ban đầu ngược lại rất tốt, nhưng sau đó y nói mình ở kinh thành hưởng phúc, mẫu tỷ lại ở quê nhà chịu khổ y không xứng là nhi tử, con mềm lòng đồng ý cho y đón người nhà lên, ai ngờ, mẫu thân y chính là mụ đàn bà sơn dã đanh đá. Ngày đầu tiên tới đã bắt con quỳ xuống rửa chân cho mụ, nói gì mà ở quê mụ đều có quy củ này. Chuyện đó còn chưa tính, từ đó về sau, mụ già kia làm khó con nơi nơi, còn nói gì mà thân là thê tử không thể xuất đầu lộ diện, bắt nhốt con trong nhà, không cho con đến cửa hàng…”
Truyện convert hay : Cực Phẩm Tiểu Thần Y