Theo ta trở về trên núi đi, ngươi không thể cứu được nàng đâu." Ách phó đã sớm nhìn ra mối quan hệ không bình thường của các nàng, hắn khoa tay nói.
Thư Điện Hợp trầm mặc không nói, chậm rãi ngồi xuống bên giường, trong phòng yên lặng, không khí giống như là dừng lại.
Nàng nhìn Tuyên Thành, ánh nến trong phòng mờ nhạt, nhìn người nằm trên giường đưa tay vuốt ve lông mày người nọ. lần đầu gặp nhau là tại dược viên trên núi, chớp mắt giống như là vạn năm, nàng đều đem từng cái nhíu mày, từng nụ cười của người nọ khắc ở trong lòng.
Đầu ngón tay vuốt ve dọc theo sống mũi Tuyên Thành. Hồi ức tràn về, đêm đầu tiên sau khi thành hôn, nàng ấy giẫm sưng chân nàng, một năm sau nói rằng sẽ hoà ly với nàng, nhưng cả hai không hẹn mà cùng nhau làm bộ không nhớ tới việc này.
Đầu ngón tay lại rơi trên môi mỏng mềm mại của người nằm đó, miệng nhỏ lúc nào cũng nói mấy lời không đứng đắn cho lắm, nhưng cười lên, lộ ra má núm đồng tiền nhàn nhạt. Công chúa từ lâu đã khắc sâu ở trong lòng nàng.
Công chúa là người vui vẻ hoạt bát, không muốn quản nhiều chuyện, nhưng vì nàng, trang sức phụ nhân công chúa ghét nhất cũng mặc lên, làm rất nhiều việc không muốn, lại không để tâm hết thảy bí mật trên người nàng.
Thư Điện Hợp nắm lấy tay Tuyên Thành, cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay Tuyên Thành có chút lạnh. Áp lấy tay Tuyên Thành lên má mình, dùng nhiệt độ của chính mình sưởi ấm cho công chúa, nói: "Ta sẽ không rời đi nơi này, ta muốn ở bên cạnh nàng."
Ách phó muốn khuyên nàng, khoa tay ra hiệu ý nói: "Nhưng độc này không có thuốc chữa, ngươi ở đây cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi....."
Thư Điện Hợp đánh gãy ách phó đang khoa tay, nói: "Ách thúc, người đi ra ngoài trước đi." Trên mặt không có biểu lộ nửa điểm tâm tình, cũng không đưa ra lý do gì.
Cánh cửa sau khi bị người mở ra rồi khép lại, Thư Điện Hợp khom người hôn lên trán Tuyên Thành, cố nén nước mắt, nhưng cũng không cản được lã trã rơi xuống.
Tiết trời vào thu, gió thổi hiu quạnh đèn lồng treo trước cửa Phủ Cửu vương bị gió thổi lung lay, cây bồ kết già trong vườn cành lá sum suê đan chéo nhau, ngang dọc, từ xa nhìn lại giống như là một vị phán quan của địa phủ đang dương nanh múa vuốt.
Gió thổi tới giống như là động không đáy nuốt chửng mọi thứ, biến mất không dấu vết, bên trong toà phủ, chỉ có mấy gian phòng được đốt nến, cùng với ánh sáng nhạt từ đèn lồng của hành lang toả ra, không gian tối mờ, cảm giác gợn tóc gáy, người bình thường cũng không giám lại đây.
"Lão Ngũ ngày càng khó đối phó, ngày ngày đều tìm bản vương gây thêm phiền phức." hắn lại cười nhạo nói tiếp: "Bản vương thật sự là không nghĩ tới, người bản vương chưa từng để vào mắt lại khó đối phó như vậy, xem ra hắn cũng thâm sâu khó lường."
Người đứng bên cạnh cửu vương đáp lời: "Ngũ vương tuy là lòng muông dạ thú, nhưng hắn cũng sẽ không thể thoát khỏi bàn tay của ngài."
Cửu vương ở trong tối vung lên một nụ cười lạnh, từ trong cổ họng phát ra hai tiếng ha ha, nói: "Đáng tiếc cắm một quân cờ bên cạnh hắn, vẫn không có tác dụng gì, lại bị hắn phát hiện."
Người kia biết cửu vương là nói tới tên mưu sĩ được cài bên người ngũ vương, sau khi hắn bị nhổ đi, tin tức truyền về ít hơn phân nửa. dạo gần đây cửu vương cùng ngũ vương nhiều lần rơi vào trạng thái giằng co căng thẳng, cũng vì nguyên nhân này.
Hắn hơi suy nghĩ một chút rồi nói: "Đó là do hắn quá nóng ruột." ngược lại khuyên nhủ: "Hoàng thượng thân thể ngày càng không tốt, ngài sớm nên có tính toán."
"Không vội" cửu vương từ từ nói: "Kịch phải từ từ mới có thú vị."
"Bước kế tiếp ngài định làm thế nào?"
"Trước tiên ta đem trụ cột của đất nước này, phụ hoàng tốt của ta, bẻ gãy. Cùng hắn nói chuyện trường sinh bất lão đi."
Hắn đã không thể chờ được nữa muốn nhìn thấy dáng vẻ già nua của phụ hoàng hắn khi biết một đứa con của hắn tạo phản, như lần thái tử mất, một đêm già đi chục tuổi.
Người kia miệng động dự định khuyên bảo cửu vương làm thế nào để hành động tránh cho hoàng thượng nghi ngờ, nhưng nghĩ lại thì bây giờ đã kiềm chế được Thư Thận, tránh hắn cùng ngũ vương liên thủ lại, tạo ra bất lợi cho cửu vương. Liền từ bỏ ý nghĩ của mình.
ở trong phòng Thư Điện Hợp hoảng hốt mở mắt ra, ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào mặt nàng. Nàng cho rằng mỗi sáng thức dậy công chúa đều ở đây nũng nịu ôm ấp, nói mấy lời ngốc nghếch. Thế nhưng khi tỉnh dật tất cả đều không có gì, Công chúa vẫn nằm đó chưa tỉnh lại, chẳng có kì tích gì xuất hiện cả. nàng cầm lấy ống tay áo của Tuyên Thành, mộng tưởng bị vỡ trở lại hiện thực đau thương.
Hiện tại tính mạng của Tuyên Thành mỏng manh, nàng có muốn giữ cũng không làm cách nào giữ được, cũng không thể ngăn được mọi chuyện.
hai mắt của Thư Điện Hợp đỏ chót, nàng ngồi dựa lưng vào mép giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn mặt trời chói lọi bên ngoài. Trong đầu nàng luôn nghĩ nếu như hiện tại có sư phụ thì tốt rồi, nếu như sư phụ còn sống thì thật tốt, nhất định sẽ có biện pháp cứu lấy Tuyên Thành. Nhưng ý niệm này cũng không còn nữa, trong lòng càng bất lực, tựa như trời đất này chỉ còn duy nhất một mình nàng cô độc.
cửa phòng bị gõ vang lên đã lâu,nhưng bây giờ nàng mới nghe thấy âm thanh, thẫn thờ đi tới trước cửa, vừa kéo ra, ách phó ở bên ngoài nhét vào tay nàng một bình sứ.
không đợi nàng hỏi, hắn trực tiếp khua tay ý nói: "Đây là đồ vật của sư phụ người đưa cho ngươi. Nó có thể tạm hoãn lại tốc độ lan của độc."
Thư Điện Hợp một đêm chưa ngủ, vẻ mặt ngơ ngác, suy nghĩ xuất thần, chỉ thấy ách phó trước mặt khoa tay nhưng không rõ ý tứ của hắn, nàng hỏi: "Cái gì?"
Ách phó thấy nàng hồn bay phách lạc, trong lòng rất lo lắng, vỗ vai nàng, lặp lại một lần nữa: "Cởi chuông phải do người buộc chuông, ngươi nên đi tìm cái người mà hạ độc nàng, có lẽ biết đâu trên tay người đó có thuốc giải."
Cởi chuông phải tìm người buộc chuông?
Thư Điện Hợp thấy những lời này liền muốn cười, Cửu vương dám xuống tay đối với Tuyên Thành nặng như vậy, dĩ nhiên giải thích rõ ràng hắn không muốn Tuyên Thành còn sống, muốn từ trong tay hắn lấy được thuốc giải, không khác nào tranh ăn với hổ.
Tâm tư nàng lung lay, nắm chặt bình sứ trong tay, thế nhưng.... Vẫn có một tia hi vọng, nàng cũng vẫn muốn thử.
"Quốc sư, mời ngài mau đi, Hoàng thượng đã ngồi đó vội vã muốn gặp ngài." Tiểu thái giám sốt ruột dẫn Vô Trần hướng về thái vũ điện, mà người phía sau đi theo hắn cước bộ nhàn nhã chậm rãi.
"Gấp cái gì? Ta nói là đêm qua bận bịu ở lò luyện đan, ngươi làm sao mà hiểu...." nói rồi hắn vung cái phất trần, che miệng ngáp một cái, mí mắt sưng phù xác thực không có nói sai.
Lý do này là cho tiểu thái giám không cách nào phản bác được, hắn xoa mồ hôi nóng trên trán, lo lắng nói: "Nhưng mà bên phía Hoàng thượng, nô tài khó có thể giải thích được..."
Lời còn chưa nói hết quốc sư đã xem thường nói: "Hoàng thượng nếu như có hỏi, ta sẽ giải thích, cần ngươi nói cái gì sao?"
"Vâng, vâng, vâng." Tiểu thái giám nghe thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, khúm núm nói: "Nhưng là chúng ta vẫn là nên mau đi thôi, trước mắt là Thái vũ điện rồi."
Tiểu thái giám giục như đòi mạng, Vô vi lúc này bước chân nhanh thêm một chút, cuối cùng cũng tới trước Thái vũ điện, khoảng thời gian này hắn ở tong cung được ăn ngon ngủ ngon, cả người đều béo thêm không ít thịt, lúc nãy đi có một đoạn đường, hiện tại liền mệt thở hồng hộc.
Hắn đứng trước cửa điện, chỉnh trang lại y phục của chính mình, đem đai lưng đang lỏng thắt chặt lại, đứng thẳng lên nói: "Đã được hay chưa, gặp vua có mất lễ nghi hay không?"
Tiểu thái giám vội vã đưa người vào trong, đầu gật liên tục xác nhận với vô vi tử.
Tiểu trung quan nhìn theo bóng dáng của quốc sư vào điện mà thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm khái vạn lần, người đó trước mắt là tâm phúc của hoàng thượng nên mới tỏ vẻ như vậy, nếu như là người khác, được hoàng thượng cho gọi dám chậm trễ như vậy, thì cả nhà đã bị bay đầu rồi.
Vô trần nâng phất trần lên tay cúi đầu đi vào bên trong điện, trong điện toát ra hào hoa phú quý, hắn đi từng bước, từng bước, mãi tận khi nhìn thấy trên cao có một đôi giày bằng gấm cao quý, lúc này mới quỳ xuống nói: "Thần Vô trần, cung thỉnh Thánh an Hoàng thượng."
Trên đỉnh đầu hắn truyền tới âm thanh không mấy vui vẻ của hoàng đế: "Tại sao lại chậm như thế mới tới?"
Vô trần khom người xuống, không nhanh, không chậm mà giải thích: "Việc này là do luyện đan cho hoàng thượng đã tới thời điểm mấu chốt, trong lúc nhất thời quyên đi thời gian, mong hoàng thượng thứ tội."
Lã Mông ho nhẹ hai tiếng, bờ vai run rẩy nói: "Nếu ngươi chịu cực khổ như vậy, vậy đã luyện ra cái gì rồi?"
"Hoàng thượng, *dục tốc bất đạt, huống hồ loại tiên đan này đều là thiên gia ban cho." Vô Trần chê cười nói
*dục tốc, bất đạt: nhanh quá thì không có kết quả
Tay Lã Mông nắm trên đầu rồng khẽ đập xuống, không kiên nhẫn nói: "Lại là lấy cớ này, rốt cuộc ngươi muốn trẫm chờ bao lâu?"
Không hề báo trước, áp lực giống như là từ trên trời rơi xuống, làm vô trần sau lưng đổ mồ hôi lạnh, bề ngoài giống như sóng yên biển lặng, mạnh miệng, cố gắng nói:
"Hoàng thượng chớ gấp, thần nói tìm được diệu pháp tiên gia, vì hoàng thượng luyện đan trường sinh bất lão ngay ở trong tay."
Lã Mông nửa tin nửa ngờ, khoát tay nói: "Quên đi, hôm nay gọi ngươi tới là vì chuyện khác, ngươi đứng lên đi."
"Vâng." Lại lừa dối được một lần, không bao lâu nữa, cửu vương sẽ tiếp nhận vị trí đế vương kia, lúc đó hắn cũng không cần nhọc lòng để ứng phó với lão hoàng đế này nữa, Vô trần đè xuống ý cười trên khoé miệng, ung dung đứng lên, hắn cũng không có ngẩng đầu lên, liền nghe thấy Lã Mông nói rằng: "Hôm nay trẫn muốn tiến cử thêm một người cho ngươi..."
Vô trần nhìn theo phương hướng của Lã Mông, mới phát hiện ở bên trong cung điện ngoại trừ hắn cùng đế vương còn có thêm một người khác. Khi hắn thấy đối phương chân đi giày đạo gia, một thân áo bào màu xanh, mặt béo mắt híp, thì máu trong người cứng đờ, tim như muốn ngừng đập. nhất thời ngây người.
Lã mông nói: "Hắn đạo hiệu là vô vi tử, là đạo sĩ ở lăng vân đạo quán. Thư thị lang gần đây phụ trách xây dựng Vọng tiên đài, hắn cũng giúp không ít công lao, hắn lại thấu hiểu đạo gia, vì lẽ đó Thư thị lang liền đem hắn dẫn tới trước mặt trẫm."
"Hoàng thượng quá khen rồi."
Vô Trần thấy hai người khiêm tốn lẫn nhau, sắc mặt lúng túng, Lã Mông nhận thấy hắn có vẻ khác thường, hỏi: "Quốc sư vẻ mặt đó của ngươi là sao? Lẽ nào ngươi biết đạo trưởng Vô vi tử?"
"Không..." Vô Trần định thề thốt phủ nhận, thì Vô vi tử giành trước một bước, đứng đến bên cạnh người đáp: "Hồi hoàng thượng, tiểu đạo không nghĩ tới ở trong cung này lại gặp được người quen."
Lã Mông thú vị hỏi: "Ồ? Vậy các ngươi là?"
Vô vi tử hướng về phía Vô Trần, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nói:"Sư đệ, đã lâu không gặp."
Lã Mông bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Nguyên lai... vô Trần, Vô vi tử, chẳng trách trẫm thế nào cũng cảm thấy hai đạo hiệu này tương tự nhau."
Vô Trần sắc mặt đen lại mấy phần....
Editor: chúng ta lại tiếp tục cùng nhau đi hết bộ truyện nhé, cảm ơn đã đọc