Phi Diên là đứa trẻ không có cha mẹ, không có thân nhân, không có bằng hữu, từ nhỏ lang thang đầu đường, dựa vào khất thực mà sống, mãi tận năm mười hai tuổi nàng đã gặp gỡ một người.
Lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy người kia, dáng vẻ người nọ so với mình cũng không lớn hơn mấy tuổi, ăn mặc một thân đạo bào màu lam nhạt, trên đầu cài một chiếc trâm mộc, giống như một tiểu đạo sĩ, trên eo đeo túi tiền căng phồng. harry potter fanfic
Nàng đã nhiều ngày chưa được ăn gì, hiện tại bụng cũng đói cực kỳ, mắt cũng đã mờ đi vì lả, khi nhìn thấy túi tiền kia, trong lòng nàng chỉ muốn trộm nó, để lấp đầy cái bụng của mình.
Khi nàng đi tới gần hắn, liền bị những người bảo vệ hắn bắt lại.
Nàng tưởng rằng khó thoát khỏi một trận đòn, nhưng người kia lại đối với nàng khác với những gì nàng tưởng tượng. Trái lại hỏi nàng tên gì, gia thế thế nào, miệng cười hớn hở ra lệnh nới lỏng nàng ra.
Vóc dáng người kia vô cùng tốt, ngũ quan đoan chính, da dẻ nam tử so với nàng còn trắng hơn, thêm vào mặc áo bào rộng, rõ ràng tuổi không lớn lắm, nhưng có một thân tiên phong đạo cốt.
Giọng nói của hắn ôn hòa, hỏi nàng có nguyện ý hay không trở thành hộ vệ của hắn, hắn có thể đảm bảo nàng cơm áo không lo.
Mặc dù khi đó nàng còn nhỏ, nhưng cũng phân biệt được người tốt, người xấu, từ trong ánh mắt của hắn nàng không nhìn thấy được những tham lam dơ bẩn trần tục, chỉ có ôn hòa cùng thiện ý, thế là liền gật đầu đồng ý.
Sau đó hắn đem nàng về bên trong tòa phủ đệ, hoán một thị nữ vì nàng mà thay đổi y phục.
Nàng nghe người hầu gọi hắn là cửu lang. Tưởng là tiểu lang quân nhà vị quan to quý nhân nào, sau đó mới biết hắn là một vị hoàng tử, đứng thứ chín trong nhà, người ngoài đều gọi hắn là Cửu vương.
Trong lúc hắn hỏi tên nàng, nàng lắc đầu một cái, không muốn đề cập tới quá khứ của mình, hắn thấy thế cũng không có hỏi tới, liền đặt cho nàng một cái tên mới.
"Trúc quân vì cốt chử quân thân, học được Phi Diên vũ dạng nhẹ. Ngươi xem ngươi dáng người nhỏ bé, gọi ngươi là Phi Diên thế nào?" hắn nhìn về phía chân trời, sau đó nhìn nàng hỏi.
Sau lần đó, Phi Diên trở thành tên của nàng.
Thân thể của hắn cũng không được tốt, khí trời trở lạnh sẽ không ngừng mà ho khan, buổi tối thường hay khó ngủ, mặc dù ở trước mặt nàng hắn nhìn có vẻ rất cường tráng.
Vì để báo đáp ân cứu mạng của hắn, nàng bắt đầu luyện võ, muốn bảo vệ hắn chu toàn.
Vậy mà đến cuối cùng, nàng cũng không có làm tròn trách nhiệm của một hộ vệ, trái lại để chủ nhân của mình yểm hộ mình chạy trốn, cứu nàng thêm lần nữa.
ở trong phủ cửu vương có một địa đạo, nó có thể dẫn ra lăng vân đạo quán ngoài thành, là chủ nhân nàng dùng mạng cho nàng một cơ hội sống
ngày đó khi bức cung thất bại, nàng thật vất vả mới đem chủ nhân từ trong cung cứu ra, muốn thông qua địa đạo này chạy ra khỏi kinh thành, lại phát hiện lối ra của địa đạo bị chặn, căn bản không có cách nào dỡ bỏ.
Thấy vậy chủ nhân của nàng không tức giận mà còn cười, bình tĩnh nói: "Xem ra, trời cũng muốn diệt ta."
Nói xong liền xoay người ra khỏi địa đại, cùng những chó săn của hoàng đế kia đối diện kết thúc sự việc.
Nàng cũng không để ý thương tích trên vai, lập tức dũng cảm đứng ra che chắn trước mặt chủ nhân nói: "Không bằng để Phi Diên cùng những người khác lưu lại, thay người đoạn hậu, sau đó sẽ phái người bảo vệ ngời từ hậu viện rời đi?"
Nàng vừa len tiếng, hộ vệ trong phủ đều gật đầu tán thành, chỉ có chủ nhân lại không đáp ứng.
Trong địa đạo tối tăm, khuôn mặt chủ nhân như ngọc cách nàng trong gang tấc. Hắn dùng phất trần gõ lên vai không bị thương của nàng, giọng nói ôn hòa "Phi Diên, Chết cũng không đi."
"Bản vương chưa bao giờ tham sống sợ chết. Nếu bọn họ làm những việc đê hèn như vậy, chặn đường sống cuối cùng của Bản vương, Bản vương trốn đi được, chẳng phải là làm mất bộ mặt của mình?"
Nàng muốn tiếp tục khuyên nhủ " Núi xanh, còn sợ gì không có củi đốt" lại bị chủ nhân giơ tay bảo tạm ngừng.
Biểu hiện của chủ nhân nghiêm nghị nói "Phi Diên!"
"Có thuộc hạ!" nàng vội vã đáp.
"Võ công của ngươi cao cường, mặc dù đang bị thương nhưng những người kia cũng không thể ngăn được ngươi, Bản vương muốn ngươi nhân lúc rối loạn rời khỏi đây, không cần ở lại chỗ này bồi Bản vương chịu chết!"
Nàng không muốn rời đi, lại nghe chủ nhân nói với nàng: "Đây là mệnh lệnh cuối cùng Bản vương muốn ngươi làm, ngươi dám không làm sao?"
Bất đắc dĩ, nàng vẫn bị chủ nhân bức rời đi.
Giết ra khỏi vây gãm. Nhìn cửu vương phủ lần cuối, thang trời đỏ rực trong sân soi sáng cả bầu trời đêm.
Nước mắt nàng chảy ra, tầm mắt mơ hồ, trong đầu chỉ lưu lại câu nói cuối cùng của chủ nhân "Không cần vì bản vương báo thù, hảo hảo sống tốt."
Có một lần, nàng lấy dũng khí hỏi chủ nhân: "Cửu lang tại sao muốn thu nhận thuộc hạ?"
"Bởi vì Bản vương nhìn thấy ngươi, liền cảm thấy ngươi cùng Bản vương là cùng một loại người." Khóe miệng hắn cười nói, như có thể nhìn thấy bí mật đang che giấu trong lòng nàng.
Phụ mẫu nàng sinh ra rất nhiều hài tử, nàng có bốn tỷ tỷ, cùng một đệ đệ, phụ mẫu vì không thể nuôi nhiều hài tử như thế, dùng ba quan tiền đưa nàng bán cho một lão nam nhân ba mươi tuổi làm con dâu nuôi từ bé.
Khi đó nàng mười một tuổi, lão nam nhân kia không thể chờ được nữa, nôn nóng muốn xuống tay với nàng, bị nàng dùng dùi sắt giấu trong y phục đâm một nhát vào cổ, đi đời nhà mà.
Nàng hướng về căn nhà lá dơ bẩn cùng lão nam nhân kia trong đêm hạ xuống một mồi lửa thiêu trụi tất cả, sau đó lang thang đi khất thực ( ăn xin).
Đây là việc nàng giấu trong lòng, là bí mật của nàng.
Nhìn người bức chủ tử đến con đường chết, trên ngực ghim một mũi tên kia, từ trên xe ngựa lăn xuống, làm nàng hài lòng mà mỉm cười vui vẻ.
Người này cũng từng cho nàng một mũi tên, hiện tại nàng trả lại một mũi tên, cũng là báo thù cho chủ nhân, hai bên huề nhau, nàng rốt cuộc cũng có mặt mũi đi gặp chủ nhân rồi.
Hộ vệ xông về phía nàng ngày càng gần. Nàng đưa lên nỏ, gắn lên tiễn, nhắm huyệt thái dương của mình nói
"Thuộc hạ không có phụ lòng cửu vương." Hảo hảo sống tốt đến ngày kết thúc sứ mệnh của mình, rốt cuộc ngày đó cũng đến.
Một ý niệm hạ xuống, không chút do dự mà bắn.
Cả người Thư Điện Hợp đều ngã xuống đất, trên ngực truyền đến đau đớn, lan tràn vào lúc phủ ngũ tạng, bụi đất bay vào mắt nàng, hai tai ong ong, nghe thấy thanh âm huyên náo bên tai.
Có người gọi nàng là phò mã, có người gọi nàng là cô phụ, có người đem lòng bàn tay áp vào mặt nàng, gấp gáp mà gọi nàng...
Thư Điện Hợp, âm thanh đan dệt bên tai, truyền vào trong đầu, lúc xa lúc gần.
Máu tươi trong miệng nàng không ngừng mà trào ra, nàng cảm giác như thân thể nhẹ bẫng giống như có người đưa nàng đi, không biết là đi nơi nào.
Nàng không mở mắt được, nhiệt độ thân thể đang giảm đi, chỉ có nhiệt độ lòng bàn tay đặt trên mặt vẫn ấm áp, nàng miễn cưỡng nhấc cánh tay của mình, đầu ngón tay lạnh lẽo sờ lên bàn tay kia.
Bởi vì nàng mặc một thân y phục màu đen, cho nên mũi tên kia cắm sâu vào lồ ng ngực máu trào ra như vậy cũng không đem vết máu hiện rõ, chỉ thấy ướt một mảng lớn, khi nàng nhìn thấy máu của mình cũng giật mình.
Tuyên Thành mặc đồ tang máu trắng, trên người sớm đã bị máu của Thư Điện Hợp nhuộm đỏ, cảm giác được Thư Điện Hợp đụng tay mình, một tay nàng đặt lên địa phương trúng tên của Thư Điện Hợp, một tay khác vội vàng nắm chặt tay Thư Điện Hợp, khóc không thành tiếng nói: "Thư Điện Hợp, ngươi không thể xảy ra chuyện! Ngươi có nghe hay không? Ngươi tỉnh lại cho ta!"
Thư Điện Hợp đã muốn hôn mê, cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo rơi trên mặt, miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ thấy Tuyên Thành trên mặt khắp nơi là nước mắt, lại chậ, rãi cố gắng khôi phục chút lý trí, đôi môi xám trắng cố gắng hết sức mà nói: "Đừng khóc..."
"Đừng khóc..." nàng kiên trì mà lặp lại một lần nữa.
Nàng biết Tuyên Thành khóc rồi, vì lẽ đó không muốn Tuyên Thành khóc, nàng không nỡ làm Tuyên Thành khổ sở nữa.
Tuyên Thành lắc đầu, nhẫn nhịn nước mắt khàn giọng nói: "Không có khóc..."
Thân thể rốt cuộc không cử động được, vô lực mà buông xuống, âm thanh bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng hét "Thái y tới!"
Nàng mệt mỏi uể oải không thể tả, trong bóng tối tựa hồ lại có người gọi nàng, triệu hoán nàng, làm cho nàng lúc thanh tỉnh, lúc muốn ngủ.
Tuyên Thành thấy Thư Điện Hợp lại nhắm mắt vội vã lau khô nước mắt của mình lay mặt Thư Điện Hợp để cho nàng tỉnh, rưng rưng nói: "Ngươi mở mắt ra nhìn ta đi, ta không có khóc!"
Thư Điện Hợp không có phản ứng gì, Tuyên Thành gấp gáp, nắm lấy tay nàng, lệ rơi đầy mặt, giọng nói khẩn cầu: "Thư Điện Hợp, ngươi đừng nhắm mắt a, không cần ngủ, Thái y lập tức tới ngay, ngươi đừng ngủ a!"
Thư Điện Hợp tựa hồ linh cảm đã đến phút cuối nhân sinh của mình, lại cố gắng nỗ lực làm cho chính mình tỉnh táo, nắm lấy bàn tay đầy máu của Tuyên Thành, giọng yếu ớt, khó khăn nói: "Kiếp sau..."
Tuyên Thành ra sức lắc đầu, tan nát cõi lòng nói: "Ta không muốn kiếp sau, ta muốn kiếp này, ngươi có nghe thấy hay không!"
"Ngươi có nghe thấy hay không!"
Thư Điện Hợp dĩ nhiên không nghe thấy, nàng đã lâm vào hôn mê.
Thái y vội vã tới, nhìn thấy vết thương của Thư Điện Hợp, dùng dao cắt mở y phục của nàng ra, đem thuốc cầm máu rắc lên.
Tuyên Thành ngồi dại ra, co quăp một bên, mặt trắng như tờ giấy, nhìn Thái y đang cứu chữa cho Thư Điện Hợp, tay vẫn nắm chặt tay Thư Điện Hợp.
Mọi việc hết thảy đều phát sinh quá đột ngột, ai cũng không nghĩ tới sự tình lại trở thành như vậy.
Lã Linh Quân là lần đầu tiên nhìn thấy ám sát như vậy, trong lòng hoảng loạn, nhưng bởi vì thân phận đế vương của mình, cho bên không biểu hiện ra bên ngoài.
Hắn bình tĩnh, nghe hộ vệ báo cáo, thích khách đã tự sát, hắn tức giận nện nắm đấm lên bàn, trung trà trên bàn bởi vì chấn động mà rung lên.
Ai cũng biết cô phụ đối với cô mẫu quan trọng thế nào, đối phương lại muốn tính mạng của cô phụ, nếu như cô phụ có chuyện gì xảy ra bất trắc, chỉ sợ cô mẫu cũng đi theo cô phụ mất....
Không phải vô duyên vô cớ thích khách lại làm thế, chắc hẳn có nguyên do đằng sau.
"Tra cho trẫm! Điều tra rõ thân phận của đối phương, trẫm phải biết nàng đến cùng tại sao lại muốn ám sát hoàng thân quốc thích! Người cùng nàng có quan hệ có những ai! Trẫm muốn trị tội những người đó!"
Hộ vệ tuân lệnh rời đi, trong nội điện ngự y vẫn đang trị thương cho Thư Điện Hợp, hai tay dính đầy máu tươi, từ trong điện đi tới trước mặt Lã Linh Quân.
Vẻ mặt hắn bi thương bẩm: "Hoàng thượng, vị quý nhân này mất quá nhiều máu, chúng thần dốc hết sức, e rằng cũng không cứu được..."
Bởi vì hắn không biết thân phận thật của đối phương, vì lẽ đó hắn chỉ có thể gọi nàng là quý nhân.
Cả người Lã Linh Quân như bị dội một chậu nước lạnh, tâm lạnh lại, giọng nói run rẩy "Thật sự... không cứu được sao?"
Cô phụ hắn tuy rằng đã mất tích sáu năm, thế nhưng hắn còn nhớ những gì thủa nhỏ cô phụ từng dạy, quan hệ của hai người trừ tình thân ra, cũng có một tầng tình nghĩa sư đò, việc này làm cho hắn không thể tiếp thu được.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, lộ ra phong thái đế vương nói: 'Trẫm không quan tâm các ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải đem nàng cứu sống, bằng không nghiêm trị không tha!"
Thái y khúm núm, trở vào trong nội điện.
Lã Linh Quân đứng tại chỗ một lúc lâu hoang mang lo lắng trong lòng không ngừng cuồn cuộn dâng lên, mím môi nghiến chặt răng, trong đầu hình ảnh tuổi thơ cùng cô phụ học tập không ngừng hiện ra, không biết hắn nghĩ tới điều gì, đột nhiên tỉnh táo lại.
Hắn bước vào nội điện, bước chân hơi chần chờ, cuối cùng gọi một thị nữ, thay chính mình đi vào lấy cớ để thái y cứu chữa mà đưa cô mẫu đi ra.
Lúc Tuyên Thành đi ra, trên mặt, trên người tất cả đều là máu, hai mắt vô thần, khiến người ta đau lòng.
Lã Linh Quân tiến lên phía trước thay thị nữ nhẹ giọng gọi "Cô mẫu......"
Tuyên Thành không đáp lại, trong lòng hắn lại khó chịu cùng hổ thẹn, thấp giọng nói: "Ta đưa cô mẫu đi nghỉ ngơi..."
Tuyên Thành vẫn không có phản ứng gì, mãi đến tận khi Lã Linh Quân nâng nàng đi tới cửa, nàng bỗng nhiên vô lực, hai chân quỳ trên mặt đất, hai tay nắm thành quyền, tan nát cõi lòng mà gào khóc nói: " Ta tự vấn lòng mình, ta mong cầu không nhiều, chỉ miễn là nàng có thể sống sót, coi như ta dùng mệnh của ta đổi cũng được, lẽ nào ông trời có điểm ấy cũng không muốn bố thí cho ta sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
"Trúc quân vì cốt chử quân thân, học được phi diên vũ dạng nhẹ."
thời tống: lý bá từng nói đây là một quyển ngọt văn, không ai phản đối chứ?"
Editor: Thương cho Tuyên Thành, cũng thương Thư Điện Hợp