"Phò mã, ngài muốn chạy trốn ra khỏi thiên lao sao?" Sai nha hỏi xong câu này, Thư Điện Hợp rơi vào trong trầm mặc.
Trần sai nha trên người tràn đầy sức sống, thực làm cho nàng hâm mộ, nhưng nàng muốn đi ra ngoài sao?
Lã Mông đem mình vứt bỏ ở đây, đơn giản là không thể trắng trợn xử tử mình, nếu hắn làm vậy, mối quan hệ của hắn cùng Tuyên Thành sẽ không thể nào cứu vãn được.
Chờ ngày mai, hoặc ngày mốt, chờ hắn nghĩ thông suốt, tuỳ tiện phái một người đem mình để cho chết đói, chết vì trúng độc, lại tuyên bố ra ngoài rằng mình sợ tội tự sát, có thể đem cái chết của mình cùng hắn rũ bỏ sạch sẽ, cũng ở trước mặt Tuyên Thành mà nguỵ biện giải thích.
Vì lẽ đó ở lại nơi này, chết là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng thân thể hiện giờ tàn tạ như lá khô, huyết mạch bị độc tố lan tràn, chạy khỏi đây rồi, có thể sống được bao lâu?
Trần sai nhìn thấy ánh mắt hờ hững, chết chí của Phò mã, vội vàng tới sát song sắt, nắm lấy song sắt mà khuyên nhủ: "Phò mã ngài vạn lần không thể từ bỏ chính mình!"
"Hoàng thượng tuy...." Hắn dưới tình thế cấp bách suýt nữa lỡ miệng nói, nhất thời sửa lại nói: "Hoàng thượng là bị cơn giận che mắt, không nhìn thấy tài đức của ngài, nhưng bách tính như chúng ta đều có thể nhìn ra a! ngài ở trong lòng chúng ta đều là hi vọng tương lai của Đại Dự!"
"Hi vọng?" Thư Điện Hợp quay đầu đi, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ nói: "Bách tính hy vọng cái gì?"
"Là thiên hạ thái bình, quốc gia vĩnh an." Nàng tự hỏi tự đáp. "Miễn là có người mang đến cho bọn họ những thứ này, chính là hi vọng của bọn họ, mà không phải chỉ mình ta."
Nói cách khác, ai cũng có thể cho bách tính hy vọng, miễn là hắn có thể đem bọn họ tới cuộc sống tốt hơn.
Trần sai nha bị nghẹn, khuyên Phò mã cũng không được, lúng túng hỏi: "Lẽ nào phò mã không muốn để cho bách tính trải qua những ngày như thế sao?"
Thư Điện Hợp giật mình, đã từng có người cũng hỏi nàng như thế.
"Ngươi muốn trở thành Thừa tướng sao? Để bách tính trải qua những ngày tháng yên ổn, không khổ sở, không có tham quan...?" Tuyên Thành cầm lên quân cờ mà hỏi.
"Ta muốn..." bây giờ nàng có thể đối diện với lòng mình mà trả lời vấn đề này.
Tuy nàng là người của tiền triều không nên quản chuyện của Đại Dự, thế nhưng nàng nhìn thấy bách tính trôi dạt khắp nơi, ốm đau sống chết, nàng vẫnn là muốn đứng ra vì bọn họ mà làm một chút truyện.
Những năm này nàng làm đủ mọi chuyện không phải là vì để cho thiên hạ có một ngày thái bình sao?
Đêm trường không minh, nàng muốn mình hoá thành ánh đèn, vì muôn dân rọi sáng, con đường phía trước!
Lúc nàng thả xuống hận cừu quốc gia, không cùng Lã Mông trả thù, cũng là bởi vì nếu cửu vương không chết, Lã Mông cũng ngã xuống, hoàng vị rơi vào tay hắn, chỉ có thể khiến dân chúng lầm than hơn, nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
"Nếu ngài muốn, tại sao lại muốn từ bỏ chính mình?" trần sai nha không hiểu hỏi.
Nàng được hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nói: "Bởi vì trước mắt triều đình cần có một người, có thể thay đổi thiên địa mở ra trật tự mới, mới có thể triệt để xoay chuyển được."
Mà nàng không có thời gian.
Thư Điện Hợp khoát tay lên đầu gối, điềm đạm nói: "Quên đi, người sắp chết, đàm luận những việc này còn có ý nghĩa gì đâu?"
"Ta hỏi thăm được một ít tin tức, không biết là thật hay giả..." trần sai nha ấp úng do dự nói.
Thư Điện Hợp hướng về hắn, chờ hắn nói.
"Hình bộ Phùng viên ngoại lang, cũng chính là bạn tốt của Phò mã, vì có thể cứu phò mã một mạng, lại không tiếc mạng sống đứng trước mặt của hoàng thượng đem hết thảy tội lỗi lên người mình, bây giờ cũng bị nhốt ở trong thiên lao."
"Còn có... công chúa đã mang thai... hoàng thượng muốn đem nàng gả cho người khác."
Việc đầu tiên Hắn nói là do hắn tuần tra từng nhìn thấy vị trí của bạn tốt Phò mã. Mà việc sau là bí mật của hoàng thất, địa vị của hắn thấp kém, chỉ mơ hồ biết được một hai câu từ miệng một thái giám, không biết là có đúng hay không.
Lúc này đối với Phò mã đang mất hết niềm tin, hắn cũng không có giữ lại bí mật gì cả, hắn ước rằng khi nghe tin tức này Phò mã sẽ lấy lại sức sống.
Từ việc Phùng chính vào thiên lao, tới Tuyên Thành mang thai, Thư Điện Hợp nghe câu Công chúa đã mang thai xong, ngực như bị một kiếm đâm thẳng vào, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngón tay lạnh lẽo bỗng nhiên trong miệng có vị ngọt tanh, máu từ miệng trào ra ngoài.
Trần sai nha kinh hãi tới biến sắc.
Hoài Dương lần nữa đi tới phủ công chúa của Tuyên Thành, thấy Tuyên thành vẫn không thay đổi ý định, từ trong tay áo móc ra túi gấm đựng hổ phù đưa tới tay Tuyên Thành.
Tuyên Thành mở túi gấm ra nhìn thấy vật nàng cần, ngực nhất thời đập loạn lên, ngạc nhiên hỏi: "Cô mẫu đây là...."
Nàng vốn tưởng rằng con đường từ cô mẫu này không thông, đang nghĩ biện pháp khác, không ngờ cô mẫu lại thay đổi chủ ý.
"Cô mẫu cũng yêu một người." Hoài Dương trăm mối cảm xúc mà nói: "Suýt nữa vì nàng mà cũng làm một việc choáng váng đầu óc."
Hoài Dương nhớ lại:
Lần thứ ba gặp mặt, vẫn là để cho nàng phát hiện ra mình bất thường.
Nàng cười nói ôn nhu nhìn mình hỏi: "Ngươi là sợ Bản cung sao?"
Lã Thiên vội vã phủ nhận: "Không phải..."
"Vậy ngươi vì sao không dám ngẩng đầu lên nhìn Bản cung?" nàng ôn nhu nói.
Trong lòng Lã Thiên như có con nai ngơ ngác, thất kinh, càng không biết lựa lời nói: "Thần nữ không những không sợ Hoàng Hậu, hơn nữa còn phi thường.... yêu thích Hoàng Hậu."
Lời nói ra khỏi miệng, người nói thì sửng sốt, người nghe cũng sửng sốt.
Người đối diện nàng cười như ánh diện hoa đào nói: "Nga.... Sau này ngươi sẽ gặp được một người, miễn là vừa thấy được hắn sẽ không nhịn được tim đập nhảy nhót, ánh mắt cũng không ngừng được mà lưu luyến trên người hắn, đến lúc đó ngươi mới có thể nói hai chữ "Yêu thích" này, mà không thể như vậy, dễ dàng dùng ở trên người Bản Cung."
Nàng nói rồi đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của Lã Thiên, tay áo lung lay mang từng trận hương hoa.
Lúc đó Lã Thiên chỉ muốn bật thốt lên: "Thần nữ đã gặp được người như vậy, người kia chính là Hoàng Hậu ngài a!"
Nhưng vì lễ nghi, càng sợ nói ra những lời này sẽ bị người đối diện căm ghét, sợ nàng khiếp sợ, đến cùng là chưa hề đem được lời nói trong lòng ra khỏi miệng.
Nghĩ tới thời điểm người kia chôn thây nơi biển lửa, có phải là cũng nhịn xuống đau đớn mà nở nụ cười nhạt nhoà.
Hoài Dương đưa tay Tuyên Thành nắm chặt đặt trên đầu gối, ngữ khí quả quyết nói: "Muốn làm cái gì thì cứ làm đi, Cô mẫu tin tưởng ngươi có thể làm so với phụ hoàng ngươi càng tốt hơn."
"Ngươi so với hắn hữu tâm..."
"Chỉ là.... Tuyên Thành, nếu đi bước đi này sẽ không còn đường để quay đầu, ngươi cũng không nên hối hận." nàng cũng nghiêm túc, thận trọng nói.
Tuyên Thành hai mắt rưng rưng, cắn môi dứt khoát nói: "Tuyên Thành vĩnh viễn không hối hận!"
Phùng Chính được cởi ra xiềng xích ở chân tay, đẩy là khỏi thiên lao, trong đầu đều là mờ mịt khó hiểu.
"Không phải.... không phải là muốn giết ta sao?" hắn mặt mày xám xịt, trên người y phục lôi thôi, duy trì tư thế đeo xích tay, vẻ mặt dại ra mà hỏi
Cửa thiên lao rỗng tuếch, chỉ có một mình hắn vừa hỏi vừa trả lời, cai ngục đem cửa thiên lao đóng lại, âm thanh ầm một tiếng.
Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào hoàng thượng đặc xá tội cho hắn?
Hắn lập tức liên tưởng tới Thư Điện Hợp, mình có thể bình an được thả ra, có phải hoàng thượng buông tha cho Thư Điện Hợp rồi không?
Cũng không thấy cai ngục nói với hắn câu gì, cũng không thấy người nhà đón hắn về, Phùng Chính như Hoà thượng sờ mãi không thấy tóc, càng nghĩ càng không ra.
Hắn không muốn nghĩ nữa, hướng phủ thừa tướng mà bước, trước tiên trở về nhà rồi tính tiếp.
Hắn đi bộ nửa giừo, mới đến vị trí của nhà trên phố, liền thấy trước cửa phủ treo hai đèn lồ ng trắng đang lung lay trong gió.
Bước chân c**ng cứng tại chỗ, ngã nhào xuống đất, hắn cố đứng dậy lăn lộn vào phủ, cũng không gặp nổi một người, hắn hướng về phòng chính mà chạy tới.
Ai ngờ giữa nhà đặt một cỗ quan tài, chỉ có cha của hắn Phùng Hoán Sâm đang nghiêm túc ngồi trên ghế vẻ mặt thâm trầm vừa vặn chờ hắn.
Phùng Chính chạy nhiều chân có hơi run lẩy bẩy, thở hồng hộc, đợi lấy lại chút hơi thở hắn mới đi tới, trước mặt phụ thân hỏi: "Phụ thân, ai đã xảy ra vấn đề rồi?"
"Quỳ xuống!" Phùng Hoán Sâm lớn tiếng quát.
Phùng Chính trong lòng rõ ràng phụ thân hắn đây là muốn trách tội hắn tự chủ vào cung thay Thư Điện Hợp chịu tội, hắn vội vã quỳ xuống, há mồm muốn giải thích: "Phụ thân..."
Phùng Hoán Sâm không nói lời gì, cầm lấy trượng côn trên mặt bàn đứng sau lưng Phùng Chính mà đánh xuống.
Phùng Chính cũng không dám trốn, bị đánh mấy gậy.
"Lão gia, không thể!" Phùng mẫu từ hậu đường đi ra, ngăn cản lần nữa côn Phùng Hoán Sâm hạ xuống, khuyên can nói: "Thủ Chuyết cũng là có lòng tốt mới mạo hiểm đi biện hộ cho phò mã, ngươi không cần trách cứ hắn!"
Phùng Hoán Sâm tức giận quát lên: " Ngươi tránh ra, để ta đánh chết cái thứ hỗn trướng này!"
Hắn đẩy Phùng mẫu ra, lại một gậy nện xuống trên lưng Phùng Chính, Phùng Chính đau lục phủ ngũ tạng như muốn nứt ra, yết hầu như muốn khạc ra máu.
Phùng Tịch Uyển cũng từ hậu đường chạy ra, chống đỡ trước mặt Phùng Chính xin tha cho hắn nói: "Xảy ra chuyện như vậy, nhị ca cũng không phải là không muốn, xin phụ thân tạm tha cho nhị ca đi!"
"Thủ Chuyết thật vất vả mới giữ được một mạng, lão gia đây là muốn tự tay đánh chết hắn sao?"
Phùng mẫu lần thứ hai ngăn cây gậy trong tay của Phùng Hoán Sâm. Lệ rơi nói: "Huống hồ ngươi hiện tại đánh chết hắn, Bảo Thành cũng không về được nữa a..."
Con ngươi Phùng Chính co rụt lại, không rõ hỏi: "Đại ca làm sao?"
Phùng Hoán Sâm nhấc cây côn lên, nhưng cũng không hạ xuống.
Hắn đem côn ném trên đấy, chỉ tiếc mài sắt không thành thép chỉ vào Phùng Chính nói: "Ngươi có biết ngươi gõ trống kia, ngươi có suy tính đến hậu quả không, có nghĩ tới người nhà ngươi không?"
"Có lo lắng cho thê tử ngươi chưa sinh, hài tử ngươi chưa ra đời không?"
"Toàn bộ trên dưới phủ thừa tướng, suýt chút nữa bởi vì sự ngu xuẩn của ngươi mà cùng ngươi chôn cùng!"
Phụ thân liên tiếp chất vấn, Phùng Chính không dám đáp lại, hận không đem chính mình trực tiếp vùi vào dưới lớp gạch,
Phùng Tịch Uyển tận dụng thời cơ, tiến tới bên cạnh Phùng Chính, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: "Nhị ca... đại ca đã không còn nữa.."
Phùng Chính bừng tỉnh, chính vì thế mới treo đèn lồ ng trắng ngoài cửa, hoá ra mình được ra khỏi thiên lao, đều không phải chuyện vô duyên vô cớ....
Editor: Phùng chính đã một người trượng nghĩa~
Các bạn đã nghĩ ra Công chúa muốn làm gì chưa?