159: Xé rách
Hoài Dương giật mình, vội vã đứng dậy đỡ lấy Tuyên Thành, muốn đem nàng nâng dậy, nói: "Ngươi làm cái gì vậy? nhau. Mau đứng lên, đừng để tổn thương hài tử ở trong bụng."
Hai đầu gối của Tuyên Thành như mọc rễ, cắm chặt xuống đất, không có ý định đứng lên.
Tầm mắt của Nàng nhìn y phục của cô cô mình, lần nữa cầu xin: "Tuyên Thành cầu cô mẫu giúp Tuyên Thành một lần."
Hoài Dương chưa từng thấy dáng vẻ khổ sở đáng thương của Tuyên Thành như vậy, trong lòng nàng thương yêu không dứt, không khỏi mềm lòng mà hỏi: "Ngươi muốn cô mẫu làm sao giúp ngươi?"
Tuyên Thành sớm đã nghĩ kĩ lời nói của mình, nhưng khi thực sự phải nói ra, nàng vẫn sợ doạ tới cô cô mình.
Nàng do dự một lúc, vẫn là ưu tiên việc cứu Thư Điện Hợp hơn, nói: "Tuyên Thành muốn mượn hổ phù của cô phụ dùng một lát..."
Chỉ cần có hổ phù trong tay, nàng liền đánh vào thâm cung mở ra một con đường mới, điều động kim ngô vệ, đem hết thảy những hỗn loạn trước mắt lật đổ hết đi, để phụ hoàng rời xa quyền hành, như vậy Thư Điện Hợp mới có hy vọng sống.
Hoài Dương biến sắc, lui lại nửa bước, nhìn bốn phía vắng lặng, đè thấp âm thanh của chính mình nói: "Tuyên Thành ngươi có biết đây là đang làm gì không?"
Tuyên Thành nuốt lấy sự căng thăng, tâm tình phức tạp, trong lòng nhiều lần dậy sóng lên, cuối cùng hết thảy chỉ có niềm tin sẽ cứu được người nàng yêu mới thay thế được. mới để nàng có thêm can đảm.
Hoài Dương không thể để đứa trẻ này sai lầm được, nghiêm mặt nói: "Thứ ngươi muốn, cô mẫu ta không làm nổi."
Đang chờ mở miệng để khuyên nhủ Tuyên Thành, không thể làm ra chuyện phạm thượng kia, liền nghe nàng hướng về mình hỏi: "Cô mẫu có thấy được những việc làm của phụ hoàng những năm gần đây?"
Hoài Dương dừng lại, mặc dù nàng quanh năm ở trong hầu phủ, cửa lớn không ra, cổng trong không bước, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, nhưng cũng có thể từ trượng phu của mình cùng nhi tử nói chuyện phiếm trong nhà, nghe nói những năm gần đây hoàng huynh của mình làm những chuyện hồ đồ....
Tuyên Thành ngẩng đầu lên, đối diện với Hoài Dương, lần nữa chất vấn "Cô mẫu vẫn cho rằng phụ hoàng vẫn là phụ hoàng trước đây sao?"
Ánh mắt nàng sáng quắc, vô cùng kiên định, không có lấy một tia sợ hãi, để Hoài Dương tin tưởng, mặc dù nàng không có cách nào từ chỗ cô cô lấy được hổ phù, cũng sẽ làm ra biện pháp khác mở ra cánh cửa thâm cung kia.
Hoài Dương trì độn phát hiện, ở đây không có một bóng người nào, là Tuyên Thành đã sắp xếp sẵn, mục đích để mình tới đây khuyên nàng,lại nghĩ tới lúc nãy nàng nói mượn hổ phù, trong lòng Hoài Dương khiếp sợ, rơi vào trầm mặc.
Tuyên Thành thấy cô mẫu mình đứng đó yên lặng không hề phát sinh tiếng động, nàng liền đem những chuyện của phụ hoàng từng cái nói ra trước mặt của cô cô.
"Mê tín yêu đạo, vọng tưởng trường sinh, bách quan khuyên can chẳng mảy may quan tâm, trượng hình đối với đại thần can gián, không tiếc của cải trong quốc khố mà xây dựng vọng tiên đài, đến nỗi lòng người sôi trào, dẫn tới tranh chấp trong dòng dõi, thậm chí..."
Tuyên Thành hạ giọng nghẹn ngào lại nói: "Thậm chí cái chết của Thái tử hoàng huynh cũng có chút liên hệ cùng hắn..."
Nàng vốn không muốn đem chuyện này nói với cô mẫu mình, thế nhưng việc đã đến nước này, nàng chỉ có thể đem những gì mình biết hết thảy mà nói ra, tranh thủ để cô cô tương trợ.
Thư Điện Hợp không cho nàng biết sự thật, không có nghĩa là bản thân nàng không đi tra.
"Cái gì?" Hoài Dương trong lúc nhất thời không cách nào tiêu hoá được nhiều tin tức như vậy, ngồi ngã trên ghế.
Tuyên Thành biết phải chừng mực, không nói sâu nguyên nhân Thái tử bệnh, đem đề tài kéo về trên người phụ hoàng mình.
"Những việc này đâu phải một minh quân làm ra?" nàng nói năng có khí phách hỏi: "Phụ hoàng làm sai nhiều chuyện như vậy, cô mẫu chẳng lẽ muốn nhìn hắn mắc thêm sai lầm?"
"Hay cô mẫu chờ tới khi phụ hoàng đem Đại dự trở nên hỗn loạn, đến mức nước mất nhà tan, thiên hạ đại loạn, bách tính trôi dạt khắp nơi, mới tỉnh ngộ sao?"
Tâm tư Hoài Dương còn đang bôi hồi trước những lời nói của Tuyên Thành, sửng sốt nói: "Tuyên Thành, ngươi là Công chúa a, bất luận thế nào, ngươi đều không nên có ý nghĩ như thế."
Hoàng tử cùng Công chúa có dã tâm, coi như thành công, sau này vẫn bị sử sách ghi lại, người đời sau này sẽ đối xử với nàng thế nào, sẽ đồn thổi vô căn cứ mà chửi bới nàng ra sao?
"Công chúa thì đã làm sao, lẽ lòng làm công chúa trong lòng không thể có thiên hạ, có bách tính?" Tuyên Thành hỏi ngược lại.
"Hắn là phụ hoàng của ngươi...." Hoài Dương ngày càng yếu lòng nói.
Tuyên Thành đau lòng nở nụ cười nói: "Phụ hoàng đã không còn nhận Tuyên Thành là nữ nhi của hắn."
"Mà Tuyên Thành chỉ muốn cứu Phò mã của mình," nàng nói
Hoài Dương đến cùng vẫn không có đáp ứng giúp Tuyên Thành chuyện hổ phù, nàng trầm tư, không biết là mình đi ra khỏi phủ của Tuyên Thành thế nào.
Thời tiết xuân se lạnh, vừa bước ra khỏi cửa lớn phủ công chúa, gió lạnh đã thổi tới, làm nàng hoảng hốt nhanh chóng định thần, đầu óc cũng vì đó mà tỉnh táo hơn nhiều.
Nàng dựng hết tóc gáy lên, không phải vì lạnh, mà là vì những lời Tuyên Thành vừa nói làm nàng kinh sợ.
Phò mã là Người như thế nào lại có thể làm cho Tuyên Thành biến thành bộ dáng thế này.
Nàng còn nhớ lúc trước. sau khi tân hôn phu thê hai người họ tới phủ, lần đầu nàng gặp vị phò mã kia, một nam tử da trắng như tuyết, thanh tao nhã nhặn, dáng vẻ gầy gò, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn Tuyên Thành ôn nhu, nụ cười treo bên môi hiền lành yếu ớt.
Nếu không phải Tuyên Thành hiện tại đang mang thai, nhiều năm sau khi thành thân hai người họ không có hài tử, nàng cũng sẽ bắt đầu nghĩ đối phương có lẽ là nữ tử, ý nghĩ này cũng làm nàng sợ hãi mấy ngày.
Mà khuôn mặt của hắn có cảm giác quá mức giống người mà nhiều năm qua nàng nhớ tới, nhìn hắn nàng luôn nhớ tới người kia.
Nàng hiện tại, muốn gặp hắn thêm một lần nữa.
Bất kể hắn cùng cố nhân trên khuôn mặt có điểm giống nhau hay không, nàng chỉ muốn biết hắn làm thế nào lại để Tuyên Thành vì hắn phấn đấu quên mình như vậy, nàng muốn tìm hiểu rõ ràng.
Nàng bước lên kiệu, nói với kiệu phu: "Đi tới thiên lao..."
Trong thiên lao tối tăm, không biết nước dò chỗ nào chảy tí tách, âm thanh vang lên trong không gian tối tắm, tường gạch lạnh lẽo, ẩm ướt, mùi khó chịu bốc lên, cỏ tranh ẩm ướt, bẩn thỉu.
Cai ngục từ bên ngoài bưng tới khay thức ăn, chìa khoá trên lưng hắn bởi vì bước chân mà kêu leng keng, hắn đi tới nơi sâu nhất thiên lao, nơi này giam những quan lại tham ô, bóc lột bách tính, hắn nghĩ là do hắn ăn ở không tốt trời cao mới để hắn phải làm ở nơi khổ sở này, hắn thả cơm xuống trước phòng giam, mời nói: "Phò mã, dùng cơm đi."
Nghe được âm thanh vọng vào, người ngồi trong ngục kia giật mình, âm thanh bình tĩnh nói "Cảm ơn..."
Phàm là người bị nhốt ở đây đều là quan to chức lớn, sau khi tới nơi này, không phải là khóc la om sòm, cũng mặt xám như tro, hoàn phách bay biến vì sợ, chửi bới lung tung...chưa từng có người nào lại nói cảm ơn như người trước mắt này.
Hắn tuy rằng chưa từng ngược đãi bọn tù nhân, nhưng trong lòng đều là xem thường.
Mà hắn cũng chưa từng đượng thượng quan nào đối xử khách khí như thế, hắn thụ sủng nhược kinh, vội vàng khoát tay nói: "Phò mã đây là nơi nào mà nói những lời đó, việc của ty chức phải làm thôi."
Thư Điện Hợp nghĩ nàng đã ở trong này, đối phương còn cung kính với mình như thế, chắc hắn là hắn bị người kia làm cho căng thẳng, không khỏi phì cười nói: "Sai nha khách khí rồi."
Cai ngục vốn vô ý thoáng nhìn vào, lại nhìn thấy nụ cười yếu ớt mà sáng sủa của Phò mã, trong nháy mắt thất thần, ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy.
Hắn vừa thả thức ăn xuống không bo lâu, lại có người ngoài đi tới trước buồng giam của Thư Điện Hợp.
Một người dáng dấp cao lớn, trên eo buộc đai ngọc, khí chất hùng dũnh, làm Thư Điện Hợp bất ngờ.
Bởi vì người tới vẻ mặt không mấy thân thiện, cho nên cai ngục trong lòng lo lắng cho Thư Điện Hợp một chút, hắn cũng thức thời mà lui ra.
Bên trong phòng giam và bên ngoài phòng giam hai người đối diện nhau, Thư Điện Hợp mang theo nghi hoặc, mở miệng thăm hỏi: "Vũ định hầu?"
Vũ định hầu Triệu hồng trì cắn chặt hàm răng, không đáp lại.
Nếu xét theo lễ nghĩa, người trước mắt là trượng phu của cô cô Tuyên Thành, theo bối phận, nàng theo Tuyên Thành nên gọi hắn một tiếng cô phụ.
Là trưởng bối nàng ngồi nói chuyện cùng hắn là không phải phép, Thư Điện Hợp chống một tay lên tường phòng giam muốn đứng lên, không cẩn thận đụng tới vết thương trên người, làm cho nàng đau không nhịn được mà kêu lên.
Triệu Hồng Trì lúc này mới chăm chú nghiêm túc mà đánh giá nàng, chỉ thấy y phục của đối phương đều là vết máu loang lổ, trên mặt cũng có một vết thương nhìn thật dữ tợn, đây là bị người khác dùng hình.
"Ngồi đi..." giọng hắn lạnh như băng.
Thư Điện Hợp cười khổ nghĩ, một công chúa nhỏ nhoi bảo vệ, làm sao có khả năng địch nổi mệnh lệnh như núi của một hoàng đế đây.
Nàng cũng không miễn cưỡng chính mình, chấp nhận ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, tư thái đoan chính, bày ra tôn trọng với trưởng bối hỏi: "Vũ định hầu tới đây tìm Thư mỗ, là có chuyện gì không?"
Vẻ mặt Triệu Hồng Trì lạnh lại, ánh mắt như muốn đem Thư Điện Hợp xuyên thủng, hắn vừa mở miệng, nói thẳng: "Ngươi đến cùng là ai?"
Thư Điện Hợp bị hỏi sững sờ, theo thói quen dùng mỉm cười để che dấu chính mình, hỏi ngược lại: "Hầu gia đây là có ý gì?"
"Ta hỏi ngươi, đến cùng ngươi là ai?" Triệu Hồng Trì lớn giọng, ngữ khí tăng cao, tức giận vì Thư Điện Hợp không trả lời câu hỏi của hắn.
Thư Điện Hợp không đoán ra được ý đồ của hắn, cùng hắn đánh thái cực nói: "Ta họ Thư, tên Thận, Tự Điện Hợp, hầu gia chẳng lẽ không biết?"
Triệu Hồng Trì cũng không để ý tới lời nàng ní, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể giấu con mắt thế nhân, liền có thể ở trước mắt ta che giấu được sao?"
"Ngươi cũng không phải họ Thư.", hắn theo dõi biến hoá trên khuôn mặt của Thư Điện Hợp, chỉ thấy nàng hết sức kinh ngạc trợn mắt, nói: "Hầu gia, ngài đây là có ý gì?"
Triệu Hồng Trì thấy nàng giả vờ ngây thơ như vậy, đơn giản là đang che lấp sự thật, hắn đem suy đoán của mình nói ra: "Hơn mười năm trước, hoàng thượng cầm binh lật đổ Đại Khải, thời điểm binh lính vào hoàng cung, hoàng thất yếu ớt chống lại, liều chết giãy dụa. hoàng thượng vốn định buông tha cho bọn họ một mạng, nhưng không ngờ bọn họ lại không thức thời, nói xấu hoàng thượng.
Làm cho long nhan tức giận, đem cả nhà họ xử tử, mà ngươi chính là dư nghiệt Triều Khải chạy thoát được!"
Từ hai cố sự không giống nhau mà nàng được nghe, Thư Điện Hợp thêm choáng, thở dài một hơi nói: "Hầu gia nói cố sự, Thư mỗ ngày còn làm ở hàn lâm viện biên sách cũng xem qua sử sách, nhưng cố sự ngài nói đâu có liên quan gì tới Thư mỗ?"
"Là có liên quan hay không, không phải chỉ mình ngươi nói." Triệu Hồng Trì gọi sai nha mở cửa nhà giam, đi thẳng tới trước mặt Thư Điện Hợp, một trưởng rơi trên đầu vai Thư Điện Hợp, muốn trực tiếp xé rách bí mật của nàng....
Tác giả có lời muốn nói:
Căng thẳng.
160
Nguồn trùng chương, nội dung giống 159.