Thư Điện Hợp không giám ngẩng đầu lên, nàng làm bộ như là không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đem suy nghĩ về văn chương trong đầu ghi lại.
Hiển nhiên những người khác cũng phát hiện ra có người đến, trong điện lại rơi vào bầu không khí lạnh lẽo.
Tả Hoài lại ho khan một tiếng, trong cần chính điện lại rơi vào một mảnh thanh tĩnh yên lặng như tờ.
Góc áo màu vàng, tại trước mặt nàng dừng lại trong giây lát rồi lại chuyển qua một bên khác, dùng tốc độ cực nhanh đi hết một lượt sĩ tử đang làm bài, cuối cùng kiên quyết bước ra khỏi điện.
Từ đầu đến cuối, bên trong điện vẫn là một mảnh yên lặng như tờ, tiếng hít thở cũng bị kìm nén mà nhỏ dần lại. Bên trong ngực của mỗi người giống như có một hai con nai đang nhảy loạn ầm ầm.
Đến khi hết giờ.
Một sĩ tử đứng dậy, vì căng thẳng quá độ mà hôn mê bất tỉnh, được thái giám nhấc đi.
Những người còn lại, đều đồng tình cho hắn một ánh mắt, nhưng cũng không có một ai giám cười nhạo hắn, bởi vì ai cũng không khá hơn hắn là bao nhiêu, các thái giám đứng quanh trông coi lộ ra lãnh ý, ai cũng bởi vì căng thẳng mà như vậy.
Tả Hoài lưu lại trong điện khắc phục mọi hậu quả, hắn trước tiên hướng về các vị tiến sĩ tương lai, chúc mừng đã hoàn thành bài thi, chúc sớm đạt được điểm tốt, lại khẩn trương nói: "Bởi vì đã gần tới giờ cơm trưa, sợ các vị đã bụng đói cồn cào. Trong cung đã sắp xếp các loại bánh ngọt, xin mời dùng tạm."
Mọi người ân cần tạ ơn, cẩn thận cầm lấy bánh ngọt, theo thái giám dắt theo thứ tự ngay ngắn đi ra khỏi điện.
Sau khi Thư Điện Hợp đi ra khỏi điện, nàng ngẩng đầu lên nhìn trời xanh thăm thẳm, mây trắng lợn lờ các nơi. Bốn phía tường cao chằng chịt, cập trùng mái ngói cung đình.
Từ khi nàng tự quyết định vào triều làm quan đến nay, dọc theo phương hướng đều là thuận lợi như thế, không hề có khúc chiết khó khăn gì. Những người khác đều mơ thành tựu to lớn, chăm chỉ vùi đầu học tập mấy năm liền, còn nàng chỉ bỏ ra vài tháng liền đạt được. Nàng xưa nay cũng không cảm giác được với người khác không có chỗ bất đồng. Sau khi nàng tỏ ra vui mừng, lại hoài nghi trước mắt hết thảy đều là giả tạo.
Phùng Chính từ phía sau đi tới miệng hắn mở rộng bên trong nhai bánh, nhìn thấy Thư Điện Hợp đang ngẩn người, bởi vì miệng nhét quá nhiều bánh ngọt, nên âm thanh của hắn phát ra không rõ ràng lắm, hắn hỏi: "Thư huynh, không đói bụng sao?"
Thư Điện Hợp lắc đầu, nàng là vẫn cảm thấy rất tốt.
Hai thái giám dắt đám người xuất cung đi về phía trước. Phùng Chính lại cầm lấy miếng bánh ngọt đưa vào trong miệng, trời vừa sáng hắn căng thẳng không ăn được nhiều, nãy lại dùng đầu óc nhiều, nên có chút đói bụng.
Thư Điện Hợp thấy trong hộp bánh của hắn không còn nhiều lắm, bèn đưa hộp của mình cho hắn nói: "Ta xưa nay không thích ăn đồ ngọt, Thủ Chuyết huynh cầm lấy ăn đi."
Những bánh ngọt này các thực không đủ để cho Phùng Chính ăn, hắn đưa tay muốn cầm, lại cảm thấy xấu hổ. "Cái này.... không phải là không hay lắm chứ..."
Thư Điện Hợp tự nhiên đem hộp bánh của mình vào trong tay của hắn, nói: "Bằng không ngươi mang về cho lệnh muội ăn cũng được, không được lãng phí."
Phùng Chính cho rằng nàng nói có lí, cũng không từ chối nữa cầm lấy hộp bánh.
Sau khi hai người xuất cung, ngoài cung vui vẻ náo nhiệt cũng đang đợi bọn họ.
Bọn họ là người cuối cùng đi ra, vốn cho là các sĩ tử khác đã sớm rời đi, cũng chỉ còn có một bọn họ là chưa lên xe ngựa.
Không nghĩ tới lúc sáng sớm đi vào còn giăng lưới cũng không thể bắt được chim, mà giờ thì người người chen chúc nhau đếm cũng không hết xe ngựa, tiếng người huyên náo, náo nhiệt giống như chợ bán thức ăn vậy.
Trước mỗi chiếc xe ngựa đều là một quản gia mặc y phục xinh đẹp, phía sau là đám gia đinh ăn mặc đủ loại màu sắc, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào cửa cung.
Nhìn thấy một sĩ tử đi ra, hỏi cũng không thèm hỏi một tiếng, mấy cái tráng đinh liền xông lên, mạnh mẽ mà đem lụa đỏ treo trên người của tử sĩ, nhét hắn vào trong xe ngựa, nhanh chóng chạy đi.
Các sĩ tử đường đường cũng là một nam tử hán, cũng không rõ ràng được tình huống gì đang xảy ra trước mắt, cố ý giãy giụa chạy trốn, lại bị gia đình to khỏe bắt lấy vững vàng kiềm chế lại bắt lên xe.
Các binh lính trông coi cửa cung, có lẽ đã nhìn quen chán cảnh này, mí mắt cũng không động, chớ nói đến ngăn cản.
Thư Điện Hợp cùng Phùng Chính hai mặt nhìn nhau mí mắt không đọng, chớ nói đến việc đi ngăn cản.
Phùng Chính có lẽ hiểu được một chút tình huống, hắn cảm thấy buồn cười nói: "Khả năng là trong quý phủ thương nhân, muốn bắt con rể." thậm chí Thi đình đều có người chờ đợi.
Thư Điện Hợp đối với tập tục của kinh thành này có nghe đến, nhưng tận mắt chứng kiến rõ ràng là giống như giặc cướp, nửa ngày ngột ngạt mới nói ra được một câu: "Lĩnh giáo, lĩnh giáo..."
Không biết là ai hô to, "Lại có hai người đi ra!"
Tất cả tráng đinh đều quay mắt hướng về phía này, ánh mắt rơi vào trên người của Thư Điện Hợp, trên mắt sáng ngời, giống như nhìn thấy một món đồ cao quý vậy.
Thư Điện Hợp rùng mình, dù cho nàng bình thường lúc nào cũng nhẹ nhàng như mây, thế nhưng như bị hổ lang sói nhìn chằm chằm như tiểu bạch thỏ như vậy, cũng có chút không thích ứng được.
Đúng như dự đoán, họ hồn dập đi tới hướng của Thư Điện Hợp, chen chúc nhau, giương cung bạt kiếm ý đồ muốn tranh giành.
Phùng Chính còn từng cười nhạo những người kia thân là nam tử còn bị bắt đi, nói đại trượng phu thậm chí ngay cả hôn nhân của mình cũng không thể nắm giữ.
Mà khi hắn thực sự rơi vào hoàn cảnh này, mới biết là việc này không buồn cười chút nào. Hắn loi kéo ống tay áo của Thư Điện Hợp chạy đi, nhưng gia đinh lại đem bọn họ vây lại, một bộ là muốn bắt được người.
Thời điểm bọn họ đưa tay ra bắt lấy, Phùng Chính liền che tay trước người của Thư Điện Hợp. Ở trong mắt của hắn bất kể là tuổi tác của Thư Điện Hợp hay là vóc dáng người, đều so với hắn nhỏ hơn rất nhiều, hắn có trách nhiệm phải bảo vệ người yếu.
Hắn nói. "Tại hạ biết ý đồ của các ngươi, thế nhưng vị huynh đệ này trong tương lai muốn trở thành con rể của hoàng gia, không thể cưới phàm phu tục tử. Nhưng nếu các người không chê tại hạ, tại hạ đều có thể đi với các ngươi?"
Hắn tự tin cảm giác mình nếu như thật sự bị chộp tới, nhất định sẽ có biện pháp mà thoát thân.
Thư Điện Hợp khóe miệng giật giật. Đây là cái cớ qua loa gì vậy?
Vốn chỉ là một lý do để nói mà thôi, hai người cũng chưa từng để ở trong lòng, nhưng mà sau đó lại trở thành sự thật, người nói cùng người nghe lại không thể ngờ tới.
Phùng Chính dáng dấp cũng coi như là ngọc thụ lâm phong, chỉ là đứng bên người của Thư Điện Hợp ánh sáng đều bị ảm đạm đi mấy phần, có vẻ như bình thường không có gì lạ mắt.
Lúc này hắn nói muốn lấy thân ta tương trợ, các gia đinh không biết được gia thế của hắn, bật phốc nở nụ cười, ghét bỏ đều viết lên hết mặt.
Phùng Chính đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị người ta ghét bỏ, khuôn mặt tỏ vẻ không vui. Thi đình đã kết thúc, ai như nào còn chưa thể biết, đợi biết rồi xem các ngươi có còn ghét bỏ nữa hay không. Hắn nghĩ trong lòng.
Bỗng có một vị quản gia đi lên phía trước nói. "Qúy phủ nhà ta vừa vặn có hai vị tiểu thư cùng tuổi, không bằng hai vị là huynh đệ, ngày sau lại cùng làm con rể tại phủ, lại có đại hỉ sự, chẳng phải là rất tốt sao?"
"Tuyệt đối không thể!" Phùng Chính cùng Thư Điện Hợp bị dọa một cái, vội vã nói.
Hai bên giằng co nhau. Gia đinh phủ thừa tướng nhìn thấy công tử nhà mình đang bị vây kín, không cần nghĩ liền biết đã xảy ra chuyện gì, đấu đá nhau mà đi tới, giơ cao cánh tay nói. "Công tử, ở bên này!"
Phùng Chính cùng Thư Điện Hợp thấy thế, không để ý trước mặt có người ngăn cản vội vàng hướng tới xe ngựa của phủ mà nhảy lên.
Quản gia kia nhìn thấy bọn họ muốn trốn, vội vã hô gia đinh đi bắt người lại.
Tình cảnh nhất thời hỗ loạn, có người ngã xuống, xe ngựa xuýt đổ. Có người sắp chạm vào người của Thư Điện Hợp đều bị nàng trốn được. Ai cũng không thể chạm được vào nàng.
Sau một phen dằn vặt người, cuối cùng Thư Điện Hợp cùng Phùng Chính cũng được gia đinh ở phủ cứu ra, một bước không giám nhìn lại bảo xe ngựa chạy nhanh đi.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, xe ngựa chạy băng băng.
Phùng Chính nhìn thấy sau khi trải qua một phen hỗn loạn, hắn nhìn Thư Điện Hợp vẫn còn giữ được phong độ, y phục cũng không bị nhăn. Lại nhìn tới chính mình dáng dấp vô cùng chật vật, búi tóc bị va chạm lệch đi, cảm thấy rất khổ sở, hắn vô cùng xấu hổ.
Hắn một mặt tỏ ra khó chịu, lại đem tóc tai chỉnh lai. Thân là nhị công tử của phủ thừa tướng, quan chức nhìn thấy hắn cũng phải nể mấy phần, chưa từng bị mất mặt như vậy.
Thư Điện Hợp muốn cười, lại nghĩ mình cười là không phải phép, đối với Phùng Chính nói. "Cảm ơn Thủ Chuyết huynh vừa mới thay ta đứng ra giải vây cho Thư Điện Hợp, nếu không thì giờ này Điện Hợp đã bị kéo đi thành thân rồi."
"Không sao." Phùng Chính khịt mũi coi thường nói: " Những tiểu thư con gái của các vị thương gia kia, muốn thành thân với Thư huynh khác nào lại đòi ăn thịt thiên nga."
Thư Điện Hợp không tỏ ra ý kiến, mặc cho đối phương nói, thế nưng nàng không thích bị lôi kéo đi thành thân như vậy. Bởi vậy cũng không phản bác ý kiến của Phùng Chính.
Phùng Chính thả hộp bánh ra kiểm tra, vừa nãy hắn bảo hộ hộp bánh ở trong ngực, may mắn là không có làm hỏng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, đối với Thư Điện Hợp hỏi. "Chỉ là... Thư huynh cũng đến tuổi phải thành thân rồi chứ?"
" Ừm... hả?" Thư Điện Hợp đoán không ra tự nhiên hắn lại hỏi câu hỏi này.
Phùng Chính cười hì hì, nheo mắt lại, ý tứ sâu xa đánh giá Thư Điện Hợp nói, " Nhà ta có một muội muội năm nay là ngọc bích niên hoa, quá hai năm nữa cũng đến tuổi hôn sự. Chính là chỗ béo bở không muốn cho người ngoài, ta xem huynh cùng muội tử xứng đôi. Nếu không chờ người sau khi ghi tên bảng vàng trực tiếp tới cửa cầu hôn sự. Ta thấy phụ thân rất vừa ý ngươi, nhất định sẽ đáp ứng việc này."
Giống như là tóm chặt được chuyện gì thú vị, hắn thao thao bất tuyệt trước mặt của Thư Điện Hợp khoe muội tử của hắn tốt thế nào, "Muội muội ta dung mạo không tồi, tính cách dịu dàng, là nữ tử ôn hương nhuyễn ngọc, còn có trù nghệ rất tốt. Luận là nam tử trong tương lai lấy được nàng, đều sẽ là đại phúc khí..."
Thư Điện Hợp cực kỳ lúng túng, nghĩ khéo léo từ chối, xoắn xuýt nói. " việc này..."
Chỉ có một mình bản thân nàng biết, nang cả đời này đối với chuyện cưới gả đều không có quan hệ, huống hồ lại là cưới nương tử?
Phùng Chính nhìn ra ý tứ muốn từ chối của Thư Điện Hợp, nín một hơi, ánh mắt nhìn chăm chằm tràn đầy uy hiếp nói. "Ngươi ghét bỏ muội muội của ta? Vẫn cảm thấy là con gái của thừa tướng vẫn không đủ phân lượng làm thê tử của ngươi?" có vẻ đối phương nếu như thực sự dám ghét bỏ muội muội, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Thư Điện Hợp.
Thư Điện Hợp có miệng nhưng không biết trả lời sao cho đúng, biểu hiện cực kì nghiêm túc, nàng nói " Một người nam tử hán, tâm chí vào công danh sự nghiệp, há có thể vì nữ nhi trường tình mà không công thành danh toại? Cho nên Điện Hợp muốn trước tiên ở trên triều có một chút thành tựu, rồi mới bàn về hôn sự của chính mình..."
Nàng quyết tâm giữ ý kiến của mình, mặc cho Phùng Chính khuyên thế nào, ý nghĩ đều không có thay đổi, Phùng Chính chỉ miễn cưỡng buông tha cho Thư Điện Hợp.
Dại Dự ngày của Hoa là vào ngày ba, tháng ba hàng năm.
Ngày đó, tại dân gian nhà nhà đều tế hoa thần, nữ tử khuê phòng đều cất bỏ đi trang sức ruờm rà, thắt lấy dây đỏ, đem kết lại trên hoa, mang đi Hoa thần miếu, thắp hương, khẩn cầu Hoa thần phù hộ hoa mộc đều tươi tốt.
Hoàng thượng cũng biểu lộ vui vẻ vì dân chúng ngày này, hạ chỉ mang các loại kiểu dáng hoa tiến cung, đặt ở bên trong của cung điện. Cũng mượn cơ hội này ở trong cung mở tiệc uống rượu, ngắm hoa. Cũng khen ngợi bọn họ năm qua đã vất vả và những công lao to lớn ngưng tụ trong lòng.
Trong bữa tiệc ca múa hát, nhảy múa tưng bừng một đêm thái bình, đèn lồng tả ra ánh sáng yếu ớt, mỹ nhân xoay làn váy như mây lượn bên trong cung điện tràn ngập mùi hương hoa thơm ngát. Tiếng nhạc không ngừng kêu bên tai.
Ngày bình thường bách quan luôn bận bịu chính sự, hiếm thấy có cơ hội như ngày hôm nay. Mặc dù đang ở trước mặt của Hoàng thượng có chút hơi gò bó, nhưng cũng cụng chén, cụng ly, ăn uống linh đình.
Lã Mông ở trên cao nhìn xuống, nhìn thấy bách quan, công thần cùng thiên hạ thái bình, trong lòng từ trước tới nay chưa từng có vui vẻ như bây giờ.
Gồi ức của vị vua bá chủ năm xưa đã qua đời, bây gờ toàn thiên hạ đều thuộc về một mình hắn. Vạn dặm quốc thổ, ngàn vạn bách tính dưới sự thống trị của hắn mưa thuận gió hòa. Công lao của hắn so với đế vương triều đại trước còn cao hơn gấp nhiều lần.
Sau khi hắn tự mãn, bất chợt nghĩ tới nữ nhi mình thương yêu bị cấm túc nhiều tháng, bên này xem ra đang náo nhiệt, là nơi nữ nhi chắc hẳn yêu thích, sai Tả Hoài đi gọi TUYÊN THÀNH công chúa lại đây.
Trong Tê Loan Điện sau khi nhận được ý chỉ, mặc kệ TUYÊN THÀNH có cỡ nào không vui, vẫn bị sỏ ma ma cùng Miên nhi đặt trước bàn trang điểm, trang điểm một hồi lâu, rồi mặc trang phục.
Sau khi TUYÊN THÀNH diện y phục xong, vừa vặn đến tiệc rượu. Chỉ có số ít người nhận ra nàng, trong tiệc náo nhiệt này lại thêm một vị công chúa. Nàng lặng lẽ hất làn váy cung trang dài, đi tới bên người của phụ Hoàng, hiếm thấy ngoan ngoãn mà hành lễ, " Nhi thần TUYÊN THÀNH gặp phụ hoàng."
Lã Mông đánh giá nàng một thân y phục long trọng, cho rằng nàng đã ngoan ngoãn mà vân lời, vừa lòng gật gù, ra hiệu cho Tả Hoài nói " Cho ngồi."
Tả Hoài sớm đã chuẩn bị chỗ tốt cho công chúa, ngay ở bên dưới chỗ của Thái tử.
TUYÊN THÀNH vừa mới vào chỗ, thấy Thái tử y phục cùng nàng cũng hoa lệ không kém, đỉnh đầu hắn đội lên chụp vàng, có vẻ oai hùng phi phàm, hắn tiến tới nói thầm với TUYÊN THÀNH " Hoàng muội, ngươi mặc y phục một thân váy nhìn thật là đẹp mắt."
TUYÊN THÀNH rầm rì không đáp lời. Còn không phải là do Miên nhi nói cái gì mà công chúa là đại diện bộ mặt của Hoàng thượng, nhất định phải mặc váy rườm rà một chút, làm nàng đi cả đoạn đường bước không nổi.
Thái tử nhìn ra bất mãn của nàng, đem đĩa bánh hoa cao trên bàn của mình, đưa tới trước mặt của TUYÊN THÀNH nói: "Đây là do ngự thiện phòng làm bánh hoa cao chuyên phục vụ tiệc rượu, cô ăn thấy không tệ, Hoàng muội thử một chút xem?"
"Này còn tạm được." TUYÊN THÀNH miệng nhỏ thì thầm, vừa nãy Miên nhi dằn vặt nàng một phen, sớm đã đem bữa tối trong bụng thiêu đốt đi hết. Nàng không để ý dáng vẻ hiện tại của chính mình mà vén tay áo lên cầm lấy bánh bỏ vào miệng lớn, bắt đầu ăn. Biểu hiện cùng với một thân trang phục hoàn toàn không ăn khớp.
Mới vừa rồi Hoàng muội tiến vào làm Thái tử chói mù mắt. Giờ nhìn thấy biểu hiện như vậy mới khẳng định. Hoàng muội của mình cũng vẫn không bị đổi đi tính nết. Vẫn là chính nàng.
TUYÊN THÀNH tràn ngập oán phẫn, cho tới bây giờ nàng cũng không có nhận ra được, từ lúc nàng đi vào trong cung điện, ở trong bách quan ngồi dưới, có một ánh mắt vẫn luôn theo dõi từng cử chỉ của nàng. Cặp mắt kia sáng sủa, chính khí, không hề có tâm ý hèn mọn, chỉ có vỏn vẹn đối với TUYÊN THÀNH ánh mắt đều là thưởng thức.
Trên bàn không thiếu thứ gì ngon cùng rượu, TUYÊN THÀNH lần lượt thử từng cái một, nhưng không có phù hợp với khẩu vị của nàng, nàng thích ngọt. Bách quan bên dưới ánh mắt vẫn say mê ca múa, nàng ngồi trong bữa tiệc liền bị mất hứng.
Ngẩng đầu nhìn phụ Hoàng không thấy hắn có chút mệt mỏi nào, lại nhìn một chút bách quan đang hưng phấn. Nếu như là ngày thường, tiếc rượu này nhất định sẽ đến nửa đêm, nàng cũng không có kiên trì ở lại lâu như vậy, thuận miệng tìm một cái cớ, báo cho Hoàng huynh của mình một tiếng. Ánh mắt Thái tử nhìn nàng hiểu rõ như lòng bàn tay, đây là nàng đang muốn bỏ chạy đây.
Không bao lâu sau khi TUYÊN THÀNH rời khỏi yến tiệc, cái vị quan kia cũng lấy cớ rời khỏi tiệc.