Vì muốn Minh nhi từ bỏ ý niệm nhất định tòng quân trong đầu, Thẩm Nghị thậm chí đã tìm quan hệ, tự mình đưa Minh nhi tới quân doanh.
Đương nhiên người có liên quan trong chuyện này chính là tiểu hoàng đế, Minh nhi thông minh ôm lấy Thẩm Nghị, trộm lệnh bài hoàng đế ban cho Thẩm Nghị, trốn trong xe ngựa của khâm sai đại thần sau khi đưa bảng vàng thì về nhận mệnh, chạy tới hoàng cung tìm hoàng đế. Nó cầm lệnh bài phó tiên sinh, dọc đường cư nhiên thông suốt không bị ngăn cản, vừa thấy hoàng đế liền lớn tiếng nói muôn đi tòng quân, dọa sợ hoàng đế, vội vàng sai người truyền Thẩm Nghị đến.
“Tiên sinh, ngài xem….” Hoàng đế khó xử nhìn Minh nhi, hắn với Minh nhi đã sớm quen thuộc, quan hệ rất tốt, trong hoàng cung, những hoàng tử cùng thế hệ hầu như không có, Minh nhi trong lòng hoàng đế vẫn là tiểu học đệ có thể cùng hắn cổ vũ nhau trèo tường trốn học.
Thẩm Nghị bất đắc dĩ nhìn nhi tử quật cường bên cạnh, có thể trộm đến hoàng cung tìm được hoàng đế, có thể thấy nó quyết tâm đến nhường nào. Thẩm Nghị nghĩ nghĩ, chắp tay hướng về phía hoàng đế, “Hoàng Thượng, có thể cho phép thần dẫn khuyển tử tới quân doanh một chút không?”
“Này…” Quân doanh là trọng địa, không thể để người ngoài tự ý ra vào.
Hoàng đế có chút do dự.
Thẩm Nghị quỳ xuống, “Hoàng Thượng, thần chỉ muốn để hắn tự mình cảm thụ, cái gì là quân doanh chân chính.”
Hoàng đế nghĩ nghĩ, “Vậy đi, ngày mai ta muốn tới đại doanh Kinh Doanh xem xét, thái phó cùng đi với trẫm vậy.” Như vậy hẳn không sai biệt lắm, võ quan ở quân doanh thao luyện binh lính, đều phi thường chán ghét quan văn đứng bên cạnh khoa tay múa chân, nhưng nếu có hoàng đế đi cùng, phần lớn sẽ không nói gì.
“Tạ chủ long ân!” Thẩm Nghị bái tạ.
Đêm đó, Thẩm Nghị cùng Minh nhi nghỉ lại trong hoàng cung. Ngày hôm sau muốn tới quân doanh, Minh nhi thật hưng phấn. Thẩm Nghị nhìn nó bộ dáng hưng phấn của nó, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, nếu không phải Minh nhi vừa ra đời thì đã được hắn ôm lấy, hắn thực sự sẽ hoài nghi đây rốt cuộc có phải đứa nhỏ của hắn hay không, hắn cùng Trinh nương đều là những người hiền hoa, sao có thể sinh ra một đứa vừa gây chuyện vừa bướng bỉnh như vậy, còn là một đứa nhỏ ưa thích dùng vũ lực nữa chứ?
Sáng sớm hôm sau, hai phụ tử liền thức dậy. Kết quả đợi cả nửa ngày mới có thái giám đến đưa đồ ăn sáng, thì ra hoàng đế còn đang lên chiều, muốn tới quân doanh phải chờ tới buổi chiều.
Tối hôm qua Minh hưng phấn đến mức đến quá nửa đêm vẫn chưa ngủ, nghe thái giám nói buổi triều mới có thể đi, có chút thất vọng. Nhưng nó vẫn nhanh chóng ăn hết bảy tám cái bánh bao vàng bạc tinh xảo khéo léo, lại uống thêm hai bát cháo Bạch Ngọc, thế mới lau lau miệng.
Nó gió cuốn mây tan ăn hết một đống lớn thức ăn khiến thái giam bên cạnh trợn mắt há mồm, ăn xong rồi còn không quên oán giận, “Ta còn tưởng rằng bánh bao vàng bạc đều dùng vàng bạc làm thành đâu, hóa ra cũng chỉ giống như bánh bao trắng cùng bánh bao ngô thôi. Còn cháo Bạch Ngọc cái gì chứ, không phải là cháo gạo trắng sao, hoàng cung nay thật kỳ quái, ăn chả khác gì, mà sao tên cứ kêu như vậy.”
Tiểu thái giám kia nghe mà có chút khinh thường, tiểu công tử của thái phó này thật sự không hiểu biết, chẳng những không hiểu biết còn không có tu dưỡng, công tử đại nhân nhà ai tới, may mắn ăn được bữa cơm đều khen không dứt miệng, chỉ có vị công tử này, ăn xong còn oán trách nữa.
Thẩm Nghị chậm rãi ăn xong điểm tâm, thản nhiên nói, “Gọi sao cũng vậy thôi, ăn no là được rồi.”
Minh nhi nhún nhún vai ra vẻ không sao cả, bọn họ trong vườn ngự uyển dạo quanh một vòng, cảm thấy không có gì thú vị lại chạy về, thấy Thẩm Nghị đang đọc sách, cảm thấy thật chán, hơn nữa tối qua ngủ không đủ, vậy mới ngáp một cái, mũi hài chân này quệt vào gót hài chân kia, đem giầy đá ra rất xa, ngã chỏng vó tứ chi giang rộng trên giường, “Cha, con mệt lắm, con ngủ chút nha.”
Thẩm Nghị ừ một tiếng, đọc sách, mắt cũng không nâng lên.
Thái giám Thạch Sùng môn hèn mọn bĩu môi, công tử này quả thật quá thô bỉ.
Minh nhi vừa ngủ liền ngủ thẳng tới chiều, tới tận khi hoàng đế phái người tới gọi bọn hắn tới quan doanh mới thức dậy.Hoàng đế xuất cung luôn có những chuyện không tiện, nhất là ra khỏi kinh thành, trước khi đi còn phải chuẩn bị rất nhiều.
Minh nhi muốn cưỡi ngựa, nhưng hoàng đế đặc biết cho phép nó ngồi trên long liễn, không còn cách khác, Minh nhi tâm không cam tình không nguyện lên long liễn.
(long liễn: xe rồng)
“An ca ca, đệ có thể cưỡi ngựa đó, huynh không phải từng thấy đệ cưới rồi sao, đệ cưỡi được mà, năm trước thi lại đứng nhất đo.” Minh nhi mang vẻ mặt oán giận.
Hoàng đế cũng mang vẻ oán giận, “Ta cũng muốn cưỡi ngựa a, nhưng mối lần vừa nói muốn cưỡi, sẽ lao ra một đống người xin ra cân nhắc, phiền đến muốn chết luôn.”
“Vậy huynh liền kéo ta theo?!” Minh nhi không vui.
Hoàng đế mang vẻ chính phái, “Gia Minh a, không phải An ca ca không chiếu cố đến đệ đâu. Lúc ấy, An ca ca còn ở thư viện học tập, cha đệ nhưng đã dạy ta, một người vui không bằng mọi người cùng vui! Hai người chúng ta cùng ngồi với nhau, lõng liễn này rộng rãi thoải mái, ta sai người trải đệm thật êm.”
Minh nhi khóc không ra nước mắt, lão cha nhà mình dạy học quả thật rất thành công đó!!
Đợi đến quân doanh, Minh nhi liền chân chính cảm nhận được sự rung động.
Luyện binh tràng to như vậy, còn trang bị thêm rất nhiều tiểu sân huấn luyện không giống nhau. Vừa luyện võ, vừa luyện cung, đủ loại, cũng có chút huấn luyện Minh nhi chưa từng nghĩ đến.
Hoàng đế tâm huyết dâng trào muốn tới tuần tra, người trong quân doanh cũng chưa kịp chuẩn bị, phó tướng quân doanh vội vàng chạy tới, mang vẻ mặt kinh dị, “Thần không biết Hoàng thượng đến đây, không kịp nghênh đón, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Hoàng đế khoát tay, “Là trẫm không báo trước, Mộ Dung tướng quân của các ngươi đâu?”
“Hồi Hoàng Thượng, Mộ Dung tướng quân đang luyện binh!”
Hoàng đế khẽ gật đấu, “Mang trẫm đi gặp hắn.”
“Dạ!” Phó tướng đứng một bên, chờ hoàng đế đi trước rồi mới theo sau. Hắn liếc thấy đi theo còn có một vị bạch diện thư sinh, cùng một tiểu hài tử, không khỏi có chút kỳ quái, nhưng hiện tại cũng không phải lúc để hắn suy nghĩ, hắn vừa sai một tiểu binh đi thông báo cho Mộ Dung tướng quân thì lại bị hoàng đế ngăn lại.
“Trẫm xem các ngươi luyện binh thế nào.”
Mộ Dung tướng quân là một lão tướng hơn năm mươi tuổi, vô cùng chính khí, hắn đã trải qua hai chủ, từng là một viên đại tướng dưới trướng An vương gia, sau khi An vương gia quy ẩn, đề cử hắn với hoàng đế, khi chiến đấu với giặc Oa đại thắng liên tục, hiện tại là vị tướng quân uy phong nhất trong triều.
Hắn lúc này đang tự mình luyện binh, một thân khôi giáp đứng trên cao, đã từng trải qua vô số lần sinh tử chém giất tạo cho hắn một loại khí chất độc đáo, loại khí chất này không thể hình dung bằng lời, diệt sát sinh mệnh, bảo hộ sinh mệnh, một người đã từng gặp gỡ Tử Thần vô số lần, không trải qua nhiều năm huyết lệ, không thể có được loại khí chất này.
Luyện đến hưng phấn, Mộ Dung tướng quân cầm trường đao, vẻ mặt túc mục, “Hôm nay, bản tướng sẽ dạy các ngươi một lần, đao pháp này giản dị tự nhiên, nhưng ở trên chiến trường lại rất hữu dụng. Các ngươi phải nhớ kỹ, hôm nay học nhiều chút, ngày sau trên chiến trường, mới có thể có thêm cơ hội bảo mệnh!”
Chúng bính lính đồng loạt hô, “Dạ!” Trả lời nhịp nhàng, vang dội như sấm.
Mộ Dung tướng quân cầm đao, mỗi chiêu mỗi thức vung tay múa chân, vừa vung tay múa chân còn vừa giảng giải, trên tay binh lính cùng dùng gậy gỗ làm đao, nghe rất chuyên chú, thỉnh thoảng còn vung tay vung chân theo.
Ai đều biết, hiện tại học được, không chỉ là tri thức giết địch, mà còn là kỷ xảo để bảo mệnh.
Một bộ đáp pháp uy vũ sinh uy, cường mãnh hữu lực, Mộ Dung tướng quân múa xong thu đao lại, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy tiểu hài tử hô tô một tiếng, “Hay! Thật uy phong!”
Mộ Dung tướng quân mặt tối sầm, đang muốn khiển trách, liền thấy sắc áo minh hoàng.
Hắn cuống quýt đi tới trước mặt hoàng đế quỳ xuống dập đầu, “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tướng quân quỳ xuống, binh lính trên toàn thao trường cũng đồng thời quỳ xuống, “Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hoàng đế tự tay nâng hắn dậy, “Mộ Dung tướng quân không cần đa lễ, trẫm hôm nay chỉ tùy ý đến xem, quấy rầy tướng quân.”
Mộ Dung tướng quân thụ sủng nhược kinh đứng lên, nghe thấy hoàng đế nói vậy vội vàng nói, “Không, không, Hoàng Thường muốn tới lúc nào cũng được, chỉ là lần sau nói trước với vi thần một tiếng, vi thần cũng nghênh đón thánh giá thật tốt.”
Minh nhi lần đầu tiên nhìn thấy tướng quân chân chính, lại lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với đại tướng quân uy phong hiển hách, trong lòng rất kích động, ngửa đầu khen ngợi thật lòng, “Đại tướng quân, bộ đao pháp kia của ngài quả thật quá uy phong, ta rất bội phục ngài!”
“Này…” Nhìn đứa nhỏ trước mắt theo Hoàng thượng tới, hắn cảm thấy lạ mắt, nhất thời không biết nên xưng hô thế nào.
Hoàng đế cười giải vây, “Hắn gọi Thẩm Gia Minh, là công tử nhà thái phó đại nhân, cũng là tiểu học đệ của trẫm. Chỉ bởi hắn một lòng muốn tòng quân, nhưng tuổi lại quá nhỏ, cho nên trẫm dẫn hắn đêm xem chút.”
Thẩm Nghị bên cạnh chắp tay hành lễ, “Quấy rầy việc luyện binh của tướng quân, thật xin lỗi tướng quân.”
Đơn giản chỉ vì nhi tử muốn tòng quân, có thể để hoàng đế tự mình mang tới quân doanh, hoàng đế thật sự quá sủng ái vị thái phó này. Mộ Dung tướng quân trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại lộ ra tươi cười, “Thái phó đại nhận quá lời, đâu thể nào.”
Ở trong quan trường, nếu không biết chút thủ đoạn quan trường, thì dù ngươi có cố gắng thế nào, cũng không thể tiến xa được. Mộ Dung tướng quân hiểu rất ró đạo làm quan, nhưng bởi xuất thân võ quan, lại do An vương gia hết mức đề bạt, có một số chuyện mặc dù biết, nhưng sẽ không làm. Ấn tượng duy nhất của hắn với Thẩm Nghị chỉ là lần đó hoàng đế phong hắn làm thái phó, thái phó này mặc dù tuổi còn trẻ, lại không dây dưa với quan trường, hiện tại lại cực kỳ tôn kính hắn, Mộ Dung tướng quân cũng có cảm tình hơn với Thẩm Nghị.
Về phần đứa nhỏ này….
Minh nhi mang vẻ sùng bái, chờ mong nhìn hắn, “Đại tướng quân, ta có thể theo ngài làm tiểu binh sao?”
Mộ Dung tướng quân đánh giá nó một lượt, nếu là người bên ngoài, hắn nhất định đã đuổi đi lâu rồi, nhưng đây lại là tiểu học đệ của hoàng đế, hắn không dám chậm trễ. Lại nhìn sắc mặt Hoàng Thượng, hoàng đế đang mang vẻ mặt tươi cười nhìn hắn, thái phó cũng không chút biểu tình, liền biết bọn họ đều đang chờ hắn trả lời.
Đứa nhỏ nhỏ như vậy, cũng chỉ hứng thú nhất thời thôi đi, có thể nháo quá ầm ĩ, nên hoàng đế mới đích thân đưa tới nơi này, hy vọng nó có thể rút lui có trật tự.
Dù chỉ trong thời gian ngắn, trong đầu Mộ Dung tướng quân đã xoay chuyển rất nhiều vấn đề, hắn nghĩ nghĩ, trên mặt mang theo nụ cười, “Tiểu công tử, quân doanh của ta không nhận đứa nhỏ dưới mười sáu tuổi.”
Minh nhi có chút mất mắt, hắn thần mặt ra hồi lâu, chưa từ bỏ ý định nói, “Vậy chờ ta mười sáu tuổi rồi, ngài phải để ta nhập dưới trướng ngài nhé.”
Mộ Dung tướng quân bật cười, “Ngươi đang muốn ta giao hẹn hay sao? Ngươi nói thử xem, ngươi có được cái gì, mà lại khiến ta nhất định phải đợi đến khi ngươi mười sáu tuổi?”
Nói xong hắn nhìn thoáng qua hoàng đế cùng Thẩm Nghị, thấy hai người vẫn cười không nói, mới càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng mình.
“Ta biết bắn tên! Còn biết võ công nữa!” Minh nhi nâng cao tiểu đầu.
Mộ Dung tướng quân đánh giá hắn một chút, “Võ công cũng được, bắntên cũng vậy…. nếu không ngươi thử bắn một mũi cho ta xem thử đi?”
Nói xong hắn lấy mắt ra hiệu, bên cạnh đã có phó tướng hiểu ý cầm một bộ cung lại đây, cung tên trong quân doanh đều có quy chuẩn nhất định, không giống loại Minh nhi thường dùng ở thư viện, chỉ là một tiểu cung đơn giản, vừa nhẹ nhàng lại linh hoạt, loại chuyên dùng giành cho trẻ nhỏ. Cung nơi này lớn lại nặng, phải có được cánh tay cường tráng mới có thể kéo được.
Biết ý của hoàng đế, võ tướng kia cũng thật thông minh, lấy ra không phải cung của binh lính bình thường, mà là cung của Mộ Dung tướng quân, dựng thẳng lên, chỉ thấp hơn Minh nhi một chút.
Minh nhi nhìn thoáng qua liền cau mày nói, “Cung này ta không kéo được, may mà ta mang theo cung của mình.”
Mộ Dung tướng quân có chút kinh ngạc, cảm thấy đứa nhỏ này thật tâm muốn tới, cung cũng đã chuẩn bị tốt.
Nhìn thấy nụ cười của Mộ Dung tướng quân, Minh nhi không phục nói, “Đừng tưởng rằng cung của ngài lớn thì rất giỏi, không thì hai ta tỷ thí chút đi.