Chương : Cùng chung hoạn nạn
Đêm khuya, Hách Đốn vẫn chưa ngủ, tâm tình của hắn có chút khẩn trương. Uông Đạt cũng đứng bên cạnh hắn. Uông Đạt là người của hắn, mặc dù xuất thân từ quý tộc xuống dốc, nhưng trẻ tuổi đã có chiến công hiển hách, hơn nữa được Hách Đốn dụng tâm đề bạt, trở thành sĩ quan cao cấp. Hôm bạo dân tiến vào Hoàng cung, Uông Đạt có thể kịp thời chạy đến, chẳng qua vì hắn sớm có chuẩn bị.
Lần này cung đình tranh đấu, Tắc Mông bị vây trong tiếng xấu, ngày đó nàng lấy uy tín của mình khuất phục dân chúng nóng nảy, nhất định sẽ không được đồng thuận. Theo Hách Đốn dự liệu, Uông Đạt lựa chọn xuất hiện lúc hỗn loạn, cứu Tắc Mông, nhất định có thể được khen ngợi, thăng cấp phong tước, kế hoạch của Hách Đốn mới có thể tiến thêm một bước.
Mục đích cuối cùng của hắn là để Uông Đạt nắm giữ binh quyền, sau đó buộc Tắc Mông gả cho Uông Đạt, sau đó hắn sẽ từng bước thâu tóm quyền lực của Tắc Mông, nhưng không ngờ khi Uông Đạt chạy đến, Tắc Mông đã hoàn toàn nắm giữ thế cục, dân chúng cũng đã khôi phục lý trí, Uông Đạt chỉ có thể thu dọn tàn cuộc.
Tắc Mông vẫn rất có uy quyền rất sâu trong lòng dân chúng, tuy rằng Lai Tạp Cầm lúc này đang chịu chiến tranh thiên tai sắp không đứng vững, nhưng Tắc Mông căn bản vẫn không dễ dàng dao động, nhất là sau khi nói chuyện với Tắc Mông, hắn càng ngày càng không tự tin, không biết được, Tắc Mông rốt cục biết được bao nhiêu chuyện. Hắn không biết, nhưng hắn thấy Tắc Mông đều Uông Đạt đến cục trị an, nói tăng thêm đãi ngộ, xem như ban thưởng, Hách Đốn cho rằng Tắc Mông đã biết được một số chuyện mà gia tăng phòng bị.
Uông Đạt nói với Hách Đốn: "Hách Đốn đại nhân, chúng ta đang bị động, nếu dân chúng càng ngày càng an tâm, chúng ta vẫn không có bất cứ uy hiếp gì đối với bệ hạ."
Sắc mặt Hách Đốn cực kỳ âm trầm, không nói gì, một người hầu vội vàng chạy đến, nói với hắn, "Bá Tước điện hạ truyền mệnh lệnh của Nữ Vương xuống, ngài cần đến gặp nàng ngay lập tức, Uông Đạt đại nhân cũng đi cùng."
Hách Đốn nghe xong lời nói ánh mắt hiện ra một tia kinh ngạc, hắn không biết Tắc Mông truyền hắn làm gì, càng không biết tại sao Tắc Mông lại biết Uông Đạt đang ở tại nhà hắn, nhưng hắn phải đi, mệnh lệnh của Nữ vương không phải nói kháng là kháng.
Khi hắn nhìn thấy Tắc Mông trong thư phòng thì sắc mặt Tắc Mông có chút tái nhợt, trên cổ tay quấn một vòng vải trắng, còn có vết máu thấm ra. Những đại thần có địa vị đều có mặt ở đây, Y Thụy Kha cũng đứng ở cửa, đợi Tắc Mông triệu kiến. Tắc Mông triệu kiến Hách Đốn vào trước nhất.
Tắc Mông ngồi sau bàn nhìn hắn, "Từ bây giờ, các ngươi luôn phải ở thư phòng, không có sự cho phép của ta, không được bước ra nửa bước", Hách Đốn càng không hiểu Tắc Mông đang suy nghĩ gì, "Bệ hạ, ta không rõ ý của ngài". Tắc Mông lạnh mặt cười, "Ta nói cho ngươi biết cũng không sao, ngày mai Yên muốn đi Thần điện, đối mặt với dân chúng kích động muốn thiêu chết nàng, ta yêu cầu với ngươi không cao, chỉ cần đừng cho ta thêm phiền phức là được."
Thần sắc Hách Đốn vẫn bình thản, nhưng trong lòng đã hoàn toàn chấn động, ngẩng đầu nhìn lên Tắc Mông nói, "Bệ hạ, ta nghĩ ngài nhất định đã hiểu lầm cái gì....", Tắc Mông cắt đứt lời của hắn, "Ngươi chỉ cần nghe lệnh ta là được rồi."
Tắc Mông nói xong những lời này thì triệu kiến những đại thần khác, nói với bọn họ, "Hiện tại Lai Tạp Cầm đang gặp khó khăn, cần mọi người chung sức vượt qua cửa ải khó khăn này, vì chiến tranh, thiên tai mà ngân khố quốc gia trống rỗng, không thể chuẩn bị được vật tư cho chiến tranh, không ổn định được nạn dân, ta vừa mới truyền lệnh xuống, lấy toàn bộ vật phẩm trang sức của ta, cùng với toàn bộ vật phẩm có giá trị trong Hoàng cung, sung vào ngân khố giúp nạn dân và cung ứng vật tư cho chiến tranh, lúc này, ta hi vọng các ngươi có thể cùng ta đồng cam cộng khổ."
Nói xong, Tắc Mông đưa mắt nhìn Y Thụy Kha, Y Thụy Kha không chút nào do dự lên tiếng nói, "Ta cũng lấy tất cả tài sản của ta ra, ta nguyện ý cùng Lai Tạp Cầm vượt qua cửa ải khó khăn này", Tắc Mông gật gật đầu, quay đầu nhìn những người khác, người khác còn có thể nói cái gì, Nữ vương bệ hạ đều lên tiếng như vậy, bọn hắn keo kiệt khác nào tự tìm đường chết, cho nên đều lấy của cải của mình ra.
Không thể không nói, chuyện này gom được một số tiền lớn, Tắc Mông lập tức hạ truyền mệnh lệnh, dùng số tiền này cấp cho những người đang sống lang thang, đói khổ, làm các chỗ tị nạn cho nạn dân, ngay lập tức tiến hành mà không cần đợi đến sáng mai. Thực tế, tài chính Lai Tạp Cầm tuy khó khăn, nhưng vẫn chưa đến mức không còn gì, Tắc Mông bảo mọi người lấy trang sức của cải của mình ra chỉ để chứng minh cho dân chúng thấy, Vua của bọn họ sẽ cùng bọn họ chung hoạn nạn.
Kỳ thực mục đích Tắc Mông muốn đạt được là, tận lực trải bằng đường cho Âu Dương Yên, để dân chúng biết, nếu nàng là một quân vương vì nước vì dân, làm sao Âu Dương Yên bên cạnh nàng lại có thể là một nữ phù thủy gieo tai họa đây?
Tắc Mông làm suốt một đêm, khi trở về Tẩm cung thì Âu Dương Yên đã ngủ, ngủ rất trầm, nghe được tiếng chân Tắc Mông, nàng mở mắt, nhìn thấy Tắc Mông bên giường lên tiếng, "Mới về? Cảm giác ngủ rất ngon", nàng vừa nói vừa ưỡn người, duỗi lưng mệt mỏi.
Tắc Mông nhìn nàng, nếu là bình thường, Tắc Mông chịu không được bộ dáng như vậy của Âu Dương Yên, nhìn thấy đều không ngăn được nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể mà muốn làm chút gì đó, nhưng hôm nay nhìn thấy một chút tâm tình đều không có. Trong lòng Tắc Mông tràn ngập lo lắng, ngồi bên giường, nhìn Âu Dương Yên rửa mặt chải tóc, nàng không nói câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn, giống như không chú tâm nhìn, sẽ không thấy được nữa.
Âu Dương Yên chậm rãi vuốt tóc, mặc một thân y phục kỵ sĩ, đi đến trước mặt Tắc Mông, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng một lúc lên tiếng, "Ta chuẩn bị đi", Tắc Mông nắm tay Âu Dương Yên lại, bàn tay có chút run rẩy, muốn lên tiếng, muốn khuyên Âu Dương Yên thay đổi chủ ý, nhưng cuối cùng lại không mở miệng. Âu Dương Yên bỗng nhiên nâng đầu nàng, hôn thật sâu lên môi nàng, một hồi sau mới buông ra nói, "Ta đi, chờ ta, ta nhất định sẽ trở về", nói xong kiên quyết xoay người quay đi, đi đến cửa phòng, mở ra, đi ra ngoài, đóng lại, từ đầu đến cuối, vẫn không hề quay đầu.
Tắc Mông vuốt ve môi mình, tàn hương vẫn còn đọng.
Thần điện đã tập trung rất nhiều dân chúng, hơn một vạn người, dân chúng đều phẫn nộ xúc động hô hoán, "Thiêu chết nữ phù thủy phương Đông, thiêu chết nữ phù thủy phương Đông...", trong âm thanh cao trào của dân chúng, Áo Tô Thác đứng trên tế đàn, nhìn dân chúng dưới đài hỗn loạn, trong lòng lo lắng, lo lắng không biết Âu Dương Yên có thực sự xuất hiện hay không.
Bên ngoài đám người hỗn loạn bỗng nhiên ồn ào, một hình dáng nhỏ bé yếu ớt đi vào trong đám người, Âu Dương Yên, rốt cục nàng cũng đến. Nàng nhếch miệng mỉm cười mang theo kiên nghị, tách đám người hỗn loạn ra đi đến tế đàn, mọi người xôn xao một trận, bắt đầu ném đồ vào người Âu Dương Yên, đủ các loại, có đá có gậy, có người còn nhổ nước miếng lên nàng.
Âu Dương Yên không mang theo kiếm, hai tay không có che đầu, từng bước từng bước đi thẳng về phía trước, rốt cục cũng đến tế đàn. Nàng bước lên, đám người chạy theo, chen chúc trước tế đàn, lớn tiếng hô, "Thiêu chết ả, thiêu chết ả", dưới tế đàn chất rất nhiều củi, mấy nam nhân cầm đuốc nhảy lên tế đàn, đi đến chỗ nàng.
Âu Dương Yên đứng ở đó, nhìn mấy tên nam nhân nói, "Có thể cho ta một chút thời gian không?", mấy tên nam nhân nhìn nhau, không ai lên tiếng, Âu Dương Yên hít sâu một hơi, lớn tiếng nói, "Nếu cái chết của ta thực sự có thể làm An Đát Đan lui binh, thật có thể làm những người chết trong tai nạn sống lại, ta nguyện ý dâng tính mạng của mình ra."
Giọng nói của nàng trong trẻo không lớn, nhưng lại xuyên thấu qua tiếng người ồn ào, rơi vào tai mỗi người, đám người im lặng trong nháy mắt, Âu Dương Yên lập tức nói tiếp, "Nhưng mà, sẽ được sao? An Đát Đan sẽ lui binh sao? Những người đã chết, còn có thể sống lại sao?"Một tiếng nói bỗng nhiên kêu lên, "Ả muốn mê hoặc chúng ta, đừng nghe lời của ả, thiêu chết ả."
.........