Tu Tẫn Hoan

chương 139: sớm ngày có hài tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyên Thành lạnh cả sống lưng, còn chưa kịp xoay người lại, liền bị túm lấy cổ áo, thân thể nhẹ nhàng được nâng lên, nàng đạp loạn cả lên.

Vừa thốt ra được tiếng "Này", cơ hội giãy dụa cũng không có, bị túm ra khỏi cửa hồng chiêu tụ. Kiếm Hiệp Hay

"Ngươi làm như vậy, Bản công chúa rất không còn mặt mũi." Nàng bị ném vào trong xe ngựa, hai tay ôm lấy nhau, khí thế mà nói.

Dĩ nhiên ở trong con mắt của mọi người ở đó, nàng giống như bị người bắt nạt mang ra khỏi đó, lần sau làm sao còn mặt mũi tới đây tìm hoa vấn liễu?

Kẻ cầm đầu kia, không nói một lời, chỉnh lại y phục, ngồi giữ khoảng cách với Tuyên Thành, nói: "Từ giờ phút này, xin công chúa duy trì khoảng cách 5 tấc với thần, đến khi trên người công chúa rửa sạch mùi vị son phấn mới thôi."

Ánh sáng rọi loang lổ trong xe ngựa, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng Tuyên Thành đoán hẳn là nàng ấy rất tức giận, bằng không sẽ không dùng ngữ khí lạnh lẽo như thế.

"Chỉ cho phép châu quan phóng hoả, không cho bách tính đốt đèn." Nàng lầm bẩm oán nói.

Nếu là tình huống bình thường thì Thư Điện Hợp cũng sẽ không nhỏ nhen thế, nhưng mà đêm nay nàng đặc biệt khó chịu, nhớ lại lúc nãy những hành động mà Tuyên Thành đối với vũ cơ, trong ngực lại một trận khó chịu.

"Vì lẽ đó, đạo lý của Công chúa thần cũng có thể rời nhà trốn đi một hồi?" nàng ngữ khí tức giận nói, ngón tay hơi dùng sức đập hai tiếng lên xe ngựa, xe ngựa lập tức chuyển động.

Tuyên Thành bị Thư Điện Hợp nói cho không thể phản bác được, xem ra điệu bộ này cần phải chiến tranh lạnh mấy ngày sự việc này mới có thể giảm đi được.

Thân là Công chúa vốn kiêu ngạo, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúi đầu xin lỗi, ngón tay âm thầm sờ qua tay áo của Thư Điện Hợp muốn kéo, nhưng vừa chạm gần tới, tay áo kia bị chủ nhân của nó cuốn gọn lại.

Nàng ấy là đang cố ý a!Tuyên Thành tức giận thu tay về, nếu nàng ấy yêu thích chiến tranh lạnh, vậy thì chiến tranh lạnh là được, nàng đường đường là Tuyên Thành công chúa, tuyệt đối không chịu thua!

Thế là bên trong xe ngựa, hai người đều im lặng, bầu không khí thấp tới cực điểm.

Xe dừng trước phủ Phò mã, Tuyên Thành ló đầu ra khỏi cửa sổ xem, kỳ quái nói: "Tới Công chúa phủ nhanh như vậy sao?" nàng nhớ thời điểm xe ngựa chạy cũng chưa đủ thời gian để chạy tới công chúa phủ mà.

Thư Điện Hợp đứng lên, băng lãnh nói; "Thần buổi tối còn có công vụ phải xử lí, liền không theo công chúa, hồi công chúa phủ."

Tuyên Thành nhìn ra ngoài thấy phủ Phò mã treo đèn lồng. hoàn hồn thì Thư Điện Hợp đã xuống khỏi xe ngựa không quay đầu lại.

Thư Điện Hợp vừa mới đứng vững trên mặt đất, thì phía sau xe ngựa vang lên ầm một tiếng, giống như có người đụng đầu vào mui xe, Thư Điện Hợp mím môi, cũng không có trở lại xem tình huống.

Tuyên Thành đứng lên muốn đuổi theo nàng, đột nhiên không để ý va đầu vào cửa xe, trước mắt nàng hoa lên, chân mềm nhũn ngồi xuống.

Phu xe ngựa âm thanh căng thẳng hỏi: "Công chúa có sao không?" nàng không nghe thấy âm thanh quan tâm của Thư Điện Hợp.

Nàng vừa đau vừa tức giận, chỗ va cơ hồ muốn sưng lên một cục, nổi giận cực điểm nói với phu xe: "Chạy xe đi!"

Trong lòng oán, nữ nhân kia, ngực không lớn, tính tình làm sao lại nóng nảy thế. Lại Mặc kệ nàng giận dỗi làm sao, sinh khí làm sao.

Bánh xe cuồn cuộn lăn, chạy đi càng xa, Thư Điện Hợp bị gió lạnh thổi đi cơn tức giận, nghĩ tới vừa rồi cùng Tuyên Thành giận dỗi, nàng lắc đầu buồn cười, dường như người lúc nãy không phải là mình a.

Vào cửa trường sử nói với nàng hai câu, nàng trực tiếp đi tới thư phòng, nàng bảo bận sự vụ từ chối về công chúa phủ với Tuyên Thành cũng không phải nói dối, thật sự có việc cần phải xử lí.

Vừa vào cửa phủ, nàng liền nhận ra có gì đó không đúng. Tay đang chắp ở sau lưng nắm lại, không có biểu hiện gì, tiến vào bên trong thư phòng.

"Ai?" ngoài cửa sổ có một bóng đen chạy qua, Thư Điện Hợp quát lớn một tiếng, rút trường kiếm treo bên cạnh giá nến, nhanh chân đuổi theo.

Thời khắc Bóng đen sắp nhảy lên đầu tường chạy mất, Thư Điện Hợp theo sát phía sau hắn. đưa mũi kiếm lên quyét một cục đá bên đường, dùng nội lực vung lên, cục đá kia theo lực bay lên, chuẩn xác đả trúng chân bóng đen.

Bóng đen kêu lên một tiếng. thân hình nghiêng xuống, quỳ rạp trên đất.

Thư Điện Hợp chạy tới, thấy đối phương mặc một thân y phục đen, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, rõ ràng là một nữ tử, chớp mắt sững sờ, chợt khôi phục cảnh giác, nói: "Cửu vương phái ngươi tới?"

Bóng đen kia từ dưới đất bò dậy, thấy tình thế không ổn, không cùng nàng nói nhiều, từ phía sau lưng rút ra một đạo ánh sáng màu bạc sáng loé, xoay người hướng Thư Điện Hợp giết tới.

Thư Điện Hợp sớm đã có đề phòng, cùng nàng đánh nhau.

Đêm tối đen, bóng dáng mờ ảo không rõ lắm của hai người một đen. Một trắng, đánh tới đánh lui, quyết liệt không có nương tay, không ai nhường ai.

Bóng đen kia ra chiêu thức nào cũng muốn lấy mạng của Thư Điện Hợp, hướng về phía nàng một kiếm lại một kiếm chém xuống, Thư Điện Hợp cầm kiếm của mình ngăn lại, hai thanh kiếm chạm nhau, phát ra từng trận âm thanh lạnh lẽo.

Thư Điện Hợp cầm kiếm xoay lại. mũi kiếm xoẹt qua gò má của đối phương, thoáng chốc xuất hiện một vết cắt, cùng tóc mai từng sợi rơi xuống.

Bóng đen tung người, tránh thoát công kích của nàng, vẻ mặt nghiêm túc không giám coi thường đối phương.

Hai người giao chiến nội lực, quanh thân đều toả ra hàn khí từng trận, hồ nước cách đó không xa cũng bị nội lực của hai người làm cho gợn sóng.

Người hầu ở tiền viện nghe được động tĩnh, nhanh chống cầm lấy đèn lồng, đến kiểm tra tình huống.

Sau vài lần giao đấu, đối phương không đánh thắng được Thư Điện Hợp, lại bị nàng đá một cước vào ngực, liền lùi lại vài bước ổn định. Thấy tình huống không tốt, thật vất vả mới tìm được khoảng cách, vội vã nhảy lên tường, tẩu thoát.

Thư Điện Hợp muốn đuổi tới, đột nhiên nghĩ tới điều gì, cau mày, trở lại trong thư phòng.

Nàng thắp lên nến, trong bóng tối ở thư phòng từ từ sáng lên, sách trên giá vẫn được xếp gọn gàng, trên bàn giấy và bút vẫn đều như bình thường, hết thảy mọi thứ đều không có gì thay đổi.

Nếu là ngày thường, người hầu trong phủ nếu không có nàng cho phép đều không tự ý tiến vào trong thư phòng, cũng không dám di chuyển bất kì đồ vật gì trong phòng, mà bài trí căn phòng từ hôm qua nàng đi vẫn giống y đúc, nhưng nàng mơ hồ nhận ra được cái bóng đen đã từng tìm kiếm thứ gì trong căn phòng này.

Sau đó đem đồ vật khôi phục nguyên bản, xem ra đối phương cũng không muốn kinh động chính mình, chỉ là đột nhiên mình lại trở về, cùng nàng ta vừa vặn đụng phải nhau.

Thư Điện Hợp ánh mắt cẩn thận xem kĩ mỗi một góc ở trong thư phòng, trên án thư, không buông tha bất kỳ một điểm nào, trong lòng không khỏi suy nghĩ, nàng là đang tìm kiếm thứ gì?

Lúc này trường sử của phủ cũng cầm theo đèn lồng tới cửa thư phòng, đứng sau hắn là một đám gia đinh vạm vỡ, dò hỏi: "Phò mã gia, vừa nãy thị nữ hậu viện nói có động tĩnh đánh nhau, Phò mã gia ngài không sao chứ?"

"Vô sự."

Trường sử nghe thấy âm thanh không thấy bất thường của phò mã, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Cái kia, bọn hạ nhân không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa." được Thư Điện Hợp cho phép, bước chân ngoài cửa liền đi xa.

May mà thường ngày nàng luôn ở phủ công chúa, hơn nửa công vụ hoàn thành đều ở đó, bên trong phủ phò mã cũng không có bao nhiêu đồ vật quan trọng.

Thư Điện Hợp kiểm tra xong thư phòng, một loạt vật phẩm, không thấy phát hiện mất, ngồi xuống trước bàn sách, thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng không giám xem thường.

Thư Điện Hợp nghe xong trường sử thông báo có khách nhân tới thăm, nghe tên của hắn, thoáng có vẻ hơi kinh ngạc mà nói: "Hắn càng không thể chờ đợi được nữa, liền muốn ngay lập tức vào hoàng cung?"

Mặc dù nàng đã đoán trước được sự việc, nhưng mà đến quá nhanh khiến nàng không thể không lo lắng đối phương có phải là không có ý đồ gì tốt.

Vì biểu hiện địa vị mình cao quý, làm đối phương lo lắng thấp thỏm, nàng ở trong thư phòng xử lý một hồi công vụ, mới chậm chạp đi tới tiếp đón khách.

Hắn ngồi ở ghế chờ đã lâu. Lo lắng không gặp được chủ nhà, thấy nàng tới lập tức từ trên ghế đứng lên, thân thể mập mạp miễn cưỡng cong eo lên, đối với nàng thi lễ nói: "Bần đạo tham kiến Phò mã gia."

Trang phụ hắn trên người tỉ mỉ, tóc tai cũng gọng gàng hơn.

"Là quan chủ a, Bản quan còn tưởng rằng là những tên đáng ghét quan lại kia, bên ngoài lại đến để van cầu bản quan làm việc." Thư Điện Hợp đánh giọng nói. Lần này nàng không xưng là bỉ nhân nữa, một câu nói lên quyền thế của mình, để quan chủ nghe thấy mà phát khiếp.

Nàng ngồi vào trên ghếm nhấc lên chén trà, lại nói: "Quan chủ là tìm bản quan có chuyện gì không?"

Quan chủ nuốt nước bọt tiến đến trước mặt của Thư Điện Hợp, chắp tay nói: "Lần trước phò mã gia cùng công chúa tới đạo quan, bần đạo có mắt mà không thấy núi thái sơn, càng không có nhận ra thân phận của hai vị, chỉ dùng trà liêu bạc đãi, thật sự là thất lễ tới cực điểm..."

Hắn còn chưa nói hết lời, liền bị Thư Điện Hợp đánh gãy, vung tay lên để hắn trở về ghế nói: "Chỉ là việc nhỏ, Bản quan sẽ không để trong lòng, công chúa cũng vậy, Quan chủ không cần lo ngại."

Quan chủ nghe thấy vậy, thả lỏng một chút, tâm tình cực kì tốt, nói: "Phò mã cùng công chúa quả nhân là đại nhân, đại lượng, bần đạo tâm phục khẩu phục."

Thư Điện Hợp dựa vào chén trà che chắn mà liếc mắt xem Quan chủ đâng nóng lòng muốn nó gì đó, lại xấu hổ không nói, thế là nàng đưa ra một câu để kéo lại bầu không khí ngượng ngùng này, hỏi: "Lẽ nào quan chủ hôm nay tới chỉ là vì chuyện này sao?"

"Không phải."

Quan chủ nắm tay ho nhẹ một tiếng ngồi thẳng, khôi phục dáng vẻ đạo sĩ vống có, vẻ mặt thoát tục, nói: "Vẫn là lần trước Phò mã cùng công chúa sau khi đến quan để cầu tự, sau đó bần đạo cũng rút ra một chút nhàn nhạ,thành kính trước mặt thiên tôn reo một quẻ cho phò mã cùng công chúa, ra quẻ quái tượng, sang năm mạch nở hoa, công chúa tất có tin vui, cho nên bần đạo đặc biệt tới đây báo tin hỉ cho phò mã."

Thư Điện Hợp suýt nữa bị sặc nước trà, khụ khụ hai tiếng, trường sử ở bên tiến lên vì nàng đập lưng nhuận khí, lại bị nàng từ chối.

Sắc mặt nàng lúng túng, nặng khí để trường sử lui xuống trước, đề phòng vị quan chủ kia còn nói ra lời gì đó kinh thiên động địa.

Quan chủ không thấy dáng vẻ cao hứng của Phò mã, lại nghĩ mình nói sai cái gì, tâm như đi trên băng mỏng thăm dò: "Phò mã có cảm thấy có gì không thích hợp?"

Thư Điện Hợp cũng lưu cho hắn chút mặt mũi, chê cười nói: "Bản quan nghe quan chủ nói xong, trong lòng vô cùng vui mừng khôn xiết, uống nước nhất thời không để ý bị sặc, để quan chủ chê cười rồi."

Nếu như Tuyên Thành sang năm thật sự có tin vui, như vậy chỉ có hai khả năng một là thật sự quái đản, hai là nàng ấy gả cho người khác, hai loại khả năng này Thư Điện Hợp cũng không tin.

"Thì ra là như vậy, không sao, không sao." Quan chủ phất tay biểu thị tự nhiên nói.

"Bản quan vẫn cho là hài tử là ý trời, cưỡng cầu cũng không được, nếu quan chủ thành kính cầu được quẻ như vật, nhất định là ý trời muốn bản quan trước một bước, biết mình sắp được làm phụ thân." Thư Điện Hợp không mặn không nhạt nói tiếp: "Bản quan chắc chắn chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi tin vui."

Quy rằng là nàng nói vậy, quan chủ vẫn cảm giác thái độ của nàng quá mức lạnh nhạt, không giống như là người bình thường tới trong quan để cầu tự, nghe hắn nói những lời bình thường này không có vẻ quá mừng rỡ, lẽ nào hắn.....

Quan chủ coi mình đã đoán đúng cái gì, cũng đã sớm chuẩn bị loại khả năng này, từ trong tay áo móc ra một túi gấm, nói: "Bần đạo ở trong núi khổ tu nhiều năm, từng luyện ra được một ít đan dược tư âm tráng dương, trợ giúp phò mã sớm ngày có tử..."

Tác giả có lời muốn nói:

Phò mã: vậy ta thật sự cảm ơn ngươi a

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio