Rebecca đẩy cửa ra, liền thấy chủ nhân nàng khuất sau đống giấy bì tê xếp đến cao cao lộn xộn, gần như bao phủ cả người hắn, chỉ nhìn thấy cánh tay thon dài ngẫu nhiên vươn ra.
Nàng không đến gần, nàng biết vị chủ nhân này cũng không tín nhiệm gì nàng, vì thế, nàng rất thức thời mà đứng ở cửa nói: “Chủ nhân, Tenblyn trở lại, nói có tin tức cho ngươi.”
Garfield cũng không ngẩng đầu lên, “Đã biết.” Sau đó cau mày lắc lắc bút lông ngỗng.
Trong không gian chứa vật của hắn có đại lượng bút lông ngỗng cùng tấm da dê, nhưng mà nhiều hơn nữa cũng sẽ dùng hết, hắn chỉ có thể kiếm chút giấy bì tê trong vực sâu đến dùng, nhưng loại trang giấy cứng ngắc làm từ da thuộc của loài thú gọi là âm tê này kém hơn tấm da dê rất nhiều, vừa mới viết không bao lâu đã cảm thấy tay có chút đau nhức.
Tenblyn là một trong những ác ma hắn tiêu tiền phái ra tìm hiểu tin tức, những ác ma này nói không thể tin toàn bộ, tin tức truyền lại có bảy phần giả ba phần thật, cho nên Garfield cũng không sốt ruột, chờ viết xong toàn bộ tờ giấy này mới đứng dậy đi đến tiền sảnh.
Rebecca nhu thuận chờ, chờ sau khi Garfield đi ra tỉ mỉ khóa cửa, mới đi theo hắn ra ngoài.
Nàng đã là một mị ma, hơn nữa không thể nghi ngờ là một mị ma rất xinh đẹp, nếu lúc này bán nàng đi, ít nhất đáng giá mười miếng hắc thiết tệ, cho nên gần đây Rebecca vô cùng ngoan ngoãn, làm việc nói chuyện đều mang theo cẩn thận.
Nàng sợ Garfield bán nàng đi.
Thật ra Garfield là một chủ nhân tốt, trừ lạnh nhạt một chút, vừa không khó xử nàng, cũng không ác không đánh nàng, thậm chí, cũng sẽ không chạm vào nàng, Rebecca rất thông minh, nàng biết còn muốn gặp phải một chủ nhân như vậy chính là có thể gặp mà không thể cầu, huống chi, cũng chỉ có người mạnh mẽ như hắn mới có thể giữ được nữ phó mị ma xinh đẹp như mình.
Dáng vẻ Tenblyn vô cùng xấu xí, không chỉ có xấu xí, trên mặt hắn phủ kín tham lam cùng ác độc rõ rệt, chờ đến lúc Garfield cùng Rebecca đi ra, hắn có kiềm chế như thế nào, cũng vẫn cứ lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi với Rebecca, cái loại ánh mắt cao thấp đánh giá này làm Rebecca nhịn không được nhíu mày.
“Đại nhân Garfield thân mến!” Tenblyn cung kính cúi đầu, đôi mắt lại ở góc độ Garfield không nhìn thấy xoay tròn, “Ta có tin tức mang về cho ngài.”
Garfield ngồi xuống ghế, lười biếng đáp: “Nói!”
“Hắc hắc, dù sao phải cho một chút ——”
Vài tiếng vang thanh thúy phát ra, một hắc thiết tệ bị ném xuống đất nảy ngược lên, Tenblyn nhanh chóng bước lên nhặt.
Garfield không kiên nhẫn nói, “Ngươi có biết quy củ của ta, nếu cuối cùng vẫn là giả, cẩn thận mạng nhỏ của ngươi!”
Vực sâu chưa bao giờ kiêng kị cái chết, trong hơn nửa năm này ác ma hắn giết còn thật không tính ít.
Tenblyn lúc này mới có chút vẻ sợ hãi, nhưng sự tham lam vẫn cứ chiếm thượng phong, hắn tỉ mỉ giấu mảnh hắc thiết tệ kia vào trong ngực, “Nghe nói thời gian trước có nhân loại qua lại ở pháo đài Sâm Ngục của đại nhân Kianer, hắn đắc tội con gái đại nhân Kianer, nghe nói là trốn vào rừng Hắc Tử, cũng không biết đã chết chưa…”
“Chỉ có một người?”
“Đúng! Nghe nói chính là một tiểu tử nhân loại!”
Garfield lập tức đứng lên, cười lạnh nói, “Tenblyn, ngươi cũng phải cẩn thận, một khi bị ta phát hiện hôm nay ngươi có nửa câu nói dối, ta nhất định sẽ lột da róc xương ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta!”
Tenblyn sợ run cả người, ánh mắt vòng vo: “Thề với đứng đầu vực sâu, Tenblyn ta không có nói láo.”
Garfield biết ác ma này nói không thể tin hết, có một nửa là thật đã là quá lắm rồi.
Chỉ là… Rừng Hắc Tử…
Hắn không phải ngày đầu tiên đến vực sâu, hắn biết rừng Hắc Tử là nơi nào, khoảng cách thành Thiết Viêm này của hắn cũng không phải rất xa, nếu hết sức chạy đi, chỉ cần bốn năm ngày là có thể đến nơi.
Garfield chưa bao giờ là người không quả quyết, lập tức đuổi Tenblyn ra ngoài, sau đó nói với Rebecca, “Mấy ngày này ngươi cứ mở tiệm như thường, trong nửa tháng ta khẳng định về kịp.”
Rebecca hoảng sợ, “Chủ nhân, ngươi đây là muốn đến rừng Hắc Tử?”
“Đúng.” Garfield nhìn về phía Rebecca sợ đến mức lạnh run, “Ngươi yên tâm, bình thường ta cũng không đến tiền sảnh nhiều, trong một thời gian ngắn sẽ không làm người nghi ngờ.” Hắn lấy một cái nhẫn trên tay xuống, đây là một cái nhẫn chứa vật không gian nhỏ nhất trên người hắn, “Nếu nửa tháng ta chưa trở về, ngươi mang theo cái này đến pháo đài Xương Rồng.”
Rebecca ngơ ngẩn, “Pháo đài Xương Rồng?”
“Tin tức thu được gần đây ta có sắp xếp qua một chút, hai người đồng bạn của ta hẳn là ngay ở pháo đài Xương Rồng, ngươi mang theo cái này đi, trong đó có thư của ta, bọn họ sẽ rõ.” Garfield thản nhiên nói, thật ra hắn chuẩn bị nếu tiếp tục không có tin tức thì sẽ đến pháo đài Xương Rồng tập hợp với Lind bọn họ trước, kết quả tin tức của Tenblyn đến sớm một bước.
Rebecca muốn nói lại thôi, chỉ là nàng biết, nàng không có lập trường nghi ngờ quyết định của Garfield, chỉ có thể tội nghiệp nhìn hắn, “Chủ nhân, ngươi nhất định phải trở về an toàn.”
Suy nghĩ của Garfield lại đã bay xa, vì thế chỉ là không chút để ý mà lên tiếng.
Kia, nhất định là Archie.
Lind ở cùng với Sal, Auckland cùng Casimir cũng cùng với nhau, nhân loại độc thân, nhất định là Archie.
Garfield cảm thấy ngực có chút buồn đến khó chịu, ngu ngốc kia không biết lại làm chuyện ngu ngốc gì rồi, chọc phải phiền phức mới có thể chạy vào rừng Hắc Tử kia chứ? Bằng thực lực của hắn, ở trong vực sâu vốn chỉ cần không trêu chọc đến những lĩnh chủ kia, tự bảo vệ mình hẳn là không thành vấn đề, nhưng mà hắn là Archie.
Garfield đã sớm biết, hoàn cảnh này đối với Archie mà nói quả thật là trí mạng, cái loại đầu óc đến thẳng đi thẳng như hắn thường thường căn bản không biết đối phó những ác ma ruột cong chín khúc này!
Rebecca nhìn biểu tình thay đổi thất thường trên mặt Garfield, cái loại lo lắng này, cái loại hơi lộ ra ôn nhu này, cái loại có chút giãy dụa này, không khỏi lặng lẽ cúi đầu, mím mím môi.
Màn đêm buông xuống, Garfield lặng lẽ ra khỏi thành, Tenblyn đi ra từ trong góc tối, vẻ mặt ác độc, sau đó trộm lẻn vào cửa hàng của Garfield.
Hắn mơ ước Rebecca đã lâu, thật vất vả mới lừa được Garfield rời đi, đương nhiên, cũng không thể coi như lừa, tin tức có hơn một nửa là thật, vị này cũng không phải chủ nhân dễ gạt gẫm, hơn nữa còn là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, Tenblyn cũng không muốn vô duyên ném tính mạng. Tiểu mị ma kia làm hắn thèm nhỏ dãi ba thước, cho nên Tenblyn cố ý nói tin tức nghiêm trọng hơn một chút, quả nhiên, cùng ngày Garfield liền rời đi.
Nhân loại kia, căn bản là chưa đi đến rừng Hắc Tử, không có ai ngu xuẩn như vậy trực tiếp chạy vào trong rừng Hắc Tử, chỉ là có người từng gặp qua hắn ở sa mạc gần rừng Hắc Tử mà thôi.
Tenblyn là một giác ma, giác ma cùng mị ma cùng là ác ma cấp bốn, là yếu nhất trong ác ma cấp trung, nhưng so với giác ma lực tấn công coi như không tệ, mị ma cùng cấp rõ ràng yếu hơn một chút, cho nên Tenblyn mới dám lẻn vào một mình như vậy.
Nhưng hắn thật không ngờ chính là, không đợi hắn bước vào tiền thính, cũng đã chết oan chết uổng.
Bẫy rập Garfield để lại trước khi rời đi cho Tenblyn bài học máu, Rebecca không chút do dự dùng chủy thủ cắt đứt cổ họng Tenblyn.
Cho dù nàng nhìn có nhu nhược ngọt ngào thế nào, nàng vẫn cứ là một ác ma, một mị ma xinh đẹp lại giả dối.
Ngày hôm sau, Rebecca liền thu dọn đồ đạc đi về phía pháo đài Xương Rồng.
Vực sâu vốn đã bị xưng là miền đất chết, nếu Diệp Lâm không đột phá đến kiếm sĩ cấp mười, Xavier không trở thành ma đạo sư, cho dù có thủ đoạn nữa, chỉ sợ cũng bị những ác ma kia nuốt đến ngay cả bột xương cũng không còn, cũng may bọn họ chỉ là nhân loại bình thường, mà không phải nhân loại tu luyện phép thuật ánh sáng như Bleman cùng Erline, phải biết, sau khi bọn họ phát động đại quang minh trận nhất định cũng sẽ rơi vào vực sâu giống như mấy người Diệp Lâm, mà nơi này, chân chính là vực sâu với bọn họ, một thân dư thừa lực ánh sáng tinh thuần kia đối với ác ma mà nói là đại bổ, đủ để cho những lĩnh chủ vực sâu kia vui vẻ một thời gian, chỉ sợ lúc này đã sớm thành hai bộ xương khô, đối với ác ma mà nói, nhân loại bình thường không có sức hấp dẫn lớn như vậy, đương nhiên tinh linh cũng tương tự, nhưng thực lực nhỏ yếu mà nói, vẫn có không ít ác ma muốn nếm thử hương vị của nhân loại, cho nên Diệp Lâm vẫn cảm thấy Ngạo Thiên lúc ấy còn chỉ là đại ma pháp sư cùng kiếm sĩ cấp tám rơi vào vực sâu không chỉ không chết hơn nữa còn càng đi càng cao càng ngày càng lợi hại thực lực nhảy mấy cấp, cái này căn bản là bàn tay vàng nửa điểm cũng không khoa học!
Ở trong vực sâu được xưng là đất chết, có một số nơi, là tuyệt đối không đi được, trừ khi ngươi là lĩnh chủ vực sâu.
Rừng Hắc Tử chính là nơi như vậy, tử khí nơi đó đủ để giết chết bất cứ sinh linh nào có ý đồ xông vào, mặc kệ ngươi là nhân loại hay ác ma.
Garfield lấy ra một túi nước, rất muốn uống hết cả túi, nhưng cuối cùng chỉ uống một phần ba.
Từ khi thất lạc Auckland, Garfield sâu sắc cảm nhận được trong đội ngũ có một pháp sư hệ thủy là hạnh phúc cỡ nào, đây đã là túi nước cuối cùng của hắn, ở vực sâu, nước là thứ tương đối xa xỉ.
Vài ngày đi đường làm hắn nhìn qua tương đối mỏi mệt, trên mặt lộ ra vài phần tiều tụy.
Buổi tối trên sa mạc ở vực sâu rất lạnh, so với chỗ sâu trong băng nguyên kia còn lạnh hơn, tuy rằng không có bão tuyết, nhưng có thể làm người lạnh đến tận xương.
Không trung màu đỏ sậm như máu đọng, đám mây nặng trịch hình thái dữ tợn.
Garfield cẩn thận phân rõ phương hướng, đang định tiếp tục bước về phía trước, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, bởi vì hắn nhìn thấy trong sương mù màu đen cách đó không xa, có một bóng dáng mơ hồ.
Bọc áo choàng xám ngắt chậm rãi đi tới, thanh lãnh cô độc, giống như u hồn.
Trong giây lát Garfield đã đến trước mặt, nghẹn giọng gọi: “… Archie.”
Bất luận hắn biến thành cái dạng gì, Garfield đều có thể nhận ra hắn, đó là Archie.
Bóng người kia dừng lại, hơn nửa ngày mới xoay đầu lại, Garfield cảm thấy trên mặt có chút lạnh, sờ lên mới phát hiện đó là nước chảy ra từ trong mắt.
Rõ ràng cũng mới chỉ có bảy tám tháng, Archie lại thay đổi nhiều như vậy.
Hắn chân trần giẫm trên mặt đất lạnh như băng, trên chân có vết thương chưa lành mới có thể đi chậm như vậy, quần áo mặc trên người lúc trước đã không thấy, trong ban đêm lạnh lẽo như vậy, chỉ mặc một bộ áo khoác cũ nát, bên ngoài khoác một cái áo choàng xám rách nát, quả thật có thể dùng quần áo tả tơi để hình dung, trên khuôn mặt tú khí của hắn, má trái có bốn vết sẹo, lúc này đã kết vảy già, nhưng vẫn có thể thấy được lúc bị thương hẳn là bốn vết thương sâu thấy xương, lại lệch sang bên một chút nữa, có lẽ con mắt trái của hắn sẽ không bao giờ có thể sáng ngời mà nhìn mình như vậy nữa.
Garfield lúc này mới phát hiện hắn là thật sự hối hận, hắn lẽ ra phải nắm chặt lấy tay Archie!
Hắn mím môi, trong lúc nhất thời vậy mà lại sợ hãi.
Hắn sợ mất đi người trước mắt này.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm thấp thỏm, Archie có phải đang trách hắn không?
Lại bỗng nhiên, Archie chớp mắt bổ nhào về phía Garfield, Garfield bị hắn xông cho ngửa về sau, thiếu chút nữa thì không đứng vững.
Archie nhào vào trong ngực ôm chặt lấy hắn, chặt chẽ sít sao như vậy, hắn tủi thân nói bên tai Garfield: “Garfield, ta đau.”
Garfield nghe âm thanh quen thuộc này, trái tim lập tức rơi xuống.
Hắn ôm Archie, “Chúng ta cùng đi tìm Lind, hắn chữa cho ngươi sẽ không đau nữa.”
Giọng điệu là ôn nhu trước nay chưa từng có.
Archie ôm chặt lấy hắn, chôn đầu trong hõm vai hắn, “Ta rất lạnh, rất khát, rất đói, Garfield, Garfield…” Hắn một lần lại một lần gọi tên Garfield, gọi đến Garfield chóp mũi chua xót khó nhịn.
Chỉ có thể ôm hắn an ủi hắn, sưởi ấm cho hắn, “Ta có thức ăn, còn có nước, Archie, không sao.” Ta tìm được ngươi.
Archie lại không buông tay, Garfield chỉ có thể tùy ý hắn ôm.
Lúc này Garfield có thể cảm thấy người trong ngực ấm áp, lại không nhìn thấy vẻ mặt Archie.
Đây không phải là vẻ mặt trắng ra thuộc về Archie mà hắn thường thấy, trên mặt hắn thật ra không có bao nhiêu tủi thân, bảy tám tháng mà thôi, có lẽ duy nhất thay da đổi thịt trong bọn họ cũng chỉ có Archie, hắn cũng không uất ức, ngược lại vẻ mặt phức tạp, rũ mi mắt, lông mi thật dài run nhè nhẹ.
Nhưng thanh âm vẫn là loại đơn thuần mà Garfield quen thuộc, hắn tủi thân nói xong, gọi tên Garfield.
Giống như, không có một chút thay đổi.
Rất nhiều chuyện hắn đã từng nghĩ không rõ, hắn hiện tại suy nghĩ cẩn thận.
Garfield thích bản thân đơn thuần, chỉ là mình đơn thuần lại không thể cùng một chỗ với Garfield.
Có lẽ trước khi không có Lind nói, Garfield đã rời khỏi mình. Vừa nghĩ như vậy, Archie nhất thời thật sự có chút uất ức.
Hiện giờ hắn thay đổi, có lẽ, a không, là nhất định có thể cùng một chỗ với Garfield.
Nhưng Archie sợ, nếu hắn đã không còn là hắn đơn thuần kia, Garfield có thể không còn thích mình nữa hay không?
Cho nên, Archie quyết định lừa hắn, tuy rằng nói, đối với loại kỹ thuật gọi là lừa gạt này, hắn còn chưa rất thuần thục, chẳng qua không sao, cuối cùng sẽ thuần thục.
Archie mím môi, kiên định nghĩ.
“Ba!” Trên cái mông trắng như tuyết để lại một dấu tay đỏ rực, Ur lập tức lớn tiếng khóc lên, Hạ Lạc rụt ở bên cạnh, đáng thương nhìn Diệp Lâm.
Diệp Lâm nghiêng đầu đi tiếp tục rán thịt.
Ur cùng Hạ Lạc lúc này đã hoàn toàn là hình dạng trẻ con nhân loại ba bốn tuổi, đúng là lúc đáng yêu mười phần, trắng trắng mập mập đôi mắt tròn tròn, còn đặc biệt tinh thông kỹ năng bán manh, Diệp Lâm tự nói với mình tuyệt đối không thể mềm lòng.
Bọn họ ở pháo đài Xương Rồng, cách chỗ Saromay ở không đến một nghìn mét. Ur cùng Hạ Lạc là tuyệt đối không thể dùng hình rồng bước vào lãnh địa của ác ma, ác ma đối với long tộc mà nói là đồ ăn, nhưng ác ma lĩnh chủ lại ham thích tìm rồng chân chính về làm thú cưng của bọn họ, cho nên nói, long tộc ở vực sâu cũng không phải an toàn tuyệt đối, nhưng hai con rồng nhỏ biến thành hình dạng nhân loại lại an toàn hơn một chút, chỉ cần không gặp phải ác ma lĩnh chủ mà nói, ác ma bình thường cũng không thể nhìn thấu thuật biến thân của long tộc.
Xavier lạnh lùng nhìn Ur, “Khóc cũng vô dụng, lại gặp phải chuyện nữa ta sẽ ném các ngươi ra!”
Tiếng khóc của Ur lập tức nghẹn lại, “Nhưng, nhưng mà… phụ, phụ thân, con muốn ăn thịt…”
Hạ Lạc ở bên cạnh yếu yếu nói: “… Con cũng muốn…”
“Hoặc là nói, hai đứa muốn trở thành tọa kỵ() cho ác ma giống như hồng long kia?” Diệp Lâm nghĩ đến chuyện hôm nay liền giận không chỗ phát tiết!
Phải biết chỉ kém một chút, hai ngu xuẩn này liền trực tiếp đụng phải Saromay!
Ur cùng Hạ Lạc không dám nói tiếp nữa.
Bọn họ thấy được hồng long kia, hắn đã rất lớn tuổi, dáng vẻ phủ phục dưới chân Saromay quả thực triệt để đánh mất tôn nghiêm của long tộc.
“Vậy, như vậy gọi là tọa kỵ sao?” Diệp Lâm tò mò nói, “Chính là nữ ác ma kia cưỡi trên người hồng long kia?”
“Đúng!” Diệp Lâm một đao băm số thịt còn lại thành vài đoạn, “Đó gọi là tọa kỵ.”
Ur chớp mắt, nghi hoặc nói, “Vậy tại sao lần trước phụ, phụ thân đè trên người ba ba? Ba, ba ba cũng không phải tọa kỵ…”
Diệp Lâm một đao chém xuống suýt chút nữa băm vào ngón tay mình!
Mẹ kiếp, nó nói cái gì?
“Không, không đúng!” Hạ Lạc phản bác Ur nói: “Ta nhìn thấy ba ba ngồi ở trên người phụ thân!”
Diệp Lâm: “…”
“A, như vậy phụ thân cùng ba ba ai là tọa kỵ?”
“Là phụ thân!”
“Ba ba mới đúng!”
“…”
Diệp Lâm nhìn về phía Xavier dù bận vẫn ung dung đầy hứng thú, hận không thể một đao chém qua, “Xa, vi, er!”
Xavier lúc này mới mỗi tay xách một xách hai tiểu tử kia đi qua, mang theo mỉm cười thong dong nói, “Xem ra chúng nó còn cần chịu chút giáo huấn.”
Tràn, đầy, đồng, cảm!
Diệp Lâm hung hăng băm xuống một đao, quyết định mấy năm này chúng nó đừng mơ lại nếm một chút thịt! Cứ đi gặm xương cốt vừa chua vừa cứng của ác ma đi hai nhóc con khốn kiếp!
Đi, mẹ, nó, tọa, kỵ!
() Tọa kỵ: Vật cưỡi