Tử Quải Ô Cung

chương 42: hồi 42\n

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phong Lôi Thần Chưởng Thạch Phong Vũ xuất lĩnh mười mấy cao thủ vào lúc canh ba đã đến Khấp Huyết nhai.

Khấp Huyết nhai là cứ địa của Nam Thiên nhị hạc, Nam Thiên nhị hạc lão đại là Vân Hạc Nhất Thánh, lão nhị là Bách Hạc Nhất Vân, hai người tu luyện tại Khấp Huyết nhai đã hơn bốn mươi năm, thủ hạ đầy rẫy khắp Trung Nguyên, cứ địa Khấp Huyết nhai cao thủ như mây, từ khi Hỏa Dương Địa Quân từ Trường Bạch sơn đào tẩu đến, Nam Thiên nhị hạc đã biết nhóm Ngô Sương khao lâu sẽ tiến công Khấp Huyết nhai, nên họ đã ngày đêm canh phòng nghiêm mật.

Khi quần hào kéo đến Khấp Huyết nhai, chỉ thấy trước mặt có ba vực thẳm hoàn toàn tĩnh lặng, phòng ốc thảy đều tối om, không một đốm ánh đèn, cảnh tượng hết sức ghê rợn.

Thạch Phong Vũ thầm nhủ :

- Bên kia vực hẳn là cứ địa của Nam Thiên nhị hạc, nhưng vực rộng thế này, mọi người sao thể vượt qua được?

Ngô Sương đi đến trước mặt Thạch Phong Vũ nói :

- Ba vực thẳm này chắc chắn có mai phục, để vãn bối qua bên ấy diệt trừ bọn họ trước, sau đó lão tiền bối cùng mọi người hãy qua, như vậy an toàn hơn.

Thích Nam Giao cười tiếp lời :

- Tiểu muội đi với, khi cần có thể tiếp ứng Sương ca.

Thạch Phong Vũ nhẹ gật đầu :

- Thôi được! Hai người đi đi! Nhưng phải hết sức cẩn thận, Khấp Huyết nhai cao thủ rất nhiều, tuyệt đối không nên khinh địch.

- Chúng vãn bối biết rồi.

Hai người đáp xong, liền phi than qua một vực thẳm.

Chân vừa chạm đất, hai người liền thấy ánh bạc lấp loáng, hệt như mưa phủ chụp đến.

Thích Nam Giao buông tiếng quát vang, vung động Ô cung trong tay, chỉ nghe tiếng kim khí chạm nhau liên hồi, tất cả ám khí bay đến đều bị đánh rơi xuống đất.

Ngô Sương hai tay vung động, liền tục vang lên mấy tiếng rú thảm, hai bong người văng bay xuống vực thẳm.

Liền sau đó, Thích Nam Giao tung mình, phi than qua vực thẳm thứ nhì, khi người còn lơ lửng trên không, bỗng nghe tiếng ám khí rít gió vùn vụt, một làn mưa tên đã bay đến.

Thích Nam Giao kinh hãi, vội vận đề chân khí, người lại cất lên cao hơn ba trượng tránh khỏi làn tên tiếp tục lướt tới, nhẹ nhàng hạ xuống bên kia vực thẳm thứ nhì.

Chân vừa chạm đất, Ô cung trong tay đã vươn lên, trong tiếng cung vang, tiếng rú thảm vang lên liên hồi, mấy bóng người lần lượt rơi xuống vực thẳm.

Ngay khi ấy, Ngô Sương cũng đã đến nơi, hai người cùng nhìn nhau cười.

Ngô Sương bỗng nói :

- Giao muội, hãy để cho ngu huynh tiên phong trước, Giao muội tạm nghỉ chốc lát.

Thích Nam Giao dẩu môi cười :

- Không, tiểu muội phải diệt hết mai phục cả ba nơi, lát nữa hãy đến lượt Sương ca đối phó với Nam Thiên nhị hạc, được không nào?

Thích Nam Giao vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng quát to :

- Kẻ nào cả gan, dám gây hấn với sư phụ mỗ?

Tiếng quát vừa dứt, một bóng người đã từ bên kia bờ vực phi thân qua nhanh như chớp, Thích Nam Giao buông tiếng quát vang, giương cung lên bắn, một hồi tiếng vang giòn giã, bóng người kia đã bị bức lùi về bên bờ vực thẳm thứ ba.

Thích Nam Giao thừa thế tung mình, phi than qua vực thẳm thứ ba.

Bóng người kia hoàn hồn, vội vung song chưởng bổ ra, Thích Nam Giao đã đoán biết trước, tay phải đã sớm đã tung ra một chưởng.

Bùng.

Một tiếng nổ, hai luồng kình lực chạm nhau, bóng người kia loạng choạng thoái lui, miệng bật lên một tiếng kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ đối phương nội lực lại thâm hậu thế này.

Thích Nam Giao chân vừa chạm đất, song chưởng cùng lúc tung ra, lần này đã vận hết mười thành công lực.

Chỉ nghe đối phương hự lên một tiếng đau đớn, rồi thì quay người tháo chạy.

Thích Nam Giao cười khanh khách nói :

- Bổn cô nương tạm tha mạng chó cho ngươi, để ngươi trở về báo tin, lát nữa ngươi cũng chẳng thể chạy thoát được.

Ngô Sương lúc này cũng đã qua đến, hai người thấy mai phục đã trừ, Ngô Sương bèn quay trở lại tiếp ứng quần hào.

Mọi người nhờ có Ngô Sương, an toàn qua ba vực thẳm, thẳng tiến vào Khấp Huyết nhai, lát sau đến nơi.

Bỗng tiếng tù và lảnh lót vang lên liên tục chín hồi mới dứt.

Ngay sau đó, tất cả các phòng ốc bừng sang, gian đại sảnh có hai cánh cửa sơn đỏ ở giữa mở toang.

Thạch Phong Vũ vận nhãn lực nhìn vào đại sảnh, thấy bên trong bày trí rất lộng lẫy, đèn đuốc sáng choang, hai bên ngồi đầy người, Nam Thiên nhị hạc ngồi trên hai ghế thái sư nơi giữa.

Thạch Phong Vũ chú mắt nhìn, trong số không có mặt Hỏa Dương Địa Quân, đang cảm thấy hoài nghi, bỗng nghe lão đại Vân Hạc Nhất Thanh cất tiếng lạnh lùng nói :

- Thạch Phong Vũ, tôn giá đang đếm suất lĩnh cao thủ xâm nhập Khấp Huyết nhai là với dụng ý gì?

Thạch Phong Vũ vừa định đáp, Ngô Sương bỗng quay sang Thạch Phong Vũ vòng tay thi lễ nói :

- Thạch lão tiền bối, hãy để vãn bối nói chuyện với lão ta.

Đoạn quay sang đưa tay chỉ Vân Hạc Nhất Thanh nói :

- Vân Hạc lão quỷ, hôm nay nếu không trao Hỏa Dương Địa Quân ra đây, chính lão sẽ phải đền mạng.

Vân Hạc Nhất Thanh tức giận :

- Tiểu tử, ngươi chỉ đích danh lão phu khiêu chiến, hôm nay lão phu quyết bằng vào võ công một phân cao thấp với ngươi.

Dứt lời liền đứng lên, chậm rãi bước ra đại sảnh.

Ngô Sương thấy Vân Hạc Nhất Thanh hai tay buông thõng, mắt ngập hung quang tàn độc, dáng người mập mạp chậm rãi tiến về phía mình, đồng thời có mấy cao thủ tản ra, cũng tiến đến bao vây.

Ngô Sương quét mắt nhìn, qua vẻ mặt đối phương, chàng biết họ sẽ sắp tung ra độc thủ, bèn nhếch môi cười khinh miệt nói :

- Các vị có bản lãnh độc đáo gì hãy cứ thi thố hết ra, khỏi phải làm bộ làm tịch như vậy!

Vân Hạc Nhất Thanh bỗng buông tiếng quát vang, hai tay buông thõng đột nhiên dang ra hai bên, hệt như hạc vồ mồi, song chưởng tung ra nhanh như chớp.

Thì ra đó là chính là thần công Hạc Triển Sí (cánh), tuyệt kỹ thành danh của Vân Hạc Nhất Thanh.

Bởi lão biết Ngô Sương thân hoài tuyệt học cái thế, nên vừa xuất thủ đã vận hết mười hai thành chân lực thi triển Hạc Triển Sí Công, định một chiêu hạ sát Ngô Sương ngay.

Chỉ thấy chưởng thể vừa tung ra, kình phong cuồn cuộn như sóng xô, cây cối xung quanh khua vang, uy thế thật khủng khiếp.

Ngô Sương chỉ cảm thấy kình phong bao quanh, không còn một kẽ hở.

Bỗng Vân Hạc Nhất Thanh hai tay dừng lại, rồi thì mười ngón vươn ra, trong tiếng rít gió ghê rợn, mười luồng chỉ phong nhanh như chớp phóng thẳng vào mười yếu huyệt trên mình Ngô Sương.

Ngô Sương thoáng biến sắc mặt, không dám chậm trễ, vội vận Tam Trùng chân khí, người xoay tít như chong chóng, kình phong cuồn cuộn tuôn ra.

Chỉ nghe tiếng bùng bùng vang lên liên hồi, Hạc Triển Sí Công của Vân Hạc Nhất Thanh đã bị hóa giải hoàn toàn, nhưng Ngô Sương huyết khí trong người cũng bị thoáng chấn động.

Ngô Sương người như gió cuốn, chớp mắt đã đến trước mặt Vân Hạc Nhất Thanh, vừa định xuất thủ phản kích.

Ngay khi ấy, bọn cao thủ Khấp Huyết nhai cùng buông tiếng quát vang, bóng người cùng nhấp nhoáng phi than ra ngoài đại sảnh, nhất tề vung chưởng, mấy luồng kình phong nhập lại thành một, hệt như một dòng thác lũ ập đến Ngô Sương.

Ngô Sương cười khẩy nói :

- Vậy càng tốt, bổn thiếu gia đỡ mất thời gian hơn.

Đồng thời song chưởng vung động liên hồi, hóa giải hoàn toàn thế công hung mãnh của bọn cao thủ Khấp Huyết nhai.

Bọn cao thủ Khấp Huyết nhai sau khi tung ra một chưởng, người đã đến gần Ngô Sương, quyền chưởng tề xuất, triển khai ngay cuộc pháp công.

Ngô Sương không ngờ đối phương thân pháp nhanh đến vậy, liền bị bức lui.

Vân Hạc Nhất Thanh thấy Hạc Triển Sí Công không làm gì được Ngô Sương, tức giận đến cực độ, lúc này đã rón rén tiến đến sau lưng Ngô Sương, song chưởng vận tụ toàn lực, chớp nhoáng bổ vào hai yếu huyệt Huyền Cơ và Tiếu Yêu của chàng.

Ngô Sương võ công cao tuyệt, thính giác linh mẫn, chàng buông tiến cười khẩy, lẹ làng ngồi xổm xuống, chân trái tung lên đá vào ngực Vân Hạc Nhất Thanh.

Vân Hạc Nhất Thanh vừa thấy ám toán hụt hẫng, biết ngay không ổn, vội lách người sang bên, soạt một tiếng, một cước của Ngô Sương xẹt qua vai trái lão, thật kinh hiểm tột cùng.

Nhưng trong khi ấy Ngô Sương lại bị bọn cao thủ Khấp Huyết nhai bao vây tấn công, chàng võ công quả phi thường, ngay khi chưởng phong quyền kình vừa ập đến, chàng đã tung mình lên cao, thế công của bọn cao thủ Khấp Huyết nhai thảy đều rơi vào khoảng không.

Lần này chàng không để cho đối phương có cơ hội biến chiêu tấn công tiếp nữa, người đang trái không bỗng lộn vòng đầu dưới chân trên, song chưởng tung ra một luồng kình phong chụp xuống bọn cao thủ Khấp Huyết nhai.

Bọn cao thủ Khấp Huyết nhai võ công cũng chẳng tầm thường, khi thế công vừa hụt hẫng, liền tung mình lui ra ngay.

Ngô Sương một chiêu bất thành đành hạ người xuống đất, ngay khi ấy Vân Hạc Nhất Thanh lại từ bên trái công đến, chiến thuật du đấu này thật khó có thể chống chọi.

Cho dù Ngô Sương võ công cái thế cũng bị bọn cao thủ Khấp Huyết nhai giáp công áp đảo, đối phó hết sức vất vả.

Ngay khi ấy, trong nhóm quần hào bỗng vang lên một tiếng cười trong trẻo :

- Sương ca, có muội tiếp tay đây.

Đó chính là Thích Nam Giao, vừa dứt tiếng người đã đến nơi, lập tức vung tay xuất chưởng, bổ thẳng vào Vân Hạc Nhất Thanh.

Vân Hạc Nhất Thanh giật mình ngoảnh lại nhìn, thì ra là một thiếu nữ tuyệt sắc, vội lách tránh sang bên.

Bỗng, Hoa Báo Đỗ Ngũ quát to :

- Thích Nam Giao, lão phu lĩnh giáo ngươi vài chiêu.

Đồng thời đã tung mình lướt ra, hữu chưởng đưa ngang, tả chưởng bổ thẳng, phát ra hai luồng kình khí khác nhau, một cương một nhu công về phía Thích Nam Giao.

Thích Nam Giao nghe đối phương gọi đích danh mình, bất giác kinh ngạc, nhanh nhẹn lách người tránh khỏi thế công của Đỗ Ngũ, lạnh lùng hỏi :

- Các hạ là ai? Nhãn lực cũng khá đấy.

Đỗ Ngũ cười hăng hắc :

- Thích cô nương đã khôn lớn rồi, đâu còn nhận ra lão phu nữa, ha ha! Hãy tiếp một chưởng nữa thử xem!

Dứt lời, song chưởng chéo nhau tung ra, nhanh như chớp công vào hai huyệt Tương Đài và Chương Môn của Thích Nam Giao.

Thích Nam Giao mắt ánh lên vẻ sửng sốt, song chưởng cũng vận toàn lực tung ra, bùng một tiếng vang rền, Đỗ Ngũ loạng choạng lùi sau ba bốn bước.

Thích Nam Giao cũng hai vai lắc lư một hồi mới đứng vững lại được, cười khẩy nói :

- Lão thất phu, công lực cũng khá lắm.

Vừa dứt lời, Thích Nam Giao đã như quỷ mị lướt tới, chưởng cước cùng lúc tung ra, chớp nhoáng công ào mười hai yếu huyệt khắp người Đỗ Ngũ.

Đồng thời, nàng lớn tiếng nói :

- Các vị, chúng ta hãy nhất tề hủy diệt Khấp Huyết nhai đi.

Lập tức Chu Hàn, Tất Đông Kiêu, Trình Ngọc Chi, Đỗ Phúc Toàn nhất tề động thủ.

Vân Hạc Nhất Thanh mắt rực vẻ ghê rợn, buông tiếng quát vang, tránh qua Ngô Sương, tả chưởng vung ra, nghênh kích Chu Hàn đang lao đến trước tiên.

Liền thì một tiếng rú thảm vang lên, Chu Hàn ngã lăn ra xa năm bước.

Vân Hạc Nhất Thanh không dừng lại, tiếp tục lao tới đón đầu người thứ nhì là Đỗ Phúc Toàn, song chưởng với chiêu Bạch Hạc Chấn Dực bổ ra, Đỗ Phúc Toàn chưa kịp xuất thủ đã thọ thương ngã lăn ra đất.

Người tiếp theo là Tất Đông Kiêu tức giận quát vang, song chưởng toàn lực vung ra.

Vân Hạc Nhất Thanh tung mình lên cao hơn trượng, người đang trên không, hai tay mười ngón vươn ra, phóng mười luồng chỉ phong sắc bén, chia ra công vào năm yếu huyệt sau lưng Tất Đông Kiêu.

Chỉ nghe Tất Đông Kiêu rú lên thảm thiết, sau lưng lập tức phun ra năm luồng máu tươi, người bay ngược ra xa hơn trượng.

Vân Hạc Nhất Thanh thoáng chốc đã liên tiếp đả thương ba cao thủ, tuyệt kỹ cái thế ấy thật khiến người khiếp đảm kinh tâm, quần hào thảy đều dừng bước, không ai dám tiến vào trong sảnh.

Hãy nói về Ngô Sương dưới sự giáp công của bọn cao thủ Khấp Huyết nhai, chàng đã hoàn toàn bị áp đảo, không còn khả năng hoàn thủ nữa.

Lúc này lão nhị Bạch Hạc Nhất Vân trong Nam Thiên nhị hạc bỗng tung mình lướt ra, song chưởng vung lên hóa thành ngàn vạn chưởng ảnh, hệt như cuồng phong bão táp phủ chụp xuống đỉnh đầu Ngô Sương.

Đồng thời hai chân cũng không nhàn rỗi, chớp nhoáng tung ra toàn chiêu thức hung hiểm.

Thế là, xung quanh Ngô Sương hoàn toàn bị kình khí của đối phương vây chặt.

Chàng bỗng hự lên một tiếng đau đớn, đã bị Bạch Hạc Nhất Vân đá trúng một cước sau lưng, lảo đảo chúi tới trước ba bốn bước.

Bọn cao thủ Khấp Huyết nhai cùng buông tiếng quát vang, lại nhất tề xuất thủ công tới.

Ngô Sương mắt rực sát cơ, buông tiếng cười dài ghê rợn.,.

Bỗng, Ngô Sương hai tay vung nhanh, trong tiếng kình phong rít gió, từng vòng sáng chóa lòa tuôn ra đồng thời tung mình vọt chếch lên cao hơn năm thước, song chưởng vụt phân ra, một chiêu Tiềm Long bát trảo đã được thi triển.

Ngay khi ấy Bạch Hạc Nhất Vân hét to :

- Các vị lui mau!

Chưa dứt tiếng, mấy tiếng rú thảm đã vang lên, hai cao thủ Khấp Huyết nhai đã bị đánh văng bay ra xa hơn hai trượng, ngã ngồi trên đất, miệng phun máu xối xả, từ từ ngã xuống.

Hai người khác vẫn không biết sống chết, lại lao tới vung chưởng tấn công.

Ngô Sương sát cơ đã dậy, miệng buông tiếng cười, hai tay lại vung lên, kỳ chiêu tung ra, hai người đó chưa kịp lao đến gần đã bị kình phong cuốn bay tung lên, hệt như diều đứt dây bay ra xa mấy trượng.

Bạch Hạc Nhất Vân giận dữ :

- Tiểu tử, ngươi xuất thủ tàn độc thế này, hôm nay lão phu quyết siêu độ ngươi mới được.

Trong tiếng quát, thân hình cao to của Bạch Hạc Nhất Vân đã lướt tới như gió cuốn, song chưởng vung ra, kình phong như vũ bão ập đến Ngô Sương.

Ngô Sương buông tiếng cười khẩy, nhanh nhẹn lách người, chẳng những tránh khỏi thế công của Bạch Hạc Nhất Vân mà còn lướt tới gần bên phải lão ta.

Ngô Sương lúc này đã định tâm tốc chiến tốc quyết, chỉ thấy chàng nhoáng lướt đến bên phải của Bạch Hạc Nhất Vân, buông tiếng quát vang, tay phải vung ra, chớp nhoáng điểm vào năm nơi yếu huyệt bên hông Bạch Hạc Nhất Vân, đồng thời tay trái cũng phóng ra năm luồng chỉ phong công vào các yếu huyệt trên mình đối phương.

Bạch Hạc Nhất Vân quả võ công trác tuyệt, một chiêu vừa rơi vào khoảng không, song chưởng liền tức liên tiếp tung ngược ra sau, đồng thời hai chân xoay nhanh, người lướt sang bên, tránh khỏi thế công cực kỳ hiểm hóc của Ngô Sương.

Không đợi cho Ngô Sương biến chiêu công tiếp, lão buông tiếng quát vang, hai tay vung động liên tục tung ra ba chiêu, mỗi chiêu đều ở một góc độ rất quái dị, hết sức ảo diệu, kình lực hung mãnh khôn cùng.

Ngô Sương thoáng biến sắc mặt, không dám thừa cơ phản kích, hơn nữa cũng chẳng có chút sơ hở để mà phản kích, đành tung mình lùi ra xa.

Bạch Hạc Nhất Vân cười ngạo nghễ nói :

- Tiểu tử, thì ra ngươi chỉ là con hổ giấy, chiêu này sẽ khiến ngươi thoái lui năm bước nữa.

Trong khi nói, tả chưởng đã vung lên, hóa thành ngàn vạn bóng chưởng, phủ trùm khắp người Ngô Sương.

Ngô Sương hai mắt bỗng rực lên vẻ ghê rợn khiếp người, miệng cất lên một tiếng huýt dài rung chuyển rừng núi, không lui mà còn tiến tới, khi chưởng kình đối phương ập đến chừng ba tấc hai tay chàng bỗng vung tít, Tam Trùng chân khí ào ạt tuôn ra, hóa giải hoàn toàn luồng chưởng kình của Bạch Hạc Nhất Vân.

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng bạc hệt như tia chớp bay thẳng vào hạ bộ Bạch Hạc Nhất Vân.

Vân Hạc Nhất Thanh kinh hãi thét to :

- Sư đệ lui mau.

Song đã muộn mất một bước, chỉ nghe một tiếng rú thảm khốc, vang vọng khắp núi rừng, Bạch Hạc Nhất Vân loạng choạng thoái lui, hạ bộ đã trúng một chưởng Tuyệt Mệnh tam quải của Ngô Sương.

Phịch một tiếng, thân hình cao to đã ngã xuống đất.

Ngô Sương lại cất tiếng huýt dài ghê rợn, tung mình lên cao, hệt như một cánh chim to lượn trên không, rồi lao bổ xuống Bạch Hạc Nhất Vân, định kết liễu tính mạng lão ta trước, sau đó hãy đối phó những người khác.

Ngay khi ấy Vân Hạc Nhất Thanh chớp nhoáng lướt đến, quát to :

- Họ Ngô kia, tiểu tử ngươi thủ đoạn tàn độc thế này, lão phu quyết không để cho ngươi được toàn thây.

Ngô Sương quay phắt lại, bốn luồng ánh mắt ghê rợn gặp nhau, bốn bề im phăng phắc không một tiếng động, bầu không khí căng thẳng đến tột độ.

Bỗng Vân Hạc Nhất Thanh buông tiếng cười sắc lạnh, tung mình phóng lùi ra sau, hiển nhiên đó là một hành động nhử địch.

Ngô Sương tuy biết rõ đó là mưu kế, nhưng vốn bản tính cao ngạo quật cường, muốn xem thử đối phương có tuyệt chiêu lợi hài gì, bèn buông tiếng cười khinh miệt, tung mình đuổi theo, hạ chân xuống đất cùng lúc với Vân Hạc Nhất Thanh.

Vân Hạc Nhất Thanh buông tiếng quát vang, người xoay tít như cơn lốc xoáy, đồng thời chưởng cước cùng lúc thi triển, liên tiếp tung ra mười hai cước và mười tám chưởng, nhanh đến hoa mắt.

Ngô Sương trong tiếng quát giận dữ, hay tay cũng vung tít, tung ra khí kình như thiên la địa võng, không chút sơ hở.

Trong thoáng chốc, chỉ thấy bóng chưởng bóng cước tung bay rợp trời, những người bàng quan không sao nhìn rõ được họ đã thi triển những chiêu thức gì nữa.

Trong khi ấy, hai người trong cuộc đều thầm kinh hãi trước võ công siêu tuyệt của đối phương.

Bỗng Vân Hạc Nhất Thanh thu chưởng, thoáng xoay người, hữu chưởng vung động, những đốm sáng xanh liên tục tuôn ra, phủ chụp đến khắp người Ngô Sương.

Ngô Sương thấy vậy, thoáng biến sắc mặt, vội vận Tam Trùng chân khí hộ thân, hai tay vung động liên hồi, khí kình cuồn cuộn tuôn ra.

Bỗng Ngô Sương cảm thấy một luồng tiềm lực vô hình xuyên qua cả lớp khí hộ thân của mình, rồi thì người bị nâng bổng lên, bay ra xa hơn trượng, nhưng không hề thọ thương.

Vân Hạc Nhất Thanh vô cùng sửng sốt, lạnh lùng hỏi :

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi đã thi triển thần công gì vậy.

Ngô Sương nhếch môi cười :

- Đó chỉ là chút công phu xoàng xĩnh của bổn thiếu gia, chẳng đáng kể là thần công gì cả. Thôi, thắng bại chưa phân, chúng ta đừng làm mất thời gian.

Vân Hạc Nhất Thanh cười nhạt :

- Tiểu tử ngươi rõ là chưa thây quan tài chưa rơi lệ, vừa qua chúng ta đã tỉ đấu bằng chưởng công rồi, bây giờ chúng ta hãy đổi sang binh khí ấn chứng một phen.

Trong khi nói, đầu óc lão vẫn suy nghĩ về Huyền Công của Ngô Sương, chợt nhớ ra kinh hãi thầm kêu lên :

- Chả lẽ lại là thần công của Đoạn Tiềm Long khi xưa? Không thể như vậy được, hắn còn trẻ thế này, chẳng thể nào học được thần công tuyệt thế kia...

Ngô Sương nghe đối phương đòi tỉ đấu bằng binh khí, bèn nhếch môi cười :

- Thanh kiếm của bổn thiếu gia hễ ra khỏi bao là phải giết người, hãy đợi lát nữa thì hơn. Bây giờ bổn thiếu gia vẫn tiếp tục dùng chưởng hầu tiếp lão vài chiêu binh khí.

Vân Hạc Nhất Thanh nghe Ngô Sương đòi dùng tay không đấu với binh khí của mình, lửa giận trong lòng càng bốc cao, mắt rực hung quang, cười sắc lạnh nói :

- Tiểu tử, đó là ngươi tự chuốc lấy cái chết, chớ trách lão phu thủ đoạn tàn độc.

Ngô Sương cười khẩy :

- Không hề gì, bổn thiếu gia võ công kém cỏi, chết dưới kiếm lão không bao giờ oán trách hối hận.

Vân Hạc Nhất Thanh nghe vậy hết sức kinh ngạc, thầm nhủ :

- Tiểu tử này dù võ công kỳ diệu đến mấy cũng chẳng thể nào đương cự với thần công cái thế kiếm thuật quán tuyệt thiên hạ của mình, nhưng trông hắn ung dung và tự tin thế kia, như là nắm chắc phần thắng trong tay, mình phải hết sức thận trọng mới được.

Lão vốn tính kiêu căng tự đại, dùng binh khí đấu với Ngô Sương hai tay không, dù thắng cũng chẳng vinh dự, bèn nhếch môi cười nói :

- Tiểu tử, lão phu người thiết đởm hiệp cốt, bá khí lăng thiên. Nhưng thành thật cho ngươi biết nếu người dùng hai tay không đấu với bảo kiếm Ngọc Hạc của lão phu, chắc chắn khó thoát qua được mười chiêu, như vậy lão phu thắng cũng chẳng vinh dự, cho nên lão phu phải nói với ngươi trước.

- Lão có gì cứ nói, bổn thiếu gia nghe đây!

Vân Hạc Nhất Thanh nghiêm mặt trầm giọng :

- Bây giờ lão phu dùng tính mạng đánh cuộc với ngươi, nếu trong vòng mười chiêu mà lão phu không đả thương được ngươi, Nam Thiên nhị hạc sẽ vĩnh viễn lui ra khỏi giang hồ, còn như lão phu thắng, ngươi phải tức khắc lui ra khỏi Khấp Huyết nhai, vĩnh viễn không được đặt chân đến đây nữa.

Ngô Sương mắt rực tinh quang nghiêm giọng :

- Bổn thiếu gia không đánh cuộc gì cả, chỉ cần lão trao ra Hỏa Dương Tinh Quân, bổn thiếu gia tức khắc lui ra khỏi Khấp Huyết nhai ngay.

Vân Hạc Nhất Thanh gằn giọng :

- Không thể được!

Lão vừa dứt lời, Ngô Sương bỗng hai tay vung lên, búng ra mười luồng kình khí sắc bén, nhanh như chớp bắn vào các yếu huyệt toàn thân Vân Hạc Nhất Thanh.

Ngay khi Ngô Sương xuất chỉ, bảo kiếm Ngọc Hạc của Vân Hạc Nhất Thanh cũng đã ra khỏi vỏ, chỉ thấy ánh thép chớp ngời, thân kiếm như phủ một lớp sương mỏng, thoáng nhìn cũng biết là một thiên cổ thần binh.

Vân Hạc Nhất Thanh bảo kiếm Ngọc Hạc vừa ra khỏi vỏ, tay phải vung động, kiếm quang tỏa rộng, hệt như một làn sóng đón lấy mười luồng chỉ phong của Ngô Sương.

Chỉ kình của Ngô Sương vừa chạm vào kiếm khí đối phương liền như đáy chìm đáy biển, hoàn toàn tiêu tan.

Liền sau đó, bảo kiếm trong tay Vân Hạc Nhất Thanh đã tung ra chiêu thứ nhì, chỉ thấy ánh kiếm cuồn cuộn tuôn ra những làn sóng bạc, liên tục không ngừng ập nhanh đến Ngô Sương.

Ngô Sương thoáng biến sắc mặt, vội thi triển thân pháp kỳ ảo lách tránh ra xa.

Vân Hạc Nhất Thanh một chiêu giành được tiên cơ, đâu chịu lơi tay, Ngọc Hạc kiếm lại liên tiếp tung ra chiêu thứ ba, chiêu thứ tư, uy thế thật khủng khiếp.

Ngô Sương bỗng buông tiếng huýt vang, tung mình lên cao, song chưởng vung ra, hai luồng khí kình trắng mờ một tả một hữu hệt như tia chớp từ trên xẹt xuống.

Vân Hạc Nhất Thanh vừa thấy Ngô Sương hai tay phát sáng, liền vội vận đề chân khí, người quay tít như chốt xoáy, tạo ra một lớp cương khí hộ thân, đồng thời tay trái liên tiếp tung ra mấy chưởng, tay phải bảo kiếm vung nhanh, hóa giải hoàn toàn thế công của Ngô Sương.

Ngô Sương thấy một chiêu Tuyệt Mệnh tam quải vô cùng bá đạo của mình đã bị Vân Hạc Nhất Thanh hóa giải, không khỏi bàng hoàng sửng sốt và hết sức bội phục công lực tuyệt luân của đối phương.

Vân Hạc Nhất Thanh tuy bề ngoài như an toàn thoát khỏi thế công ác liệt của Ngô Sương, song thật ra nội phủ đã thọ trọng thương, nếu không nhờ phản ứng nhanh, đề tụ chân khí hộ thân thì đã táng mạng dưới một chiêu của Ngô Sương rồi.

Lúc này Vân Hạc Nhất Thanh sát cơ càng bốc cao, bỗng lại quay người như chốt xoáy, Ngọc Hạc Nhu Công từ những lỗ chân lông khắp người tuôn ra, ngưng tụ thành hai luồng kình lực như bài sơn đảo hải ập nhanh về phía Ngô Sương.

Ngô Sương thấy vậy cả kinh, liền vội vận tụ chân khí hộ ngực, song chưởng tung ra hai luồng kình lực lạnh buốt.

Bùng!

Một tiếng vang rền, hai luồng kình lực một lạnh một nóng va chạm nhau, Ngô Sương liền cảm thấy nơi ngực huyết khí sôi sục, nóng như thiêu đốt, hết sức đau khổ, đồng thời người cũng bị một luồng tiềm lực đẩy bay lên cao, lộn người xuống mấy vòng trên không mới hạ chân xuống đất, trán đẫm mồ hôi và khóe môi rỉ máu.

Vân Hạc Nhất Thanh thấy Ngô Sương bị trúng một chưởng của mình mà không táng mạng tại chỗ, lòng kinh hãi tột cùng, chả lẽ đối phương đã luyện thành kim cang bất hoại chi thân hay sao.

Ngô Sương cố nén sức nóng như thiêu đốt trong người, ngay khi cơ hồ không còn chịu đựng nổi nữa, bỗng từ trong đan điền tuôn ra một luồng khí lạnh, xông thẳng lên Thiên Linh, sức nóng trong người liền tức tiêu tan.

Thế là, chàng lại tung mình lao tới vung chưởng tấn công Vân Hạc Nhất Thanh.

Lại bùng một tiếng vang rền, Ngô Sương mặt mày thảm não, tóc xõa phủ vai, miệng phún ra một ngụm máu tươi, bật lùi ba bốn bước.

Vân Hạc Nhất Thanh chẳng chút lơi tay quát to :

- Chiêu thứ bảy!

Đồng thời người lướt nhanh tới, chưởng cước cùng lúc tung ra, thân thủ nhanh khôn tả.

Ngô Sương mắt rực lửa căm hờn, song chưởng toàn lực tung ra.

Vân Hạc Nhất Thanh vốn định đả thương Ngô Sương trong vòng mười chiêu, nhưng thấy chưởng lực chàng quá hung mãnh vội lách tránh sang bên, đồng thời lạnh lùng quát :

- Chiêu thứ tám!

Ngọc Hạc Kiếm trong tay vung động không ngừng, chỉ thấy ánh bạc chấp chóa, tiếng rít kinh người, phản kích Ngô Sương.

Ngô Sương mặt co giật liên hồi, ra chiêu hết sức đau đớn, cố thi triển thân pháp kỳ ảo lách tránh song đã muộn một bước, chỉ nghe soạt một tiếng khẽ, vai trái đã bị trường kiếm chém toạc một đường dài, máu tươi lập tức nhuộm đỏ y phục.

Vân Hạc Nhất Thanh như bóng theo hình đuổi tới, quát to :

- Chiêu thứ chín!

Ngọc Hạc Kiếm lại chớp nhoáng quét ra, uy thế càng thêm hung mãnh hơn trước.

Ngô Sương bỗng buông tiếng cười dài thảm thiết hệt như sói tru. Mắt chàng rực lên ánh sáng kỳ lạ, ngập vẻ điên cuồng tàn bạo. Choang một tiếng vang khẽ, trong tay Ngô Sương đã có thêm một thanh trường kiếm hàn quang chói ngời, Vân Hạc Nhất Thanh vừa thấy Ngô Sương tuốt trường kiếm ra, liền biến sắc mặt, vội thu kiếm về, vung ra một lớp ánh sáng bạc bao phủ toàn thân.

Ngô Sương giơ trường kiếm lên, chân xoay nửa vòng, nhẹ nhàng đâm thẳng đến trước ngực Vân Hạc Nhất Thanh. Đó là chiêu lợi hại nhất trong Truy Phong thất kiếm tuy trông tầm thường, song thật ra biến hóa khôn lường, uy lực có thể xuyên thủng sắt thép.

Choang một tiếng vang khẽ, trường kiếm của Ngô Sương đã xuyên qua lớp kiếm khí hộ thân của Vân Hạc Nhất Thanh, một lừng sáng bạc đột nhiên tỏa ra, phiêu hốt bất định, công vào mười hai yếu huyệt trên mình Vân Hạc Nhất Thanh.

Vân Hạc Nhất Thanh mặt mày xám ngắt, biết mình đã giáp mặt với thần chết, nhưng bản năng sinh tồn thúc đẩy, lão liền lùi nhanh ra sau, vung kiếm đỡ gạt thế công của Ngô Sương.

Song đã muộn, trường kiếm chưa kịp vung lên, lão đã rú lên một tiếng thảm thiết, cả đầu vai đã bị Ngô Sương chém bay, máu phun cuồn cuộn, chết thảm tại chỗ.

Ngô Sương ngửa mặt cười to nói :

- Lão thất phu đã chết, giới võ lâm đã giảm bớt một đại hại.

Đoạn tung mình đến trước mặt Bạch Hạc Nhất Vân, dùng mũi kiếm trỏ vào lão, gằn giọng nói :

- Nói mau, Hỏa Dương Địa Quân hiện đang ở đâu? Chỉ cần trao lão quỷ đó ra đây, bổn thiếu gia có thể tha mạng chó cho lão.

Bạch Hạc Nhất Vân lúc này đã thọ trọng thương, ngồi bệt trên đất, thoáng nhắm mắt thở dài nói :

- Ở hậu sảnh, thiếu hiệp với chúng tôi chẳng hề có thù oán gì, xin hãy nương tay cho đệ tử bổn giáo.

Ngô Sương không đáp, cầm kiếm phóng bước đi vào trong sảnh.

Bỗng có người lớn tiếng nói :

- Hãy để Hỏa Dương Địa Quân lại cho tiểu muội báo phụ thù.

Ngô Sương dừng bước ngoảnh lại nhìn, thấy Thích Nam Giao đang bước nhanh đến, bèn cười nói :

- Giao muội định thân chiến Hỏa Dương lão quỷ ư?

Thích Nam Giao kiên quyết gật đầu :

- Đương nhiên, nếu không, tiểu muội thật có lỗi với vong linh phụ thân nơi suối vàng.

Ngay khi ấy, bỗng thấy có một bóng người từ trong phóng nhanh ra.

Mọi người nhìn kỹ, chính là Hỏa Dương Địa Quân.

Hỏa Dương Địa Quân chân vừa chạm đất đã lớn tiếng nói :

- Các vị, sư phụ các vị đã thảm tử, lão phu dù chết cũng không bảo vệ được tính mạng các vị, tốt hơn hết các vị hãy hợp lực giết hết bọn người này, như vậy giới võ lâm từ nay sẽ bình yên.

Ngô Sương vội cao giọng nói :

- Các vị cao thủ Khấp Huyết nhai tuyệt đối không nên nghe theo lời xúi xiểm của Hỏa Dương lão quỷ, bổn nhân hạ sát Nam Thiên nhị hạc đó là do vạn bất đắc dĩ, kẻ thù thật sự của bổn nhân chính là Hỏa Dương lão quỷ này, giết chết lão ta xong, bổn nhân cam đoan tuyệt đối không làm hại đến tính mạng một người nào, tức khắc rời khỏi Khấp Huyết nhai...

Liền tức, tất cả các cao thủ Khấp Huyết nhai nhốn nháo.

Bạch Hạc Nhất Vân bỗng cất tiếng :

- Ngô thiếu hiệp nhất ngôn cửu đỉnh, chúng ta hà tất nhúng tay vào việc thị phi của kẻ khác, chuốc lấy họa sát thân...

Thạch Phong Vũ tiếp lời :

- Bạch lão hiệp nói rất phải, chúng tôi cam đoan không bao giờ vọng sát một người.

Ngô Sương cười khẩy quát :

- Hỏa Dương lão quỷ, hãy tiếp chiêu!

Hỏa Dương Địa Quân thấy những cao thủ Khấp Huyết nhai thảy đều không có ý động thủ, liền biến sắc mặt, vội lách mình sang bên tránh né, thầm nhủ :

- Tình thế trước mặt hoàn toàn bất lợi cho mình, thôi thì đành đào tẩu tiếp, giữ được rừng xanh, lo gì thiếu củi.

Đoạn liền tung mình, lao nhanh ra đại sảnh.

Bỗng, sau lưng lão vang lên tiếng quát to :

- Hỏa Dương lão quỷ, còn mong đào tẩu ư?

Hỏa Dương Địa Quân vội quay người, Ô cung của Thích Nam Giao đã quét đến, lão vội tung ra một chiêu Hư Nhu Âm Công chưởng.

Thích Nam Giao thấy một luồng kình lực âm hàn ập đến, trong lòng cả kinh.

Ngay khi ấy, bỗng nghe Ngô Sương quát to :

- Lão quỷ, hãy tiếp bổn thiếu gia một chiêu Tiềm Long bát trảo.

Hỏa Dương Địa Quân vừa nghe bốn chữ Tiềm Long bát trảo liền hồn phi phách tán, vội triệt chưởng tung mình, song đã muộn, lão rú lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất.

Thích Nam Giao lướt nhanh đến, bồi thêm một cung, Hỏa Dương Địa Quân liền hồn quy Địa phủ.

Thích Nam Giao quỳ xuống đất, nước mắt chảy dài nói :

- Phụ thân, nữ nhi đã giết được kẻ thù, lão nhân gia linh thiêng trên trời cao, xin hãy an nghỉ.

Ngô Sương cũng lẩm bẩm khấn :

- Sư phụ! Đệ tử đã báo được thù cho lão nhân gia rồi, lão nhân gia cũng nên ngậm cười nơi chín suối...

Thạch Phong Vũ tiến đến gần cười nói :

- Đại thù đã báo, hai người cũng nên mời lão phu uống rượu mừng được rồi, ha ha... ha ha...

Ngô Sương và Thích Nam Giao cùng cười bẽn lẽn, theo sau Thạch Phong Vũ rời khỏi Khấp Huyết nhai.

Lúc này đêm đen đã qua đi, ánh bình minh lại đến với vạn vật.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio