Ánh mắt Diệp Tịch nhìn ra giữa hồ, nơi đó có bóng dáng đổ ngược của Giang Hạ Sơ.
Tại sao lựa chọn cô? Thật ra thì Diệp Tịch rất rõ ràng đáp án này nhưng lại không thể nói, không thể. Bởi vì nếu như anh trả lời: Là vì cô hại chết người thân mà tôi quý trọng nhất thì hậu quả sẽ như thế nào đây? Diệp Tịch không muốn đặt ra giả thiết như vậy. Cho nên anh nói láo, nói láo rất tự nhiên: “Bởi vì anh biết trước, biết có một ngày em sẽ nổi tiếng.”
Đúng vậy, anh là diễn viên, anh có khả năng diễn bất kì thứ gì, mê hoặc mọi người, bao gồm chính anh.
Giang Hạ Sơ không nhìn thấy né tránh trong ánh mắt mơ hồ, lôn xộn của Diệp Tịch, cô chỉ cười cười: “Em còn tưởng rằng anh sẽ nói vì thấy em đáng thương đấy.”
Diệp Tịch gật đầu, phụ họa: “Quả thật lúc đó em rất đáng thương.”
Ba năm trước đây, bọn họ gặp mặt lần đầu tiên.
Khi đó Giang Hạ Sơ gầy teo nho nhỏ.
Khi đó Giang Hạ Sơ đang cầm một xấp bài hát, chung quanh vấp phải trắc trở.
Khi đó sống lưng Giang Hạ Sơ thẳng tắp xuyên qua biển người.
Khi đó Giang Hạ Sơ không biết Diệp Tịch, bán một bài hát cho anh với giá đồng.
Ba năm, một bài hát bất kỳ của Giang Hạ Sơ cũng là năm con số. Nhưng Diệp Tịch lại thích bài hát đồng kia.
Bọn họ đã quen biết lâu như vậy đấy.
Thật ra thì Diệp Tịch rất mau quên nhưng lại nhớ rõ những chuyện có liên quan đến Giang Hạ Sơ. Anh cúi thấp đầu, cất giấu nỗi băn khoăn của chính mình.
Cúi đầu, Diệp Tịch thấy được vết thương ghê rợn trên tay Giang Hạ Sơ.
“Tại sao tay lại bị thương?” Diệp Tịch nắm lấy tay Giang Hạ Sơ, kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ, từng li từng tí.
“Không có gì đâu.” Giang Hạ Sơ rút tay về, chẳng qua lông mày hơi nhíu lại.
“Không có gì đâu? Cái này gọi là không có gì sao?” Diệp Tịch lật lòng bàn tay Giang Hạ Sơ lại, giọng điệu có chút tức giận, buồn buồn.
Không có gì? Dưới ánh đèn, tay phải của Giang Hạ Sơ rất kinh khủng, vết máu loang lổ trên vết thương lòi da thịt, đất cát còn dính vào chỗ thịt đã kết vảy rồi. Nếu như vậy mà còn nói là không có gì, vậy thì theo cô cái gì mới gọi là có chuyện?
Diệp Tịch hơi giận, cô gái này vốn là như vậy, không biết yêu thương mình, không biết bảo vệ mình, rõ ràng là đau đến muốn chết lại còn mạnh miệng cười nói không có việc gì. Quả thật cô gái này cực kì giỏi nhịn. Diệp Tịch có thói quen mang khăn tay, không phải anh là người lịch sự, cũng không giả bộ lịch sự, chẳng qua là do một cô gái không biết yêu thương mình, luôn làm mình bị thương nên anh mới có thói quen này.
Diệp Tịch lấy khăn tay ra, băng bó lại cho Giang Hạ Sơ, lại còn thuần thục một cách đáng chết, anh thật đúng là tự tìm tai vạ, làm chuyện như thế mà còn thuận buồn xuôi gió được.
“Cô nhóc này, thật sự không biết thương mình, em xem tay của các cô gái khác đi, đều trắng nõn, còn em thì chẳng ra sao cả.” Diệp Tịch giận dữ mắng mỏ, giọng điệu cực kì không tốt, cũng biết là tức giận với ai. Trong ánh mắt chảy xuôi đau lòng như có như không nhưng được anh che giấu rất tốt, thậm chí còn lừa gạt được chính anh.
“Tay trắng nõn? Anh nói Lâm Khuynh Nghiên sao? Làm sao em có thể so sánh với cô ấy được.”
“Tại sao em không thể so sánh với cô ấy?”
“Em cầm viết còn cô ấy cầm Micro.”
“Đồ con gái không có bãn lĩnh, tự chê bai chính mình.” Diệp Tịch buột chặt khăn tay, thắt lại, lúc nhìn thấy cô gái nhăn mày thì động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều nhưng miệng vẫn không tha cho người ta: “Bây giờ mới biết đau hả, trước đó đã làm gì? Rốt cuộc là tại sao lại bị như vậy?”
“Ngã xuống ở Vũ Hậu, còn bị người ái mộ anh đạp lên.” Giang Hạ Sơ nhìn thẳng vào Diệp Tịch, giống như là do anh gây nên.
Diệp Tịch hết ý kiến, thì ra anh chính là đao phủ gián tiếp.
“Em đến Tả thị làm gì?” Diệp Tịch hỏi một cách hời hợt nhưng ánh mắt nhìn đang về nơi khác lại rất sáng, giống như chấm nhỏ xa xăm, lóe lên ánh sáng thần bí khó lường.
“Không có gì.” Cô trả lời nhẹ như gió thổi nước chảy, nửa thật nửa giả . Một lát sau, anh cho rằng cô không nói nữa thì lại nghe được cô nói thêm một câu: “Em đến Tả thị để đưa thẻ công tác.”
Đến Tả thị đưa thẻ công tác. . . . . .
Khó trách, khó trách Tả Thành lại xuất hiện, khó trách Tả Thành công khai tình yêu, thì ra là… thì ra là vì cô.
Chỗ tối trên khuôn mặt Diệp Tịch hiện lên nụ cười, cười đến tự nhiên, tan vỡ.
Diệp Tịch quay đầu lại, nhìn gò má được chiếu sáng bởi ánh đèn của Giang Hạ Sơ, kinh ngạc nhìn cô, cho rằng cô sẽ không nói: “Nhớ trước kia cho dù em làm gì thì cũng sẽ không giải thích, hình như em rất bài xích Tả thị, là bởi vì ——”
Dưới đèn, lông mi dày của Giang Hạ Sơ rung động, tựa như cố ý né tránh, cô cắt đứt lời nói của Diệp Tịch: “Không có, anh nghĩ nhiều rồi.”
Suy nghĩ nhiều. . . . . .
Cô có biết cô đang giải thích quá mức, muốn cắt đứt nhanh chóng, người nghĩ quá nhiều cũng là cô, cô đang sợ hãi. Cô không nói, Diệp Tịch cũng không hỏi, lời nói dối nghe nhiều thành yếu ớt. Diệp Tịch quay mặt sang, nhạt nhẽo hỏi: “Thật sao? Chắc là vậy, em có biết chủ của thẻ công tác này không?”
“Bạn của chị.”
“Cô ấy là bạn gái của Tả Thành, thật đúng là làm người ta giật mình, Tả Thành không muốn lộ diện vậy mà lại lên giọng công khai tình cảm, em nói thử…” Anh nhìn mặt cô, cố gắng tìm ra dấu vết: “Đây là thật? Hay là giả?”
Diệp Tịch nghiêm túc nhìn mặt Giang Hạ Sơ, đáng tiếc không có gì cả, bất cứ dấu vết gì cũng bị lau đi. Cô tỏ vẻ không quan trọng: “Làm sao em biết được, về sau đừng hỏi em những vấn đề như vậy nữa.”
Tất cả những gì liên quan đến Tả Thành, Giang Hạ Sơ không muốn biết.
“Em không biết à.” Diệp Tịch lẩm bẩm một lần.
“Đi thôi, nơi này không an toàn, bị người ta phát hiện thì không tốt, em không muốn trở thành bạn gái tin đồn của anh.” Giang Hạ Sơ đứng lên, đi về phía trước.
Lúc Giang Hạ Sơ đi đường thì cô có một thói quen là không thích quay đầu lại, cũng chưa bao giờ quay đầu lại, luôn đi thẳng giống như chỉ có một mình cô . Cho nên cô không nhìn thấy được Diệp Tịch ở đàng sau đang nở nụ cười lạnh.
“Không biết ư? Anh ta làm như vậy đều là vì cô.” Tiếng bể phun nước rất to, không có ai nghe thấy lời của Diệp Tịch: “Cô muốn hoàn toàn quên Tả Thành ư? Vậy cô có còn nhớ Quý Khiêm Thành hay không?”
Giang Hạ Sơ không nghe được cái tên mà Diệp Tịch nói ra, cái tên mà mỗi lần nhớ lại đều khiến cô rơi nước mắt.
“Nhanh lên.” Giang Hạ Sơ đã đi được một đoạn rất xa, đứng ở đó thúc giục.
Không quay đầu lại thật sự là một thói quen xấu, giống như Diệp Tịch thích mang khăn tay.
Diệp Tịch cười lạnh, gửi lại tất cả cảm xúc ở bể phun nước, lại trở thành Diệp Tịch bừa bãi, vô lại như cũ: “Không có lương tâm, cũng không thèm chờ anh.”
Cô không quay đầu lại, anh bước đi theo sau.