"Trước đây tiểu nữ vẫn cho là chính mình sống thanh minh, hiện tại nghĩ lại, mới phát hiện chính mình cũng chỉ là hạng người bình thường thôi." Phùng Tịch Uyển tiếc nuối thở dài nói.
"Vi sao lại nói thế?" Tuyên Thành bị làm cho nổi lên hứng thú, mở to hai mắt hỏi
Phùng Tịch Uyển cũng không có ý định cùng công chúa chia sẻ nhiều chuyện, cũng không muốn có nhiều giao thiệp với nàng, chỉ là nàng tình cờ cảm thán một câu vậy mà lại đưa tới hứng thú cho công chúa, những lời đã nói ra khỏi miệng, cũng không thể thu hồi được, chỉ có thể không nóng không lạnh mà nói: "Tiểu nữ sinh ra đã là nữ tử, nếu phụ thân không có từ quan, hẳn là hiện tại ta chắc cũng theo vận mệnh của mình, mà từ trước tới giờ vận mệnh của nữ tử đến tuổi là phải xuất giá, gả đi gặp phải người phu quân tốt hay xấu cũng sẽ vì hắn mà sinh con dưỡng cái, sau đó nhìn nữ nhi lớn lên, lại nhìn thấy từ nữ nhi của mình vận mệnh mà mình trải qua, mãi tới tận tuổi già..."
"Trong đó có lẽ sẽ có gì đó lệch khỏi, thế nhưng đại loại là như vậy."
"Nhưng phụ thân vừa từ quan, nhà chồng liền muốn từ hôn, để ta có thể nhìn thấu đối phương, cũng thoáng chốc cảm thấy nhân sinh thật tẻ nhạt vô vị nếu cứ mãi tuân theo một quy tắc như vậy."
Phùng Tịch Uyển từ nhỏ đã được nghe nói trong cung có vị công chúa điêu ngoa tùy hứng, cử chỉ hành vi không giống một nữ hài nên có, như là leo lên cây lấy tổ chim, bắt nạt những bạn nhỏ khác, mẫu thân không để cho nàng giống vị công chúa đó, mẫu thân nàng nói nữ hài luôn phải ôn nhu, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời, như vậy sau này mới có thể gả vào một gia đình tốt.
Nàng nghe theo lời mẫu thân giáo dục, lớn lên, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nữ công, đều học cả. Mà nàng ngoan ngoãn như vậy, vậy mà bên nhà chồng cũng đâu có nhìn, cái họ nhìn là vật chất danh lợi.
Mà vị công chúa nghịch ngợm kia, lại gả được cho một người độc nhất vô nhị trên thế gian này, vô cùng hạnh phúc....
Nàng cũng không phải là đố kị cùng công chúa, chỉ là nàng cực kỳ hâm mộ công chúa lớn lên tự do cùng tùy ý.
Bởi vì nàng lớn lên bị những quy củ, quản giáo nghiêm khắc cho nên hai chân giống như bị xiềng xích trói lại ở nội viện.
Bởi vì nàng lớn lên bị những quy củ, quản giáo nghiêm khắc đó, cho nên khi nàng gặp được người mình thích, lại bị tu dưỡng từ nhỏ làm cho sợ hãi rụt rè, không dám tiến lên tiếp lời, sau đó trơ mắt nhìn hắn trở thành phò mã của người khác, giành những ôn nhu cho thê tử hắn.
Bởi vì những thứ quy củ đí, thủa nhỏ nàng mất đi những quyền lợi có thể được ngắm nhìn thế giới bên ngoài....
Bây giờ coi như đã biết người nàng thích là một nữ tử, nàng cũng không cảm thấy đối phương có gì xấu.
Phùng Tịch Uyển cúi đầu thấy mình đang ngồi đoan tràn, cũng sửa lại đầu gối của mình, ngồi tùy ý xếp bằng như Tuyên Thành.
Nàng đã mệt những tu dưỡng đó rồi, chỉ muốn bản thân thỏa mái hơn.
Tuyên Thành nghe xong những lời Phùng Tịch Uyển nói chẳng hiểu sao lại muốn cười, nụ cười này cùng với việc nàng cao hứng không có liên quan, mà nàng đối với thế tục châm chọc cười.
Phùng Tịch Uyển thấy công chúa nở nụ cười, suýt chút lầm tưởng công chúa cười nàng khác người, đang muốn giải thích là nàng nói lung tung mong công chúa đừng chê cười, lại nghe công chúa nói: "Ta cũng từng có ý niệm như vậy, nữ tử tại sao lại không thể vào triều làm quan?"
"Lẽ nào các nàng từ nhỏ nên an phận thủ thường xuất giá, sinh tử, dưỡng dục con cái?"
Nàng cũng đề cập vấn đề này trước mặt Thư Điện Hợp, cũng đối với Tô Vấn Ninh nói tới mãnh liệt.
Phùng Tịch Uyển không nghĩ tới công chúa cũng có những ý nghĩ giống mình, bởi vậy nàng ngẩn người.
Trên cây rớt xuống một vài chiếc lá, theo gió bay tới trên chiếu nơi Tuyên Thành ngồi, hấp dẫn sự chú ý của chú mèo đang nằm, nó tung người nhảy đến trước mặt Tuyên Thành đùa bỡn với chiếc lá cây.
Tuyên Thành cầm lấy một nhánh rơm, đùa bỡn với chú mèo, nàng liên tưởng tới trải nghiệm của mình mà nói: "Ban đầu ta cũng không muốn gả cho Thư Điện Hợp, ta quá chống cự, cùng phụ hoàng xảy ra tranh chấp, nhưng cuối cùng vẫn gả cho hắn, bất luận sau này quan hệ của chúng ta làm sao. Vào lúc này ta cũng không thể thoát khỏi như lời ngươi nói, từ xừa tới nay vận mệnh của nữ tử."
"Thế nhưng sau đó ta thấy được..... sẽ không giống nhau nữa." Nàng vừa nói vừa thẳng tắp sống lưng.
Phùng Tịch Uyển trong lòng hơi động, hiếu kỳ hỏi: "Làm sao lại không giống nhau?"
Tuyên Thành nháy mắt khôi phục lại thân phận trưởng công chúa, nhiều năm nàng nhiếp chính, uy nghiêm nàng không biểu lộ ra nhưng người khác cũng thấy được, hai mắt nàng sáng quắc nói: "Bởi vì Bản cung muốn thay đổi những quy củ này."
Nàng vốn dự định thay đổi những thứ quy củ cổ hủ này, chỉ là mấy năm này quyền hành của nàng cùng tiểu hoàng chất không được vững, muốn lay động một cây đại thụ có bộ rễ lâu năm, làm không cẩn thận, thậm chí có khả năng để nó nuốt chửng.
Cho nên nàng một mực chờ đợi, chờ mình đủ vững, đủ mạnh, đấu tranh được với những quan niệm cổ hủ kia, ngày đó sớm muộn cũng sẽ tới.
Trên mặt Phùng Tịch Uyển lộ ra vẻ bán tín, bán nghi.
" Lại như ngươi bây giờ vì sao có thể ngồi ở chỗ này như thế, chúng ta không cách nào lựa chọn chính mình sinh ra thế nào, nhưng chỉ cần nguyện ý chống lại, vẫn có thể thay đổi được vận mệnh của mìnnh." Ánh mắt Tuyên Thành ý vị thâm trường nói.
Đạo lý này là nhiều năm qua nàng một mình tự thân từng bước một mà ngộ ra.
ở mỗi đêm cô đơn nằm trên giường khó ngủ, nàng vô số lần hồi tưởng về sự việc ngày đó, ngày nàng quỳ xuống xin cô mẫu mượn hổ phù, mượn binh bức cung, thuyết phục cô mẫu, cô mẫu thuyết phục cô phụ, viết chiếu thư truyền ngôi, dụ dỗ Ngũ ca.... từng việc, nàng đều mượn vào sức mạnh của người khác mà làm.
Tuy rằng nàng đạt được kết quả như nàng muốn, nhưng sai lầm chồng chất, làm cho nàng sau lưng luôn bốc lên mồ hôi lạnh.
Nếu ngày đó cô mẫu không đáp ứng nàng lấy hổ phù cho nàng, còn đưa nàng tới chỗ phụ hoàng tố giác. Thì cũng không có việc cô phụ được cô mẫu khuyên động, lúc đó kim ngô vệ cũng sẽ quay đao về phía nàng. Lúc đó hẳn là nàng đã không phải nàng bây giờ.
Nếu lúc đó sự việc bị lộ ra, phụ hoàng không có té xỉu, hữu tướng cũng không thuyết phục được.
Nàng là nghé con mới sinh làm sao đấu lại con cọp dũng mãnh. May thay hết thảy đều may mắn, may thay nàng nhanh trí, bằng không làm việc bất cẩn như trước, kết quả cuối cùng cũng không được như hiện tại.
Còn có những tin đồn sau khi hoàng tôn đăng cơ, bởi vì nàng nhiếp chính mà những lời đồn đoán nhiều vô kể....
Trải qua hết thảy những việc này, nàng mới hiểu rõ chỉ có thể hoàn toàn dựa vào sức của mình, mới có thể không đem tính mạng mình chĩa ra mũi giáo, nếu cứ mãi dựa vào người khác, mình không có năng lực để chống đỡ.
Vì lẽ đó nàng liều mạng học hỏi, cùng hoàng tôn theo thái phó học tập. Duyệt sách sử. Đọc nhiều loại sách.
Đối ngoại nàng chọn mở khoa thi cử, chọn hiền tài có thể giúp sức vì quốc gia, mặt khác cũng để làm cao uy nghiêm của mình.
Mấy năm qua, nàng một tiểu cô nương không màng gì cả, trưởng thành lên, cứng cáp đủ lông đủ cánh.
Nhiều lần nàng cũng cùng với bách quan gay gắt mà đấu nhau, nhưng nàng đã không còn sợ hãi nữa, miễn là việc nàng đã quyết định, không người nào có thể ngăn cản được nàng.
Phùng Tịch Uyển đang muốn hỏi công chúa làm sao công chúa biết được nàng chống đối phụ thân mới thuận lợi rời khỏi nhà được, nhưng nhìn dáng dấp của mình, nàng ước chừng công chúa thông minh như vậy chắc hẳn vừa nhìn đã đoán được, thế là liền từ bỏ không hỏi nữa.
Phùng Tịch Uyển xoa xoa chữ viết trên trang sách, hẳn là đã khô giọng nói êm nhẹ: "Đúng là như thế, vì lẽ đó tiểu nữ dự định tự dựa vào chính mình, không muốn dựa vào che chở của nam tử, học y, dạy học thêu thùa, cũng có một con đường sống.
Nếu ngày sau có kế sinh nhai ổn, tiểu nữ còn muốn mở một lớp tư thục, dạy nữ hài tử đọc sách, viết chữ..."
Nói chung, nàng sẽ không lại nghĩ tới việc bản thân dựa dẫm người khác, làm tiểu thư khuê các làm gì. Ta tự do giữa trời đất này.
Loáng một cái đã tới trưa, Tuyên Thành trong lòng rất bất ngờ, nàng với Phùng Tịch Uyển lại có thể có nhiều câu chuyện để nói cùng nhau như vậy, liền quên cả ăn điểm tâm sáng rồi.
Mãi tới tận khi bụng nàng ùng ục reo hò, nhắc nhở nàng Sài Uy Long cùng với Ách phó vẫn chưa về, còn Thư Điện Hợp vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Phùng Tịch Uyển thấy thế đứng lên đi làm bữa trưa, chờ bọn hắn trở về vừa vặn có cơm ăn.
Tuyên Thành tiến theo đi vào nhà bếp, cầm theo hai khối bánh ngọt liền trở lại thư phòng của mình.
Bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, con chim đậu trên cành cây bỗng nhiên vỗ cánh mà bay đi bên trong phòng trên bàn bày ra nghiên mực cùng giấy, được chặn bởi thước.
Tuyên Thành nghiêng người dựa vào ghế, hai chân vắt chéo đung đưa, không hề có dáng vẻ của một thục nữ, một bên vừa xem phong cảnh, một bên gặm bánh ngọt.
Nàng dự định lén lút để Sài Long Uy đi thăm dò xem, người từ chối hôn sự của Phùng Tịch Uyển là gia đình nào.
Có thể kết thân với phủ thừa tướng, nhất định cũng là người làm quan trong triều, nàng không nhất định vì Phùng Tịch Uyển mà ra mặt, nhưng nàng nhất định phải nhìn gia quyến nhà nào lại trèo cao giẫm thấp như vậy.
Còn có, ngoài miệng nàng nói sẽ vì nữ tử làm chút gì đó, đương nhiên hiện tại nàng cũng đã có kế sách.
Dưới cái nhìn của nàng, khó khăn nào cũng sẽ khắc phục được, tỉ như thành kiến đã ăn sâu vào trong lòng của mỗi người, nhưng nàng cũng không e ngại mà đi khiêu chiến nó.
Nàng cũng từng gặp phải vấn đề khó, từng bước, từng bước mà cố gắng vượt qua.
Nàng vẫn còn đang mải mê suy nghĩ, không biết là âm thanh " ầm " một tiếng từ góc nào truyền tới, vang lên trong thư phòng đặc biệt tĩnh lặng, đem Tuyên Thành sợ hết hồn, bánh ngọt đang ngậm trong miệng suýt nữa rơi xuống đất.
"Ai?" Tuyên Thành ngồi thẳng lên, cho rằng là bên ngoài có người gõ cửa, nàng đợi nửa ngày cũng không thấy ai đáp lại.
Âm thanh lúc nãy là từ đâu phát ra? Trong lòng nàng tràn đầy nghi ngờ, từ trên ghế đứng lên, mở ra cửa thư phòng, bên ngoài trống rỗng, không một bóng người.
Âm thanh kia là từ đâu phát ra nàng cũng không nghe rõ, cũng xác định mình không có nghe nhầm, nàng đưa mắt nhìn quanh thư phòng.
Nếu như không phải âm thanh của sách rơi, thì chính là trong thư phòng này ngoài nàng ra còn có một người khác.
Đây là thư phòng của Thư Điện Hợp, bài trí cùng thư phòng của phò mã phủ giống nhau như đúc. Ngoại trừ giá sách, những cuốn sách được sắp chỉnh tề ra, chỗ để trốn cũng không có nhiều.
Tuyên Thành hướng về bên trong thư phòng mà đi tới, đứng trước giá sách, từ trên xuống dưới, không có khả năng có người trốn được ở đây vì có rất nhiều sách, nếu có chỉ có thể ở phía sau.
Nàng vừa chú ý tới, đúng như dự đoán ở phía sau tủ sách phát hiện một mảnh y phục lụa trắng đang ngang ngược mà lòi ra phía ngoài.
Người này thật là sơ hở, k đủ cẩn thận, lộ ra một mảnh lớn y phục như vậy là để cho người khác dễ tìm thấy sao?
Tuyên Thành nhỏ giọng đi tới, vừa đẩy ít sách ra, liền nhìn thấy Thư Điện Hợp đang ngồi co lại trong đó, hai mắt khép kín, yên tâm ngủ say.
"Hả???" Tuyên Thành?????
Bắt được tặc thì nên làm gì bây giờ????
Nàng cúi đầu xuống, mới phát hiện Thư Điện Hợp còn ôm một con tiểu bạch thỏ trong ngực, con thỏ kia cũng an phận ngủ, nàng lại nhìn dung nhan Thư Điện Hợp, mặt lem lem một vài chỗ, cũng không biết là từ nơi nào vướng phải bụi, nổi bật trên làn da trắng nõn đặc biệt dễ thấy.
"Nơi nào không ngủ, tại sao một mực muốn ngủ ở nơi này?" Tuyên Thành nhỏ giọng hỏi, nàng là muốn hỏi người đang ngủ say kia.
Tác giả có lời muốn nói:
Phò mã: Lão bà, ta cùng tình địch của nàng tán gẫu đến vui vẻ