Đợi đến lúc Diệp Lâm xuống dưới thì Xavier đã không thấy bóng dáng đâu.
“A, Sal đâu?” Y hỏi Garfield đang lấy tốc độ giống như chiến đấu cắt tảng thịt bò ở bên cạnh.
“Àh, vừa mới đi ra ngoài, nói là không cần chờ cậu ta.” Trả lời lại là Casimir.
Auckland khóe miệng chứa mỉm cười, “Chỉ là sắc mặt nhìn không tốt lắm.”
Diệp Lâm cau mày, cũng nhanh chóng nhảy lên, có loại dự cảm không tốt thật khó hiểu, bỏ lại miếng thịt bò còn chưa động một miếng, đi ra ngoài cửa.
Nhắm hai mắt lại, dựa vào cảm giác xác định phương hướng, buông thân pháp chạy gấp.
Tuy rằng sau khi xuyên qua Diệp Lâm không có bản đồ, cũng không nhìn thấy thanh lam thanh máu nhân vật, nhưng lại luôn luôn có một loại cảm giác vi diệu tới nhắc nhở đối thủ của y có mạnh hay không, thậm chí là vị trí của đồng đội ngầm thừa nhận. Đồng đội ngầm thừa nhận của y vẫn luôn chỉ có một, Xavier.
Ngày trước khi ở trong mảnh rừng rậm rậm rạp rộng lớn kia y cũng chưa từng mất đi tung tích của Xavier, huống chi hiện tại là trong trường học?
Mãi cho đến bên cạnh một rừng cây nhỏ tương đối yên lặng trong Berysford, Diệp Lâm mới chậm lại bước chân, ngẩng đầu nhìn cái cây được gọi là tươi tốt cao lớn, y nhảy dựng lên, nhẹ nhàng mà dừng ở trên cây, hầu như không phát ra bao nhiêu tiếng vang.
Đối với Diệp Lâm vài năm đầu mới đến thế giới này vẫn luôn lăn lộn trong rừng rậm mà nói, rừng cây ngược lại làm cho y có cảm giác hoàn toàn an toàn.
Xavier ở ngay phụ cận, Diệp Lâm lặng lẽ dừng ở phía trên ngọn cây, lúc này vừa vặn có một cơn gió thổi đến, tiếng lá cây va chạm xào xạc vừa đúng che đi tiếng y hạ xuống.
Ở chỗ này đã nghe được tiếng vang mơ hồ, Diệp Lâm thật cẩn thận mà thò đầu ra, quả nhiên thấy được bóng dáng Xavier ở cách đó không xa, hắn nửa ngồi xổm trên tán cây, nhẹ như không khí, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, căn bản là vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt có chút kỳ dị.
Diệp Lâm nhất thời có chút ngạc nhiên, theo hướng gió nhẹ nhàng rơi xuống trên một gốc cây càng gần hơn, lúc này đã hoàn toàn nghe được thanh âm, không chỉ như thế, ngay cả nơi này rốt cuộc xảy ra cái gì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng! Nhưng sau khi thấy rõ ràng, Diệp Lâm lại vẻ mặt khiếp sợ tình nguyện bản thân cái gì cũng chưa nhìn thấy!
“… Ian, phải nhớ thân phận của mình, nếu không phải ta sửa lại tuổi rồi chuẩn bị cho ngươi thư giới thiệu, ngươi cho là mình đã mười bảy tuổi còn có thể xen lẫn vào Berysford?”
Mười bảy tuổi!
Diệp Lâm mở to mắt, được rồi, thế giới này là bối cảnh phương tây kỳ huyễn, có ví dụ Casimir mười một tuổi đã cao như vậy ở đấy, Ian diện mạo thanh tú lại cũng có khuôn mặt trẻ con như Archie, tuy rằng dáng người thon dài, nhìn ra phải đến một mét bảy, nhưng nghĩ đến mười hai tuổi một mét bảy ở thế giới này cũng không phải không thể, dù sao vóc dáng những người học tập ở đại điện đấu khí đều cao lớn hơn bọn nhỏ kiếp trước trong ấn tượng của Diệp Lâm, cho nên y mới không có chút nghi ngờ nào.
Nhưng, chỉ là, sửa tuổi không phải chuyện làm Diệp Lâm khiếp sợ nhất, mà là cảnh tượng trước mắt!
Gặp được yêu đương vụng trộm ở trong trường học đã đủ rung động, lại còn nhìn thấy một đôi đang giảo cơ(), đây là một bộ tiểu thuyết chủng mã đúng không! Đây rốt cuộc là muốn ồn ào loại nào a!
Toàn thân Ian hầu như đều xích lỏa, da thịt trắng nõn ở dưới tàng cây âm u càng thêm rõ ràng, hơn nữa lúc này hắn bị một bóng người cao lớn ôm vào trong ngực, đôi chân thon dài ôm lấy phần eo người nọ, lưng đặt ở trên thân cây không ngừng di chuyển lên xuống, kéo theo cả cái cây kia cũng lay động theo một tần suất nhất định, lấy góc độ của Diệp Lâm thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt lam nhạt lây dính tình dục kia của Ian ẩn hàm căm phẫn lạnh như băng.
Chẳng qua dù cặp mắt kia có bao nhiêu oán hận sỉ nhục cùng không cam lòng, trong miệng hắn lại phát ra những tiếng rên rỉ động tình, nhung tơ mê người, đợi khi bóng người cao lớn kia chuyển qua mặt hắn cùng hắn hôn môi, tất cả cảm xúc trong mắt Ian đều đã thu lại, thậm chí chủ động đón lấy, miệng lưỡi quấn quýt cùng người nọ, hôn đến khó bỏ khó phân.
Khụ, Diệp Lâm có thể khẳng định chính là, đây tuyệt đối không phải là sự kiện ác ý ức hiếp cường gian phát sinh trong vườn trường gì, mà càng giống như giao dịch ngươi tình ta nguyện?
Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là chuyện gì!
“Baron~” Thanh âm của Ian còn mang theo thở dốc, ngón tay tiêm dài của hắn vuốt ve lồng ngực rộng hơi lộ ra của nam tử kia, “Ngươi luôn luôn nói ta xinh đẹp rạng rỡ, đó là vì ngươi chưa được thấy đứa bé kia thôi, đứa bé kia mới thật là —— a!”
Hiển nhiên vị nam tử gọi Baron kia lại hung hăng đâm vào, lập tức cắt ngang lời Ian, cho nên nói được một nửa thanh âm đã vỡ vụn, cuối cùng không thể thành câu.
Sắc mặt Diệp Lâm lại triệt để trầm xuống, tuy rằng chỉ là đôi câu vài lời, y lại hoàn toàn cảm nhận được ác ý của Ian.
“Ha ha, Ian, mặc kệ ngươi cất giấu tâm tư gì thì cũng đừng lại chạm đến cái suy nghĩ này nữa, ngươi cho rằng gia tộc Anbridge là dễ chọc? Không khỏi quá ngây thơ rồi! Hắn là quý tộc, là không cùng một loại với loại bình dân chủ động bò lên giường ta như ngươi…”
Nghe Baron kia cười khẽ mang theo giọng điệu trêu đùa, Diệp Lâm cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên.
Lấy bóng dáng nhìn, nam nhân cao lớn này cũng mặc đồng phục Berysford, cái áo choàng bên ngoài kia bị ném ở ngay bên chân, xem ra tuyệt đối cũng là học sinh Berysford, có lẽ là vị niên cấp cao() nào, mái tóc nâu nhạt buộc sau đầu thật chỉnh tề, so với Ian cả người xích lỏa, quần áo Baron chỉ là mở một nửa, thậm chí ngay cả quần cũng chưa cởi, vừa thấy đã biết là hoàn toàn không ở vị trí ngang hàng Ian.
Lúc này còn đang là mùa đông, cho dù cây cối ở Berysford vì ma pháp đặc biệt mà bốn mùa không tàn, nhưng nhiệt độ lại không hề thay đổi, Ian không mặc quần áo toàn thân đã hiện ra màu hồng nhàn nhạt, có lẽ không nhất định là vì tác dụng của chuyện tình dục này, mà rất có thể là bởi vì lạnh.
Diệp Lâm cứ như vậy cả người cứng ngắc nấp sau bóng cây, bị buộc nhìn một hồi đông cung sống, càng làm y phát run chính là, hai nhân vật chính của hồi đông cung sống này đều mẹ nó là nam!
Trong quá trình Ian hầu như đều là đang dốc sức mà lấy lòng thanh niên cao lớn kia, mà thanh niên kia sau nhiều lần đong đưa hắn trước sau mới cảm thấy mỹ mãn mà đeo lại dây lưng sửa lại quần áo, lại phủ thêm áo choàng, sau đó mới vỗ vỗ vụn cỏ trên người, “Được rồi, nể mặt hôm nay ngươi làm ta cao hứng, tuần này có thể cho ngươi thêm một phần thuốc cường thể().”
Ian đang mặc quần áo đôi mắt sáng lên, lúc này mới cười rộ lên, “Cảm ơn ngươi, Baron.”
Baron cười khẽ nói: “Như vậy cuối tuần này đến ký túc xá của ta lấy đi!” Ái muội trong lời nói rõ ràng đến mức Diệp Lâm ở trên cây cũng gần như không nhịn được mà nổi đầy da gà.
Ian lại dịu ngoan đáp: “Được.”
Đợi cho Baron xoay người Diệp Lâm mới nhìn được thẳng mặt vị này, lại nói, bộ dạng hắn cũng không kém, khuôn mặt tuấn lãng như ánh mặt trời lại thêm thể trạng cao lớn, hẳn là rất hút giới nữ thích, lấy diện mạo đến xem, vị này nhất định là học sinh niên cấp cao trong Berysford, ít nhất cũng là năm thứ tư, bởi vì cái dáng vẻ này có nhìn thế nào cũng không giống vị thành niên…
Baron đi ra khỏi rừng cây, Ian mới cúi thấp đầu hung hăng vỗ mặt cỏ, “Baron Ansedy, một ngày nào đó ta muốn cho tất cả gia tộc Ansedy nhà ngươi đều đi tìm chết!”
Diệp Lâm nhìn Ian chậm rãi ngẩng đầu, lui thân thể vào trong bóng cây, nhìn chán ghét sỉ nhục cùng oán hận không chút che giấu trong mắt hắn, Diệp Lâm bĩu môi, đến mức này sao, ở ngoài bức tường vây của đô thành này vẫn có rất nhiều bình dân sống không tính là quá tệ, ít nhất không cần bán đứng thân thể mình sống qua ngày, Ian làn da trắng nõn, tay chân thon dài, vừa nhìn đã biết là từ nhỏ chưa từng chịu khổ, thân là một bình dân mà có thể có dáng vẻ này, nói rõ tình huống nhà hắn cũng không tính quá kém, nếu không phải vì dã tâm của mình, hà tất phải cứng rắn muốn đến Berysford, cũng không phải không có trường học khác mà bình dân có thể đến, vì hướng lên trên mà chính mình bò lên giường người ta giờ lại ngược lại giống như bị bắt buộc thế này là chuyện gì xảy ra!
Chờ một chút, Baron Ansedy, gia tộc Ansedy!
Diệp Lâm chợt giật mình, bỗng nhiên cũng nhớ ra Ian là ai, chỉ là ban đầu y cũng không có liên hệ hắn cùng nhân vật trong tiểu thuyết kia với nhau, dù sao trong tiểu thuyết hầu như không hề nhắc đến tên này, có lẽ chỉ nói đến một hai lần, mới làm cho y cảm thấy tên này quen thuộc!
Ian Marbot chính là kiếm sĩ nghiện rượu kia!
Không sai, hiện tại Ian mười bảy tuổi, mười năm sau, không sai biệt lắm hai mươi bảy tuổi, hình dung tuổi gần ba mươi cũng không tính thái quá.
Kiếm sĩ nghiện rượu ở trong con hẻm bần dân hỗn loạn nhất tại đô thành, rõ ràng có thân thủ kiếm sĩ cấp tám lại quần áo tả tơi, ngay cả một bình rượu mạnh cũng không mua nổi, bởi vì hắn đã từng giết một quý tộc, chỉ có thể lẩn trốn ở trong con hẻm hỗn loạn âm u kia, sống sót giống như rắn ngủ đông.
Lúc Ngạo Thiên gặp được hắn là mười một tuổi, cũng chính hắn là người dạy Ngạo Thiên đấu khí vỡ lòng, kiếm sĩ mạnh mẽ có thù sâu hận lớn với gia tộc Ansedy này dựng cho Ngạo Thiên một trụ cột đấu khí kiên cố, lại còn dạy cho Ngạo Thiên không từ thủ đoạn tính kế địch thủ như thế nào, tuy rằng tính cách hắn cổ quái, cực độ thù hận quý tộc, nhưng lại thật sự có bản lĩnh, Ngạo Thiên ăn không ít khổ dưới tay hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn là cực kỳ tôn kính vị lão sư này, thậm chí vì báo thù cho lão sư mà giết cả gia tộc Ansedy.
Giờ đây Diệp Lâm rốt cuộc biết được nguyên nhân lúc ban đầu vì sao Ian kết thù với gia tộc Ansedy, quả thực là làm y không biết nên khóc hay nên cười!
Mẹ nó đây gọi là cái nguyên nhân gì! Chẳng trách trong tiểu thuyết mỗi lần Ngạo Thiên hỏi Ian đoạn quá khứ kia, Ian luôn là vẻ mặt đau khổ ngậm miệng không nói, mẹ kiếp, cái này căn bản là không thể nào nói ra miệng được không!
Kiếm sĩ nghiện rượu trong tiểu thuyết không phải là một người tốt lành gì, ra tay tàn nhẫn không nói, đối xử với quý tộc quả thực là lãnh khốc đến tàn nhẫn, cơ bản là tính cách cũng có chút vặn vẹo, nhưng đối với Ngạo Thiên lại là tốt thật sự, độc giả đứng ở lập trường của Ngạo Thiên thì nói vị này tuyệt đối là một lão sư tốt, hơn nữa là lão sư tốt có bản lĩnh thật sự, nhưng Diệp Lâm căn bản không thể nào hình dung cảm giác của mình lúc này, thật sự là hỗn độn trong gió…
Nhìn theo Ian bước chân vô cùng mất tự nhiên đi ra khỏi rừng cây, sau đó Diệp Lâm mới nhảy xuống khỏi cành cây, nhớ tới cảnh tượng quỷ dị vừa mới chứng kiến lúc nãy, y nhất thời không kiểm tra dưới chân lảo đảo một cái suýt chút nữa thì ngã sấp xuống ——
“Không làm sao chứ?” Xavier hiển nhiên cũng phát hiện sự hiện hữu của y, đưa tay đỡ Diệp Lâm.
Diệp Lâm tức giận mà nói: “Ta có thể có chuyện gì!”
Đều tại hắn! Không có việc gì đi ra chạy loạn làm cái gì, chạy loạn còn chưa tính, còn cố tình chạy đến cái nơi như thế này!
Xavier không được tự nhiên hắng giọng, không biết vì sao lại không thể nhìn thẳng khuôn mặt Diệp Lâm, “… Chỉ là nghe ngươi nói Ian Marbot ——” sau đó chuẩn bị tới giết hắn, ai biết theo dõi một đường, tiểu tử kia lại càng chạy càng hẻo lánh, ban đầu Xavier còn cho là mình bị phát hiện, gần như là thật cẩn thận đi từng bước vào trong rừng cây, ai biết sẽ vừa vặn nhìn thấy loại kịch tình này a!
Vốn là biết một số quý tộc nhân loại có đam mê cổ quái là thích hài tử xinh đẹp, nhưng mà biết là một chuyện, như thế nào như thế nào đó lại là một chuyện khác…
Là một tinh linh thuần khiết quê mùa, cho dù tâm tính có hung tàn nữa, ở loại phương diện này lại vẫn là một tờ giấy trắng.
So với Diệp Lâm kinh ngạc, vở kịch ngày hôm nay này mang tới cho Xavier mới là giáo dục rung động chân chính!
… Thì ra hai nam nhân là làm như thế a…
() Giảo cơ: Nghĩa đen thì là làm gay, ở đây là chỉ hai người này đang xxoo
() Niên cấp cao: Chỉ học sinh học năm thứ hai trở lên, vì bạn Lâm đang học năm thứ nhất
() Cường thể: Cường hóa thể chất