Thế sự khó liệu, Công Chúa còn chưa trưởng thành, Đại Khải không còn nữa, tên phản quân Lã Mông làm phản, diệt đi Đại Khải, hai khối ngọc toả cũng từ đó biến mất ở trong biển lửa.
Hơn mười năm trôi qua, từ đầu tới cuối không có tìm được manh mối nào về Công chúa, Lý Đạo Cách chờ đợi một đám đại thần, chờ đợi có ngày phục quốc, vậy mà cũng không có một chút hi vọng nào.
Có thể đem ngọc toả này từ trong Hoàng cung mang ra ngoài, cũng có thể nói Công chúa đã sống sót chạy ra được khỏi Hoàng cung, như vậy chắc chắn hiện tại còn sống sót
Miễn là Công chúa còn sống sót, những lão thần như bọn họ hơn mười năm chờ đợi không có uổng phí.
Lý Đạo Cách nghĩ thông suốt điểm ấy, trong lòng vui mừng không nguôi, tâm tình hưng phấn, sơ sẩy không khống chế được mình, ở trước mặt của Thư Điện Hợp từng chén, từng chén uống, đối với Thư Điện Hợp từng câu, từng chữ mà nói về Thư nguyên Túc.
Lý Đạo Cách hăng say mà nói, làm cho Thư Điện Hợp cũng có thời gian mà suy nghĩ. Nàng đối với Thư Nguyên Túc không có hứng thú, vì lẽ đó thời điểm Lý Đạo Cách cằn nhằn, nàng chỉ trầm mặt ra vẻ đang lắng nghe, trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện của chính mình.
Đột nhiên biết được thân thế của mình, nàng cảm giác không chân thực, việc này bất luận là đặt trên người ai cũng không thể bình tĩnh được, đầu óc hỗn độn tản đi, theo bản năng nàng bắt đầu hoài nghi Lý Đạo Cách có thể hay không lừa gạt mình?
Sau một hồi tự hỏi, nàng phủ định ý nghĩ này.
Hắn đã tin tưởng nàng là nhi tử của Thư Nguyên Túc, cũng không cần thiết phải lừa gạt mình, vì lẽ đó.... Thư Điện Hợp bàn tay nắm chắc ngọc toả này xác định, nàng chính là Công chúa tiền triều, không thể nghi ngờ.
Mắt nhìn thấy Lý Đạo Cách đang nói tới hăng say. Tuy rằng Thư Điện Hợp không biết những lão già trong miệng của hắn là ai? Mang theo những mục đích gì? Vì sao phải tìm tung tích của mình?. Lúc này nàng không nên lộ ra thân phận thật.
Nàng vui mừng vì lúc này chính mình vẫn đang phẫn nam trang, mọi việc trước mắt đều tốt, có thân phận nam tử này che chở, nàng cũng sẽ không bị người khác quản thúc.
Lý Đạo Cách uống nhiều say xỉn, chỉ ra ngoà cửa, ra hiệu nói: "Lão phu cùng phụ thân ngươi, cùng nhau tới nơi này, gặp được Tiết Tiểu Ngư." Mới vừa nói xong, ánh mắt rơi vào trên mặt của Thư Điện Hợp, tầm mắt ngưng lại hỏi: "Tiểu tử, sắc mặt ngươi vì sao lại trắng như thế?"
"Tiểu chất thủa nhỏ da đã trắng." Thư Điện Hợp thấy hắn đã say, tuỳ tiện nói. Nàng mới từ trong nỗi khiếp sợ mà phục hồi lại tinh thần, trên mặt khó tránh khỏi thất thố.
Lý Đạo Cách tính nhiệm Thư Điện Hợp, coi nhi tử của cố nhân giống như nhi tử của mình, không nghi ngờ gì, hắn nói: "Hừ! nhớ năm đó phụ thân của ngươi dáng vẻ đường đường, phong lưu phóng khoáng, đăng khoa, đi diễu phố không biết là thu thập bao nhiêu trái tim của thiếu nữ, đến ta cũng hâm mộ hắn a."
Thư Điện Hợp dĩ nhiên thăm dò Lý Đại Cách, hắn không đa mưu túc trí như Phùng Hoán Sâm, hắn là người thẳng tính, nói ra quan hệ với Thư Nguyên túc rất thân thiết.
Ngoài ra nàng còn mơ hồ biết được một chút manh mối, Thư Nguyên Túc, Phùng Hoán Sâm và Lý Đạo Cách ba người này là cùng một sư môn mà ra.
Sĩ tử bái sư, cũng giống như ở dân gian theo sư phụ học nghề, nhận quan trong triều làm thầy sau đó cùng nhau thi, cùng nhau đỗ, trong chốn quan trường giúp đỡ lẫn nhau.
Vì lẽ đó nhiều tiến sĩ có chung một lão sư cũng không có gì lạ, nhưng ba người này đối với Khải triều chỉ có hai người trung thành tuyệt đối, mà Phùng Hoán Sâm là chân chính đem mình tới chỗ sư phụ, đều cùng mình có chút liên quan, cũng quá có nhiều điểm trùng hợp.
Ba người cùng hội tụ một điểm, Thư Điện Hợp không khỏi hiếu kỳ, lão sư của bọn họ là nhân vật nào? Có thể hay không cùng mình có chút quan hệ?
Lý Đạo Cách đột nhiên đứng sát vào, vỗ vai nàng hỏi: "Tiểu tử đã thành thân chưa?"
Thư Điện Hợp ngẩn ra, nói: "Đã có thê hiền." rồi bưng chén rượu lên nhấp, che giấu tâm tình, nhưng rượu vào cổ họng làm nàng bị sặc, khụ khụ hai tiếng.
Lý Đạo Cách cười nói: "Hừ hừ, Lão phu còn nghĩ nếu như ngươi chưa thành thân, trong nhà lão phu còn một tiểu nữ, gả cho ngươi, cũng không phụ lòng của ra cùng phụ thân ngươi."
Sương phòng truyền tới tiếng cãi vã, đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người, Lý Đạo Cách thiếu kiên nhẫn mà hướng ra bên ngoài giương giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiết Tiểu Ngư đẩy cửa đi vào, trả lời: "Quan chủ của Lăng Vân đạo lại gây sự, không sao." Người tới Hồng chiêu tụ này bí mật cũng khó giữ, nên nàng vẫn luôn canh chừng ở bên ngoài không cho ai quấy rối ở trong phòng.
Lăng vân đạo quan... tên này nghe đặc biệt quen tai, Thư Điện Hợp mất tập trung nghĩ, ý nghĩ loé lên trong đầu.
Sau khi rời khỏi Hồng chiêu tụ trở lại phủ Phò Mã, Thư Điện Hợp cũng chưa điểm lên nến, ngồi một mình trong căn phòng tối tăm, chỉ có trăng là chiếu vào, ngón tay mơn trớn dây đàn, âm điệu run rẩy từ dây đàn vang lên.
Tâm loạn, vì lẽ đó nàng muốn dùng tiếng đàn để tỏ nỗi lòng.
Hai tay gảy dàn, âm thanh tiếng đàn vang lên, từng đạo, từng đạo nghi hoặc bày ra trước mắt.
Khải triều, không phải họ Thư, mà là họ Chử, cho nên nàng không phải là Thư Điện Hợp, tên thật của nàng hẳn gọi là Chử Thừa Hoan.
Sống hơn hai mươi năm, mới biết tên họ thực của mình, phụ mẫu là ai, trên đời này còn chuyện gì nực cười hơn thế này...
Thư Điện Hợp hạ thủ cầm, càng tấu càng nhanh, lúc đầu vẫn là thanh tuyền chảy nhỏ giọt ở thượng lưu, sau dần dâng trào như sóng biển vỗ bờ.
Đều nói tiếng đang có thể nói lên nỗi lòng của người gảy, đối lập với những tối vì Tuyên Thành yên giấc mà gảy khúc ôn nhu, tối nay tiếng đàn đặc biệt hỗn loạn, dây đàn run lên, trong lòng nàng buồn bực mà không có chỗ phát tiết.
Bị vận mệnh quan tâm cũng không phải là chuyện tốt gì, đa số mọi người chỉ có thể hi vọng mình an ổn mà vượt qua một đời này, mà sẽ không có biến cố gì. Thư Điện Hợp chỉ muốn làm người bình thường.
Huống chi, nàng cùng với Tuyên Thành thân phận vẫn chưa có giải quyết được, hiện giờ lại thêm cừu hận, sau này làm sao có thể đối mặt với nàng ấy đây?
Băng một tiếng, dây đàn rốt cuộc không chịu được lực liền đứt, trong phòng tối thoáng chốc yên tĩnh lại.
Mười ngón tay của người gảy chẳng biết lúc nào đã bê bết máu, máu chảy ra mà không hề cảm giác đau.
Sư phụ đã biết thân thế của nàng, vì sao phải giấu nàng lâu như vậy?
Trong phủ công chúa, Tuyên Thành đã lâu không có nhìn thấy Phò Mã của mình, nàng trong lòng tính toán một chút, cũng hai ngày, cũng không thấy Phò mã đưa tin gì qua đây, thế là trong lòng bắt đầu hoài nghi Phò Mã của mình có phải bên ngoài có nữ nhân khác?
Nàng đọc sách đến thất thần, ở trong đầu càng nghĩ càng khẳng định, còn kém dựng lên sân khấu kịch, tự biên tự diễn.
Này còn không phải! ầm một tiếng, Tuyên Thành vỗ lòng bàn tay xuống mặt bàn, bỗng nhiên đứng lên nói: "Bản cung phải tới tìm Phò mã, để xem mấy ngày nay Phò Mã không tới công chúa phủ, có phải cõng lấy Bản cung, kim ốc tàng kiều!"
Miên nhi khụ khụ hai tiếng, nói: "Công chúa nếu không muốn xem sách, cũng không cần mượn cớ..." nàng liếc mắt nhìn Công chúa, sáng giờ cũng không lật một trang sách nào, xác định suy đoán của mình tuyệt dối không sai.
Tuyên Thàh bị Miên nhi đâm thủng tâm tư, vẫn như cũ mặt không đỏ, tim không đập, lầm bầm nói: " Nói không chừng...?
"Nói không chừng là có cô nương nào tới tìm hắn đâu? Hắn lại xinh đẹp như vậy, cũng không phải là không thể." Lời lẽ Tuyên Thành chắc chắn mà nói. Kỳ thực chính là nàng muốn tìm một lý do, để đi nhìn Thư Điện Hợp.
Miên nhi bị nguỵ biện của Công chúa, suýt nữa làm cho hoảng, vì Phò Mã vô tội mà giải thích: "Nô tỳ nghe nói Phò Mã để gã sai vặt nói. Gần đây ngài ấy vì chuyện của Vọng tiên đài mà bận tới sứt đầu mẻ trán, ngày ngày đều có đại thần tới bái phỏng, làm sao có thời gian đi trêu hoa ghẹo nguyệt?"
"Vọng tiên đài...." Nói tới vấn đề này. Mặt Tuyên Thành chìm xuống. tuy rằng là nàng mặc kệ việc chính sự, nhưng không có nghĩa là nàng không biết trong cung phát sinh sự việc gì.
Lúc trước ý chỉ xây vọng tiên đài được hạ xuống, trong triều, bách tính giống như viên đá ném xuống tạo nên sóng lớn ngập trời.
Phụ hoàng nàng biết rõ Đại Dự trong những năm này hoạn nạn không ngừng, quốc khố không còn nhiều, bên ngoài phiên bang nhìn chằm chằm, nguy cơ lúc nào cũng có thể bạo phát, nhưng được ăn cả, ngã về không lại muốn xây dựng Vọng tiên đài, bách tính bất mãn nổi lên bốn phía, không biết bao nhiêu người ở trong bóng tối nói Hoàng đế bị yêu sĩ mê hoặc, hoang đường vô đạo.
Lại thêm việc hoàng huynh nàng chết rồi, vị trí Đông cung trống, chưa được định ra, lòng người thấp thỏm. triều đình bất ổn.
Loạn trong giặc ngoài, tụ lại một khối, Đại dự sớm muộn cũng sẽ phát sinh tai ương.
"Quên đi, ngươi sắp xếp xe ngựa, Bản cung muốn tiến cung gặp Phụ Hoàng." Tuyên Thành cau mày. Nhất thời thay đổi chủ ý.
Miên nhi đồng ý mà đi.
Tuyên Thành sau khi vào cung, vẫn chưa có nhìn thấy Phụ hoàng mà nàng quan tâm, nhưng trước tiên, nàng đã gặp người nàng không muốn gặp.
"Là hoàng muội Tuyên Thành a?" người kia thấy nàng có vẻ rất kinh hỉ, mặt mũi hắn nhìn tái nhợt, thấy thế nào cũng không giống người sống trên dương gian.
Tuyên Thành oán thầm một câu, vốn định làm bộ không thấy hắn, trực tiếp đi qua, lại bị hắn gọi một tiếng, ở bề ngoài vẫn là huynh muội, liền không thể cho đối phương mặt mũi.
Nàng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cong khoé miệng, khách sáo nói: "Như thế nào lại gặp phải cửu hoàng huynh? Cửu hoàng huynh là từ nơi nào nhô ra?"
Cửu vương đối với những câu nói thô lỗ của Tuyên Thành cũng không phản đối, cười nói: "Bản vương vừa đi gặp Phụ hoàng, hoàng muội đến vừa vặn, phụ hoàng lúc này không bận chính sự, có thể tiếp kiến hoàng muội."
"Thấy phụ hoàng?" Tuyên Thành dùng giọng điệu châm chọc nói: "Cửu hoàng huynh lúc này là muốn cùng quốc sư tính xây dựng cái gì đài? Là nghênh tiên đài, hay là Tống tiên đài a?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyên Thành: "Cửu hoành huynh ngươi thẳng thắn xây cho thần tiên một con rồng là được, vọng có gì tốt?"