Tu Tẫn Hoan

chương 198: nguyện (hoàn)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thư Điện Hợp trong lòng cảm động, muốn đem Tuyên Thành ôm vào trong ngực, nhưng bởi vì thương tích chưa ổn cho nên kích động mà nhìn Tuyên Thành, bị Tuyên Thành nhìn thấu, đè lại đôi tay kia cảnh cáo nói "Chớ lộn xộn, vết thương sẽ rách ra."

Thư Điện Hợp bất đắc dĩ dừng lại động tác, xé ra phong thư, đọc, khóe môi mím chặt.

Tuyên Thành thấy vẻ mặt nàng nhăn lại, hiếu kỳ hỏi: "Bên trong viết cái gì?"

Nội dung trong thư là thẳng thắn thân phận thật của Thư Điện Hợp, từ lúc nhỏ khi ở Khải cung làm sao trốn thoát, đối mặt với việc dò hỏi của Tuyên Thành, Trong lòng Thư Điện Hợp cân nhắc một chút rồi nói thẳng: "Trong thư nói, thời điểm phụ hoàng của nàng đánh giết vào trong cung, Thư Nguyên túc mang theo một đám văn thần vốn định nhân lúc rối loạn mà đem theo một hai hoàng tử.

Nhưng bởi vì lúc đó tình huống khẩn cấp, Thái phó ôm ta đi ra, sau đó Thư Nguyên Túc bởi vì thơ châm biếm mà dính vào án tử, khó bảo toàn thân cùng người nhà, cho nên bất đắc dĩ đem ta tới chỗ của sư phụ.

Hiện tại hắn đã từ quan, quy ẩn. Cũng không lo lắng gì nữa, cho nên đem tất cả mọi chuyện đều viết ra."

Dĩ nhiên Tuyên Thành đã biết được thân thế của Thư Điện Hợp, nàng vuốt nhẹ cằm nói: "Ta cảm giác được phong thư này có chút quái lạ?"

"Bởi vì phong thư này Phùng Hoán Sâm muốn đưa cho nàng đọc chứ không phải ta." Thư Điện Hợp đem thư bỏ vào trong bao, lạnh nhạt nói.

"Tại sao lại như vậy?" Tuyên Thành không rõ hỏi.

"Trong thư có hai kẽ hở, một là từ đầu tới cuối hắn không tự nhắc tới bản thân, nếu không nhắc tới mình vì sao hắn lại biết rõ việc năm đó ta trốn ra khỏi cung được, hai là lúc đưa ta tới chỗ sư phụ, không phải là Thư Nguyên Túc mà là hắn, Phùng Hoán Sâm."

Vẻ mặt Tuyên Thành hiểu mà không hiểu. Thư Điện Hợp lại hỏi lại: "Nếu nàng không biết thân thế của ra, nếu mở ra phong thư này đọc, nàng sẽ tin tưởng những lời hắn nói sao?"

Tuyên Thành cân nhắc sau đó gật gù.

"Vì lẽ đó việc trong thư này thuật lại lúc Thư Nguyên Túc vào cung cứu hoàng tử, khả năng là do Phùng Hoán Sâm làm."

Trong thư còn nói tới Thái Phó, hẳn là Thư Nguyên Túc đi, Phùng Hoán Sâm cùng, Lý Cách đều là đồng học, cùng học một thầy là Tăng Dật

Nàng khi gặp được Lý Cách đã điều tra ra là học trò của Tăng Dật, mà khi đó hắn là văn thần đứng đầu Khải triều, học trò nhiều vô kể, trải dài thiên hạ, bởi vì không muốn khuất phục trước Lã Mông, cho nên khi Khải triều diệt hắn liền đập đầu vào trụ mà chết.

Phùng Hoán Sâm viết phong thư này là có mục đích, khả năng muốn Tuyên Thành sau khi biết được nội dung sẽ giết chính mình, nhưng Tuyên Thành lại không mở ra phong thư.

Việc này không giống như một Phùng Hoán Sâm đã mưu túc trí làm, có lẽ là việc Tuyên Thành đối với mình tình cảm sâu nặng, ngoài dự liệu của hắn.

"Mục đích của hắn làm như thế, ta cũng không hiểu lắm." Thư Điện Hợp lắc đầu nói.

Bất kể là trước đó hắn từng có ân với nàng, nàng vẫn phải nể mặt Phùng Chính và Phùng Tịch Uyển, sẽ không truy cứu chuyện này nữa.

Tuyên Thành biết được, nhưng Thư Điện Hợp nói thế nàng cũng không đi sâu vào, chỉnh tốt cổ áo cho Thư Điện Hợp nói: "Ta nói nàng cái gì cũng tốt, chỉ là vận may kém một chút, chuyện xui xẻo gì cũng vạ trên người a."

Thư Điện Hợp bất đắc dĩ cười khổ, than thở "Khả năng cao là trời cao yêu chuộng ta đi."

Nói cho cùng nàng ấy bị những việc này đều là do mình, Tuyên Thành suy nghĩ rồi nói: "Nếu lúc đó ta không đưa nàng xuống núi, như vậy khả năng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng có hối hận không?"

Thư Điện Hợp nhìn vào mắt Tuyên Thành, ánh mắt lưu luyến hỏi: "Công chúa ta lợi dụng người, ta còn tư cách đứng ở bên cạnh người không?"

"Có..." Tuyên Thành rõ ràng ý tứ trong lời nói của Thư Điện Hợp, không chút nghĩ ngợi mà nắm lấy tay Thư Điện Hợp trả lời.

Trên đời này, người nhiều vô số kể, chỉ có nàng, chỉ có nàng một người có tư cách ở cùng một chỗ với ta.

Một khoảng thời gian trị thương, thương thế Thư Điện Hợp cũng đã khỉ hẳn.

Đêm đó trong phòng ngủ tối tăm, chỉ có ánh sáng của ngọn nến duy nhất bên ngoài phòng, trên giường rèm che lay động. Chiếc giường nhỏ bé vì động tác của hai người mà lay động vang lên không ngừng, từng tiếng hít thở, ngân nga cũng theo đó mà vang lên.

Giường nhỏ dừng lay động, một đầu ngón tay đẩy ra rèm che, Tuyên Thành từ trong thò người đi xuống.

Tóc rối tung mềm mại trượt trên bả vai, trên người khoác một kiện trung y trắng, tùy ý buộc lại, cổ áo lỏng lẻo xuân quang bên trong như ẩn như hiện.

Nàng xuống giường đi tới bên cạnh bàn, vì chính mình nhấp một ngụm trà lạnh.

Lúc này, trên giường duỗi ra một bàn tay thon dài tinh tế, hướng Tuyên Thành ngoắc ngoắc ngón tay, không cần đối phương mở lời, Tuyên Thành cũng biết là nàng muốn cái gì.

Đem chén trà uống cạn sạch, sau đó đổ đầy một chén, đưa vào trong miệng mà ngậm lấy, sau đó trở lại trên giường.

Miệng lưỡi cùng nhau quấn quýt một chỗ, Tuyên Thành đưa trà lạnh vào miệng người kia, đến khi hai người hô hấp khó khăn cũng không nỡ rời nhau đi, trong không khí nóng rực, đôi môi nóng bỏng kia lại chuyển động lưỡi mềm di chuyển, ôn nhu đều dây dưa cùng một chỗ.

Mãi khi nàng nhận ra thân thể đối phương nóng rực, Tuyên Thành đem người đẩy ra, cong tay bắt lấy cằm đối phương nói: "Làm sao, vẫn chưa muốn đủ sao?"

Người trên giường chỉ cười một chút sau đó dùng sức đem Tuyên Thành đ è xuống, khàn khàn nói: "Bây giờ tới lượt ta."

Một đêm mây mưa trong phòng qua đi, sáng sớm hôm sau trong sân của công chúa phủ ánh nắng cũng đã ló rạng, bao phủ lấy những phiến đá xanh, từng cánh hoa nở hộ, dàn nho còn mang theo nước sương sáng sớm.

Thư Điện Hợp đi dạo trong vườn hoa, thuận tiện tắm nắng, nàng đi hướng tây, hạ nhân phía sau cũng theo nàng mà đi hướng tây, nàng đi hướng đông, hạ nhân cũng theo sát phía sau đi hướng đông, bất luận là nàng làm cái gì, nhất định có người đứng ra thay nàng làm hết thảy, thật sự là sợ lơ là nàng sẽ xảy ra chuyện.

Thư Điện Hợp xoay người muốn nói với các nàng, nhưng lại nghĩ người nào đó sai khiến nên các nàng mới làm vậy, nói nhiều cũng vô dụng, đành thở dài cho qua.

Nàng tẻ nhạt vô vị trở lại Đình, người kia cũng đã sớm chuẩn bị chén trà nóng chờ nàng, Thư Điện Hợp nhịn không được oán trách nói: "Nàng đây là muốn nuôi ta thành diện sủng sao?"

Tuyên Thành bĩu môi xem thường nói: "Diện sủng bình thường đều là nam tử, xin chú ý giới tính của nàng"

"Được rồi...." Thư Điện Hợp bị Tuyên Thành ngụy biện làm cho nghẹn lời, nâng chén trà lên, hơi trầm tư nói: "Nhưng là công chúa cũng là nữ, thần không phải Diện sủng thì là cái gì?"

Lúc này tới lượt Tuyên Thành á khẩu.

Lại một ngày trôi qua, Tuyên Thành tự mình mặc lên y phục cho Thư Điện Hợp sau khi buộc lên đai lưng, liền ôm lấy eo nhỏ của Thư Điện Hợp, cảm thấy rất an toàn, than thở nói: "Thân thể ngươi rốt cục cũng trở lại khỏe mạnh."

Thư Điện Hợp đè lại cánh tay đang không yên phận trên người mình, nói: "Hôm nay đi gặp cô mẫu, chớ lộn xộn."

Tuyên Thành mỉm cười, mặt dày tiến sát tới thân thể Thư Điện Hợp miệng ngọt nói: "Đều tại thám hoa lang quá đẹp, bất luận nam trang, hay nữ trang cũng không thể làm người ta rời mắt được, thế này làm sao phàm phu tục tử như ta không động tâm đây?"

Những lời nàng nói đều thật lòng a, Thư Điện Hợp tuy rằng tính tình xưa nay lạnh nhạt, nhưng thi thoảng phóng chút phong quang cũng đủ làm cho nàng thần hồn điên đảo.

Mà nàng cũng không phát hiện chính mình lại háo sắc như thế, chỉ muốn người kia xuất hiện trong tầm mắt của mình, bất kể là làm gì, đứng, ngồi,....Nàng biết là như vậy là không được tốt, nhưng nàng không khống chế được chính mình.

Rõ ràng là đang ở giữa ban ngày cũng muốn tháo bỏ đai lưng của đối phương, dăm ba câu đem người lừa gạt tới giường, hống nàng cúi người cung phụng chính mình, cùng mình dây dưa h0an ái, khát khao trong lòng bao nhiêu cũng không đủ, giống như mười năm chưa từng được ăn thịt vậy.

Có lúc nàng cũng thấy giận dỗi a, người kia tại sao lại đẹp mắt như vậy.

Y phục lúc nào cũng chỉnh tề, ngay thẳng làm nàng nhịn không được muốn cởi bỏ ra, sao nàng có thể chống lại mị lực của Thư Điện Hợp được

Nhưng ý niệm cũng chỉ là nhất thời, bởi nàng trong lòng hiểu rõ, nếu Thư Điện Hợp y phục không chỉnh tề đứng trước mặt mình, nàng cũng sẽ không nhẫn nại được kích động mà nhảy nhót trong lòng.

Tuyên Thành ăn vạ trong ngực Thư Điện Hợp, không chịu rời đi.

Nếu như bình thường, Thư Điện Hợp sẽ cùng nàng nháo một chỗ, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng cần phải làm a.

Vì lẽ đó chỉ có thể hôn nhẹ lên trán của Tuyên Thành nói: "Đừng nghịch, nếu không xuất phát, phải để cô mẫu đợi lâu."

Tuyên Thành nhón chân lên, hôn lên môi Thư Điện Hợp trộm hương, lúc này mới hài lòng nới lỏng Thư Điện Hợp ra.

Đến phủ của Vũ Định Hầu, Thư Điện Hợp đứng trước mặt của Hoài Dương Đại trưởng công chúa, Hoài Dương không thể tin được là Thư Điện Hợp còn sống, cẩn thận đánh giá nàng nhiều lần, lúc này mới mỉm cười nói: "Ngươi trưởng thành thật sự rất giống mẫu thân ngươi."

"Người cùng với mẹ ra có cố sự gì sao?" Thư Điện Hợp mang theo hiếu kỳ hỏi, nàng tới đây cũng là mục đích này.

"Làm khó ngươi vẫn còn nhớ những lời ta từng nói." Hoài Dương dịu dàng cười nói, sau đó im lặng lúc lâu, tựa hồ đang nghĩ tới quá khứ, Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành cũng không vội, kiên trì đợi nàng nói.

Thời gian cạn một chén trà, Hoài Dương rốt cuộc mở miệng nói: "Kỳ thực, cũng không có gì nhiều để nói."

Ánh mắt nàng nhìn Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành, ý vị thâm trường nói: "Chỉ là nếu như có cơ hội, ta muốn một lần nữa được gặp mẫu thân ngươi, hỏi nàng một chút, nàng có còn nhớ hay không có một tiểu hài tử đối với nàng ngưỡng mộ."

Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành không hẹn mà nhìn nhau, cùng hiểu ý tứ trong lời nói của Hoài Dương.

Sau khi từ phủ Vũ Định Hầu trở về Thư Điện Hợp bị Tuyên Thành giấu ở trong công chúa phủ ròng rã nửa năm, Tuyên Thành ở ngoài không biết là gặp phải việc gì, đột nhiên thay đổi ý định không nuôi Thư Điện Hợp nữa, dự định để nàng trở lại chốn quan trường.

Hoàng đế là chất tử của nàng, vì Thư Điện Hợp sắp xếp một chức quan cũng không khó, hắn trực tiếp phong cho Thư Điện Hợp làm Tả thừa tướng đứng đầu bách quan.

Nhưng lần trở lại này Thư Điện Hợp có ý không muốn, lý do là nàng không muốn tham gia hỗn tạp ở trên triều, cùng người khác đấu đá.

"Nàng lúc nào mới nguyện ý mặc lại quan bào?" sau khi nói xong chuyện phiếm, Tuyên Thành lại lần nữa dò hỏi Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp dựa người ở ghế tại Thủy Đình, tay cầm sách che lấy mặt nói: "Bây giờ trên triều có Công chúa, không cần ta bận tâm nữa"

Lời tuy nói ra như vậy, thế nhưng... Tuyên Thành gối đầu lên đùi Thư Điện Hợp, nhìn mái cong của Thủy đình, do dự nửa ngày, rốt cuộc đem những lời sâu tận đáy lòng nói ra: "Nhưng ta không muốn nàng giống như Vấn Ninh tỷ tỷ, bỏ qua một thân tài năng, cả đời bị vây vào bên trong tường không chút nào vui vẻ"

Thư Điện Hợp đã biết Tuyên Thành trong lòng có tâm sự, bằng không sẽ không vô duyên vô cớ để nàng trở lại chốn quan trường.

Nàng nhận ra Tuyên Thành đang thất thần, rời đi cuốn sách, nhìn vào mắt Tuyên Thành nhíu mày hỏi: "Làm sao nàng biết ta không vui vẻ?"

Tuyên Thành dừng lại, đột nhiên nghĩ tới niềm tin của mình không đủ, quanh co không biết nên trả lời Thư Điện Hợp thế nào.

Thư Điện Hợp sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thần nghĩ rằng dù là nam tử hay nữ tử, bất kể là thành gia hay lập nghiệp, mỗi người đều nên có quyền lựa chọn để bản thân làm sao vượt qua một đời, mà người ngoài không có tư cách đối với quyết định của người đó mà trỉ trích."

Tuyên Thành nghe Thư Điện Hợp nói mà trong lòng sáng tỏ, bắt đầu nghi vấn ý nghĩ của mình nói: "Chẳng lẽ là ta đang làm sai rồi sao?"

Thư Điện Hợp cũng không có ý muốn giáo giục Tuyên Thành, chỉ là muốn đàm luận cùng nàng, mới nói những lời này, bàn tay xoa dưới gáy Tuyên Thành nói: "Công chúa nghĩ không sau, công chúa cùng Hoàng thượng làm việc muốn làm, vừa vặn để cho dân chúng có thể có quyền tự do lựa chọn a."

Tuyên thành được Thư Điện Hợp khai sáng, nàng nhìn Thư Điện Hợp bỗng nhiên lĩnh ngộ nói: "Nghe quân một lời, bằng đọc sách mười năm" câu nói này có nghĩa là nàng rất may mắn mới có được một người cùng nàng làm bạn, chia sẻ mọi thứ với nàng, nàng rạng rỡ cười nói: "Ta đã rõ ràng..."

"Đúng rồi, công chúa những bản hí kịch kia thế nào rồi?" Thư Điện Hợp nói chính là bản <Nữ phò mã> mà Tuyên Thành đã sửa.

Tuyên Thành con ngươi trong suốt, ý vị thâm trường nói: "Còn kém một ví dụ sống sờ sờ."

Thư Điện Hợp nhìn thấu mưu đồ của Tuyên Thành, lại xoa gáy nàng một chút ý tứ của Tuyên Thành là để nàng đi làm ví dụ a.

Tuyên Thành bị Thư Điện Hợp sờ loạn, trong lòng rộn ràng nói: "Bách tính còn rất yêu thích bản hí ta sửa, xem không ngớt, đối với nữ tử cũng đỡ phản diện hơn."

"Ta cũng đã nói với Linh Quân đã thỏa thuận một ít chuyện về nữ tử quốc sách, sửa chữa luật của Đại Dự, giúp đỡ các nàng."

"Trong lòng chủ ý to lớn như thế, nhưng cũng chưa thực hiện được."

Thư Điện Hợp thấy vậy lấy một tờ giấy cùng bút mực tới trước mặt Tuyên Thành nói: "Nàng không ngại đem dự định trong lòng nói ra cho ta nghe?"

Nàng ấy nguyện ý nghe, Tuyên Thành tự nhiên cũng tình nguyện nói.

"Thứ nhất, cấm bỏ qua tài năng của nữ tử. Thứ hai, sinh ra nữ hài sẽ được trợ cấp từ quan phủ. Thứ ba di chúc trong nhà nam nhân có thể nhận, thì nữ nhân cũng có thể..."

Bởi vì chỉ là những ý nghĩ chưa thành hình nên Tuyên Thành chỉ đơn giản tóm ra vài ý đại khái, vẫn chưa đáng kể.

Thư Điện Hợp hơi suy nghĩ một chút, đề nghị: "Còn họ của nữ tử nữa, nữ tử xuất giá không theo họ phu."

"Nhưng...." Tuyên Thành suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: "Nếu trong nhà nam tử tuyệt hậu, thì nữ tử cũng có thể trở thành nữ hộ, mà để tránh cho việc tài sản bị người khác nhòm ngó, tài sản đều được quan phủ phê duyệt...."

Thư Điện Hợp lại bổ sung: "Việc thành thân đều được tự do, bất luận nam nữ đưa ra hòa ly đều được, không cần phải là nam tử..."

Thế là hai người một người nói, một người viết, một người làm chủ, một người bổ sung. Trong Thủy Đình gió thổi man mác, ân ái hòa hợp.

Không lâu sau đó, Thư Điện Hợp đem ý nghĩ của hai người trau truốt lại ghi chép xuống, chữ ngập tràn vài tờ giấy.

Sau đó nàng đưa tới cho Tuyên Thành đọc lại, Tuyên Thành hận không thể đem những chính sách này lập tức thi hành.

Thư Điện Hợp sợ Tuyên Thành nóng vội cho nên nói: "Lý tưởng tuy là đã được, nhưng đây vẫn là những lý luận xuông, cũng mất rất nhiều thời gian cùng công sức, mới có thể đem từng cái để thực hiện, còn phải đi từ từ, chớ nóng vội..."

Tuyên Thành cũng không phải quá kích động như Thư Điện Hợp nghĩ, gật gù, tán thành lời nói của Thư Điện Hợp.

Nàng kiên định nói: "Cần bao nhiêu thời gian, mười năm, hai mươi năm đều khong sao hết, ta có thể kiên trì chờ đợi những thay đổi này."

"Giả như cuối cùng chúng ta dùng một đời đều không thể hoàn thành hết thì sao?" Thư Điện Hợp mỉm cười hỏi.

Tuyên Thành xem thường nói: "Có một chút hy vọng là tốt rồi, ngu công còn có thể dời núi, nếu không làm gì cả, mới gọi là hỏng bét."

Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành không hẹn mà có cùng suy nghĩ.

Một đời nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, chỉ cần không chú ý tới thời gian thôi, một lần nắm tay liền mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, cả đời này.

Lúc các nàng đã thực sự già đi, đêm đó Tuyên Thành nằm mộng, mơ thấy ác mộng, nàng mơ đêm mưa gió kia, Thư Điện Hợp thực sự uống vào chén rượu độc của phụ hoàng ban, Thư Điện Hợp thật sự chết rồi.

Sau khi nàng buộc phụ hoàng thoái vị, tới thiên lao tìm Thư Điện Hợp, chỉ nhìn thấy một cỗ thi thể lạnh lẽo, bất luận nàng làm sao gào khóc, Thư Điện Hợp cũng đều không tỉnh lại....

Lúc giật mình tỉnh lại, Thư Điện Hợp vẫn đang ngủ bên cạnh, bên ngoài trời mưa xối xả, nước ầm ầm bắn lên nóc nhà, trong lòng Tuyên Thành vẫn còn sợ hãi, giấc mơ kia làm nàng hoảng loạn, nàng ôm chặt lấy Thư Điện Hợp, hô hấp từ từ bình phục lại.

Đã trải qua bao nhiêu năm nàng đã không còn nhớ rõ, thế nhưng nàng cùng Thư Điện Hợp cũng đã đi tới phần cuối của cuộc đời......

Hoàng lăng trên núi có một ngôi mộ, đồng thời đều táng hai người bọn họ, an nghỉ dưới mặt đất, có Thư Điện Hợp làm bạn, chính mình cũng không cô độc, như vậy một đời này nàng đã mãn nguyện, không cầu gì hơn.

Bất luận kiếp sau, vận mệnh sắp sếp ra sao, bất luận nàng có phải công chúa hay không, nàng hi bọng hai người vẫn có thể gặp nhau lần nữa.

Giống như Thư Điện Hợp từng lưu lại cho nàng lá thư, bất luận ta có thân phận gì, bất luận ngươi là dáng vẻ gì, chỉ cần ngươi đứng ở trước mặt ta, ta đều sẽ bất chấp chạy về phía ngươi.

Nguyện các nàng có thể sinh ở thời đại bình đẳng, để các nàng không bị người khác nhìn với ánh mắt khác thường, không cần giấu giếm giới tính của chính mình, cũng có thể có thành tựu, lý tưởng của chính mình.

Nguyện......

Editor:

Vậy là bộ truyện "Tu Tẫn Hoan " đã khép lại, còn một phiên ngoại nữa.

Cảm ơn các bạn đã đồng hành ủng hộ đọc. Cũng không biết là mình có edit nữa không, còn tùy thuộc vào thời gian nữa, cũng đang tìm hiểu xem nên edit bộ nào, các bạn có thể gửi tên truyện, mình đọc cảm thấy hợp lý thì mình edit nha, hiện đại, cận đại, hay cổ trang, ngược luyến tàn tâm thì cũng được, mình không ngại, nhưng kết H E mới edit, không tui đau khổ lắm. Bên dưới là vài lời than của tác giả......

Tác giả có lời muốn nói:

Ta thực sự chưa bao giờ từng nghĩ mình có thể viết ra một bộ truyện như thế từ năm 2019 đến 2021, dù sao lúc đầu ta chỉ muốn lừa các ngươi một điểm tiền.

May là nó hoàn thành, cũng không phụ lòng của ta hơn một năm nay.

Đồng dạng cảm tạ một đường làm bạn, nếu như không có các ngươi cổ vũ, khả năng ta nửa đường liền thu thập hành lý bỏ trốn.

Tuy rằng ta không có thường xem bình luận, nhưng thấy mọi người cổ vũ làm ta cảm động tới rơi nước mắt!

Hi vọng quyển <Thiên lý giang sơn đồ > tới, có thể tiếp tục được sự ủng hộ của mọi người!

Được rồi, phía dưới có một ít quan trọng.

Truyện này tham khảo một số mục: "Minh triều những chuyện kia nhi." ; "Trung quốc lễ chế" ; "Môn sinh" ; "Vật dư thừa chí" ; "Nhàn hạ thỏa mái" ; "Trương cư chính" "Ba mươi sáu kế"; "họ tên nhân vật đại minh:"

Thư Điện Hợp: Chử Thừa Hoan(Thư Thận): Đoàn tụ (Quân tử thận độc)

Tuyên Thành (Lã Kỳ): Tống tử thiệp Kỳ, cho tới ngừng khâu (Có ý tứ tương tư)

Lã Mông: Ba ngày không gặp kẻ sĩ nhìn với cặp mắt khác xưa.

Tả Hoài: Tả danh đô, trúc tây giai sử.

Thái Tử, Đại Vương, Ngũ Vương, Bát vương, Cửu vương: Tuy rằng không có chính kinh xuất hiện, thế nhưng bọn họ cũng có tên tuổi phân biệt là Lã Ôn, Lã Hồng, Lã Tân, Lã Trị (Lý trị).Lã Diễn. Theo đặc điểm tên.

Phùng Bảo Thành, Phùng Thủ Chuyết: Nguyện nhi ngu mà lỗ, không bệnh không tai đến công khanh

Phùng Hoán Sâm: Trở về cũng không gió mưa vô tình

Ngô Hựu Kha: Thời Minh<Ôn dịch Luận> Tác giả ngô hựu kha

Phi Diên: Trúc quân vì cốt chử quân thân, học được Phi Diên vũ dạng nhẹ.

Cuối cùng quan trọng nhất

Nếu như bình luận có thể cho một trăm, hoặc ai thương ta, ta có thể cân nhắc viết phiên ngoại,

Nếu như không có, vậy thì

Hẹn gặp lại, đêm nay ta muốn đi xa, đừng lo lắng cho ta, ta có sung sướng cùng trí tuệ mái chèo, dưới bản <Thiên lý giang sơn đồ> thấy!

2019.12.29-2021.3.15

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio