Edit: Du Quý phi.
Beta: Mai Thái phi.
Lại ba tháng nữa trôi qua, chiến sự ở Nam Chiếu đã hoàn toàn kết thúc. Quân đội giành thắng lợi ở Nam Chiếu cũng không trở về quê nhà mà là trực tiếp đi về hướng Mạc Bắc.
Chiến sự ở Mạc Bắc rất kịch liệt, nhìn vào tình huống hiện tại, không kéo dài hai ba năm thì không thể đánh xong.
Hoàng đế không còn bận rộn giống như vài ngày trước đó nữa, bởi vì đã tăng binh ở Mạc Bắc, nên tốt xấu gì thì tình huống cũng đã có chuyển biến tốt hơn, vấn đề còn lại chính là thời gian.
Lấy thực lực của thiên triều thượng quốc [], không sợ nhất chính là đánh lâu dài.
[] Thiên triều thượng quốc (天朝上国): hai từ này đều có ý nghĩa về cách gọi của nước nhỏ đối với nước lớn hay nước bị phụ thuộc đối với nước cai trị.
---
Thượng Dương cung.
Hiện giờ tinh lực của Hoa Thường đều đổ dồn lên trên người ba đứa nhỏ ở Thượng Dương cung. Thế tử Trần Cát được xem như là ngoan ngoãn, cũng có thể tự chăm sóc mình, cho nên nàng cũng không hao tổn sức lực và tâm trí quá nhiều.
Tứ Hoàng tử và tiểu Công chúa thì lại là bảo bối luôn cần phải chú ý tới. Hiện tại trong một ngày Hoa Thường cũng không làm gì, tất cả thời gian đều dành ra để chơi đùa với hai đứa nhỏ.
Bởi vì lo lắng cho thân thể của hai đứa nhỏ, nên Hoa Thường chuyển tiểu Công chúa tới phòng kế bên, chỉ cách Tứ Hoàng tử một gian. Ban ngày Hoa Thường chăm sóc trông giữ hai đứa nhỏ ở chính điện, buổi tối thì đưa cả hai trở về.
Hoa Thường mặc trường bào bằng gấm vàng trắng thêu hoa với lông cáo viền xung quanh, nhìn Tứ Hoàng tử cũng ăn mặc rất dày đang bò trên thảm, thằng bé cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.
"Tiểu Tứ, đến chỗ của mẫu phi được không, đứng lên nào, đi từ từ thôi." Trên mặt Hoa Thường không chút phấn son, thanh lệ như xuất thuỷ phù dung [], độ cong mi mắt khi cười mang theo vẻ ấm áp.
[] Xuất thuỷ phù dung (出水芙蓉): hoa sen mới nở, so sánh thi văn tươi mát không tầm thường, hoặc chỉ nữ tử có nhan sắc diễm lệ.
Tứ Hoàng tử mở to đôi mắt, nhìn Hoa Thường đang dang rộng vòng tay, nuốt một chút nước miếng, đạp đạp bò qua chỗ Hoa Thường.
Hoa Thường bất đắc dĩ ôm tiểu đạn pháo Tứ Hoàng tử vào lòng, cười nói: "Tiểu Tứ không ngoan rồi, không được bò, đi từ từ được không?"
Tứ Hoàng tử tỏ vẻ nghe không hiểu, vẫn ở trong lồng ngực Hoa Thường cười đến nước miếng chảy dài.
Hoa Thường cầm khăn kiên nhẫn lau nước miếng cho Tứ Hoàng tử, sắc mặt ôn nhu, sau đó quay đầu hỏi mama ở bên cạnh: "Tiểu Tứ đã ba tuổi nhưng vẫn chưa biết đi, như vậy có bình thường không?"
Mama cười tươi như hoa, khom người trả lời: "Chuyện học đi, học nói đều phụ thuộc vào bản thân người đó, huống chi thân thể của Tứ Hoàng tử vốn cũng không được tốt lắm, đùi không chắc cũng là chuyện bình thường, chỉ cần hướng dẫn cách đi nhiều hơn là được."
Hoa Thường gật đầu cười nói: "Bổn cung không có kinh nghiệm gì, chỉ lo lắng Tứ Hoàng tử có được khoẻ mạnh hay không thôi, bây giờ biết nó bình thường thì tốt rồi."
Sau đó Hoa Thường một lần nữa đặt Tứ Hoàng tử ở đầu khác của tấm thảm, đỡ cánh tay nhỏ của Tứ Hoàng tử, nói lớn: "Tiểu Tứ, chúng ta cùng đi có được không? Nhìn mẫu phi này, nhấc đùi phải, bước chân trái, lại nhấc đùi phải, lại bước chân trái nè..."
Tứ Hoàng tử ngây ngô đi theo tiết tấu nhịp bước của Hoa Thường. Nhưng khi nàng buông lỏng tay, thằng bé lại an vị trên tấm thảm, sau đó lại tiếp tục cười hì hì bò trên đất.
Tiểu Công chúa thì đang ngủ ngon lành ở trong nôi. Trong ba tháng đầu thì phần lớn trẻ con đều ngủ suốt ngày, còn hận không thể ngủ đủ mười hai canh giờ mỗi ngày. Người bình thường cũng không dám làm phiền đến vị tiểu Công chúa tôn quý này.
Nhưng Tứ Hoàng tử lại là ngoại lệ. Bây giờ hứng thú lớn nhất của Tứ Hoàng tử chính là bò đến bên cạnh nôi cọ cọ, nỗ lực đứng lên, nhón mũi chân nhìn tiểu bảo bảo trong nôi, thỉnh thoảng còn vươn ngón tay bụ bẫm, chọc chọc vào khuôn mặt của tiểu Công chúa, giống như muốn nói vì sao ngươi lại không chơi với ta vậy.
Nhũ mẫu, mama đứng bên cạnh nhìn mà trong lòng sợ run, sợ Tứ Hoàng tử còn nhỏ không hiểu chuyện làm tiểu Công chúa bị thương. Nhưng mà Hoa Thường lại ở một bên hứng thú nhìn, cũng không ngăn cản Tứ Hoàng tử tìm nôi của tiểu Công chúa để chơi.
Hoa Thường cười đến cong cả mi mắt, quay đầu nói với Chương mama ở phía sau: "Từ sau khi để tiểu Công chúa ở bên cạnh tiểu Tứ, tiểu Tứ đã hoạt bát hơn rất nhiều, mỗi ngày đều tìm tiểu Công chúa để chơi, cũng thật thú vị. Ngươi nói xem thế giới của trẻ nhỏ có hình dáng gì?"
Chương mama thấy Hoa Thường vui vẻ, cũng phụ họa nói: "Nói tới thì cũng có duyên. Tứ Hoàng tử trong số các Hoàng tử thì đứng thứ tư, tiểu Công chúa ở trong các Hoàng nữ cũng đứng thứ tư. Hai đứa nhỏ này đúng là trời sinh đã có duyên phận."
Hoa Thường nghe vậy cũng cười thư thái, là một người mẹ, đương nhiên nàng hi vọng bọn nhỏ của mình có thể hoà thuận ở chung với nhau, huynh hữu đệ cung [], cùng nâng đỡ nhau.
[] Huynh hữu đệ cung (兄友弟恭): ý nghĩa là ca ca thương yêu đệ đệ, còn đệ đệ cung kính với ca ca.
Tuy rằng Tứ Hoàng tử không phải là hài tử thân sinh của nàng, nhưng trên pháp lễ (phép tắc và lễ nghi) thì cũng không khác gì thân sinh, tương lai sẽ là trụ cột mà nàng và tiểu Công chúa dựa vào.
Cho nên dù hiện tại nàng đã có nữ nhi thân sinh, nhưng ở trong lòng Hoa Thường, địa vị của Tứ Hoàng tử không hề bị giảm xuống, ngược lại càng tăng cao hơn.
Nói tóm lại, ba đứa nhỏ ở Thượng Dương cung, chỉ có Thế tử Trần Cát là quan hệ có chút xa cách với Hoa Thường. Tuy rằng quan tâm lẫn nhau, nhưng tình cảm vẫn còn có chút đơn bạc.
Dù sao thì phụ mẫu thân sinh của Thế tử đều còn sống. Nếu ngươi coi Thế tử như là thân sinh, thì trong lòng Hoàng thượng và Thái hậu sẽ nghĩ ra sao? Trong lòng phụ mẫu của người ta cũng nghĩ như thế nào?
Trong lòng Hoa Thường cũng đắn đo một phen, đều cân nhắc rất rõ quan hệ gần xa. Người nào có thể thâm giao, người nào không thể thâm giao, Hoa Thường biết rất rõ.
"Mẫu phi... Mẫu, phi, muội muội, bọt bọt, phun, không ngoan." Tứ Hoàng tử lắp bắp cáo trạng với Hoa Thường, gương mặt tròn trĩnh hình như còn mang biểu tình ấm ức.
Hoa Thường nhìn kỹ, thì ra tiểu Công chúa đã tỉnh, nhưng lại không khóc không quấy, ngoan ngoãn phun bong bóng chơi đùa. Tứ Hoàng tử dán đến gần một chút, thành ra bị phun nước miếng vào mặt.
Hoa Thường vô cùng vui mừng, ôm Tứ Hoàng tử vào trong lồng ngực, ôn nhu nói: "Ừ, muội muội không ngoan, mẫu phi sẽ nói lại với muội muội. Tiểu Tứ thật lợi hại, về sau phải chăm sóc cho muội muội thật tốt nha." Hoa Thường cẩn thận lau nước miếng trên mặt Tứ Hoàng tử, khuôn mặt nhu mĩ tràn đầy sự ôn nhu.
Đầu nhỏ của Tứ Hoàng tử khẽ gật, cắn ngón tay nói: "Tiểu Tứ sẽ ngoan."
Hoa Thường cười khúc khích, rút ngón tay từ trong miệng Tứ Hoàng tử ra, ôn nhu nói: "Mẫu phi biết tiểu Tứ ngoan nhất, nhưng không thể đưa ngón tay vào trong miệng như vậy được, bằng không thì sẽ không ngoan đâu."
Tứ Hoàng tử mở to đôi mắt đen láy, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Quả thật Hoa Thường yêu quý thằng bé không thôi, hận không thể xoa vuốt bóp nắn khuôn mặt bụ bẫm của Tứ Hoàng tử.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm sắc bén của tiểu thái giám: "Hoàng thượng giá lâm!"
Hoa Thường sửng sốt, sau đó sửa sang lại y phục một chút, thu thập tốt cho hai đứa nhỏ, rồi mới ra cửa nghênh giá.
Thoạt nhìn tâm tình Hoàng đế không tồi, trực tiếp lôi kéo Hoa Thường đi vào nội điện. Hắn vừa thấy nôi của tiểu Công chúa thì liền tươi cười, vươn cánh tay, cẩn thận bế đứa bé lên, nhẹ nhàng đung đưa.
Tiểu Công chúa cũng nể tình không khóc, mở to đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn người quen thuộc trước mắt, lộ ra một nụ cười không có chiếc răng nào.
Hoàng đế như giật mình với hành động của tiểu Công chúa, quay đầu cố gắng nhịn cười, nhẹ giọng nói: "Trẫm cảm thấy Viện nhi rất thích trẫm. Mỗi lần trẫm lại gần thì con bé liền tỉnh, rồi còn cười với trẫm."
Hoa Thường bất đắc dĩ cười nói: "Con bé mới có mấy tháng, sao có thể nhận biết được người nào, chỉ là trùng hợp mà thôi."
Hoàng đế tức giận trừng mắt, nghiêm túc nói: "Trẫm thấy chính là tiểu Công chúa thông minh, còn nhỏ tuổi mà đã nhận ra trẫm, Thường nhi có ghen tị thì cũng vô ích."
Hoa Thường dở khóc dở cười, quả nhiên Hoàng đế là người tùy hứng nhất trên đời này.
Tứ Hoàng tử ngửa đầu nhìn phụ hoàng, mồm miệng ê a không rõ: "Phụ, phụ hoàng, đưa muội muội, cao cao, té ngã."
Hoa Thường bế Tứ Hoàng tử lên, tràn đầy tươi cười hôn lên khuôn mặt nhỏ mà bụ bẫm kia, khen ngợi nói: "Tiểu Tứ của chúng ta thật là hiểu chuyện, còn biết sợ muội muội bị té ngã, giỏi quá đi!"
Hoàng đế nhìn dáng vẻ Hoa Thường sủng nịnh Tứ Hoàng tử, bất đắc dĩ trách cứ: "Nàng cũng đừng sủng thằng bé quá mức, sao có thể để nó mỗi ngày đều chơi bên cạnh muội muội mới hơn ba tháng tuổi như vậy? Chân tay thằng bé vụng về, không khéo lại làm Viện nhi bị thương. Huống chi trẫm ôm Viện nhi như thế, sao có thể để con bé bị té ngã được?"
Trong lòng Hoa Thường chửi thầm, câu cuối mới là điểm mấu chốt của Hoàng thượng chứ gì, sau đó nàng tranh luận: "Lời này của Hoàng thượng sai rồi, tiểu Tứ mới ba tuổi vẫn là một đứa trẻ, sao lại không thể chơi cùng với muội muội? Huống chi, tiểu Tứ của chúng ta hiểu chuyện, còn biết chăm sóc muội muội nữa kìa, bị muội muội phun nước miếng vào mặt cũng không tức giận, đúng hay không hả tiểu Tứ?"
Dù sao thì Tứ Hoàng tử cũng còn nhỏ, một chuỗi lời nói của Hoa Thường nó nghe cũng không hiểu, thấy Hoa Thường đang tươi cười dịu dàng mỹ lệ, liền ngây ngốc gật đầu.
Hoàng đế thấy vậy, bất đắc dĩ cười nói: "Thằng nhóc này, bây giờ lại bị sắc đẹp mê hoặc."
Hoa Thường lại cười vui vẻ, hôn Tứ Hoàng tử một cái, khen ngợi nói: "Tiểu Tứ ngoan nhất."
Tất nhiên Hoàng đế không tán thành cách sủng nịnh của Hoa Thường đối với Tứ Hoàng tử như vậy, nhưng khi hắn nghĩ đến thân thể của Tứ Hoàng tử thì cũng thỏa hiệp. Tiểu tử này đúng là đánh không được, mà mắng thì cũng không xong, chỉ sợ kích động một cái thì bệnh lại tái phát, đến lúc đó cũng không có chỗ mua thuốc hối hận.
Sau khi hai người dỗ hai tiểu tổ tông kia ngủ xong, mới rảnh rỗi trò chuyện với nhau.
Hoàng đế dùng bữa ở Thượng Dương cung cũng không đặt nặng lễ nghi, cũng chưa từng có việc "lúc ăn và ngủ thì không được nói chuyện phiếm", nên vừa ăn vừa tán gẫu cũng là chuyện bình thường.
"Sắp tới để cho Thế tử về nhà một chuyến đi." Hoàng đế mở miệng nói.
Hoa Thường nhướng mày, khẽ nói: "Kính vương phủ có chuyện gì sao? Việc học của Cát nhi vẫn là trọng yếu, tùy tiện xin nghỉ cũng không tốt."
Hoàng đế cong khoé miệng, ánh mắt thâm trầm: "Mấy ngày trước Kính Vương phi chẩn mạch ra được mang thai ba tháng, đây chính là đại sự, trẫm liền ân điển cho Thế tử về nhà thăm hỏi, cũng để cho Kính Vương phi an tâm."
Hoa Thường sửng sốt một chút, sau đó gật đầu đáp ứng.
Trong lòng nàng lại sáng như gương, không thể không nghi ngờ cách làm của Hoàng đế là có mục đích riêng.
Nếu Kính vương phủ chỉ có một đứa bé là Trần Cát, như vậy tất nhiên Kính vương và Kính Vương phi sẽ toàn tâm toàn ý vì Trần Cát mà suy xét. Nhưng bây giờ sau nhiều năm Kính Vương phi lại có thai lần nữa, nhất định là vô cùng mong chờ. Nếu có thêm một nam hài thì có thể sẽ cực kỳ náo nhiệt.
Thân quen với trưởng tử chia lìa nhiều năm? Hay là thân thiết với ấu tử nuôi nấng ở bên người đây?
Thật đúng là một vấn đề nan giải.
Bây giờ Hoàng đế thả Trần Cát về nhà, chỉ sợ muốn để cho Trần Cát nhìn xem, sau khi mẫu phi của nó có thai, nó sẽ không phải là tất cả của mẫu phi nữa.
Nhất định Kính Vương phi sẽ đặt nhiều tinh lực lên cái thai trân quý này. Nếu lạnh nhạt với Trần Cát thì nó sẽ có suy nghĩ khác.
Hiện tại Trần Cát được nuôi dưỡng ở trong cung, tình cảm với Hoàng đế thân thiết hơn một chút. Hoàng đế cũng hy vọng có một Kính vương thân cận, chứ không phải một Kính vương đối lập với mình.
Tương lai khi Trần Cát kế thừa Vương vị, như vậy thì mọi thứ sẽ trở lại trong tay của Hoàng đế.