Tu Tẫn Hoan

chương 69: tuyên thành là thê tử của ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Bản Cung chưa bao giờ đề cập với Phụ Hoàng rằng ngươi có võ công, lúc này ngươi biểu hiện ra, Phụ Hoàng nhất định sẽ nghi ngờ..." Tuyên Thành nhíu lông mày nhỏ lại. nói

Không đợi Thư Điện Hợp phản ứng lại, bản thân nàng lại nghĩ thông suốt, nói: "Cũng được, ngươi đi đi."

"Đến thời điểm nếu như Phụ Hoàng trách cứ ngươi, Bản cung sẽ thay ngươi gánh." Nàng hời hợt nói xong, liền thả tay áo của Thư Điện Hợp ra, nhưng lại không rõ việc mình làm này rơi vào trong lòng của Thư Điện Hợp, có bao nhiêu kinh ngạc về nàng.

Trong bữa tiệc vội vàng, không đợi Thư Điện Hợp nghiền ngẫm.

Hiện tại đã lắng xuống, nàng nhặt lên tâm tư chưa được làm rõ kia. Nàng kinh ngạc là bởi vì người kia, mà nàng làm ra việc chấn động, có khi mắc tội khi quân, mà bỗng nhiên ý thức được một chuyện trước đây nàng không để ý quá nhiều sự tình.

Từ dược viện của sư phụ đi ra ngoài cho tới nay cũng là do thân bất do kỷ. bên người nàng có rất nhiều người, nhưng người biết suy nghĩ của nàng nhiều nhất không phải Phùng Hoán Sâm. Cũng không phải Hoàng thượng, mà là vị Công Chúa kết tóc với nàng làm thê tử. Tuyên Thành Công Chúa.

Công Chúa cũng không phải là người ngu dốt, đối mặt với một vị Phò Mã lai lịch không rõ, nàng ấy cũng chưa từng hỏi qua nội tình lý do, cũng không truy hỏi nàng ở kinh thành là vì lý do gì, thì tại sao muốn thi khoa cử trở thành Phò Mã.

Trong đó từng cái, từng cái nàng cũng đều không giải thích rõ ràng, thế hưng Công Chúa chưa từng hỏi qua, cũng chưa từng làm khó dễ nàng.

Thư Điện Hợp yết hầu chuyển động, trong lòng nổi lên ngũ vị tạp trần. kỳ thực trong lòng nàng vẫn bao dung đối phương, không chỉ là chính mình. Cũng là vào thời khắc ấy, từ trong mắt của Tuyên Thành nàng nhàn thấy nàng ấy đối với mình thiên vị cùng yêu thương.

Tuyên Thành chờ nửa ngày, nhưng lại thấy Thư Điện Hợp trầm tư, nhịn không được dùng cùi trỏ va vào vai Thư Điện Hợp, nói: "Này ưu điểm của Bản Cung ít tới vậy sao? Cho nên ngươi lâu như vậy cũng chưa có nói ra."

Thư Điện Hợp lắc đầu, nắm chặt tay của Tuyên Thành, thân thiết nói: " Là Công Chúa có quá nhiều ưu điểm, thần trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết vì sao lại nói nhiều như thế."

Tuyên Thành nghe vậy mặt mày vui vẻ, mượn cơ hội sượt vào trong ngực của Thư Điện Hợp, ôm sát vào eo thon của Thư Điện Hợp, lầm bầm nói: " Ai muốn nghe ngươi nói nhiều như vậy, ngươi nói một điều không phải là được rồi sao?"

Nếu Tuyên Thành cẩn thận một chút sẽ phát hiện ra trong con mắt của Thư Điện Hợp, nhiều hơn một chút, bối rối không rõ tâm tình

Thư Điện Hợp từ đầu đều không thích ứng, dĩ nhiên bây giờ trở thành một cái ghế dựa, miễn là Tuyên Thành không làm ra việc vượt quá giới hạn. nàng tuỳ ý cho nàng ấy ôm ấp. thậm chí tại thời điểm Tuyên Thành tiếp cận mình một cách tự nhiên, lựa chọn xong tư thế thoả mái, nàng còn làm cho thế dựa của Tuyên Thành thoả mái hơn nữa.

Tuyên Thành gối đầu lên bả vai của Thư Điện Hợp, tay hai người nắm tay nhau đặt ở đầu gối của Thư Điện Hợp. Thư Điện Hợp lảng lặng cảm thấy trong ngực tim cứ thình thịch mà gõ trống.

Nàng biết sau khi xuống xe ngựa, hai người lại biến thành phu thê, bằng mặt mà không bằng lòng, suy nghĩ quá nhiều, không bằng quý trọng nháy mắt ôn tồn này.

Nơi này rất tốt.

Bên tai lồ ng ngực phát ra tiếng ong ong, Tuyên Thành nghe thấy Thư Điện Hợp hỏi: "Thần có phải chưa từng cùng Công Chúa nói, ngoài sư phụ, người bên ngoài là Công Chúa đối với thần tốt nhất?"

"Hả?" Tuyên Thành đứng dậy, mê man cùng với Thư Điện Hợp đối mặt.

"Vì lẽ đó..... Tạ công chúa vẫn bao dung thần." Thư Điện Hợp nắm chặt tay của Tuyên Thành, lời nói chân thành mà thành khẩn. dựa vào một lý do. Chính là muốn tạ ơn Tuyên Thành lâu nay đối tốt hết thảy với nàng.

Trên mặt Thư Điện Hợp nghiêm túc, chọc Tuyên Thành bật cười. nàng thổi phù một cái, nói: "Có cái gì tốt a? việc này không phải là nên làm sao?"

Nàng còn tưởng rằng Thư Điện Hợp muốn nói chính sự gì, làm trái tim nàng oành oành nhảy loạn, đảo mắt lại rúc trở về trong ngực của Thư Điện Hợp.

Nàng cũng không biết chính là, chính là việc nên làm. Mới để Thư Điện Hợp tháp thỏm như vậy.

Thân là nữ tử, không an phận thủ thường, theo khuôn phép cũ, dựa vào việc cố chấp của bản thân mà xông tới kinh thành, bất ngờ trở thành Phò Mã, làm lỡ nhân duyên của Công Chúa, bức bách vận mệnh của hai người quấn vào một chỗ với nhau.

Nàng chỉ là một tội nhân, lén lút chiếm cứ thứ lẽ ra không thuộc về nàng mà là thuộc về một nam nhân khác, như thế nào lại dám tiếp thu ôn nhu của Công Chúa.

Tuyên Thành nhớ tới một việc, vẫn chưa xin lỗi Thư Điện Hợp, do dự nói: "Hôm nay bởi vì vật trang sức, dẫn tới bị người ta nói là ngươi trước mặt mọi người nhục nhã. Ngươi...." Nếu như hắn muốn chính mình sửa lại, chính mình lập tức liền sửa

Bị nàng dựa vào lồ ng ngực, lồ ng ngực Thư Điện Hợp hơi chập chùng, Tuyên Thành không cần nhìn, liền biết đối phương đang khẽ mỉm cười: "Công Chúa không lo ngại, thần nói những lời đó tất cả đều là chân tâm thực ý."

Trong đầu của Tuyên Thành bùm bùm pháo hoa nở rộ vì tiếng nói phát ra trên đỉnh đầu, rơi xuống trong lòng nàng.

Tất cả đều là chân tâm thật ý. Cũng bao quát câu nói kia: "Tuyên Thành là Thê tử của ta" sao?

Vì xác nhận ý nghĩ của chính mình không sai sót. Tuyên Thành muốn mở miệng hỏi, có phải câu nói kia mang ý nghĩa. Hắn nguyện ý thản nhiên tiếp thu chính mình, hai người ngày sau không ngăn cách?

Vãn chưa kịp chờ nàng mở miệng, đột nhiên xe ngựa lay động, không kịp chuẩn bị đã ngừng lại.

ở bên ngoài xa phu truyền tới âm thành: "Công chúa, Phò mã. Đã tới phủ."

Thư Điện Hợp không thấy Tuyên Thành động đậy, vỗ vỗ lưng nàng nói: "Nên xuống xe thôi."

Bỏ qua cơ hội dò hỏi tốt, Trong lòng Tuyên Thành một trận thất lạc, không cam lòng, không muốn rời đi cái ôm ấm áp của Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp trước tiên xuống ngựa, Tuyên Thành đột nhiên mất đi chỗ dựa, lại đi ra đóng kín cửa xe, vừa vặn một trận gió thổi qua, cả người bất giác run lên, khí trời càng ngày càng lạnh.

Sở ma ma chờ ở cửa để phụng dưỡng. tỉ mỉ chuẩn bị áo choàng.

Thư Điện Hợp thấy thế tiếp nhận áo choàng vừa vặn hai chân của Tuyên Thành tiếp đất, đem áo choàng mở lên, phủ lên người nàng ấy, thuận tiện buộc chặt.

Thân thể Tuyên Thành thêm mấy phần ấm áp, không nhận rõ là đến từ áo choàng, hay là tới từ phía của Thư Điện Hợp che chở.

Lưu lại một mình Miên nhi còn lại cho mọi người về nghỉ ngơi, một chiếc đen lồ ng dẫn đường, hai người làm bạn trở về phòng.

Mắt thấy phòng ngủ ngay trước mắt cách đó không xa. Thư Điện Hợp bỗng nhiên dừng lại bước chân.

Tuyên Thành thấy Thư Điện Hợp dừng lại không đi tiếp, hỏi: "Làm sao?" miên nhi nhấc theo đèn lồ ng cũng dừng lại.

Thư Điện Hợp ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhìn lên trên vầng trăng tròn, không biết nhã hứng từ đâu bốc lên, hướng về phía Tuyên Thành mời nói: "Ánh trăng vừa vặn sáng, Công Chúa có thể hay không nguyện ý cùng thần đi dạo một chút nữa?"

Tuyên Thành đầu tiên là sững sờ, về sau nở nụ cười, đưa tay đặt lên tay Thư Điện Hợp đang đuỗi ra, nói: " Cho phép ngươi."

Miên nhi ý thức được lúc này chính mình là người dư thừa, đi cũng không được mà ở cũng không xong. May là Thư Điện Hợp giải vây cho nàng, từ trên tay của nàng tiếp nhận lồ ng đèn, liền cho nàng đi nghỉ ngơi.

Trong vườn vạn vật tĩnh lặng, từng tảng đá dần dần đọng sương, hai bên đường mòn đều có đèn, toả sáng vườn trì rộng lớn, tối nay trăng sáng rất đẹp, trộm dấu trong lòng mỗi người một chút tâm tư.

Bên dưới mặt nước phảng phất chiếu bóng hai người. Tuyên Thành cảm thấy quá mức yên tĩnh, có phải là nên nói gì đó?

Đang do dự, người sóng vai đứng cùng mình, giống như nhìn thấu tâm tư của mình vậy, trước một bước đã mở miệng: "Công Chúa có biết trên trời vì sao đại diện cho cái gì không?"

Người kia nói chuyện, cũng không biết vì sao lại nói đến việc này.

Có lẽ là trước mắt bầu không khí quá thích hợp để ngâm thơ, làm phú, khiến nàng muốn văn vẻ một hồi.

"Chu tước, Huyền Hổ? vẫn là Bạch Long, Thanh vũ?" Tuyên Thành lao lực suy nghĩ. Người này thật sự chán ghét, không nói lời nào còn tốt, vừa nói ra liền giẫm vào đuôi nàng đã giấu cẩn thận.

Thư Điện Hợp gật gù: "Không tệ, Công chúa nói đúng một điểm." hiển nhiên nàng đối với việc Tuyên Thành có thể nói ra đúng đáp án là chuyện không thể ôm hy vọng lớn.

Tuyên Thành liếc nhìn Thư Điện Hợp một cái, yên lặng cân nhắc độ đánh trượng phu có khả thi hay không. Nếu hắn mềm yếu thì tốt, nàng sẽ không ngăn được lòng mình mà một cước đạp hắn xuống trì, cho hắn làm bạn với rùa đen.

Thư Điện Hợp cũng không có ý thức đến tình hình của mình là ngàn cân treo sợi tóc, bất cẩn vạch ra sai lầm của Tuyên Thành: "Phải, là Thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ, tứ tượng hai mươi tám tinh tú...."

Chờ chút...... cái gì lung ta lung tung, ai muốn hơn nửa đêm liều lĩnh gió thu để nghe hắn nói cái này. Ánh trăng đẹp như vậy, nói chuyện yêu đương không được sao?

"Dừng lại!" Tuyên Thành đúng lúc ngắt lời Thư Điện Hợp chuẩn bị nói tiếp, mỉm cười nói: "Phò Mã có tâm là tốt, thế nhưng Bản Cung... nghe không hiểu..." Tuy rằng nàng cũng muốn uyển chuyển một điểm, thế nhưng nghiền ngẫm lại, không bằng ăn ngay nói thật luôn cho đỡ tốn thời gian.

Thư Điện Hợp nở nụ cười lý giải, ngữ khí bình tĩnh nói: "Thần chỉ là.. là nhớ tới..."

Hai người đứng ở vị trí vô cùng tốt, trăng treo bên trên, ngắm nhìn bầu trời không sót chỗ nào. Dưới màn đêm đen, không bắt gặp một đám mây nào, sao trôi nổi, thuỷ quang cùng trăng chiếu rọi.

Tuyên Thành nhìn theo hướng của Thư Điện Hợp, sau đó nghe được Thư Điện Hợp nhẹ nhàng nói rằng: "...Sư phụ đã đi về cõi tiên đêm đó trời không sao..." một sao băng ở chân trời hạ xuống.

Tuyên Thành bỗng nhiên chìm xuống im lặng, lâu nay, mặc dù nàng cũng hiếu kỳ về Thư Điện Hợp, cũng không dám ở trước mặt hắn nhắc tới quá khứ đó, " sư phụ" hai chữ này chính là nguyên nhân hắn ở đây.

Nàng là người không quen an ủi người khác, sợ sệt vạn nhất không cẩn thận lại vén thêm vết thương của người khác, không cách nào vãn hồi lại được.

Nào có biết, hôm nay đối phương lại chủ động gợi lại.

Thư Điện Hợp không có như Tuyên Thành tưởng tượng rơi vào bi thương. Mà uyển chuyển nói: "Sư phụ đã từng cùng thần nói, mỗi một viên sao trên trời, đại diện cho một người."

Tuyên Thành từ trong suy nghĩ của mình thoát ra, bị bốc lên hứng thú hỏi: "Có ý gì?"

Thư Điện Hợp vì nàng giải thích: "Nói cách khác, bản thân chúng ta nhìn thấy ở mỗi người, ở trên trời mỗi vì sao đều thuộc về mỗi người. sao ở tại trời. người ở ngay trước mắt. người qua đời, sẽ hoá thành sao băng, từ bầu trời rơi xuống."

Tuyên Thành nhìn kỹ, phát hiện lúc Thư Điện Hợp nói chuyện, ánh mắt lấp lánh, cùng biển sao không khác là bao.

Nàng là lần đầu tiên nghe được thuyết pháp này, cảm thấy rất mới mẻ, bật thốt lên: "Cái kia, có phải Bản Cung cũng có một ngôi sao ở trên trời?" nói xong nàng cứ cảm thấy quái quái chỗ nào.

May mà Thư Điện Hợp có thể lĩnh ngộ ý tứ của nàng: "Đương nhiên là có, chỉ có là thần tài ăng kém cỏi, đối với bài trí ngôi sao không am hiểu lắm, không có cách nào chỉ ra chính xác ngôi sao của Công chúa."

Sư phụ thần tinh thông y thuật, tinh bàn, võ nghệ, nhạc lý, bói toán, bác văn rộng rãi, không gì không làm được.

Mà nàng không bao lâu chú ý tới y thuật, không thể đem mọi sở trường của sư phụ mà học hết được, đến hôm nay nhớ lại cũng có chút tiếc nuối.

Thất vọng trên mặt của Tuyên Thành chợt loé lên, đảo mắt lại bị hiếu kỳ thay thế, nói: "Viên sao của Phò mã ở đâu?"

Tác giả có lời muốn nói:

Sư phụ lừa gạt đứa nhỏ, đứa nhỏ sau khi lớn lên, lừa gạt lão bà của mình, lão bà của mình sau lừa gạt các hài tử. vì lẽ đó một tổ ngây ngốc.

Editor: xin lỗi các bạn, hai ba hôm nay gia đình mình vướng đám cưới, nên k up mỗi tối một chương được, mình sẽ cố gắng up 2-3 chương để bù nhé. Đã đi tới nửa câu chuyện rồi, hy vọng các bạn không kiên nhẫn mà bỏ mình, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio