Tu Tẫn Hoan

chương 136: há mồm chờ sung rụng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyên Thành nhỏ giọng thầm nói: "Ngươi nói dối không đỏ mặt."

Thư Điện Hợp đang cầm tay Tuyên Thành nghe xong mặt không chút biến sắc, liếc người bên cạnh mình, nở nụ cười sâu thêm mấy phần.

Sau khi Quan chủ nghe xong Thư Điện Hợp nói, tiến gần nịnh nọt: "Nếu là vì việc cầu tự, khách quý là đến đúng địa phương, đạo quan ta các vị nương nương trong kinh thành này tới đây cầu, đều khá là linh nghiệm."

"Thật sao?" Thư Điện Hợp còn cố tình tỏ ra kinh ngạc, ánh mắt chuyển sáng hướng Tuyên Thành nói: "Phu nhân, chúng ta nhất định phải thành kính mà dâng hương, sang năm nhất định có thể sinh được một *lân nhi." Quan chủ một bên đồng tình phụ hoạ gật gù.

*Lân nhi: sinh một đứa con trai quý

Nếu không phải là bên cạnh còn có người khác, nàng phải diễn cùng Thư Điện Hợp, nếu không nàng thật muốn véo xem da mặt người kia đến cùng là làm bằng chất liệu gì, sao có thể vô liêm sỉ như vậy.

Nàng đứng phía trước Thư Điện Hợp, cho Thư Điện Hợp một ánh mắt sau đó gật đầu phụ hoạ.

Quan chủ cùng hai người mười bậc mà leo đi vào bên trong Lăng vân, bên tai mơ hồ truyền tới từng trận tiếng chuông vang, bên trong toàn là tượng đồng to sừng sững nào là gác cổng là đại tướng cùng thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, vài vị thổ địa, còn có bản cảnh thành hoàng cùng các vị tướng, người đứng người ngồi, người mặt hung ác, người mặt hiền lành, các loại hình thái khác nhau.

Lại đi thêm một đoạn, xuyên qua một đạo trong sân treo đầy hoa sen cầu phúc, trong điện hơng khói lượn lờ, nến được thắp sáng như sao.

Bất luận là ở trên cõi đời này thật sự là có thần linh hay không, ở trong bầu không khí này, trong lòng phàm nhân cũng trở nên thanh tịnh.

Quan chủ tạm rời đi trong chốc lát, khi hắn quay lại trên người đã thay đổi y phục.

Hắn giới thiệu cho Tuyên Thành cùng Thư Điện Hợp từng nơi một, mãi đến tận kho đi tới chỗ tượng bát tiên, rốt cuộc nhịn không được tâm tư muốn dò xét, nhân lúc nữ tử đang tò mò về tượng của mấy vị bát tiên, hắn hướng về phía nam nhân mà hỏi: "?"

"Bỉ nhân là khánh lâm mười tám năm tiến sĩ." Thư Điện Hợp nhàn nhạt liếc nhìn quan chủ quản một chút, rồi nói.

Quả thật là quan to, hắn cân nhắc rồi tiếp tục hỏi: "Quan bái mấy phẩm?"

Thư Điện Hợp cũng không giấu trả lời: "Tứ phẩm."

Hắn nghĩ trong lòng, vị này nhìn trẻ tuổi mà đã là quan tứ phẩm, không khỏi để hắn phải ngước nhìn.

Nếu Hắn đã mở ra câu chuyện, nàng cũng thuận thế hỏi: "Bỉ nhân nghe nói Cửu vương cũng tĩnh dưỡng ở trong quan? Mà Quốc sư cũng từng ở trong quan tu hành?"

Quan chủ ngẩn ra, nguyên lai còn đang nghĩ lai lịch của hai người trước mắt, vừa nghe thấy câu này, liền biết hai người này không hề đơn giản, người bình thường sẽ không biếy Lăng Vân đạo quan cùng quốc sư có quan hệ.

Không đoán được ra ý tứ của đối phương, hắn cũng không dám dễ dàng đem bí mật của đạo quan lộ ra, hắn run rẩy nở nụ cười, thử dò xét: "Quan nhân làm sao mà biết được?"

Thư Điện Hợp khẽ nhướng mày, ánh mắt như hiểu rõ tất cả, cũng không có trả lời ngay.

Quan chủ tâm không khỏi vội vã, đang muốn lần thứ hai hỏi dò, thì Tuyên Thành đi một vòng quanh bát tiên trở về, lôi kéo ống tay áo của Thư Điện Hợp,không thể chờ đợi được nữa hướng về trong đại điện mà đi.

Quan chủ không còn bình tĩnh nữa, hắn thấp thỏm đi theo phía sau của hai người. không biết đối phương tới đây là có mục đích gì, nếu như rước lấy phiền phức, cửu vương nhất định sẽ không dễ dàng tha cho hắn, vừa khéo mấy tháng này cửu vương đều không ở trong quan, hắn nghĩ thông suốt, cũng không cho người đi báo.

Dù sao cũng chưa biết được ý đồ của đối phương, hắn tuỳ cơ mà ứng biến vậy.

Thư Điện Hợp cùng với Tuyên Thành đi tới trước tượng của thái thượng lão quân thì Tuyên Thành bỗng nhiên dừng lại, Thư Điện Hợp thoáng nhìn quan chủ đang thất thần, đã bị các nàng bỏ xa một đoạn, nàng mới hỏi: "Làm sao?"

"Ta nhớ tới Thái thượng lão quân là ban bình an đúng không?" Tuyên Thành ngửa đầu nhìn bức tượng, vẻ mặt hiền từ hỏi.

Thư Điện Hợp suy nghĩ một chút nói: "Bất luận là tây thiên chư phật, hay là đạo tiên giả, tín ngưỡng trong nhân gian đều là có năng lực ban cho bình an." Nói cách khác, miễn là mọi người nguyện ý tin tưởng, bất luận là vị thần nào cũng có thể làm họ trong lòng tin tưởng hết mực.

"Ta nguyên bản không tin những thứ thế này, thế nhưng nếu đã tới nơi này tồi, vậy thì miễn cưỡng cúi bái đi." Tuyên Thành nhíu mày đăm chiêu nói.

"Hi vọng bọn họ đều có thể bảo vệ cho ngươi bình an." Giọng nàng nhỏ như muỗi. lúc này Quan chủ cũng chạy tới, thấy Tuyên Thành muốn thắp hương, hắn vội vã đem nhen lửa trong tay tiểu đạo sĩ đưa đốt cho Tuyên Thành. Trong đạo quan chưa từng để khách quý đốt hương bao giờ, huống chi đối tượng này thân phận cao thâm khó lường.

Thư Điện Hợp nghe được câu của Tuyên Thành vừa nói, hơi xuất thần. cảm tình của công chúa lúc nào cũng chân thành lại thẳng thắn. nàng dẫu có thành thạo điêu luyện đối phó với đám hồ ly trên triều đình kia, cũng không biết nên đối với nàng thế nào cho phải.

Giữa hai người hiện tại không thể nào vượt qua cừu hận, nàng vốn không nên cùng nàng ấy dây dưa. Nhưng miễn là nàng nhìn công chúa chỉ một chút liền không thể nhịn được mà muốn ở bên công chúa thật nhiều.

Cái gì mà có thể buông hết mà rời đi, cái gì mà vì an toàn của Tuyên Thành mà suy nghĩ, toàn bộ đều là mượn cớ.

Nàng thật giống như là bị vây ở nơi này, vây ở trong lòng của Công chúa.

Tuyên Thành gọi vài tiếng cũng không thể đem Thư Điện Hợp định thần lại, cuối cùng bất đắc dĩ quơ tay trước mặt của Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp đột nhiên tỉnh táo lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt dò xét của Quan chủ.

Nàng vừa nãy là cố ý muốn cho quan chủ hoang mang, mục đích là quấy rối lòng hắn, thừa cơ mà moi móc tin tức.

Lúc này chỉ thiếu một ngọn lửa thôi, thế là nàng nắm lấy tay Tuyên Thành, đưa lên kề sát ở trên ngực mình, biểu thị ân ái của hai người nói: "Phu nhân, chúng ta trước tiên đi bái các vị thần linh đi."

Ánh mắt của nàng quá ôn nhu, Tuyên Thành biết rõ là nàng ấy đang diễn thôi, nhưng cũng không nhịn được mà đỏ chút gò má. Trong mắt quan chủ hai người đều không để ý mà thể hiện tình cảm, khác nào vợ chồng son mới thành thân, ân ái không có vấn đề gì.

Hắn bỏ xuống nghi ngờ trong lòng, nghĩ. Không chừng đúng là tới cầu tự.

Sau khi đi lạy các vị thần linh xong, Thư Điện Hợp hướng về phía quan chủ, hỏi: "Quan chủ, trong đạo quan có nơi để thưởng trà không? Phu thê ta muốn tạm nghỉ ngơi một chút, rồi mới rời đi."

Quan chủ vốn muốn sớm đem người tiễn đi, miễn cho đỡ phải dây vào rắc rối, không ngờ đối phương lại sẽ chủ động đưa ra yêu cầu thế này, sắc mặt hắn khó coi, lại không thể trực tiếp từ chối, chỉ có thể nhắm mắt mà đồng ý.

Hắn đem người mới đến ở giữa nhà ăn chay. Hắn sai tiểu đạo sĩ lấy ra *Mật vân rồng trà, cao cấp nhất để chiêu đãi hai người, chính mình lại không dám rời đi nửa bước, chỉ lo hai người này tới là để thăm dò nội tình liên quan tới Cửu vương. Bọn họ lại đi khắp nơi lấy lý do đi thăm quan, lại phát hiện ra việc gì đó, cũng không thể không đề phòng.

*Bạch là một loại bạch trà được thu hái từ cây Camellia Crassicolumma tiểu thụ hoặc cổ thụ hoang dã thuộc họ trà trên độ cao 1500-2200m so với mặt nước biển. Nó phân bố chủ yếu trên những đỉnh núi cao phía bắc như Tây Côn Lĩnh.

Thư Điện Hợp sau khi uống qua trà nóng, thở ra một hơi, nhìn phong cảnh bốn phía mà nói: "Bỉ nhân một đường đi vào đây, thấy trong quý điện có thác nước chảy, có cỏ cây xanh tốt, màu sắc rực rỡ, yên tĩnh thanh tịnh, là chỗ tốt để tu hành, chẳng trách Cửu vương cùng Quốc sư sẽ chọn chỗ này tu hành."

Nàng nói ra câu này dùng ngữ điệu chắc chắn, mà không phải hỏi dò, Quan chủ không đáp lại, chỉ có thể gượng cười ứng phó.

Tuyên Thành chê trà quá đắng, một điểm cũng không chịu uống. ngồi bên cạnh Thư Điện Hợp giả vờ ngây ngốc, thỉnh thoảng động động đai lưng Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp đánh giá vị Quan chủ đang thấp thỏm kia, chậm rãi mà ní: "Kỳ thực không dối gạt quan chủ, bỉ nhân ở trong triều đảm nhận chức vụ Lễ bộ thị lang, nhận được hoàng ân, ngày trước vừa vặn được Hoàng thượng giao cho việc xây dựng Vọng tiên đài."

Việc xây Vọng tiên đài này, Quan chủ cũng biết, là sư đệ hắn cũng chính là quốc sư cùng với Cửu vương làm chủ, cho rằng bản thân hắn không có trả lời nhưng đối phương vẫn đi thẳng vào vấn đề. Lỗ tai hắn dựng lên, lắng nghe mỗi câu nói của đối phương.

Thư Điện Hợp nhìn đối phương cũng không phải là người ngu ngốc, không dễ dàng bị nàng dụ ra lời nói, thế nên nàng mới từng bước làm hắn mắc câu, nói: "Đạo trưởng hẳn phải biết, hoàng thượng bây giờ say mê với đạo pháp, đang cầu thuật trường sinh?"

Quan chủ lúng túng nói: "Bần đạo là người ngoài, không để ý tới việc trong cung, nên không dám nói bừa."

"Đạo trưởng không cần e sợ như thế, bỉ nhân tới đây, cũng không phải là dụng ý của hắn, cũng không phải là tới tìm cửu vương." Thư Điện Hợp muốn hắn thả lỏng, không cần căng thẳng động viên nói: "Chỉ là nghe danh của đạo trưởng đã lâu. Lại nghe nói cửu vương cùng quốc sư đều tu hành ở đây, thấy Lăng vân này là một địa phươnng tốt, nhân tài đều xuất hiện, trong lòng bỉ nhân nổi lên lòng hiếu kì, tới đây bái phỏng, lại vì việc xây dựng tiên đài, cần hiểu thêm một ít đạo pháp gia môn, muốn hướng về đại sư thỉnh giáo."

Nàng đem hắn đặt lên trên cửu vương cùng quốc sư, chính mà muốn nói rõ vị trí của hắn trong lòng nàn vượt trên hai người kia, tiện thể thổi phồng đối phương lên.

Không phải tới tìm cửu vương, lại tới tìm mình hỏi về đạo gia. Quan chủ nghĩ cẩn thận, việc đối phương nhận trách nhiệm xây tiên đài.hắn đây là đang có ý gì?

Sau khi giao tiếp một lúc, Thư Điện Hợp không nhắc lại cửu vương cùng quốc sư nữa, Quan chủ cũng dần bỏ đi cảnh giác, hai bên uống trà bầu không khí hoà hợp, thi thoảng Quan chủ còn nở nụ cười khiêm tốn.

Thư Điện Hợp đã điều tra qua người quan chủ này, tuy là tham tài, háo sắc, nhưng đạo pháp xác thực là có tài. ở trong kinh thành này không có ít tín đồ của hắn, trước cửa Lăng vân đạo quan cũng có nhiều cáo mệnh phu nhân tới đây để cầu tự.

Nàng nhiều lần thăm dò đối phương, lại bị hắn có thể đáp trôi chảy, xem ra hắn thật sự có chút bản lĩnh, trong lòng nàng đã có kế hoạch hoàn chỉnh.

Nói tới một nửa, quan chủ đột nhiên nghi ngờ nói: 'Quan nhân nếu đã cùng quốc sư quen biết, vì sao lại không trực tiếp thỉnh giáo quốc sư?"

Thư Điện Hợp mang theo trào phúng nói: "Quốc sư hầu hạ hoàng thượng hết lòng lập công, bỉ nhân nào dám đem chuyện nhỏ này làm lỡ thời gian của hắn."

Quan chủ dừng lại, nghe thấy trong lời nói của hắn đối với quốc sư có khoảng cách, không khỏi trong lòng hiếu kỳ, hỏi: "Bây giờ quốc sư ở trong cung rất được hoàng thượng ân sủng sao?"

Cá đã cắn câu. Tuyên Thành ngồi im nãy giờ nghe hướng về phía Thư Điện Hợp ánh mắt hấp háy, đối với kế há mồm chờ sung rụng này của Thư Điện Hợp thật khâm phục cực điểm.

Thư Điện Hợp ý tứ sâu xa, cười xì một tiếng nói "Hiện tại quốc sư là tâm phúc trong lòng của hoàng thượng, những thần tử tận tuỵ như chúng ta cũng không bằng hắn ở trước mặt hoàng thượng nói ngọt vài câu."

Như thế vẫn chưa đủ khiêu khích, nàng nói tiếp: " Hơn nữa, hoàng thượng còn ban thưởng cho hắn một trạch viện lớn, người hầu trăm người, ruộng tốt ngàn mẫu, kim ngân châu báu nhiều không kể xiết, thật là một bước lên trời, làm người ngưỡng mộ."

Quan chủ chỉ nghe thấy thế, liền mê tít mắt lên....

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả nhấc kính lão: đựa theo khuôn mẫu cũ. Thư Điện Hợp Ngươi nơi này nên hắc hoá một gồi, sau đó giết cha vợ báo thù rửa hận, lại đối với thê tử yêu hận chồng chất, bắt đầu ngược luyến tàn tâm, ngược thê rồi lại truy thê, sau đó máu chó, máu chó, cuối cùng công chúa sẽ bị ngươi làm cảm động, sau đó kết thúc HE các ngươi hạnh phúc viên mãn.

Phò mã lắc đầu: Ta không cần

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio