Giang Du Sâm cầm điện thoại, nghiêm túc lướt những đồng nhân và manhua Lâm Giác từng xem.
Giống như là đang nghiên cứu kịch bản chuyên nghiệp nào đó.
Trên mặt Lâm Giác càng nóng, đầu dường như đã đình chỉ hoạt động.
Cậu cầu xin nhìn Giang Du Sâm: “Anh Giang, đừng xem nữa, trả lại cho em đi…”
Ánh mắt Lâm Giác tủi thân giống như là động vật nhỏ bị bắt nạt càng khơi gợi lên ý nghĩ ngang bướng xấu xa bên trong Giang Du Sâm.
Nam nhân thấp giọng, tiến đến bên ta Lâm Giáci: “Thật sự không muốn để anh nhìn?”
“…Ừm.”
Lâm Giác đỏ mặt gật gật đầu.
Giang Du Sâm nhếch miệng nở nụ cười lười biếng, môi mỏng khẽ mở: “Muốn cầu xin anh, nên gọi anh là gì?”
Lâm Giác chớp mắt mấy cái, vô thức kêu: “Anh Giang?”
“Không đúng, suy nghĩ lại một chút, ” Giang Du Sâm hơi thu mắt, “Em nhìn những trong đồng nhân xem, là xưng hô như thế nào?”
Lâm Giác đầu “Ong” một chút, hoàn toàn chết máy.
Xưng hô trong đồng nhân nhiều lắm, lão công, ba ba… Nhưng sao cậu có thể nói ra được chứ!
Lâm Giác ngập ngừng hồi lâu, mới mềm mềm, giống như lấy lòng mà một tiếng: “Ca ca.”
“Ca ca… Trả điện thoại lại cho em đi?”
Hắn tiếng nói trong mang theo mấy phần ủy khuất, đáng thương nhìn bên cạnh nam nhân, giống như động vật nhỏ đang vẫy đuôi.
Hầu kết Giang Du Sâm nhấp nhô, trong mắt ảm đạm xuống.
Tính tình Lâm Giác quá mềm, dù anh có bắt nạt cỡ nào cũng không tức giận, giống như con mèo sữa nhỏ, có móng vuốt sáng bén cũng không biết xài, khiến anh không nhịn được muốn trêu chọc cậu, khi dễ cậu, thậm chí là bắt nạt cậu đến nước mắt rưng rưng.
Có lẽ bản thân cũng tự cảm thấy thẹn thùng, sau khi Lâm Giác nói xong liền dùng cánh tay che mắt lại.
Trên ngón tay xinh đẹp lại mảnh khảnh, chiếc nhẫn màu bạc sáng lóe lên hào quang yếu ớt, trêu chọc phần mềm mại nhất dưới đáy lòng Giang Du Sâm.
Có lẽ đã có thể rồi, có thể để em ấy chân chính thuộc về mình.
Giang Du Sâm thấp giọng, bờ môi dường như muốn dính lên vành tai Lâm Giác: “Hình như chưa đủ.”
Thanh âm của anh khàn khàn, trầm thấp, đáy mắt lưu chuyển lên ảm đạm chỉ riêng: “Mộc Mộc, đêm nay đến chỗ của anh đi đi.”
Nhịp tim Lâm Giác đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cậu đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói đó.
Cậu cũng đã chờ đợi ngày này rất lâu.
Cuống họng Lâm Giác căng thẳng, giọng khàn khàn: “Được.”
Sau đó hết thảy lại không quá tự nhiên.
Về đến trong nhà, vừa khóa cửa xong, Giang Du Sâm liền hôn từ mí mắt Lâm Giác hôn xuống, hai người hôn đến không nỡ rời đi.
Hôn từ mí mắt Lâm Giác đi xuống, rất nhanh đã rơi xuống cánh môi mềm mại của cậu.
Lâm Giác có chút thẹn thùng, nhưng vẫn không cam lòng yếu thế mà đáp lại.
Đây là chuyện hai bên đồng ý, không nên chỉ do một bên chủ động.
Lâm Giác thử thăm dò, chủ động lè lưỡi liếm khóe miệng Giang Du Sâm.
Chỉ là cậu không bắt được trọng điểm, chỉ giống mèo con uống nước, cẩn thận từng li từng tí duỗi đầu lưỡi ra.
Êm ái, nhưng cũng tuỳ tiện trêu chọc vào đáy lòng Giang Du Sâm.
Giang Du Sâm cười nhẹ, đỡ lấy eo Lâm Giác hôn sâu, rất nhanh đã hôn cậu đến thở dốc liên tục.
Môi lưỡi nóng hổi không cho từ chối đè qua hàm trên của Lâm Giác, lưu luyến giữa hai hàm răng cậu.
Trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc dồn dập của hai người và tiếng nước chậc chậc.
Nhưng ai cũng không muốn buông ra trước.
Không biết lúc nào, hai người cùng song song ngã lên giường.
Lớp đệm mềm mại càng hút bọn họ sâu vào trong vòng xoáy dục vọng.
Vì tham gia lễ trao giải cho nên hôm nay hai người đều mặc đều mang vest.
Lâm Giác vai rộng eo hẹp, tỉ lệ dáng người rất đẹp, khiến cho bộ âu phục càng thu hút mấy phần chú ý khi ống kính lướt qua.
Từng chiếc cúc bị cởi ra, lộ ra lồng ngực trắng nõn của Lâm Giác và vết sẹo nhàn nhạt trên xương quai xanh.
Đôi mắt Giang Du Sâm tối xuống, trong đôi mắt đen lưu chuyển một ánh lửa không bao giờ tắt.
Anh ép người xuống, đặt một nụ hôn nhu hòa lên trên vết sẹo.
Trước ngực trống không làm Lâm Giác có chút không quen, lấy lòng kêu: “Ca.”
Mềm mềm, không mang chút tức giận.
Một tiếng này càng trêu chọc dục vọng dưới đáy lòng Giang Du Sâm, ngón tay linh hoạt lật qua lật lại, rất nhanh đã cởi hết tất cả cúc trên quần áo.
Giang Du Sâm một bên giúp Lâm Giác cởi quần áo ra, một bên giống như ban thưởng mà hôn lên bờ môi hồng nhuận sáng bóng của cậu.
Lúc này Lâm Giác lại xấu hổ, ôm lấy eo Giang Du Sâm nhỏ giọng hừ hừ: “Còn, còn chưa tắm rửa…”
Giang Du Sâm nắm chặt tay Lâm Giác, để nó lên trước ngực của mình: “Mộc Mộc ngoan, giúp ca ca cởi ra.”
Thanh âm trầm thấp từ tính rơi vào bên tai Lâm Giác, một trận tê dại.
Lâm Giác đỏ mặt, cởi cúc áo trên tây trang Giang Du Sâm tây trang.
Cậu có chút khẩn trương cho nên cởi cũng không nhanh lắm, nhưng rất đầy đủ cẩn thận.
Ngón tay trắng nõn khẽ run, cởi từng cái cúc trên quần áo nam nhân.
Áo khoác, rồi áo trong…
Lộ ra cơ ngực và cơ bụng hoàn mỹ bên trong.
Mặt Lâm Giác càng đỏ hơn, thấp giọng nói: “Được rồi…”
“Còn chưa được.”
Giang Du Sâm đè tay Lâm Giác lên eo mình, “Còn nơi này.”
Trong lòng bàn tay Lâm Giác là một cái thắt lưng tuyệt đẹp, đó là món quà của lễ tình nhân mà cậu đã chọn rất lâu.
Hiện tại, cậu muốn tự tay mở nó ra.
Bề mặt đai lưng lành lạnh, đang nằm trong lòng bàn tay Lâm Giác.
Hoa văn trên đó lặp đi lặp lại, chỗ thắt khóa cũng khác với dây đeo bình thường, làm Lâm Giác nhất thời không tìm được chỗ mở, chỉ có thể khom người xuống xem cẩn thận hơn.
Từ góc độ của Giang Du Sâm, Lâm Giác đang cúi đầu, lông mi thon dài rủ xuống, tạo thành một bóng râm nhàn nhạt.
Hai tay thiếu niên để lên phần khóa của thắt lưng, nghiêm túc chuyên chú giống như đang đối xử với trân bảo hiếm thấy nào đó.
Mắt Giang Du Sâm tối xuống,bàn tay to lớn nóng hổi nắm chặt ngón tay Lâm Giác.
“Cùm cụp” một tiếng, thắt lưng kim loại được mở ra, Giang Du Sâm hai cởi hai ba món còn lại trên người hai người rồi ôm Lâm Giác đi vào phòng tắm.
Vòi hoa sen dội xuống đỉnh đầu, hai người dưới nước lại quấn quít hôn nhau, mãi cho đến khi không khí trong miệng càng ngày càng loãng ra, Lâm Giác mới đẩy Giang Du Sâm, trên lông mi thon dài còn mang theo giọt nước ướt sũng.
Giang Du Sâm lấy sữa tắm trong bình bên cảnh, dùng lòng bàn tay ấm áp vân vê người Lâm Giác.
Mùi thơm Thanh đạm tràn ngập trong phòng tắm không lớn lắm, mùi hương của hai người cũng dần dần dung hợp lại.
Tay Giang Du Sâm không ngừng hướng xuống phía dưới, sờ đến âm hành đã khẽ ngẩng đầu của Lâm Giác.
Lâm Giác da mịn thịt mềm, nhưng nơi đó lại không nhỏ.
Mắt Giang Du Sâm cụp xuống, cười như không cười trêu chọc: “Bạn nhỏ dậy thì không tệ.”
Dưới ánh mắt nóng rực của nam nhân, Lâm Giác đương nhiên biết chỗ nam nhân đang nói là chỗ nào.
Trên mặt cậu hơi đỏ lên, dưới đùi muốn khép lại, mắt cũng liếc nhìn dưới thân nam nhân.
Nơi đó của Giang Du Sâm so với Lâm Giác chỉ lớn chứ không nhỏ hơn, đã hoàn toàn cứng rắn, mạch máu uốn lượn lấy âm hành to lớn đang chống trên bắp đùi Lâm Giác, rất nóng bỏng.
Lâm Giác lắp bắp mở miệng: “Anh, anh cũng không tệ…”
Giang Du Sâm bật cười, rửa sữa tắm trên tay đi, một tay nắm chặt âm hành Lâm Giác.
“A…!”
Lâm Giác nhất thời không nhịn được, kêu rên lên tiếng.
Đồ của cậu không nhỏ, nhưng trắng trắng mềm mềm, ngay cả lông mu cũng rất thưa thớt, hiển nhiên hiếm khi trải qua tính huống như thế này.
Giang Du Sâm rộng lượng dùng ngón tay vuốt ve, cố ý dùng đầu ngón tay chạm vào phần đầu mẫn cảm nhất, một bên thổi hơi bên tai Lâm Giác: “Em thật mẫn cảm.”
Âm hành trong lòng bàn tay nhảy lên hai cái, mặt Lâm Giác đỏ thấu, nhìn sang chỗ khác không dám nhìn Giang Du Sâm, nhưng tiếng thở dốc không ngừng trút ra từ giữa răng môi.
“Bình thường tự mình làm không?”
Nam nhân hỏi.
Lâm Giác cắn môi, nhỏ giọng nói: “Có, có đôi khi…”
“Khi nào?”
Lâm Giác chôn đầu trên bờ vai Giang Du Sâm: “… Nghĩ đến anh, lúc nghĩ đến anh.”
Ngón tay Giang Du Sâm hơi dừng, lại không tiếng động nở nụ cười.
Lúc mở miệng lại, thanh âm so với vừa rồi đã khàn khàn hơn không ít: “Bé cưng, nắm chặt anh đi, chúng ta cùng nhau.”
Lâm Giác trầm thấp” ừm” một tiếng, ngón tay hơi run, thử nhiều lần mới bắt được âm hành trĩu nặng của Giang Du Sâm.
Đồ của Nam nhân đang nằm trong tay, giống như có sinh mệnh, làm Lâm Giác bỏng đến hơi run run một chút.
Cậu làm theo động thác bình thường, bắt chước động tác tuốt động của nam nhân, nhưng âm hành của nam nhân quá lớn, thỉnh thoảng sẽ trượt khỏi tay cậu, có khi còn biết gảy vào bắp đùi cậu, kích thích làn da mẫn cảm một mảnh tê dại.
Giang Du Sâm cười nhẹ, một tay nắm chặt tay Lâm Giác, để hai cây âm hành đụng vào, ma sát lẫn nhau.
Bộ phận sinh dục mẫn cảm nhất đụng nhau làm ngón chân Lâm Giác đều tê dại, trái tim như nhũn ra sắp đứng muốn không vững.
Giang Du Sâm một tay cản lấy eo Lâm Giác giúp cậu chống đỡ, tay kia tiếp tục đè lại ngón tay Lâm Giác ép buộc cậu sờ vào phần niệu đạo, rất nhanh Lâm Giác liền rên lên bắn ra.
Trước mắt lóe lên tia sáng chói.
Dịch thể phun lên bàn chân Giang Du Sâm, rồi lại thuận theo dòng nước đi xuống, hòa thành một thể với làn nước trong veo.
Chân Lâm Giác triệt để mềm nhũn, miệng mở lớn thở phì phò, không biết lúc nào, lưng đã chống trên tường phòng tắm.
Một tay Giang Du Sâm cũng chống trên vách tường, bắn vào giữa chân Lâm Giác.
Sau khi giải quyết cho nhau một lần, Giang Du Sâm cũng không nóng nảy, để Lâm Giác quỳ sấp, hai tay vịn vào thành bồn tắm.
Anh mở một lọ gel bôi trơn chưa bóc nhãn ra, sau khi làm ấm lòng bàn tay thì dùng ngón tay quệt lấy, hướng về phía hậu huyệt của Lâm Giác.
Lâm Giác vốn đã trắng, đôi chân quanh năm không lộ ra ngoài còn trắng hơn.
Dưới ánh đèn trắng sáng của phòng tắm, phần mông duy nhất có thịt của cơ thể giống như một quả đào trắng mọng nước.
Ngón tay hơi thô ráp xâm nhập vào trong huyệt thịt làm Lâm Giác rên rỉ một tiếng, vô thức khép hai chân lại.
Nam nhân giống như trừng phạt mà đánh vào cặp mông tròn trịa của cậu: “Cục cưng, em chặt quá, thả lỏng ra một chút.”
Trong phòng rất yên tĩnh, có dòng nước rì rào làm nền càng làm tiếng vỗ mông thêm rõ ràng, thấm đẫm làn nước dinh dính.
Lâm Giác đã xấu hổ đứng ngồi không yên, nhưng nam nhân vẫn muốn tiếp tục bắt nạt cậu: “Ừm, mông nâng lên một chút, còn chưa đủ.”
Lâm Giác không dám tưởng tượng đây là cảnh tượng như thế nào.
Toàn thân cậu đang trần trùng trục đứng trong phòng tắm, ở sau lưng, nam nhân mình thầm mến hơn mười năm đang kiên nhẫn giúp cậu làm khuếch trương, ngoài miệng nhạo báng bảo cậu nâng mông lên, nhưng động tác trên tay lại rất dịu dàng.
Âm hành vừa mới bắn qua không bao lâu lại lặng lẽ cứng rắn, chống đỡ trên vách bồn lạnh buốt, sau lưng lại là thân thể nóng bỏng của nam nhân.
Cảm giác nóng lạnh hòa quyện này sắp bức cậu đến điên rồi.
“Được rồi… Có thể…”
Lâm Giác giơ cánh tay lên che mắt, muốn cầu Giang Du Sâm tiến vào nhanh một chút.
“Có thể cái gì?”
Nam nhân cố ý đùa cậu, dùng ngón tay linh hoạt ấn vào tiền liệt tuyến mẫn cảm của cậu.
Mặt Lâm Giác càng đỏ hơn thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Có thể tiến vào…”
“Vào chỗ nào?”
Cảm giác kỳ dị dâng lên trong hậu huyệt, cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể, giống như là có người đang cầm lông vũ vuốt ve từng tấc da thịt của cậu.
Chân Lâm Giác run đến sắp đứng không nổi, đôi mắt đỏ rừng rực, cắn môi, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Thao em.”
Trong giọng nói còn mang chút nghẹn ngào.
Cậu chưa từng phải xấu hổ như thế này, nước mắt sinh lý lã chã chảy xuống, cảm xúc kiềm chế dưới đáy lòng đã lâu rốt cục chọc thủng gông xiềng đạo đức, không còn cách nào khắc chế.
“Anh, anh ơi…” Lâm Giác kêu loạn xạ, xoay người lại, chủ động ôm lấy thắt lưng cường tráng của nam nhân, bản thân cũng không biết mình đang nói bậy bạ gì, “Anh sờ sờ em, thao em, thao em đi…”
Cậu quá muốn anh, suy nghĩ hơn mười năm, thầm mến chưa từng mong đáp lại rốt cục gặp được mặt trời.
Cậu muốn anh, chỉ khi bị anh hung hăng tiến vào, xuyên qua, cậu mới có thể cảm nhận được mình chân chính được yêu.
Không ai có thể chịu đựng nổi cảm xúc này, Giang Du Sâm tách hai đùi Lâm Giác ra bế cậu lên, chân trần đi ra khỏi phòng tắm, dịu dàng ném cậu lên giường.
Cơ thể nóng bỏng được bao phủ bởi một cơ thể khác cũng nóng bỏng không kém, và cuối cùng cả hai cũng hòa làm một thể như mong ước.
Đột nhiên đi vào khiến Lâm Giác có cảm giác tràn ngập chưa từng trải nghiệm qua.
Rất căng, rất trướng, cửa huyệt bị đút no đến tràn đầy, không còn một khe hở.
“Anh ơi…” Lâm Giác lẩm bẩm mở miệng, cái cổ xinh đẹp giương lên, ấn một nụ hôn thành kính xuống bờ ngực nam nhân, “Em yêu anh.”
Chỉ một câu liền khiến Giang Du Sâm mất khống chế.
Bàn tay rộng lớn hữu lực nắm chặt bắp đùi thẳng tắp mảnh khảnh của Lâm Giác cong thành hình chữ “M” xinh đẹp.
Lưỡi đao bằng thịt hung hăng đỉnh vào huyệt thịt mẫn cảm, quy đầu không chút lưu tình ép qua điểm mẫn cảm giấu sâu bên trong.
Rất nhanh sau đó, Lâm Giác đã hừ hừ nhỏ giọng xin tha thứ: “Anh ơi, không được… Quá sâu… Nhẹ chút… Ưm…”
“Bé cưng, ” Giang Du Sâm bóp lấy eo Lâm Giác để cậu ngồi trên người mình, giống như trừng phạt mà lưu lại dấu tay trên mông Lâm Giác, “Là em câu dẫn tôi, em phải chịu trách nhiệm.”
“Em, em không có…”
Bờ mông trắng nõn rất nhanh đã ửng đỏ, Lâm Giác khóc lóc mở miệng, trong giọng nói còn mang theo chút oan ức.
“Còn dám nói dối, Mộc Mộc không phải bé ngoan.”
Giang Du Sâm đè lại bắp đùi tròn trịa của Lâm Giác, để cậu ngồi trên người mình, âm hành ngay ngắn chui vào, mượn tác dụng của trọng lực, đâm vào nơi sâu hơn bên trong.
Lâm Giác váng đầu chóng mặt nhưng vẫn sợ người này không thích mình, lúc nghe được câu này liền tủi thân muốn khóc: “Mộc Mộc… Ngoan, ưm, Mộc Mộc… Là bé ngoan mà…”
Giang Du Sâm cười nhẹ, giọng nói từ tính chấn động vào màng nhĩ Lâm giác, làm bên trong dâng lên một trận tê dại.
“Bé ngoan, tự mình động động đi?”
Lâm Giác ở trên giường ngoan đến không thể ngoan hơn nữa, cậu muốn lấy lòng Giang Du Sâm, muốn cho nam nhân dễ chịu.
Cậu quỳ gối trên người Giang Du Sâm, cổ tay mảnh khảnh chống trên lồng ngực nam nhân, thử chuyển động thân thể.
Nhưng chân của cậu thật sự là quá mềm, bị thao đến không còn chút sức lực, chỉ động hai lần liền hết sức mà ngồi ở trên người Giang Du Sâm, lưỡi đao bằng thịt như lửa nóng hung hăng ép qua huyệt thịt mẫn cảm.
phía trước của Lâm Giác run lên, suýt nữa bắn ra.
Giang Du Sâm rất nhanh đã nhìn ra ý đồ của cậu, tiện tay tìm một tấm vải mỏng trên đầu giường, thắt nút lên âm hành đang trên bờ vực của dục vọng.
“Anh ơi…?”
Lâm Giác mở đôi mắt ướt sũng nhìn về phía Giang Du Sâm, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khó hiểu.
“Mộc Mộc ngoan, bắn không tốt cho thân thể.”
Giang Du Sâm nói, ánh mắt ở trên người Lâm Giác dao động, con ngươi tối xuống.
Lâm Giác căn bản cũng không biết mình có bao nhiêu câu người, trên da thịt trắng nõn dính một tầng mồ hôi chảy ròng, trong đôi mắt ướt sũng tràn đầy lưu luyến si mê và tin nhiệm, chỉ một chút cũng đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào điên cuồng.
Giang Du Sâm không còn tâm tư chơi đùa cùng Lâm Giác, lần nữa xoay người đặt cậu dưới thân mà hung hăng thao lộng.
Không cho cậu cơ hội cầu xin tha thứ hay lẩn trốn.
May mắn người này là của mình.
Giang Du Sâm nghĩ, may mắn canh tượng như thế này chỉ có một mình mình thấy được.
Anh thậm chí hận không thể đeo cho cậu xiềng xích đẹp đẽ, nhốt cậu ở trong nhà, thế nhưng mà trong mắt đứa nhỏ này quá thuần khiết làm anh không dời được.
Anh không đành lòng cầm tù cậu cho nên anh phải bồi cậu bay lên không trung.
Lâm Giác hừ hừ muốn cầu xin tha thứ, nhưng Giang Du Sâm không có nửa ý muốn bỏ qua cho cậu.
Cuối cùng, Lâm Giác cứ như vậy bị thao đến cao trào.
Giang Du Sâm mở tấm vải trên âm hành Lâm Giác, hai người cùng bắn ra.
Sau đó, Lâm Giác ngủ thiếp đi, Giang Du Sâm hài lòng ở trên giường lướt Weibo.
Anh ấn mở siêu chủ đề của hai người, quét qua một lượt những thứ trước đó Lâm Giác từng xem, cuối cùng, ấn like cho họa sĩ vẽ mấy bức đồng nhân + của hai người họ.
Tay họa sĩ này vẽ rất nhiều tư thế, anh có thể cùng Lâm Giác từ từ thử qua một lần.
Đêm khuya, fan hâm mộ nổ tung.
Giang thần anh có nhìn kỹ xem đây là cái gì không vậy???
Cái này cmn là H văn đó!!!
Mà Giang thần tâm tình thật tốt cũng không thèm để ý fan hâm mộ nghĩ như thế nào, tiện tay tắt điện thoại, ôm lấy Lâm Giác đang ngủ mơ mơ màng màng bên cạnh.
Nửa mơ nửa tỉnh, Lâm Giác vẫn vô thức níu ngón tay Giang Du Sâm không muốn buông ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em yêu anh.”
Đáy mắt Giang Du Sâm tràn đầy dịu dàng lưu luyến, ấn một nụ hôn lên mi tâm Lâm Giác.
“Anh cũng yêu em.”
Dưới ánh trăng tĩnh mịch, bên trong căn phòng là đôi tình nhân đang ôm chặt lấy nhau.
– Hoàn chính văn-.