Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

chương 75: tả thiếu phu nhân định đoạt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Quan Vũ.

“Tiên sinh.” Giọng nói yếu ớt khàn khàn, kích động run rẩy kịch liệt.

Thứ khiến người ta sợ hãi có thể không phải là chết, mà là đạp một chân vào đường thoát, chờ đợi tuyên phán không chút hy vọng.

Tả Thành dựa vào tường, ngón tay nghịch dụng cụ tra tấn trên khung sắt một lát, nhưng không hề ngẩng đầu, giọng nói âm u lạnh lùng: “Có oán hận không?”

Ngẩng đầu lên, xích sắt trên cổ khẽ động vào vết thương đã kết vảy, có màu đỏ chói mắt chảy ra, đôi môi khô nứt khẽ kéo lên: “Có.”

Cô trả lời như thế, trước mặt Tả Thành, không bao giờ được có ý đi nói dối.

Sườn mặt lạnh lùng u ám như bức chân dung cổ điển được phác họa, không chút mỹ cảm sinh động. Đầu ngón tay trắng toát đặt lên xích sắt đỏ sậm trên cổ tay Tả Ngư: “Nếu như oán hận, nghe tôi, không nên nghe cô ấy.”

Chắc chắn người đàn ông này yêu ghê gớm lắm, thế nên người đàn ông đã muốn giết người rồi.

Đến bây giờ, cô còn sống, chỉ còn hai loại kết quả, không phải bình yên vô sự thì chính là muốn chết cũng không xong, nhưng khả năng trước thì lại cực kỳ ít ỏi.

Đồng tử của Tả Ngư to ra vì sợ hãi, cổ tay bị xích sắt trói lại run rẩy liên hồi, gần như bị siết cổ, tiếng nói cũng run rẩy theo: “Nếu như tôi nói không oán hận, tiên sinh sẽ cho tôi đường sống sao?”

“Không, sẽ giải quyết cô nhanh hơn, tôi không chấp nhận người nào giấu diếm tôi.” Trong tầng hầm ngầm tĩnh mịch giăng đầy máu tanh, giọng nói của Tả Thành vang vọng khắp trong không khí, nụ cười chưa tắt.

Tả Ngư cười khổ, có một thứ kiên quyết như bỏ mặc tình mạng: “Dù gì, tôi cũng không có đường lui.”

Tả Thành nhìn vào mắt cô, không biết tự giễu hay là trào phúng: “Vốn dĩ tôi cũng cho rằng như thế, nhưng mà……”

Nhưng mà? Tiếng Tả Thành ngừng lại.

Nhưng mà cái gì? Sau khi hai chữ kia ra ānyǔkhỏi miệng thì đâu đó có sự bất đắc dĩ, Tả Ngư không dám phỏng đoán, không dám hỏi đến.

Yên lặng trong chốc lát, anh hỏi cô: “Tại sao không cầu xin, không giải thích.”

“Vì biết cũng vô dụng thôi, người vào tầng hầm ngầm của Tả gia, từ xưa đến nay chưa từng có ai sống sót trở ra.

Thứ cầu xin tha thứ, giải thích này ở Tả gia, chỉ độc quyền của người phụ nữ kia. Địa ngục dưới tòa thành của Tả gia, không có Kim Bài Miễn Tử, cô chấp nhận số phận rồi.

Giọng nói lạnh lùng vang lên, không mang hơi ấm: “Cô là người đầu tiên.” Đây là sự tha thứ lạnh lùng cứng rắn nhất, “Cô là ngoại lệ đầu tiên còn sống trở ra.”

Đồng tử Tả Ngư to ra, không thể tin nổi.

Đưa tay, Tả Thành từ từ gỡ xích sắt ra, ánh đèn vàng đo đỏ chiếu vào ngón tay trắng được mài giũa của anh, càng trở nên trong suốt, dính một vài vết máu. Anh chỉ cười lạnh, không thể phân biệt đó là vui hay giận: “Cô có thể hỏi một vấn đề.”

Xích sắt được gỡ ra, hai chân Tả Ngư mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, tới Quỷ Môn quan một lần, trong lòng cô vẫn còn khiếp sợ lắm, không dám nhìn thẳng vào mắt Tả Thành, hỏi bằng giọng khẽ run run: “Đánh đổi cái gì?” Nhìn đôi mắt sa sầm của Tả Thành, “Từ ngày đầu tiên tôi bước vào Tả gia, anh đã nói cho tôi biết, hai chữ này là quy tắc của Tả gia.”

Đánh đổi [代价]: Thực ra là cái giá phải trả (đại giá). Nhưng câu sau có “hai chữ” nên ghi thế.

Tả gia làm theo nguyên tắc đồng giá trao đổi, anh đang làm một cuộc giao dịch.

Tả Ngư có một loại dự cảm, Tả Thành muốn cô trả giá lớn có liên quan đến người kia.

Quả nhiên, dưới ánh đèn, gò má tối tăm, anh nói: “Sau này mạng của cô là của cô ấy, cô chỉ có thể chết vì cô ấy.”

Nói xong, anh xoay người, thành một chiếc bóng sau ánh đèn.

Tả Ngư ngước mắt, nhìn người kia đi xa, hô hấp nặng nề, lông mày từ từ giãn ra.

Cô ấy? Cô ấy mà Tả Thành bận tâm, ở Tả gia chỉ có một người.

Giang Hạ Sơ……

Bầu trời Tả gia…… Thay đổi rồi.

Khi tỉnh lại, đêm đang đen đặc, Giang Hạ Sơ không biết đã ngủ bao lâu rồi, góc chăn được đắp lên mình kín mít, người ra đầy mồ hôi, đầu không còn đau nữa, cười cười tự giễu: Càng ngày càng lười biếng, anh ta tới khi nào mà cũng không biết.

Đầu óc cô mụ mị dựa vào trong chăn, làm sao cũng không buồn ngủ nữa, xung quanh chóp mũi toàn là hơi thở của Tả Thành, thật đúng là hành động điên rồ. Đứng dậy, gọi lên theo thói quen: “Tiểu Ngư.” Thế rồi cười khổ, “Sao lại quên rồi, cô ấy không có ở đây.”

Tiếng thở dài thườn thượt còn chưa dứt, thì bất ngờ, cửa đã mở ra.

“Thiếu phu nhân, có chuyện gì?”

Giang Hạ Sơ hợi giật mình, kinh ngạc nhìn rồi đi tới Tả Ngư.

Chẳng lẽ ngủ nhiều quá, xuất hiện ảo giác rồi à. Giang Hạ Sơ lắc đầu.

“Thiếu phu nhân làm sao thế?” Người đó đến gần, bưng cốc nước qua.

Giang Hạ Sơ không khỏi bật cười, nhận lấy nước: “Anh ta vẫn đồng ý với tôi cho cô về." Ánh mắt rơi vào vết thương trên cổ tay Tả Ngư, “Vết thương nặng không?”

“Tôi không sao cả, đã được tha tội ngoài dự kiến rồi.”

Tả Ngư cười yếu ớt, làm đầu tiên Giang Hạ Sơ trông thấy biểu cảm khác ngoại trừ mặt lạnh của cô.

Tả Thành thật có bản lĩnh mà, d^đl.q.d muốn lấy mạng người ta là anh ta, được mang ơn cũng là anh ta.

“Cô trách tôi không?” Giang Hạ Sơ hỏi.

“Tiên sinh cũng đã hỏi vấn đề này.” Ngước mắt, nhìn đôi mắt thâm thúy của Giang Hạ Sơ, cô nói, “Lúc trước oán hận, nhưng bây giờ thì không thể, bởi vì chỉ có thiếu phu nhân mới có thể cầu xin, mà quả thật thiếu phu nhân đã làm như thế rồi.” Cô buông lời bình thản, không chút giấu giếm, có vài chỗ, Giang Hạ Sơ rất giống Tả Thành, chẳng hạn như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu lòng người, giấu giếm chỉ là dư thừa.

Giang Hạ Sơ trầm ngâm một lát, giọng điệu lạnh lùng thản nhiên: “Không oán hận Tả Thành sao? Anh ta muốn lấy mạng cô.”

Hai chữ Tả Thành, lúc nào Giang Hạ Sơ cũng e sợ tránh không kịp, lần đầu tiên chủ động nói đến như thế, cô sao, chẳng lẽ thật sự làm chuyện điên, chỉ là chính cô lại hỏi như ma xui quỷ khiến.

Tả Ngư nhìn vào mắt Giang Hạ Sơ, có một thứ ảo giác như đối với Tả Thành, không khỏi dè dặt mấy phần, trả lời: “Trước ngày hôm nay, mạng của tôi vốn là của Tả gia, của tiên sinh. Sau này, mạng của tôi, nó là của thiếu phu nhân.”

Chợt câu nói của Tả Thành vang lên: Sau này mạng của cô là của cô ấy, cô chỉ có thể chết vì cô ấy.

Người phụ nữ trước mắt này thật may mắn làm sao.

Hình như cái may mắn này chỉ là trong mắt người ngoài, còn cô chỉ thờ ơ, bình thản như thể là người ngoài cuộc, giọng điệu như nước chảy mây trôi: “Mặc dù trong lòng không cam tâm, không phục, mặc dù cô phải phó mặc tính mạng cho người tầm thường như tôi này, Tả Thành đã nói là phải tuyệt đối nghe theo sao?”

Dường như trong miệng cô, Tả Thành cũng chỉ là người xa lạ trên đường, không mang theo chút cảm xúc nào.

Lần đầu tiên Tả Ngư nhìn rõ, thì ra người phụ nữ luôn luôn lạnh nhạt này, thật sự không thèm quan tâm, mặc dù bây giờ cô đang hỏi.

Trong lòng không kiềm được, vì người đàn ông không đáng, hơi quật cường cứng rắn trả lời: “Vâng.”

Không cần đắn đo suy nghĩ, ở Tả gia, tuyệt đối nghe theo là cơ bản, một loại hành động theo quán tính.

Chắc chắn người đàn ông kia là vương giả, Giang Hạ Sơ không thể phủ nhận, lúc này, không biết lòng hiếu kỳ đến từ đâu, tự dưng lại tác quai tác quái, cô lại hỏi: “Tả Ngư, Tả Thành có ý nghĩa gì đối với toàn thể Tả gia các người thế?”

Người đàn ông kia, không biết tại sao, tự dưng xa lạ, giống như một câu đố, nhưng mà cô không biết tại sao lại tò mò với đáp án của nó.

Anh trong mắt người ngoài là cái gì? Là vua, là ma quỷ, là kẻ mạnh, không thể đụng đến…… Cô nghĩ có lẽ mọi thứ là như thế, nhưng không ngờ tới câu trả lời của Tả Ngư: “Là tín ngưỡng, là trời của chúng tôi.” Giọng điệu nghiêm túc như thần thánh, trong đôi mắt là sùng bái, là kiên định không thể xâm phạm.

“Ha.” Giang Hạ Sơ khẽ cười. Tả Thành à, quả nhiên có thể mê hoặc lòng người đấy, anh có thể lấy mạng người, nhưng vẫn có thể khiến người đó mang ơn.

Thở dài từng hơi, cô giống như hỏi mà cũng không giống, như buồn mà cũng không phải, lại giống bất đắc dĩ: “Tín ngưỡng ư, trọng lượng của hai chữ này nặng thật.” Mở to mắt, nhìn ra cửa sổ, sân thượng bên ngoài của sổ, giọng nói của cô lan tỏa, “Khác nhau rất nhiều đấy, đối với tôi, anh ta là ác mộng.” Trên cửa sổ, gương mặt cô, hình bóng ảm đạm.

Ác mộng ư, sao lại không đổi loại cách nói, đó cũng là bận lòng. Giang Hạ Sơ à, ôm trọn vào phố nhỏ.

Ác mộng và tín ngưỡng, hai thứ cực đoan mâu thuẫn đến thế, Tả Ngư không tài nào tưởng tượng ra nổi, cũng không thể nào đặt lên cùng một người. Trầm ngâm than thở một chút, |l/q"/d| quyết định giữ ý kiến của mình cho được, cô vẫn chắc chắn: “Thiếu phu nhân, cô chưa từng hiểu thật rõ về con người này chăng, cho nên, cô không nhìn thấy mọi thứ của người. Cô chỉ biết rằng tiên sinh dễ dàng muốn lấy mạng mọi người, nhưng chưa từng biết rằng, người dùng cái gì để đối lấy tư cách kia.”

Mọi thứ của anh ta? Lòng dạ người kia không thể đo lường, ai có bản lĩnh nhìn thấu?

Tín ngưỡng, đúng là không thể xâm phạm. Giang Hạ Sơ lạnh lùng cười trừ không nói gì cả.

Tả Ngư nhớ đến một bộ phim: Ngạo mạn và thành kiến. Giống như mình coi Tả Thành như tín ngưỡng, Giang Hạ Sơ coi Tả Thành như ác mộng, cùng là một thứ quán tính, một thứ bản năng ăn vào tận xương tủy.

Quả nhiên Giang Hạ Sơ là kiếp nạn của Tả Thành, là kiếp nạn của Tả gia.

Đôi mắt lạnh lùng của Tả Ngư liếc sang, nhìn vào đôi mắt thản nhiên của Giang Hạ Sơ – trên song cửa: “Tôi từng giết người, từng hít ma túy, từng bán dâm, nhưng mà dù tôi như thế, tiên sinh từng đỡ một dao cho tôi, trên tay trái bị thương, để lại sẹo. Tôi hỏi người tại sao, người chỉ nói, bởi vì họ tôi là họ của người.” Dừng lại một chút, chẳng biết tại sao giọng điệu lại oán giận, “Thiếu phu nhân nên biết, có bao nhiêu người mang họ giống với người.”

Người đàn ông kia, anh cũng không phải là người không gì không làm được ngay từ nhỏ, anh cũng bắt đầu bằng hai bàn tay trắng, tổn thương của anh, khổ cực của anh, cô đơn không được như ý của anh, chỉ bùng lên mạnh mẽ ở chỗ người ta không nhìn thấy được mà thôi, sau đó là một người đứng trên chỗ cao với tư thái tùy tiện kiêu ngạo, che giấu cô liêu của anh.

Cho nên người đời chỉ nhớ kỹ tư thái lạnh lùng cứng rắn mạnh mẽ của anh, khi anh xoay lưng lại thì chỉ còn thê lương vô tận.

Giang Hạ Sơ chính là người đời đầu tiên, hoặc đúng như lời của Tả Ngư, cô chưa từng ngắm nhìn anh thật lâu, hiểu người đàn ông kia, cho nên mới nói với người đàn ông này bằng những lời tràn đầy bình thản phẳng lặng như thế, cô lại thở dài với tư thái bất đắc dĩ, nói: “Thì ra tôi cũng là một thành viên trong mọi người, mạng họ của Tả Thành.”

Tả Ngư cười khổ, thở dài: Người phụ nữ này có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người làm sao, nhưng lại bị hận thù sâu nặng che lấp đi mất.

Hơi mệt mỏi, Tả Ngư lắc đầu: “Không, thiếu phu nhân cô không giống. Biết tại sao tiên sinh lại bỏ qua cho tôi không?”

“Sơ báo ứng chăng!” Cô trả lời thản nhiên, trong đôi mắt như bị sương mù dày đặc cuối thu che phủ, khoảng cách gần nhưng cũng không thể nhìn thấu.

Sợ báo ứng rơi vào người quan tâm nhất, Tả Thành à, sợ cái này.

Giang Hạ Sơ chỉ cười yếu ớt, Tả Ngư không thể thấu hiểu cảm xúc của cô, cho nên cười khổ bất đắc dĩ.

“Báo ứng? Hai chữ này là hai chữ mà Tả gia không sợ nhất.”

Giang Hạ Sơ lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: “Không, anh ta sợ báo ứng.” Nhìn Tả Ngư, cô cười khẽ và nói, “Tôi nói với Tả Thành, người gặp báo ứng chính là tôi, nhưng không ngờ tới anh ta tin.” Giọng điệu mang vẻ may mắn, giống như đùa cợt.

Tả Ngư vẫn với giọng điệu cung kính, nhưng không che giấu nổi oán giận: “Tiên sinh không tin báo ứng, mà là cô.”

Giang Hạ Sơ chỉ cười nhạt không nói gì, không thích nụ cười này của cô, nhưng cũng đã quen mặt quen tay với loại tình cảm không chút tạp nham này rồi.

Bọn họ, ai cũng cho rằng Giang Hạ Sơ hồ đồ tới nỗi mắt không tròng rồi, cô ư, cũng chỉ là một người khôn ngoan như người hồ đồ thôi, cô rất thông minh nhanh trí mà, thông minh nhanh trí đến mức khiến tất cả mọi người cho rằng cô hồ đồ, thông minh nhanh trí đến nỗi tính toán từng nét từng nét ân oán tội nghiệt này không lộ một chút sơ hở nào, sau đó mới thu lợi từng chút từng chút một.

Giang Hạ Sơ, từ đầu đến cuối cô mới chính là người tường minh nhất, cho nên trời của Tả gia biến thành trời của cô.

Im lặng rồi lạnh lùng, Tả Ngư nói tiếp, giọng điệu rất lạnh lùng: “Thiếu phu nhân, hãy nhìn tiên sinh cho kỹ, ngay trước mặt cô, người không phải là tín ngưỡng, không phải là trời, không phải là ác mộng, chỉ là chồng của cô.”

Không chỉ Tả Ngư, có lẽ rất nhiều người ai cũng cảm thấy như thế chăng, Giang Hạ Sơ chính là một nét bút hoang đường nhất trong cuộc đời của Tả Thành – người được định trước là truyền kỳ.

Ngay cả Giang Hạ Sơ cũng cảm thấy như thế. Lời của Q.V/?l.q.đĐ Tả Ngư, cô không phủ nhân, chỉ là không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình bổ sung thêm một câu: “Cũng là kẻ thù của tôi.”

Số mệnh luôn hoang đường như thế, hai người cực đoan mà lại cứ phải gặp nhau như thế; gặp nhau, lại cứ phải hận nhau; hận nhau, nhưng cứ phải yêu nhau.

Thật giống như một trò đùa quá, ngay cả những người đứng xem cũng không nhịn được, lắc đầu ngán ngẩm: “Ngay cả chuộc tội cũng có thời hạn.”

Giang Hạ Sơ liếc mắt, ánh mắt u tối lạnh lùng: “Tả Ngư, cô đi quá giới hạn rồi.”

Điểm đến là điểm dừng, câu đố Tả Thành kia, biết càng nhiều, càng bị mê hoặc không dứt ra được, Giang Hạ Sơ toàn thân trở ra.

Tả Ngư mấp máy môi, nhưng rồi cũng nuốt những lời phản bác vào trong, Tả gia kỵ nhất là được voi đòi tiên.

Giang Hạ Sơ hơi buồn bã, bất đắc dĩ: “Tiểu Ngư, có rất nhiều chuyện khống giống như vẻ ngoài cô đã trông thấy như vậy.”

Tả Ngư khôi phục vẻ mặt lạnh như tiền: “Đã khuya rồi, thiếu phu nhân nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Gật đầu, xoay người ra ngoài, thái độ cung kính thật xa lạ.

Không thể bàn cãi, đặt yêu và hận lên một bàn cân, bên nặng bên nhẹ, Giang Hạ Sơ là một người tiêu biểu.

Cửa đóng lại, Giang Hạ Sơ bưng nước trên tủ đầu giường lên, uống một cái ực, cảm giác mắt lạnh chảy qua cổ họng khô khốc, cô chua sót tự mỉa mai: “Nhìn anh ta thật kỹ?” Cười phóng túng tịch liêu, như lầm bầm lầu bầu, “Tôi không dám nhìn. Tả Thành à, sẽ mê hoặc lòng người.”

Trong đôi mắt mang một thứ điểm sáng xa lạ, Giang Hạ Sơ khoanh tay trước ngực, rối loạn ngổn ngang, nhắm mắt lại, cuộn tròn trong chăm.

Không biết thứ điểm sáng này, mang tên là tim loạn nhịp.

Tả Thành là một đóa hoa độc, mê hoặc lòng người đến mất hết sức sống.

Từ khi Giang Hạ Sơ vào ở torng Tả gia, trừ khi Tả Thành cố ý đợi, buổi sáng ngẫu nhiên đụng mặt nhau như thế vẫn là lần đầu tiên.

Thực ra thì cũng không phải là ngẫu nhiên, chẳng qua là sáng sớm hôm nay Giang Hạ Sơ không cố gắng né tránh.

Có lẽ là do lần đầu, Tả Thành trong thấy Giang Hạ Sơ ngay đầu cầu thang nên hơi giật mình, lần đầu tiên gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng trầm tĩnh lại xuất hiện biểu cảm giật mình.

Còn Giang Hạ Sơ thì lại lạnh nhạt như mọi khi, đi qua, ngước mắt nhìn Tả Thành, chỉ lẳng lặng nhìn.

Đây là ánh mắt xa lạ với Tả Thành, không có một chút cảm xúc nảy lên nhưng cũng không lạnh lùng.

“Sao thế?” Bàn tay cầm đũa của Tả Thành hơi khẩn trương, có một loại dè dặt bất an.

Chú Tiến nhìn thoáng qua Tả Ngư đứng đối diện cũng khẽ lắc đầu, khó hiểu, chẳng lẽ lời nói đêm qua có được một chút tác dụng ư.

“Hạ Sơ.” Giọng nói trong trẻo như sáng tinh mơ, rất dễ nghe.

Giang Hạ Sơ không nói gì, đưa bàn tay đặt lên mu bàn tay Tả Thành, keeng một cái, cái nĩa trong tay Tả Thành rơi xuống, đôi mắt luôn sắc bén lạnh lùng lại mang một chút bối rối thất thần nhìn Giang Hạ Sơ. Trên mu bàn tay, lòng bàn tay lành lạnh như một gốc cây bám trong lòng anh, toàn thân Tả Thành cũng căng thẳng theo.

Vũ: Ôi trồi ôi… Dễ thương muốn ngất ngây luôn. Anh dễ thương quá đi mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio