"Nói bậy, việc trị quốc là thứ đồ chơi gì? Bản cung chưa từng có loại đồ chơi này." Tuyên Thành bị Thư Điện Hợp đè lấy vai ngồi xuống, vẻ mặt nàng liều chết không theo.
Thư Điện Hợp vẻ mặt giảo hoạt mỉm cười nói: *"Ngày xưa Lưu Bang thấy xa giá của Tần thuỷ hoàng, cảm thán: "Đại trượng phu phải nên như vậy." sau này cũng thành một đời đế vương. Mà Công chúa còn có thể nói ra ăn "Côn" khẩu khí bậc này, thần xem cũng không kém Lưu Bang, thì học thuộc lòng có gì khó?"
*Lưu Bang từng phải đi phu ở và trông thấy xa giá và nghi trượng của vua. Khi đó Lưu Bang cảm khái đã nói một câu:"Ôi! Đại trượng phu phải sống như thế chứ!".
Tuyên Thành chép miệng, rõ ràng trong lòng nghĩ mình đấu không lại võ mồm với người này. *Ba mươi sáu kế, tẩu vi là thượng sách!
*Ba mươi sáu kế của Tôn Tử: Chạy, hoặc né tránh là tốt nhất. Nếu có thể tránh tranh chấp thì vẫn là tốt nhất, ứng với câu, "kẻ không chiến thì bất bại".
Nhân lúc Thư Điện Hợp đang sắp xếp lại sách, nàng giống như một con cá trạch luồn khỏi sự quản thúc của Thư Điện Hợp, ngay lúc muốn chạy, thì bị người kia tóm lấy, tiếp theo cả người đều rơi vào cái ôm mềm mại.
Nàng trong lòng thầm oán, người kia tại sao một hai muốn nàng đọc thuộc sách a, chắc hẳn là có lợi cho nàng, nhưng mà chẳng phải là có hắn rồi sao? Trong lòng đang oán, thì một trận quay cuồng, cả người vững vàng bị khống chế trước bàn sách, trước mắt dày đặc chữ, nhất thời cả người chán trường rũ vai xuống.
Thư Điện Hợp quỳ chân xuống mở ra cuốn < sách chiến quốc> nói với Tuyên Thành: "Hơn nữa không phải Công chúa đã nói, muốn đọc thêm nhiều sách chút, giúp thần đối phó với đám hồ ly kia sao?"
Tuyên Thành sâu xa nói: "Miệng của nữ nhân, lừa người, lừa quỷ. Ngươi không biết sao? Bản cung chính là nữ nhân như thế."
Thư Điện Hợp xem nàng tìm đủ lý do để nguỵ biện, trong lòng bất đắc dĩ coi như không thấy, trực tiếp nói: "Bắt đầu từ hôm nay, Thần rảnh rỗi sẽ đến xem công chúa học thuộc tới đâu rồi, nếu như Công chúa không thuộc..."
"Ngươi muốn thế nào?" Tuyên Thành nhướn mày nói.
"Thần sẽ trừng phạt Công chúa." Thư Điện Hợp nghiêm túc nói.
"Không có thương lượng!"
"Không có thương lượng?" Tuyên Thành cảm thấy người kia hôm nay đặc biệt nghiêm túc, lạnh lẽo.
Thư Điện Hợp cảm thấy mình cũng quá nghiêm túc, sợ doạ công chúa, thở dài một hơi, ôn nhu mà nói: "Bây giờ Cửu vương cùng Ngũ vương đang tranh đấu nhau, không chú ý tới tiểu hoàng tôn. Nhưng vạn nhất có một người thắng. hoàng tôn còn nhỏ như vậy.... thế thì nguy to rồi..."
Nàng cũng không thể đem ý nghĩ của mình áp lên Tuyên Thành được, cũng không thể tự ý quyết định tương lai của Tuyên Thành được, vì lẽ đó chỉ có thể dùng năng lực của mình, hỗ trợ hết sức con đường tương lai của Tuyên Thành.
"Người nâng đỡ Hoàng tôn, còn thiếu rất nhiều."
Nàng đưa ra đầy đủ lý do để Tuyên Thành không còn cự Tuyệt nữa, Tuyên Thành mặc dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể nói rằng: "Học liền học, ngươi cho rằng Bản Cung sẽ sợ sao?"
Lời còn chưa dứt, chợt nghĩ mình cũng không thể thay đổi được ý định của đối phương, ít nhất bây giờ cũng muốn được chút lợi từ hắn.
Nàng quấn hai tay lên cổ đối phương, dáng người uyển chuyển kề sát, nghiêng đầu nhìn Thư Điện Hợp, con ngươi loé sáng nói: "Vậy ngươi cũng đáp ứng với Bản Cung một điều kiện, Bản Cung liền học những sách này."
"Điều kiện gì?"
"Tỷ như.... "Đêm nay, mặc cho Bản Cung muốn làm gì thì làm?" Tuyên Thành lấy một cái ví dụ.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, khuôn mặt trắng nõn của Thư Điện Hợp đều ửng hồng, từ mặt cho tới tai, cổ, so với quan bào màu đỏ đang mặc cũng gần giống. Tuyên Thành thấy vẻ mặt này của hắn chỉ cảm thấy... hắn xinh đẹp không có gì tả nổi.
Nàng nhớ lần trước chính mình phẫn nam trang ra ngoài dạo chơi, đùa giỡn mấy vị cô nương, mấy vị cô nương kia cũng dễ dàng đỏ mặt như vậy.
"Không được." Thư Điện Hợp trên mặt nghiêm túc mà nói.
Nàng biết là hắn sẽ từ chối, nhưng cũng không bỏ cuộc, dí sát đầu vào ngực của Thư Điện Hợp kêu nhẹ một tiếng: "Tỷ Tỷ?"
Thư Điện Hợp giật nhảy mình, cả trái tim như bị một người nắm chặt, mồ hôi lạnh toát ra, trấn định lại mơ hồ hỏi: "Cái gì?"
Tuyên Thành dường như chưa phát hiện Thư Điện Hợp bất thường, tràn đầy phấn khởi hỏi: "Ngươi gọi Bản Cung một tiếng Tỷ Tỷ nghe một chút?"
Thư Điện Hợp sững sờ, nơi trái tim đang căng thẳng kia liền được nới lỏng ra, hô hấp dịu lại, nói: "Tỷ Tỷ?"
Tuyên Thành không kiêng kị đưa miệng gần vào chóp mũi Thư Điện Hợp, sau đó di chuyển qua tai đỏ thấu kia, thân thể di chuyển tới lui trong lòng Thư Điện Hợp, khiêu khích cảm quan của Thư Điện Hợp, mà nói: "Đúng a ~ Bản Cung muốn nghe ngươi gọi Bản Cung là tỷ tỷ."
Cả người nàng mềm mại thơm mát, da thịt lơ đãng như có như không chạm vào làm cho Thư Điện Hợp cả mặt nóng lên, đầu óc choáng váng, thân thể cứng ngắc, không biết nên làm thế nào cho phải. nàng có thể đối mặt với thiên quân vạn mã không sợ hãi, nhưng lại không chống đỡ được mê hoặc của Tuyên Thành.
Kỳ thực là luận về đạo lý, hay về tuổi tác của hai người nên gọi tỷ tỷ không phải nàng,chỉ là Tuyên Thành ngày càng càn rỡ, chính mình lại nuông chiều nàng một bước, nàng lại tiến thêm mọt bước, dần dần muốn đem mình ép mình xuống.
Thư Điện Hợp cắn môi, thấp giọng kêu một tiếng: "Tỷ tỷ..." trong lòng xấu hổ không thôi, mặt với tai hầu như nóng sắp hỏng rồi.
Thanh âm tuy nhỏ nhưng Tuyên Thành đều nghe rõ, nàng đạt được mong muốn, khoé miệng cong lên, đè nén chính mình cũng bị hắn làm cho nổi lên động tình, thoáng rời ra một chút khoảng cách, ánh mắt lại ngưng tụ ở cổ áo của Thư Điện Hợp, được voi đòi tiên. Không một tiếng thông báo, nàng đưa tay lên nóng lòng muốn cởi cổ áo của Thư Điện Hợp.
Thư Điện Hợp:???? Không Ổn....
Bỗng Miên nhi đứng ở đường mòn, cúi thấp đầu không giám nhìn vào, bẩm báo: "Phò Mã, Phùng quan nhân tới bái phỏng."
Thư Điện Hợp lúng túng khụ một tiếng, giấu đầu lòi đuôi đưa tay áo phủ lên người Tuyên Thành, nói: "Biết rồi, ngươi lui ra trước đi."
"Vâng." Miên nhi như làn khói chạy nhanh đi, chỉ lo chậm một chút, quấy rầy đến Công chúa, sẽ bị người ăn tươi nuốt sống.
Phùng Chính tới gặp nàng, là vì hẹn của lần đưa cua lúc trước, nhưng Thư Điện Hợp cũng không nghĩ hắn lại tới đúng lúc như thế, vừa vặn cứu nàng thoát khỏi tay của Công chúa a.
Thư Điện Hợp đi gặp mặt Phùng Chính, đem Tuyên Thành lưu lại. Tuyên Thành sửa lại y phục, đem biểu hiện lúc nãy của Thư Điện Hợp thu hết vào mắt, nàng buông xuống con mắt, nghĩ. Đều là rõ ràng như vậy, vậy mà lần đầu tiên nàng làm sao lại nhìn sai?
Mục đích Phùng Chính đến là muốn mời Thư Điện Hợp vì Tô Vấn Ninh bắt mạch kiểm tra thân thể. Bởi vì hai người thành hôn đã gần một năm, tới nay Tô Vấn Ninh còn chưa có thai. Phùng mẫu tuy rằng bề ngoài chưa nói gì, thế nhưng đôi khi cũng mơ hồ ám chỉ thúc giục.
Tô Vấn Ninh cũng bởi vì chuyện này mà bắt đầu lo lắng, chính mình có phải quanh năm tập võ, nên dẫn tới thân thể xảy ra vấn đề.
Vì làm thê tử cùng Mẫu thân yên tâm, Phùng Chính liền chủ động đưa ra ý kiến mời Phò Mã có y thuật tốt, bắt mạch cho hai người.
Nếu không có vấn đề gì thì không sao, nếu có bất kể là do ai, hắn cũng muốn Thư Điện Hợp nói vấn đề là do hắn, miễn để cho mẫu thân làm khó dễ Tô Vấn Ninh.
Thư Điện Hợp cũng vì thế mà kinh ngạc. trên thế gian này, nam tử nào cũng lấy hình tượng làm trọng, vậy mà việc Phùng Chính đã vượt xa chuyện nam tử coi trọng.
Thư Điện Hợp đón phu thê Phùng Chính, đem họ mang vào trong nhà thuỷ tạ, dĩ nhiên không thấy bóng dáng của Tuyên Thành đâu.
"Công chúa đâu?" Thư Điện Hợp phóng tầm mắt khắp nơi, ngoại trừ thiếu người kia, thì cái gì cũng không mất, bao quát cả đống sách kia.
Miên nhi bưng trà tới cho Phu phụ Phùng Chính cười trộm nói: "Công Chúa nói nàng không cần học thuộc lòng, trước hết đi trước."
Thư Điện Hợp vẫn không tỏ thái độ gì, Phùng Chính lại bật cười, nói: "Thư huynh, ngươi hà tất bức bách Công chúa làm nàng không vui a?"
Tô Vấn Ninh phụ hoạ nói: "Công Chúa thiên tính hoạt bát thích chơi, làm sao an phận ngồi yên đọc sách?"
Cũng đúng, Thư Điện Hợp bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng mời Phùng Chính cùng Tô Vấn Ninh ngồi bàn chính sự, trước tiên nàng xem mạch cho Phùng Chính, tất cả đều không có việc gì, thay đổi khoát lên xem mạch cho Tô Vấn Ninh.
Sau một chút xem, tựa hồ nàng chẩn ra cái gì đó, hơi giở ngón tay lên, suy nghĩ một chút, lại lần nữa chẩn mạch, nghiệm chứng ý nghĩ của chính mình.
Phùng Chính thấy thế cho rằng thân thể của Tô Vấn Ninh có chuyện gì, nhíu mày lo lắng hỏi: "Làm sao?"
Hắn đối với chuyện sinh con này có cảm giác rất mâu thuẫn, vừa muốn có lại vừa không muốn. Tô Vấn Ninh hiện tại ở trong quân doanh đang muốn phát triển lên, nếu lúc này nàng có thai, chỉ có thể từ bỏ nguyện vọng, cột chân lại ở hậu viện, hắn cũng phụ lòng lúc trước kia hứa hẹn khi cưới nàng, thế nhưng không có hài tử, hắn sợ Tô Vấn Ninh suy nghĩ lung tung.
Thư Điện Hợp mở mắt ra, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Tẩu phu nhân, nguyệt sự có bình thường?"
Tô Vấn Ninh nghe thấy vậy sững sờ, không biết nên trả lời thế nào. Kỳ thực cũng không có gì kì quái, bình thường ở trong quân doanh cũng không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng đột nhiên không kịp chuẩn bị lại bị hỏi loại tư mật này, cũng thật xấu hổ. hơn nữa biết là đại phu xem bệnh, nhưng một nam tử đột nhiên hỏi thê tử của bằng hữu vấn đề thế này, nghe thế nào cũng kì lạ.
Vấn đề này Phùng Chính không có cách nào thay thê tử mình trả lời, hắn thậm chí không biết nguyệt sự đến cùng là cái gì, vấn đề bình thường hay không bình thường, trong lòng tràn đầy lo lắng cho Tô Vấn Ninh, đã gặp phải bệnh gì.
Thư Điện Hợp cũng không vội nói, mà lẳng lặng chờ nàng trả lời. Phùng Chính vội còn kéo tay áo nhắc nhở thê tử của mình. Thư Điện Hợp nghĩ trong lòng Chỉ tiếc là Công chúa không ở nơi này, vấn đề này do nàng thay mình hỏi càng thích hợp hơn
Phò mã là y giả, huống hồ cũng có trượng phu ở đây, nên Tô Vấn Ninh liền ép xuống thẹn thùng, đáp: "Mấy tháng nay...... có chút...."
Thư Điện Hợp không cần nàng trả lời quá nhiều lời, biết được trọng điểm rõ ràng liền thu hồi tay. Vẻ mặt nghiêm túc giãn ra, mỉm cười nói: "Vậy thì chúng mừng Phùng huynh cùng Tẩu phu nhân."
"????? Xảy ra chuyện gì?" Phùng chính cùng Tô Vấn Ninh nghe được nàng nói nghi hoặc nhìn nhau.
Thư Điện Hợp cũng không quá dây dưa, trực tiếp nói: "Phu nhân đã hoài thai được bốn tháng."
Lời này vừa nói ra, hai người ngồi đây liền khiếp sợ.
"Nhưng... ta cái gì cũng đều không có cảm giác gì?" Tô Vấn Ninh đặt tay lên bụng mình. Bằng phẳng không cảm giác, có chút không tin.
Thư Điện Hợp suy đoán nói: "Mỗi một nữ tử mang thai, thời gian có phản ứng đều là không giống nhau, hẳn là tẩu phu thân thể đặc thù, vì vậy không có bệnh trạng nôn oẹ giống nhiều người."
Phùng Chính ngây người như phỗng, đem tầm mắt chuyển qua trên bụng của Tô Vấn Ninh, hậu tri hậu giác ý thức được chính mình đã được làm phụ thân rồi, trong khoảng thời gian ngắn liền đem tất cả mọi chuyện đều quên hết đi, mừng rỡ như điên, muốn đem Tô Vấn Ninh ôm lên xoay tròn. Lại e ngại Thư Điện Hợp ở đây, không có cách nào hành động, chỉ miễn cưỡng nhịn xuống kích động, cười khúc khích, đứng ngồi không yên.
Tô Vấn Ninh lườm hắn một cái, hắn lập tức an phận, có thể thấy ngày thường địa vị của hắn ở trong nhà làm sao.
Thư Điện Hợp lấy giấy bút viết một đơn thuốc an thai, ước lượng hỏi: "Tẩu phu có dự định ở trong quân doanh nữa không?"
Bị hỏi như vậy, Tô Vấn Ninh cùng Phùng Chính vẻ mặt mừng rỡ đều hạ xuống, không hẹn mà cùng trầm tư.
Đúng nha, vấn đề này phải giải quyết thế nào đây? Nàng thật vất vả mới lấy thân phận nữ tử tiến vào quân doanh, tranh chấp đãi ngộ ngang nhau với nam tử. bây giờ lại mang thai, quan doanh kia không thích hợp với phụ nữ có thai, hơn nữa nếu Phùng mẫu biết rồi,... tất nhiên sẽ không cho...