Hoa Thần nhìn số phòng, nhếch mép, sau đó nhàn nhã nhấc chân rời đi, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh như không có chuyện gì.
Lương Cảnh Hàn ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm gay mũi, cảm thấy ghê tởm muốn chết, anh cố gắng đưa tay đẩy người đang liếm loạn trên người ra, nhưng mà lực bất tòng tâm, mi mắt dần nặng trĩu, cuối cùng không gượng được, anh nghe thấy tiếng di động vang lên rồi dần dần mất ý thức...
... ...
Buổi tiệc kết thúc, Lam Anh vẫn không tìm thấy bóng dáng Lương Cảnh Hàn. Gọi điện anh không nghe máy, cô bình tĩnh gọi về nhà, gọi đến công ty nhưng vẫn không có tin tức. Hoa Thần đứng một bên quan sát, cảm thấy hả hê vô cùng, cũng không thể để một mình cậu đau khổ.
Cuối cùng, Dương Kỳ Phong nhanh trí đi đến phòng giám sát, kiểm tra tất cả camera trong toà nhà. Anh định một mình đi đến giải cứu cháu trai, nhưng khi đến nơi đã thấy mọi người đều có mặt ở trước phòng. Ánh mắt Lam Anh nhìn Hoa Thần như muốn ăn thịt cậu ấy, rồi cất giọng lạnh lùng nói với quản lý:
“Mở cửa.”
Quản lý run rẫy, lấy thẻ phòng quẹt một cái, sau đó cung kính đứng sang một bên.
“Để tự tôi vào.”
Cửa phòng mở ra, đập vào mắt là hình ảnh chồng cô đang loã thể, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt anh tái nhợt, ả đàn bà trần truồng bò trên người anh đang không ngừng hôn hít, liếm mút.
Cô bình tĩnh mở điện thoại gửi cho Hà Triết một tin nhắn, rồi nhẹ nhàng bước đến giường, khom người nhặt hết tất cả quần áo rơi trên mặt đất, sau đó nhanh chóng từ đằng sau một tay túm tóc ả kéo ra khỏi người anh, ả bị đau ré lên một tiếng, cô đã nhanh như cắt dùng quần lót của chính ả nhét vào mồm ả, dùng áo lót trói tay ả, lấy chiếc váy lụa xinh đẹp của ả buộc hai chân ả lại. Cuối cùng, cô đưa tay giúp ả chỉnh lại đầu tóc cho gọn gàng, bỏ quần lót khỏi mồm ả, một tay bóp chặt hàm ả, một tay lấy ra thỏi son trong ví giúp ả thoa lên môi. Xong việc cô cong môi cười lôi điện thoại ra, nhẹ giọng nói:
“Nào, chụp vài tấm làm kỷ niệm, nhé?” Dứt lời mặc kệ ả la hét, cô vẫn say sưa bấm máy, còn ra sức điều chỉnh tư thế cho ả, đủ mọi tư thế phơi bày hết những nơi tư mật trên cơ thể ả.
Nghe ả la hét những câu khó hiểu, Lam Anh nhíu mày, hoá ra là người ngoại quốc, thảo nào nói chụp ảnh mà ả không hiểu, cứ la inh ỏi. Xong việc cô cười rạng rỡ, thân thiết ngồi xổm xuống cạnh ả, đưa điện thoại đến trước mặt ả, dùng tiếng anh tiêu chuẩn, giọng điệu hớn hở nói:
“Rất đẹp đúng không? Cô có muốn tôi gửi lên truyền thông không?”
Mã Lệ Hỷ Đoá sợ hãi lắc đầu, gia tộc Mã Lệ bao đời truyền thống, nếu những tấm ảnh này bị phát tán ra ngoài, ả sẽ bị gạch tên ra khỏi gia phả.
“Cô cũng đừng nghĩ đến trả thù tôi, tôi đã chuyển những bức ảnh này đến tài khoản cá nhân, nếu tôi có việc gì, sẽ có người thay tôi đăng tải, cô từ bỏ ý nghĩ xấu xa đó đi.”
Mã Lệ Hỷ Đoá trợn mắt, khoé môi run rẫy, rốt cuộc thì ai có ý nghĩ xấu xa chứ?
Lam Anh bẹo má ả, giơ tay tháo hết trói buộc trên người ả, sau đó nói tiếp:
“Mặc quần áo vào, theo tôi đến bệnh viện.”
Mã Lệ Hỷ Đoá dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ mới tốt nghiệp, đã ngay lập tức vào làm ở vị trí khá cao trong công ty của gia tộc, vốn được nuông chiều từ nhỏ, quen thói coi trời bằng vung, lần đầu tiên bị đối xử như vậy, ả vẫn còn chưa hết hoảng hốt vì chuyện bất ngờ ập đến này, ả chật vật, đứng lên mặc quần áo, hai mắt vừa sợ hãi khó tin nhìn người phụ nữ trông mềm yếu mà lại ra tay ngoan độc và biến thái như vậy.
Lam Anh nhìn đồng hồ, đứng dậy mặc quần áo cho chồng, rồi nhàn nhã đi mở cửa phòng.
“Chị sao rồi?” Đồng Ngân Vy lo lắng cầm tay cô.
Lam Anh vỗ nhẹ tay Đồng Ngân Vy, sau đó nói: “Dương Kỳ Phong, anh giúp tôi đỡ Cảnh Hàn ra xe, chúng ta đưa anh ấy đến bệnh viện đã.”
... ...... ...... ...... .....
Đến bệnh viện, Lương Cảnh Hàn được đưa đến phòng cấp cứu. Mã Lệ Hỷ Đoá bị Hà Triết lôi đi, mọi người ngơ ngác không hiểu vì sao Lam Anh phải đưa ả theo, lại càng không hiểu vì sao sếp tổng lại hôn mê, nhưng không ai dám hỏi.
Hà Lỗi từ phòng cấp cứu bước ra, cười nói:
“Không chết được, kết quả xét nghiệm cho thấy máu có một lượng lớn thuốc ảo giác và thuốc kích dục, có điều, tiếc là trong máu lão Lương vốn có thành phần kháng tính, những loại những loại thuốc kích thích chỉ có thể khiến anh ta đau đầu, còn về ngất xỉu, có lẽ là do liều lượng thuốc dùng quá lớn, gây ức chế thần kinh quá độ.” Giọng Hà Lỗi có chút tiếc nuối.
“Khi nào anh ấy tỉnh lại.” Lam Anh giơ tay xoa bóp huyệt thái dương, giọng mệt mỏi.
“Lâu đấy, lát nữa sẽ chuyển về phòng dịch vụ, tối nay có lẽ phải ở lại đây một đêm.” Dừng một lát lại nói tiếp: “Em dâu, sắc mặt hình như không tốt lắm.” Hà Lỗi nghiêm túc nói.
Lam Anh cười cười nói: “Vẫn chưa bị con trai anh chọc cho tức chết là may rồi.”
Hoa Thần bị ánh mắt bất thiện của mọi người khiến cho mất tự nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt:
“Tôi chỉ là người qua đường, không có nghĩa vụ tình báo.” Dứt lời kéo Liễu Chi muốn rời đi.
Liễu Chi nhìn sắc mặt Lam Anh nhợt nhạt thì lo lắng, rất muốn ở lại. Hoa Thần càng mất kiên nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi về.”. Em gái Liễu rụt cổ, chào tạm biệt mọi người rồi cùng Hoa Thần rời đi.
Hà Triết đi đến đưa tờ kết quả, không nhanh không chậm nói:
“Không có gì cả, trên người cô ta không có dính dù chỉ một cọng lông của Lương Cảnh Hàn, chứng tỏ anh ta vẫn chưa bị cưỡng hiếp.”
Hà Lỗi không có phúc hậu, ôm bụng cười ngặt nghẻo. Lam Anh trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó nói:
“Cũng trễ rồi, hôm nay cảm ơn mọi người, Dương Kỳ Phong, nhờ anh đưa hai cô gái nhỏ này về giúp tôi nhé.”
Dương Kỳ Phong nhìn vẻ mặt bà xã nhà mình, vẻ mặt vợ anh giống như muốn ở lại, đang không biết phải nói sao, nghe Lam Anh nói thì lập tức gật đầu như giã tỏi.
“Em ở lại với chị.” Hai cô gái nhỏ đồng loạt lên tiếng.
“Thôi về cả đi, chị cũng đi ngủ đây, tạm biệt.” Lam Anh cười cười, xoay người cùng Hà Triết bước vào thang máy. Cô đơn giản kể cho anh nghe mọi chuyện. Hà Triết trầm mặc hồi lâu nói:
“Mã Lệ không phải gia tộc bình thường, sao em lại trêu vào họ chứ.”
“Tại ghen.” Lam Anh cúi đầu yếu ớt nói, mẹ nó chứ, cô cũng đâu ngờ cô có tố chất đánh ghen đến như vậy chứ. Quả nhiên giận quá mất khôn mà.
Hà Triết bất đắc dĩ, giơ tay xoa đầu cô:
“Thôi được rồi, mọi việc cứ để anh trai đây lo.”
“Cảm ơn anh.” Dừng một chút lại không nhịn được hỏi:
“Ngọc Vân có khoẻ không, sao em không liên lạc được?”
Hà Triết híp mắt, lạnh nhạt nói:
“Gọi chị dâu, phải có tôn ti trật tự.”
Lam Anh ném cho anh một ánh mắt khinh thường.
“Cô ấy vẫn khoẻ, có điều, em có thể tạm thời đừng liên lạc với cô ấy hay không?” Hà Triết thở dài, anh mới không nói là anh lấy điện thoại của vợ, chuyển số Lam Anh vào danh sách chặn đâu.
“Anh biết sao?” Lam Anh trợn mắt.
“Ừ, Lương Cảnh Hàn cũng biết.” Hà Triết nhàn nhạt nói.
“....” Thảo nào chồng cô luôn nhìn Dương Ngọc Vân với ánh mắt bất thiện.
“Anh thật hối hận, năm đó lẽ ra nên tự mình ôm Ngọc Vân đến bệnh viện, haizz, tại sao anh lại nhận nhiệm vụ đi đến chỗ cảnh sát tường trình chứ.” Hà Triết chán nản nói.
Lam Anh ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không tiện hỏi, cuối cùng chỉ im lặng. Hà Triết đột nhiên nói:
“Lần trước, họ đi công tác, không về dự lễ cưới của anh, sau đó họ có đến, ông ấy nói tiếc là không gặp được em. Anh trai đây cũng tha lỗi cho bà ấy rồi, em gái như em không nên quá cố chấp, dù sao thì...danh tiếng mấy năm nay của em toàn do ông ấy mua cả đấy.” Hà Triết nhịn cười khi nói mấy câu sau.
Lam Anh nghe xong cũng hiểu Hà Triết đang nói vấn đề gia đình rắc rối, nhưng cô không có quyền tha thứ, cũng đâu phải ba cô chứ, cô phải tôn trọng Hoa Thần nếu Hoa Thần đồng ý thì cô mới có thể làm con ngoan chứ.
Tiễn Lam Anh đến phòng bệnh, Hà Triết rút điện thoại gọi, đầu bên kia liền vào thẳng vấn đề:
“Anh sẽ sắp xếp, chú cứ yên tâm.”
“Cảm ơn đại ca.” Hà Triết nghiêm túc nói.
“Dù sao cô ta có chuyện, chị dâu chú cũng sẽ không vui.” Đầu bên kia truyền đến tiếng thở dài chán nản.
Hà Triết rất đồng cảm với đại ca nhà mình, nói thêm một vài chuyện rồi cúp máy.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....
Lương Cảnh Hàn tỉnh lại, đầu nặng trịch. Anh chống tay ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho Ngô Sâm rồi bước xuống giường, đi đến cạnh sô pha, cong môi cười nhìn người đang nằm thẳng, chăn trùm qua đầu.
Lát sau, Ngô Sâm mang theo túi lớn túi nhỏ đến, rồi tất tả giúp sếp tổng làm giấy xuất viện. Lương Cảnh Hàn cầm túi đồ, xoay người vào nhà vệ sinh, mẹ kiếp, nhớ đến một màn tối qua là thấy bẩn kinh khủng. Dám chọc giận anh, ả ta và cả dòng họ nhà ả có chắc là chịu được cơn tức giận của anh không?
Tắm rửa sạch sẽ, Lương Cảnh Hàn gọi điện cho cha Lương, yêu cầu trong thời gian ngắn nhất, thay hết toàn bộ trên dưới nhân viên trong khách sạn Hoàng Gia. Cha Lương nghe giọng con trai vô cùng tức giận thì cũng không thèm hỏi lý do, lập tức đồng ý, đơn giản vì nếu ông không đồng ý anh vẫn có cách khiến ông đồng ý.
Khi trợ lý đặc biệt cũng là bạn già lâu năm của cha Lương ngăn cản, nói là nhân lực đang thiếu, không thể trong thời gian ngắn đào tạo người mới, thì cha Lương ném cho bạn già một ánh mắt lên án ‘Ông thật thiếu hiểu biết’: Nhân cách con trai tôi vô cùng vặn vẹo, nếu nó đưa ra yêu cầu nào đó thì có hai con đường cho ông lựa chọn, hoặc là ông đồng ý và cả hai cùng vui vẻ, hoặc là nó dùng cách ép buộc ông đồng ý và một mình nó vui vẻ. Đằng nào cũng vậy, chúng ta vẫn nên cùng nó vui vẻ thì hơn.
Cúp điện thoại, Lương Cảnh Hàn nhìn đồng hồ rồi quyết định gọi một vài món ăn, vừa định gọi bà xã dậy lại thấy trên bàn có một tập hồ sơ, anh mở ra xem, phút chốc mừng như điên, anh nhào đến ôm chầm lấy vợ, hoá ra anh vẫn còn trong sạch, nhưng tại sao lại có được tờ kết quả này? Lương Cảnh Hàn nghĩ đủ mọi trường hợp, nhưng anh vẫn không ngờ đến trường hợp vợ anh ‘nhẹ nhàng’ ép người đến bệnh viện. Nếu cha Lương biết được việc này, hẳn là ông sẽ cảm thán: “Con trai và con dâu của ông, nhân cách đều vặn vẹo như nhau.”
Lam Anh vừa mới chợp mắt một chút lại bị đánh thức, tức giận không nhẹ, hung hăng đẩy người đang quấy nhiễu ra, sau đó lật người ngủ tiếp. Lương Cảnh Hàn bất đắc dĩ cong môi cười, nhìn vợ anh đang như một con mèo cuộn chăn lại, bộ dạng vô cùng lười biếng.
Thức ăn đến, anh liền bày ra đầy bàn, để mùi thức ăn gọi cô dậy, anh biết trừ ngủ ra, vợ anh thích ăn nhất, cách này vận dụng rất hiệu quả. Quả nhiên, anh còn chưa bày hết món ăn, cô đã vùng dậy, ôm miệng, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn đến tái mặt, Lương Cảnh Hàn vội vã đi vào, vỗ nhẹ lưng vợ rồi với tay lấy nước sạch cho vợ súc miệng. Lam Anh đẩy anh ra ngoài, đóng sập cửa nhà vệ sinh lại, yêu cầu anh dẹp hết tất cả đồ ăn trên bàn, khử mùi sạch sẽ.
Lương Cảnh Hàn cho người dọn sạch, sau đó gọi cho Hà Triết. Hà Triết vừa về đến nhà không lâu, vừa mới ôm ấp vợ một chút lại bị réo gọi, tức đến nỗi muốn đập điện thoại. Mẹ kiếp, phải cố gắng lắm vợ mới nằm im cho anh vuốt ve ôm ấp một chút đấy.
“Chuyện gì?” Hà Triết cáu kỉnh.
“Vợ tôi không khoẻ đang ở phòng khu dịch vụ.”
“Lam Anh?” Hà Triết nhíu mày, lại nhìn vợ một cái, rất muốn cắn đứt lưỡi mình.
“Ừ, nhanh nhé.” Dứt lời liền ngắt máy.
Hà Triết hôn lên trán vợ sau đó bước xuống giường, vào nhà vệ sinh thay quần áo, vừa bước ra đã thấy Dương Ngọc Vân cũng mặc quần áo chỉnh chu, tay cầm túi xách, mỉm cười nói:
“Em đi cùng anh.”
Hà Triết nhìn vợ, ánh mắt thâm trầm, sau đó không nói gì, cất bước ra ngoài. Lên xe, Dương Ngọc Vân nhẹ giọng nói:
“Bây giờ em thật tâm xem chị ấy là chị gái. Em gái lo cho chị gái cũng là việc nên làm mà.”
Hà Triết mím môi không nói gì. Anh cứ trầm mặc lái xe đến bệnh.
Trong phòng bệnh, vị trí bệnh nhân thay đổi, Lam Anh nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi không buồn lên tiếng, chóp mũi cứ quanh quẫn mùi thức ăn khi nãy, dạ dày lại cuộn lên.
Lương Cảnh Hàn nhìn vợ khó chịu mà tay chân lóng ngóng, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của vợ im lặng truyền hơi ấm.
Sau một loạt xét nghiệm, Hà Triết kết luận: Lam Anh có thai. Vẫn còn câu sau là sức khoẻ cô không ổn định, không thích hợp mang thai, anh giữ lại, không nói.
Dương Ngọc Vân nói chúc mừng, sau đó vui vẻ kéo ghế ngồi xuống, nhìn Hà Triết cười nói:
“Ông xã, em ở lại với chị một chút, khi nào anh xong việc thì vợ chồng mình cùng về nhé.” Hà Triết gật đầu xoay người nhấc chân ra khỏi phòng, không quên kéo Lương Cảnh Hàn theo.
“Để bọn họ ở chung, tôi không yên tâm.” Lương Cảnh Hàn bực bội nói, anh còn chưa ôm lấy vợ để nói một câu ‘bà xã chúng ta có con rồi’ nữa đấy, tức chết mà.
Hà Triết buồn cười, chưa bao giờ thấy Lương Cảnh Hàn ấu trĩ như vậy.
“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Hai người đi vào phòng làm việc của Hà Triết.
“Có chuyện gì?” Lương Cảnh Hàn không kiên nhẫn.
“Sức khoẻ Lam Anh không tốt, tôi vẫn luôn tìm hiểu nguyên nhân nhưng tiếc là vẫn không biết.”
“Ý anh là sao?” Lương Cảnh Hàn xiết chặt hai bàn tay, nhìn vẻ mặt Hà Triết, anh cũng đoán được, nhưng lại không dám tin.
“Hiện tại cô ấy không thích hợp mang thai.”.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Khi Lương Cảnh Hàn chậm rãi đi về phòng, trong phòng đã có thêm rất nhiều người, toàn những gương mặt thân quen đến nhàm chán, các cô ấy đang cười đùa vui vẻ, vợ anh ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, đưa tay vuốt ve bụng.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa rồi nhấc chân đi ra khuôn viên bệnh viện, lặng lẽ ngồi xuống ghế đá, đưa mắt nhìn xa xăm. Là lỗi của anh, anh ích kỷ, tự mình lên kế hoạch khiến cô mang thai để cô rút lui khỏi showbiz. Nếu chọn giữa cô và đứa bé, đương nhiên anh sẽ chọn cô, có điều, nhìn ánh mắt của vợ anh, anh hiểu muốn cô bỏ đứa bé là điều rất khó. Nói đến đây anh lại muốn chửi ầm lên, mẹ nó chứ, Hà Triết khốn kiếp, nếu như không nên giữ thì đừng nên nói cho cô ấy biết sự tồn tại của đứa nhỏ chứ. Đúng, nên đánh cho Hà Triết một trận. Nghĩ là làm, Anh đứng bật dậy, đi đến phòng làm việc của Hà Triết, tông cửa vào lập tức túm cổ áo Hà Triết, đấm một đấm. Hà Triết bị tấn công bất ngờ, loạng choạng ngã, văng mắt kính, anh ta tức giận, vứt bỏ phong thái nho nhã của vị bác sĩ nhân dân:
“Mẹ kiếp, động kinh hả?”
“Con mẹ nó, họ Hà, anh là đang trả thù đúng không? Nếu không nên giữ đứa bé thì tại sao lại cố tình nói cho cô ấy biết sự tồn tại của đứa nhỏ.” Lương Cảnh Hàn càng nói càng nóng, lại nhào lên đánh tiếp.
Hà Triết lúc này mới biết sai ở đâu, lại liếc mắt nhìn thấy vẻ thất vọng của người ngoài cửa, anh trầm mặc đứng yên, để cho Lương Cảnh Hàn phát tiết.
“Dừng tay, anh họ, xin anh, đừng đánh nữa.” Dương Ngọc Vân ngồi một lúc lâu, chưa thấy Hà Triết gọi cô về, cô tưởng anh giận dỗi nên đi đến phòng tìm anh, vừa bước đến cửa đã nghe anh họ cô tức giận mắng chửi, cô trợn mắt, lẽ nào Hà Triết vẫn hận chị Lam Anh? Cô cũng tức giận không kém Lương Cảnh Hàn nhưng thấy Hà Triết đứng yên chịu đòn, cô lại đau lòng, không nhịn được phải nhào đến ngăn cản.
Lương Cảnh Hàn hít một hơi thật sâu, sau đó im lặng xoay người nhấc chân rời đi, lại nghe Hà Triết khó khăn nói:
“Xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy.”
Sau khi Lương Cảnh Hàn rời đi, Dương Ngọc Vân đỡ Hà Triết dậy, anh im lặng không nói. Cô gọi điện cho Hà Lỗi, thở dài, xét về quan hệ là người thân Hà Triết đúng là đáng đánh, nhưng xét về quan hệ bác sĩ, Hà Triết nói ra kết quả là làm đúng trách nhiệm, nhìn ánh mắt anh lúc nhận lỗi với Lương Cảnh Hàn rất chân thật, rất hối hận, anh họ ra tay cũng thật quá tàn nhẫn rồi, sau đó lại đi tìm thuốc, cẩn thận rửa vết thương cho anh. Thầm thề là sẽ có ngày cô chỉnh cho anh họ một trận, báo thù cho Hà Triết nhà cô.
“Em cũng giận anh đúng không?” Hà Triết cụp mắt nói.
“Đúng.” Dương Ngọc Vân nâng mắt nhìn ánh mặt tràn ngập bi thương của anh, sau đó lại hung hăng nói tiếp: “Em giận anh tại sao bị đánh mà lại đứng im như vậy, anh khiến em quá mất mặt.”
Hà Triết ngẩng đầu, vẻ mặt kích động, bất chấp vết thương, ôm chầm lấy vợ.
“Anh tránh ra đi, hôi thuốc quá.” Dương Ngọc Vân bất mãn gắt giọng, nhưng vẫn ngồi im để mặc anh ôm ấp.