Liên tục vài tuần, Khang Ngôn cũng không trông thấy Thẩm Bạch ở trên giảng đường, nam sinh tuấn tú thường ở bên cạnh hắn cũng không ở, chỉ còn lại vài bạn bè của hắn vẫn ngồi ở vị trí đó, gần kề chỗ ngồi trống không của Thẩm Bạch.
Vì cái gì đột nhiên không đi học, Khang Ngôn cùng rất nhiều nữ sinh có đồng dạng nghi hoặc. Đôi khi, y không muốn quá nhìn chằm chằm vào vị trí trống không kia đến ngẩn người như thế.
Nghe Trương Hữu Phương nói, Thẩm Bạch đã vài tuần chưa tới học, tựa hồ là tầm một thời gian, cụ thể bao lâu thì chưa ai biết.
Lại về sau, tựa hồ việc Thẩm Bạch không đi học nữa đã trở thành chuyện tự nhiên, thời gian luôn lợi hại, chậm rãi đem góc cạnh tình cảm trong tâm tiêu thất đi sạch sẽ, vì vậy ở trong nội tâm Khang Ngôn, đoạn yêu thầm buồn cười này đã bị chôn vùi.
Thời gian cũng từ cuối thu chuyển sang đông giá rét, tuyết phiêu phiêu, rất nhanh cũng sắp cuối năm, khóa học của Thường giáo sư ở học kì này cũng gần hết.
Mấy ngày nay, nhiệt độ hết sức lợi hại, ai cũng không muốn xuất môn, nên giảng đường khá vắng, nhìn mấy chỗ ngồi trống không là rõ. Khang Ngôn vừa chạy tới, chóp mũi lạnh đến hồng hồng, xoa xoa tay, thân thể còn đang hơi hơi phát run. Thật lâu mới khiến cho thân thể mình ấm áp lên, nhưng vẫn còn quá lạnh.
Nếu như không phải là một thói quen nói không nên lời, Khang Ngôn cũng sẽ không dự liệu được. Gần tiết cuối cùng, Thẩm Bạch xuất hiện ở trên vị trí kia. Hắn mặc một áo khoác màu xanh thẫm, chỉ thấy của cái ót của hắn, yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, như một tòa điêu khắc.
Hắn đã trở lại? Chỉ, cái đó cùng mình đâu quan hệ! Chỉ sợ đây là một câu có lực sát thương cực kỳ mà Khang Ngôn vẫn tự nói với bản thân y, từ khi Thẩm Bạch xuất hiện ở trong thế giới nội tâm của hắn.
Hai tiết rất nhanh đã xong, Khang Ngôn cùng Trương Hữu Phương vừa mới rời đi phòng học, nói đến kì thi tiếp theo. Trương Hữu Phương chỉ cần mười phút là có thể trở về phòng của mình để ngủ, chỉ là Khang Ngôn mất mười phút mới tới cổng trường, sau đó phải đón chuyến xe cuối cùng, mất thêm mười lăm phút mới có thể trở về phòng của mình, vạn nhất không đón được chuyến xe cuối, Khang Ngôn rất có thể phải chạy bộ trở về.
Hai người đang nói chuyện, Khang Ngôn rụt lại thân thể, lạnh run, thật sự quá lạnh nha, hắn thu lại thân mình, chờ nếu có xe liền lao ra đón xe.
Ngay khi Khang Ngôn đang tính đêm “ – – ”, trên cổ đã được quấn một cái khăn lông xù.
“Nhìn anh run thực giống một tiểu lão nhân.”
Chỉ là trong thời gian ngắn như vậy, trong nội tâm Khang Ngôn vẫn không thế xác định, người này thật là Thẩm Bạch ư, không phải mình quá lạnh nên xuất hiện ảo tưởng chứ?
“Sớm một chút trở về đi, về sau không còn sớm.”
Nói xong, Thẩm Bạch muốn đi, Khang Ngôn nhìn tới khi bóng màu lam kia nhỏ dần, mới nhớ tới, liền gọi Thẩm Bạch lại:“Phải làm sao mới trả lại cho anh được?”
Thật lâu không có thấy thấy nụ cười của Thẩm Bạch, tâm Khang Ngôn thoáng cái kích động, Thẩm Bạch nói số lớp và số phòng của mình, còn nói Khang Ngôn có thể trực tiếp đến lớp mình trả. Không đợi Khang Ngôn nói mình không phải sinh viên trường này, Thẩm Bạch cũng đã biến mất ở chỗ rẽ.
Khăn quàng cổ lông thỏ vô cùng ấm áp, choàng lấy vòng, bộ phận còn lại thì túm lấy, Khang Ngôn vội vã đi vào trong gió lạnh thấu xương.
Đợi Khang Ngôn đem khăn quàng cổ giặt hảo rồi phơi khô, Trương Hữu Phương nói Thẩm Bạch đã thôi học, ai cũng liên lạc không được.
Thôi học? Thì ra lại một lần nữa biến mất sao?
Có phải là Thẩm Bạch từ sau lần đó liền căn bản không quay lại không, mình chẳng qua là quá muốn gặp hắn, cho nên mới tưởng tượng ra hắn đi học lại, thậm chí còn hư cấu ra đoạn kí ức hắn cho mình mượn khăn quàng cổ.
Vô luận nghĩ thế nào, Thẩm Bạch thôi học, trong trường này sẽ không bao giờ tìm thấy hắn nữa.
Mà hắn đến tột cùng đi đâu, cũng không phải chuyện Khang Ngôn có thể nghe được, đã không có ai biết hắn đi đâu, đương nhiên là do Thẩm Bạch không muốn cho mọi người tìm được hắn..
Coi như là một an ủi, khăn quàng cổ của Thẩm Bạch , lông thỏ xù, vô cùng ấm áp, tựa như nụ cười của hắn, Khang Ngôn gấp nó lại, coi như bảo bối đặt trong rương.
Sau vài ngày, tuyết trắng rơi trắng xóa cả vùng.
Sau đó, thời gian mang đi mùa đông, xuân về, hạ đến, thu sang, lại tới mùa đông, một vòng lại một vòng, thẳng đến khi Khang Ngôn tốt nghiệp đại học, cũng chưa thấy lại Thẩm Bạch lần nào, cũng không nghe Trương Hữu Phương nhắc đến tin tức gì của hắn.
Thật giống như, mỗi người ở thời sinh viên luôn có một mối tình, giữa hai người, hoặc đơn phương, thậm chí yên lặng bước qua, có lẽ không có đủ yêu mến, có lẽ sẽ không có đủ dũng khí, lại có lẽ, căn bản là không kịp nói yêu mến liền đường ai nấy đi.
Từng câu chuyện nhỏ như vậy, đan xen tạo nên cuộc sống tốt đẹp, trong đời luôn có những cuộc hội ngộ tình cờ a, một ngày có tới một trăm hoặc là hơn một ngàn lần như thế, nhưng, lưu không được quá hai lần.
Đối với Khang Ngôn, Thẩm Bạch giống như người ngồi cạnh mình khi xem phim, sau khi xem xong thì tự động rời đi, thậm chí không biết tên nhau. Trong đoạn phim hồi ức, cả nội dung đoạn phim đó đều là Khang Ngôn nhìn Thẩm Bạch, chỉ là Thẩm Bạch chưa từng chú ý tới y. Tan cuộc rồi, Thẩm Bạch đi rồi, chỉ để lại Khang Ngôn nhìn bóng lưng hắn dần dần nhỏ lại, chờ đợi một đoạn tao ngộ tình cờ, chỉ là, có lẽ sẽ chỉ kết thúc một đoạn phim như thế, hoặc không, đâu ai biết ……