Tu Tẫn Hoan

chương 67: tuyệt thế vô song

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Động tĩnh khiến bên tai của người nghe lạnh buốt, đều không khỏi mở to hai mắt.

Quả nhiên cái người kia bị người ta trào phúng nửa ngày, đại thần còn nộ trước hắn, Phò Mã đứng lên.

Tại muôn vàn sự chú ý, một thân nho nhã, không câu nệ, không kiêu ngạo, chắp tay nói: "Nhận được sự yêu thích từ Đại vương tử. Tuyên Thành là thê tử của ta. Bản quan có được người thê tử hiền lành, thông tuệ, thiên tư thông minh, Đại vương tử là đem tới đề mục, cùng nàng mà nói chỉ là tiểu kế thôi, không đáng nhắc tới."

"Nàng là nữ tử thiên chi kiêu nữ, ta thấy mà yêu, thiên hạ ái mộ nàng như cá diếc qua sông, nhiều không kể siết, Đại vương tử thấy công chúa mà ái tâm chi mộ, bản quan cũng có thể lý giải." Thư Điện Hợp giả vờ tiếc hận, ngôn từ nói ra, đối với bất kỳ kẻ nào đang có ước mơ tâm ý với nàng ấy, nói: "Chỉ tiếc hai ta đã kết tóc phu thê, tình đầu ý hợp, cộng lại ước chừng giai lão, Yêu thích của Đại vương tử cũng chỉ có thể trôi theo dòng nước, chớ niệm, chớ muốn."

Đại vương tử muốn phản bác, lại một lần nữa bị Thư Điện Hợp đoạt mất, nói: "Nhắc tới đồ vật trang sức của Công Chúa...."

Nàng dừng lại, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu của Tuyên Thành, sủng nịch cười một tiếng nói:

"Công chúa tính cách hoạt bát yêu tự do, ta không muốn bởi vì nàng thành thân với ta mà gò bó, cho nên dù hai người bọn ta thành thân đã lâu, ta phóng túng nàng mặc y phục theo sở thích của nàng. Đây là việc riêng tư của phu thê bọn ta, bản quan thiết nghĩ là khuê phòng trung lạc thú, không muốn cùng người khác biết, xen vào chuyện nhà của bản quan, Đại vương tử sợ là không có học thấu lễ nghi của Đại dự ta, mong rằng đại vương tử sau này chăm chỉ khổ luyện, nên thỉnh giáo nhiều nhân sĩ biết lễ nghi của Đại dự ta...."

1

Dăm ba câu liền cứu vãn chính mình bộ mặt, lại giải thích vì sao Tuyên Thành vẫn để tóc và trang phục thiếu nữ, tiện thể đáp lễ Đại vương tử.

Tuyên Thành cùng Lương Chính Tự nghe thấy những lời nói của Thư Điện Hợp, tai hai người liền nóng lên, nhưng tâm tư tuyệt đối không giống nhau. Lưng Chinh tự nhỏ giọng lui về vị trí.

Các đại thần cười phá lên, ngược lai kính phục Phò Mã lòng dạ bao dung.

Lã Mông nghe xong rất là thỏa mãn, không ngừng gật gù. Nghĩ tới đáp án kia, chắc cũng không phải Tuyên Thành tự nghĩ ra, hắn lúc nãy cũng thấy hai người xì xào bàn tán, Phò mã không những thông minh, lại độ lượng, thật tốt bụng.

Đại vương tử bị Thư Điện Hợp bức, hai bắp thịt ở má hiện, đắc ý lúc nãy bị quét sạch sành sanh, giả bộ vô ý quay người lại, cùng các mưu sĩ bàn luận một chút, ổn định trận tuyến, tiếp tục lại ra chiêu.

Hắn biết rõ trong lòng, hành vi của mình là đang khiêu chiến giới hạn của đế vương, cho nên lùi một bước, ngôn ngữ lộ ra tiếc nuối: "Tuyên Thành Công Chúa đã xuất giá, tiểu vương lại ái mộ tình thiết, cũng không tốt đi đoạt ái nhân."

Các đại thần không hết nghi ngờ, lại nghe hắn nói; "Phiên bang ta từ trước tới giờ có một tập tục, chỉ có dũng sĩ dũng mãnh, mới xứng đáng với mỹ nhân. Công Chúa là mỹ nhân khuynh thành, tất nhiên cũng phải thành thân với người xứng đôi. Bây giờ nhìn thấy Phò mã, quả nhiên oai hùng bất phàm..."

Phùng Hoán Sâm nghe thấy vậy, thả xuống cúp bạc, chú ý Thư Điện Hợp cách đó không xa.

Hai người đã lâu không nhìn thấy, bây giờ Thư Điện Hợp đã không còn mà tiểu nhi tử như lúc mới vào kinh.

Bây giờ nàng giống một thanh sắt từ lúc còn là màu xám, được rèn trên nhiệt độ cao, rồi thả xuống nước, sắc màu dần hiện lên sáng bóng, biến thành bảo kiếm của nhân thế.

Người như vậy, có thể dùng nhiều lời hoa lệ để miêu tả, chỉ có lời trong miệng Dại vương tử oai hùng bất phàm nửa phần đều không giống nhau.

Vì lẽ đó độ chênh lệch đều bất lợi với Phò Mã, để người khác mượn cơ hội sinh sự.

Hắn là người duy nhất biết bí mật của Thư Điện Hợp, miễn là đều nằm trong lòng bàn tay hắn, hắn đều không phải lo lắng quá khứ trước kia mình đúng hay sai, hắn giống như người đứng xem, tĩnh lặng thưởng thức cuộc vui này.

"Phò mã tất nhiên văn võ xong toàn, tiểu vương bất tài, chỉ mong có thể cùng Phò Mã luận võ một hồi, cùng nhau tỷ thí võ nghệ." Đại vương tử cứu vãn nửa ngày, cuối cung cũng lộ ra nanh vuốt sắc nhọn.

Nếu đối phương không đáp lại, hắn có thể thuận lợi đem mình trích ra. Đến lúc đó đế vương của Đại dự cùng quan chức nổi giận vì cái Phò Mã mềm yếu không xương này, bộ mặt của hoàng thất cùng Đại dự sẽ mất hết.

Nếu là tên Phò Mã kia đáp lại.... nhìn thấy hắn tay trói gà không chặt, dáng vẻ yếu ớt, mà chính mình sẽ đánh cho hắn thua thảm hại trước mặt mọi người. Võ công của mình tự tin có thể đánh cho hắn thua thảm.

Một hòn đá trúng hai con chim, hắn muốn hôm nay bộ mặt của Đại dự sẽ mất hết.

Phùng Hoán Sâm đều hiểu, các đại thần đều hiểu, Thái Tử, Lã Mông cũng hiểu. Bây giờ mà không ngăn lại vị sứ thần hung hăng này lại, bằng không sau này uy vọng của Đại dự sẽ mất hết.

Lã Mông nói: "Đại vương tử có biết, Phò Mã là quan văn?"

"Há, thật sao? Lẽ nào là tiểu vương nhầm, Phò Mã không biết võ công sao?" đại vương tử giả bộ như vừa tỉnh giấc khỏi chiêm bao, ánh mắt trùng hợp nhìn chằm chằm Thư Điện Hợp, trong mắt đều là trao phúng, tâm ý cợt nhả không hề che giấu, nửa câu không xứng với công chúa chỉ chút nữa thôi là hắn sẽ nói ra khỏi miệng.

Thư Điện Hợp ánh mắt nhàn nhạt, không hề bị lay động.

Lã Mông nhìn thấy tên sứ thần kia, như muốn cắn chết Thư Điện Hợp không tha, đối với lời nói của mình mà làm ngơ, trừng mắt lộ một tia tức giận.

Xem ra những năm gần đây Phiên bang ngày càng cường thịnh, cho nên bọn chúng mới quên mất thân phận. Nếu không vì sao hắn lại cố ý dẫn chiến. Coi thường Đại dự ta. Nếu là lúc trước sứ thần ương ngạnh như vậy, chỉ sợ đánh chết hắn tại chỗ rồi.

Thái tử khá là tiếc nuối nhìn về phía Thư Điện Hợp

Lúc này nếu có thể chèn ép thủ đoạn của đối phương, chính là Phò Mã nên ứng chiến, đem đối phương đánh cho một trận tơi bời, làm đối phương tâm phục khẩu phục, cho hắn biết. uy quyền của Đại dự ta, đáng tiếc Phò mã là quan văn hư nhược, không đánh lại được.

Thái tử tới gần hoàng thượng bàn bạc, đã sớm chuẩn bị đi ra, tiểu lý tàng đao, trực tiếp đâm thủng đại vương tử không có ý tốt, nói: "Đại vương tử đã muốn khiêu chiến đại dự ta, không bằng chọn một võ tướng đến bàn luận? Phò Mã là quan văn, không quen võ nghệ, đại vương tử mặc dù thắng rồi, cũng là thắng mà không vẻ vang gì?"

Trong triều, tướng quân hùng dũng có nhiều vô kể, sớm đã bị đối phương làm càn chọc tức, lúc này không nhẫn nại được, đi ra quỳ xuống một loạt, cao giọng nắm tay nói: " Thần nguyện chiến!"

Đại vương tử sắc mặt chìm xuống, đoán được thái độ của hoàng đế đại dự, vô tâm chọc giận hoàng đế, giả cười giảng hòa.

Thật vất vả dùng lời nói lắng xuống lửa giận của hoàng đế đại dự, hắn nghiêm trang khiêm tốn lễ nhượng, đối với Thư Điện Hợp thi lễ một cái: "Nếu là Phò Mã không muốn, vậy cho dù...." khóe miệng kiềm nén nắm chắc phần thắng trong lòng mà mỉm cười.

Người trước mắt tuy rằng có Hoàng đế bao che, thế nhưng dù sao hắn cũng không có đáp lại.

Sau khi yến hội kết thúc sẽ bị truyền ra ngoài, thoáng đổi trắng thay đen, đem lửa từ trên người của Thư Điện Hợp đổ lên Hoàng thất, bách tính thì sẽ cho rằng Hoàng thất nhát gan, dẫn đến Đại dự mất hết thể diện, mà từ lời đồn đãi nổi lên bốn phía. Như vậy kế hoạch của hắn cùng quân sư cũng thành công phân nửa.

Một câu còn chưa nói xong, lại bị người đánh gãy.

"Phụ Hoàng, nhi thần nguyện chiến!" Thư Điện Hợp sống lưng thẳng tắp, cùng Lã Mông nói.

Vóc người của nàng có lẽ xác thực không bằng những nam tử bình thường khác sức dài vai rộng, nhưng cả người nàng tản mát ra nho nhã cao quý, ngôn ngữ kiên định, ai cũng không dám coi nàng là kẻ đầu đường xó chợ.

Dù cho nàng cao cao tại thượng thì người khác cũng không có cảm nhận được, Lã Mông cũng biểu hiện kinh ngạc, sợ hãi.

"Phò Mã thật chứ?" Thư Điện Hợp gầy yếu, thân thể hư nhược, Lã Mông không biết Phò Mã có võ công, có lòng tốt khuyên nhủ: "Không được thể hiện."

Thư Điện Hợp đã có lý do nói: "Nhi thần thủa nhỏ vốn sinh ra đã kém cỏi, nên có học chút võ nghệ để kiện cường thân thể. Nếu Đại vương tử muốn luận bàn võ nghệ, nhi thần từ chối thì bất kính, việc nên làm đáng phải làm, xin Phụ Hoàng yên tâm."

Đại vương tử thầm cười nhạo, lúc nãy còn muốn người khác đánh hộ, giờ lại nói luyện võ để cường tráng thân thể, thật nực cười.

Thái Tử càng thêm lo lắng, Thư Điện Hợp so sánh với tên Đại vương tử kia nhìn cách biệt rất nhiều. Thư Điện Hợp học y yếu đuối, khó có thể đỡ được mấy quyền của hắn. Xưa nay hắn là người thận trọng, đêm nay vì sao lại kích động như vậy?

Người duy nhất có thể quyết định cuộc chiến này có thể hay không phát sinh chính là Lã Mông, Thái Tử hơi nheo mắt suy nghĩ, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tuyên Thành nói: "Tuyên Thành, ngươi cảm thấy Phò Mã có thể thắng hay không?"

Tuyên Thành nghe theo tiếng, cằm hất lên, ngạo khí mười phần nói: "Phò Mã của Bản Cung tuyệt thế vô song, nhất định sẽ đem tên man di kia, đánh tè ra quần, kêu cha gọi mẹ!"

Trong điện dù cho là có cả các đại thần nghiêm túc, cũng bị lời này của Tuyên Thành chọc, không nhịn được cười. Trong điện các quan cùng nhau vang lên tiếng cười, giống như tên Đại vương tử kia đang diễn xiếc khỉ cho mọi người xem vậy.

Đại vương tử tức giận, nắm đấm kêu răng rắc vang vọng khắp điện.

"Được!" Lã Mông nói một tiếng, phát lệnh nói: "Đã như vậy, Phò Mã không ngại thử một lần. Nếu như có thể đánh thắng, trẫm sẽ ban thưởng!"

"Thần nhất đinh sẽ không phụ phụ Hoàng, Không phụ sự kỳ vọng của Công Chúa." Thư Điện Hợp lĩnh chỉ nói

Bởi vi trong điện diện tích nhỏ hep, có rất nhiều cản trở, chỉ sợ hãi đao kiếm không có mắt, đả thương tới quý nhân. Thế là Lã Mông vung lên tay áo, đem tỷ thí tới phía trước bãi đất trống của Bình lạc lâu.

Giữa trời treo một chiếc trăng tròn, giống như mâm ngọc, nguyệt quang dịu dàng, vắng lặng như nước.

Hoàng cung trên dưới chìm đắm trong sương mù nhàn nhạt, ngói đỏ lưu ly vẫn óng ánh như cũ, đá cẩm thạch phát ra ánh sáng lạnh lẽo, giống như con sư tử trong tối thủ thế chờ đợi.

Cách đó không xa, hồ thái dịch phất phơ gió lạnh thổi qua, làm cả người run lên, từ trong điện bay ra mùi rượu, nhiệt khí hoàn toàn được phủi xuống.

Tả Hoài sắp xếp mấy chục thái dám, mỗi người tay đều cầm một chiếc đèn, lấy người vẽ ra một khoảng khu vực tỷ thí.

Đèn cùng trăng đồng thời chiếu lên, sân bãi to lớn, ngay tức khắc sáng giống như ban ngày.

Lã Mông cùng Các vị Hoàng thất ở trên tầng hai của Bình hạc lâu, cao cao mà nhìn xuống, còn các đại thần thì ở dưới lầu, tìm chỗ thuận tiện mà quan sát.

Tất cả đều được sắp xếp xong. Việc này cũng không phải là việc tranh tài bình thường, là việc liên quan tới bộ mặt của Đại dự, không phải là chuyện nhỏ.

Ở đây ngoại trừ Tuyên Thành cùng tùy tùng của Đại vương tử từng ở bên ngoài, không có lo lắng, những người còn lại trong lòng đều bất an lo sợ, sợ rằng Phò Mã sẽ không đánh thắng được phiên bang hung hãn, chịu nhục trong tay đối phương, dẫn đến Đai dự phải chịu nhục.

Cũng là Phò Mã là một người hư nhược, nếu đổi là người khác, bọn họ cũng không đến nỗi lo lắng như vậy.

Các võ quan hận không thể thay thế Phò Mã để giết man di không còn mảnh giáp.

"Tiểu vương càng yêu thích cùng người khác tay không mà đánh, không biết Phò Mã muốn chọn cái gì làm vũ khí?" Đại vương tử từ trong miệng dò hỏi, nhưng không đem Thư Điện Hợp đặt ở trong mắt.

Kỳ thực hắn có quen dùng vũ khí, chẳng qua là đối mặt với người nhu nhược như vậy, nhìn không khác nào nữ tử, có ý nghĩ muốn làm đối phương nhục nhã.

"Bản quan dùng vật này liền có thể." Thư Điện Hợp cười nhạt, từ trong ống tay áo móc ra một vật, để người tin tưởng như Tuyên Thành cùng mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Tác giả có lời muốn nói:

Để đại gia phiên dịch một hồi ý tứ của Phò Mã:

Câu thứ nhất: " Tuyên Thành là lão bà của ta." tuyên thệ chủ quyền.

Câu thứ hai: "Lão bà ta rất chán hại, yêu thích nàng có rất nhiều người, thế nhưng nàng đã gả cho ta, ta cũng rất thích nàng. Vì lẽ đó các ngươi đều không có cơ hội, chấm dứt những ý nghĩ vô dụng kia đi."

Câu thứ ba: "Lão bà ta có bộ dáng này, là ta sủng nàng mà có, thế nào, có ý kiến?"

Sau đó.... đoán xem Phò mã lấy ra thứ gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio