Sắc trời dần dần tối lại, bên trong phòng ngủ không một ánh nến, tối om.
Thư Điện Hợp cũng không có dự định thắp lên nến, bởi vì trước mắt không nhìn thấy gì, mới tốt cho người kia đang tâm tình không tốt, để nàng ấy phát tiết.
Nàng ngồi một bên giường, tay vừa phóng tới vai người nằm trên giường kia, lập tức được coi như là gối ôm, Tuyên Thành ôm chặt lấy.
"Hoàng tẩu cùng Bản Cung nói, Hoàng huynh bởi vì khuyên can phụ hoàng việc tu tiên, mới bị phế bỏ." Tuyên Thành mang theo giọng nghẹn ngào nói.
"Nhưng là Bản Cung cảm thấy hoàng huynh không có làm sai a, vì sao phụ hoàng lại làm vậy?"
"Phụ Hoàng vì sao lại không muốn thấy ta?"
Tuyên Thành liên tiếp đặt ra câu hỏi chất vấn, để Thư Điện Hợp không biết là nên trả lời câu nào mới tốt, nàng đưa tay ra xoa gò má của Tuyên Thành, quả nhiên là ẩm ướt.
Tuyên Thành cầm lấy tay nàng, đem mặt mình chôn vào trong áo bào thật sâu, bịt tai mà trộm chuông, giống như là không muốn cho nàng biết, nàng ấy đang rất khổ sở.
Tuyên Thành biết Thư Điện Hợp biết rõ những việc này, nhưng cũng không muốn nghe hắn soạn một chuyện khác mà lừa gạt mình, chỉ có người trước mắt này, nàng mới có thể tuỳ ý thổ lộ buồn phiền của chính mình, nàng cảm thấy ấm áp trên người của Thư Điện Hợp, đang tiếp thêm sức mạnh cho chính mình.
Sau khi hoà hoãn tâm tình, nàng cẩn thận mà hỏi: "Hoàng huynh bệnh thực sự sẽ tốt lên sao?"
Thư Điện Hợp không hề trả lời nàng, chỉ là đem nàng ôm sát lại.
Tuyên Thành hỏi câu tiếp theo, liền chọc thủng nàng và Thái Tử: "Hoàng huynh sẽ không qua được đúng không?" ngày đó Thư Điện Hợp dùng ánh mắt tránh né khi nàng nhìn hắn, nàng cũng đoán được một ít.
Trong bóng tối hai người không thể thấy rõ mặt của nhau, bởi vậy nàng muốn Thư Điện Hợp nói thẳng chân tướng cho nàng biết.
"Ngươi chưa bao giờ gạt ta, có đúng hay không?" Tuyên Thành co chặt tay trong ngực nàng, nói năng lộn xộn.
Thư Điện Hợp dừng lại thần, lâu nay, nàng xác thực chưa bao giờ lừa gạt Tuyên thành, đó là bởi vì bản thân nàng đang ẩn giấu lời nói dối lớn nhất.
Chỉ là nàng sợ sệt, vô lực, mà bỏ qua thôi.
Nàng cười khổ, quả nhiên không he giấu được nàng ấy, đem môi nhẹ nhàng dán lên trán mịn của Tuyên Thành, ôn nhu khắc chế mà ói rằng: "Thái Tử chỉ là không muốn Công Chúa phải lo lắng..."
Tuyên Thành đột nhiên kéo tới lửa giaajn, gào thét mà nói rằng: "Tại sao? Tại sao? Hắn là ca ca của ta, ta có tư cách biết bệnh tình của hắn. các ngươi vì sao lại lấy danh nghĩa muốn tốt cho ta, đem mọi chuyện lừa gạt ta?!"
Là bất mãn đọng lại trong lòng nhiều năm qua, rốt cuộc cũng tìm được lý do mà phát tiết. cũng là người trước mặt này để nàng an tâm mà phát tiết, mà không e ngại đối phương sẽ rời đi.
Nàng nghiến răng, nghiến lợi mà chất vấn, thật giống như là người trước mặt này, chính là những người kia bắt nạt mà giấu nàng.
Thư Điện Hợp nhẹ nhàng mà động viên Tuyên Thành, nói: "Thần không có ý định giấu Công Chúa, chỉ là trước mặt của Thái Tử. Thái Tử không cho nói, Thần muốn Thái Tử yên tâm." Thái Tử nói những lời kia nhắc nhở nàng, chính mình xác thực đừng coi thường Tuyên Thành không biết gì, vì lẽ đó lúc từ Đông cung đi ra, liền muốn đem bệnh tình của Thái Tử nói cho Tuyên Thành biết.
Bên trong phòng ngủ rơi vào im lăng. Chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người. về sau một người kia thở hổn hển, theo nhịp thở của người còn lại mà ôn hoà hạ xuống.
Tuyên Thành thẳng lưng lên chậm rãi mà vô lực, hơi trì độn mà phản ứng lại, người trước mặt này là Phò Mã của nàng, cũng không phải những người kia
Khi nàng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, những người kia đều lấy chuyện khác mà lừa gạt nàng, chỉ có người này sẽ cẩn thận kiên trì mà giải thích sự tình cùng nàng, cho nên nàng mới tín nhiệm hắn đến vậy.
"Ngươi có biện pháp nào cứu được hắn không?" âm thanh run rẩy vang lên, mang theo một tia cầu khẩn, Tuyên Thành hai mắt rưng rưng mà nhìn Thư Điện Hợp: "Cứu, cứu Hoàng huynh?"
"Ta không muốn để cho Hoàng huynh cứ như vậy mà chết đi..." nàng khẩn cầu Thư Điện Hợp, cho rằng hắn nhất định có biện pháp, có thể đem ca ca cứu trở về.
Bởi vì hắn là đồ đệ của thần y, bởi vì nàng cho rằng thời điểm phụ hoàng suýt chết, là hắn liền xuất hiện, cứu phụ hoàng của nàng, bởi vì hắn dễ như ăn cháo dỡ bỏ cửu liên hoàn cho nàng, mấy chuyện này đủ làm cho Thư Điện Hợp ở trong lòng của Tuyên thành là một người tài giỏi, không gì là không làm được.
Trong bóng tối, vẻ mặt Thư Điện Hợp hoảng hốt, nàng không đành lòng triệt để mà cắt đứt hi vọng của Tuyên Thành, nói rằng: "Thần sẽ tận lực thử xem..."
Nhưng thực tế nàng cũng không có nắm được bất luận tia hi vọng nào, bệnh tình của Thái Tử đã bỏ qua thời kì cứu chữa tốt nhất, đã không còn có thuốc nào chữa được, căn bản là không có khả năng tồn tại có thể chữa được. nàng nói tới thử xem, cũng chỉ là hết khả năng, kéo dài thời gian cho Thái Tử.
Lời nói này sẽ không nói ra trước mặt của Tuyên Thành, để nàng ấy ôm một tia hy vọng chờ mong, dù sao cũng hơn là triệt để tuyệt vọng.
Tuyên Thành nghe được nàgng nguyện ý thử một lần, nhưng không có bao nhiêu giảm được nỗi buồn, vẫn cứ lo lắng cho thân thể của Thái Tử, trước mắt không khống chế được, nước mắt lần nữa tràn ra.
Thư Điện Hợp ôm lấy Tuyên thành đang gào khóc, nàng biết việc mất đi thân nhân, là thống khổ thế nào, nói nhiều lời an ủi cũng vô nghĩa, chỉ có thể bầu bạn bên cạnh.
Thư Điện Hợp nếu đã đáp ứng Tuyên Thành rồi, sẽ nói được làm được, nàng một mặt đem đơn thuốc thường ngày của Thái Tử đổi thành phương thuốc của chính mình. Để Thái Tử an dưỡng thể phách bị hao tổn, một mặt sau khi tan triều, bận rộn vùi đầu vào sách thuốc tìm tung tích nguồn bệnh, nàng muốn tìm ra nguyên nhân bệnh lại nặng như thế.
Nàng tin tưởng chỉ có thể tìm được nguyên nhân sinh bệnh, Thái Tử liền nhất định có thể tốt lên.
Bệnh này thực kì quái, không rõ nguyên do, không phát triển theo quá trình, bệnh tầm thường không có mãnh liệt như thế.
Thư Điện Hợp trong lòng nghi ngờ là độc, lại không tìm được chứng cứ xác thực.
Nàng điều tra Thái Tử từ khi phát bệnh tới nay, từ ăn uống, sinh hoạt thường ngày đều không có gì dị thường, Thái tử cũng không có biểu hiện ra bệnh trạng là đang trúng độc nôn mửa, hay đi tả. làm nàng rất khó để kết luận.
Nàng sau khi tìm đến thái y trị bệnh cho Thái Tử hỏi dò, các thái y cũng như nàng, vắt óc không giải thích được Thái Tử mắc phải bệnh gì.
Thời điểm Thư Điện Hợp đang nỗ lực tìm kiếm cách, còn Tuyên Thành lại không có cách nào vì Thái Tử mà làm chút gì đó, nàng chỉ có làm ra vẻ cái gì cũng không biết, lấy cớ đi Đông cung, làm bạn với Thái Tử, Trước mặt Thái Tử cũng làm bộ không tim, không phổi, đùa cho hắn vui vẻ.
Mặc dù nhìn vành mắt biến thành sắc vàng khô của Thái Tử lòng nàng như dao cắt, bi thương đôi lúc khó kìm nén, cũng cố mà nén vào. Mãi tới tận khi nàng trở lại Công Chúa phủ, mới đem thống khổ mà lộ ra, lấy nước mắt phát tiết tâm tình.
Trải qua thời gian trồi đi mà hoà hoãn, lại tận mắt nhìn thấy Thư Điện Hợpp vì hoàng huynh lao tâm khổ lực, nàng không muốn thừa nhận, cũng đã có thể đoán trước được kết quả kém nhất.
Nàng tìm một cơ hội cùng Thư Điện Hợp nói, nếu như cuối cùng hắn không có cách nào cứu được hoành huynh,nàng cũng không trách cứ hắn.
Thư Điện Hợp quyết định sẽ không từ bỏ, ngày đêm cực khổ, không nghỉ ngơi đoàng hoàng mà hao tâm tổn khí tìm cách.
Dù cho nàng đã tìm kiếm mọi cách, vẫn không tìm được nguyên nhân Thái Tử sinh bệnh. Tìm không ra nguyên nhân, thì không có cách nào chữa trị triệt để bệnh của Thái Tử được.
Mắt thấy Thái Tử ngày càng suy yếu xuống, Tuyên Thành mỗi ngày đi vấn an ở Đông cung về, hi vọng trong mắt dần biến mất. Thư Điện Hợp cuối cùng quyết định buông xuống không điều tra nguyên nhân sinh bệnh nữa, có thể cứu vãn được mạng sống của Thái Tử một ngày là tốt rồi, nàng đem hết những gì học được mang ra cũng không quá để ý tới những hậu quả khác
Thái Tử dưới một tay trị liệu của Thư Điện Hợp, cũng miễn cưỡng vượt qua được đại nạn. theo mùa xuân tới, thân thể hắn ngày càng có kỳ tích, có dấu hiệu dần chuyển biến tốt, được Thái Tử Phi nâng đỡ cũng đi tản bộ trong vườn hoa được một chút, nhìn hoa cỏ nở rộ.
Vừa vặn mọi người đều cho rằng Thái Tử có thể khôi phục khoẻ mạnh lên, liền ngay cả Thư Điện Hợp cũng thấy phương pháp của mình hữu hiệu.
Thì Một đêm nọ, Đông cung bỗng nhiên có người cầm đèn lồng vội vàng xông vào Công chúa phủ, chạy thở không ra hơi, vừa mở miệng liền báo tin gấp: "Thái Tử không tốt...."
Thư Điện Hợp mới đặt sách thuốc xuống, nhắm mắt không lâu, nghe được động tĩnh ở bên ngoài, nhất thời liền tỉnh táo lại, khả năng là Thái Tử xảy ra chuyện rồi, liền vội vã lay Tuyên Thành bên người tỉnh lại.
Hai người lo lắng đứng dậy mà thay y phục, ngoài phòng của phủ Công chúa đèn sáng rực. Sở ma ma thời điểm đến, đang định gõ cửa, Thư Điện Hợp vừa vặn mở cửa đi ra.
Không cần nói thêm gì nữa, lặng lẽ trao đổi ý tứ, Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành không giám chậm trễ, không ngừng mà hướng Đông cung đi.
Công chúa phủ cách đông cung cũng không xa, nhưng là đối với Tuyên Thành mà nói giống như đoạn đường này một đời đi qua dài đằng đẵng.
Mặc dù có Thư Điện Hợp ôm ấp cùng an ủi, nàng vẫn cảm thấy lạnh lẽo,thân thể mơ hồ run rẩy, trong lòng như bị xe cán qua, đau đớn lan rộng.
"Thái Tử không tốt." mấy chữ này quá mức trầm trọng, nàng cũng không dám suy nghĩ sâu xa hàm nghĩa trong đó, trái lại dối lòng mình hoàng huynh nhất định là sẽ không có chuyện gì xảy ra, có lẽ là nửa đêm muốn gặp mình thôi?
Trong đông cung, sắc mặt của Thái Tử hiện ra trắng bệch, khí tức dần yếu đi, dựa vào hơi thở cuối cùng, hơi thấp giọng lẩm bẩm nói: "Tuyên Thành..." hắn đã từng đối với chính mình mà thề rằng, muốn cho Tuyên Thành làm một công chúa không lo không nghĩ, bây giờ hắn lại không làm được. hai người không nên sinh vào gia đình đế vương.
Hắn nguyện làm một con hạc, ngao du phía chân trời, hoặc làm một việc gì đó chấn động cung đình.
Thái Tử Phi ghé sát vào để nghe hắn nói, nhưng cũng không nghe được nửa câu, vì quá bé.
Thái Tử cuối cùng cũng không còn tiếng kêu nữa, thái giám lấy tay đặt ở mũi hắn, không còn hơi thở.
Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành mới vừa xuống khỏi xe ngựa, tiến vào trong đông cung, trong bóng tối không biết từ đâu truyền tới âm thanh nặng nề.
Một tiếng hạ xuống, không qua nhiều chữ,lại mang theo thê lương, ý lạnh khắp đông cung.
Thư Điện Hợp không rõ, Tuyên Thành đại khái hiểu được đây là ý gì, hai chân nàng mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, sắc mặt trắng bệch, đầu lắc liên tục.
Không thể! Nàng không tin! Sáng sớm lúc nàng rời đi, rõ ràng ca ca vẫn còn khoẻ mạnh!
Nàng tránh thoát tay Thư Điện Hợp đang nâng lên, nàng cũng không bận tâm y phục đang vướng bận, ra sức mà chạy vào trong đông cung, tầm mắt dần mơ hồ.
Hết thảy nước mắt đều rơi xuống, hành lang uốn khúc, đèn lồng tối tăm, thị nữ hai bên thấy nàng quỳ rạp vẻ mặt bi thương, nàng thấy trước mắt giống như ảo ảnh giả tạo.
Nàng liều lĩnh chạy về phía trước, giống như Thái Tử đang ở phía trước vậy, miễn là nàng có thể chạy xong đoạn đường này, liền có thể như cũ thấy ca ca mình đang tươi cười dịu dàng xoay người lại nhìn nàng, bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: "Hoàng muội a, ngươi lại đang hồ đồ, ta lo lắng phụ hoàng sẽ mắng ngươi." Lúc đó ca ca dĩ nhiên thân thể đã khôi phục khoẻ mạnh, không bị bệnh tật quấy nhiễu.
Nhất định sẽ không có chuyện gì! Tuyên Thành kiên định ôm niềm tin.
Nhưng mà niềm tin này không có kiên trì được bao lâu, liền triệt để sụp đổ.