Tập nhảy là một thứ thử thách khả năng toàn diện của một người.
Muốn có một màn trình diễn tốt thì nhớ động tác là chưa đủ, quan trọng nhất chính là lúc thực hiện bài nhảy có thật sự cảm được nó hay không.
So với các lớp khác thì lớp A có tiến độ nhanh nhất, trong bảy người thì có năm người đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp, chỉ có hai người Sài Tư Viễn và Lục Húc (dựa vào ca hát mà vào lớp A) xem như là bị tuột lại phía sau.
Trong vài tiếng đồng hồ, lão sư đã dạy xong các động tác, về phần xếp hạng của ba ngày sau thì phải xem thực lực của các thực tập sinh như thế nào.
"Khó quá, tôi đành từ bỏ vậy." Sài Tư Viễn ngồi lên sàn phòng tập, thở hổn hển ra chiều mệt mỏi, không chịu nổi.
Dù hắn có thói quen tập thể dục đi chăng nữa thì phải tập tành liên tục lâu như thế cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực.
Đừng nói hắn, ngay cả thành viên BTT tập luyện quanh năm suốt tháng mà giờ cũng đã đổ đầy mồ hôi, không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Cả phòng tập chỉ còn Lục Húc là đang nghe nhạc để học thuộc động tác cho khớp, tuy nhảy kém hơn Tống Triết nhưng có thể thấy đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Sài Tư Viễn vặn chai nước khoáng ra, uống vài ngụm "ực ực", thấy thế mới hỏi Lục Húc: "Cậu đã nhảy liên lục tám tiếng rồi đó, không thấy mệt hay sao?"
Lục Húc làm động tác xoay một vòng đẹp mắt, nhìn về phía này, cơ thể trông vẫn nhẹ nhàng linh hoạt như lúc ban đầu.
Cậu tháo tai nghe ra, cười với Sài Tư Viễn, thành thật trả lời: "Tôi vẫn ổn, tạm thời vẫn không thấy mệt."
Nói xong, những người khác lập tức nhìn về phía Lục Húc, trong mắt nổi lên nghi vấn sâu sắc.
Bọn họ nhảy từ sáng sớm đến giờ chưa hề nghỉ ngơi, cho dù là người có thể lực lớn dường nào đi nữa thì cũng phải biết mệt chứ.
"Dù muốn tiến bộ cũng đừng cố quá, nếu vận động quá liều thì sẽ phiền phức lớn đó."
"Đúng vậy, đừng cậy mạnh nha."
Hai thành viên khác của BTT không thân quen với Lục Húc, cảm thấy người này hẳn vì thấy máy quay mà ráng sức quá trớn đây mà.
Tống Triết nghĩ một lúc, cũng khuyên Lục Húc: "Tốt hơn hết nên từ từ từng bước một thôi, nếu mệt thì nên đi nghỉ."
"Cảm ơn." Lục Húc cong khóe môi, cảm tạ lòng tốt của nhóm Tống Triết, tiếp tục cố gắng tập các động tác.
Lục Húc nhảy luôn đến tối.
Lúc này mọi người mới biết, thể lực của cậu tốt dữ vậy.
Lục Húc nhẩm tính mình đã nhảy trong mười tiếng, theo lí thuyết thì đã mệt không chịu nổi nữa.
Thế nhưng dù luyện tập lâu vậy thì động tác tay chân của cậu vẫn không chậm chạp rề rà mà ngày một thêm lưu loát trôi chảy.
Cậu vốn dĩ đẹp rồi, tỷ lệ cơ thể cũng rất chuẩn.
Bây giờ tùy ý nhún nhảy theo âm nhạc, đúng thật là một hình ảnh thích ý của học viên show tuyển chọn nhóm nhạc nam.
Trước đây ai mà cảm thấy Lục Húc là người giả vờ cậy mạnh, giờ đã bị vả mặt bôm bốp, đối với thể lực của một người hầu như đã có nhận thức hoàn toàn mới.
"Không được rồi, tôi thật sự nhảy không nổi." Nhóm Hàn Thiên Vũ dù ngoài mặt không nói nhưng trong lòng luôn ấp ủ suy tính hơn thua với Lục Húc, cũng thể hiện năng lực tiền bối ra với cậu một phen.
Thế nhưng qua ngày hôm nay mới phát hiện, Lục Húc tuyệt đối không phải là "em trai" nào cho cam.
gốc là đệ đệ, ý chỉ đàn em lép vế, hậu bối ít năng lực hơn, dễ bị chèn ép về thực lực.
Sài Tư Viễn vốn xem Lục Húc như là "gà mờ" giống mình, giờ mới biết thì ra chỉ có hắn mời thật sự là gà thôi.
"Húc ca, thể lực cậu dữ dằn quá đi, nào, chúng ta cùng nhau tập thêm vài lần." Sài Tư Viễn đương nhiên biết Lục Húc nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ nhưng không biết tự bào giờ đã bị khuất phục trước thể lực của cậu, đến mức muốn gọi "ca".
Thấy Lục Húc nghiêm túc tập luyện đến thế, hắn cũng ngại lười biếng.
Dù cho trước đó hắn đã lường trước về vũ đạo level thấp kém của mình, nhưng thấy Lục Húc không nghỉ ngơi hắn cũng nóng đầu lên mà muốn liều mạng một lần.
Thấy đồng hồ sắp điểm chín giờ, cuối cùng Lục Húc cũng ngừng tập: "Không được đâu, tôi quen ngủ sớm dậy sớm, hôm nay đến đây thôi."
(Ái chà một bé thần Chết dưỡng sinh đáng eo:>.)
Sài Tư Viễn cười ngay: "Ha ha ha, không ngờ cậu lại là một dưỡng sinh boy."
Lục Húc gật đầu, không quên hỏi những người khác: "Các cậu muốn tập thêm lát nữa hay theo tôi về phòng?"
Hứa Hạo Minh muốn cùng cậu về, nhưng người khác trong nhóm vẫn còn tập nên hắn không tiện đi trước.
Tống Triết nhìn đồng hồ rồi nói với Lục Húc: "Chúng tôi chắc sẽ tập đến mười một giờ, cậu về trước đi."
"Được."
Lục Húc vẫy tay với bọn họ, nho nhã bước ra ngoài.
Đi dọc theo hành lang xuống dưới, cậu phát hiện mỗi phòng tập đều có rất nhiều học viên đang luyện tập, không quan trọng nhảy có tốt hay không mà là nằm ở thái độ.
Bởi vì nghe nói nếu học viên tích lũy được thời gian tập luyện dài nhất là sẽ đạt được một phần thưởng bí mật, song Lục Húc cũng chẳng thèm góp vui với vụ này làm gì, tối nay còn phải đi gặp khách hàng, câu hồn người mới là nghề chính mà cậu phải lo.
Lục Húc về kí túc xá tắm rửa rồi thay một bộ thể thao xanh trắng, bước xuống lầu.
Khi cậu đẩy cửa nhà kho ra, mới phát hiện bên trong đã được quét dọn tươm tất.
"Lục Húc đại nhân, ngài tới rồi." Hạ Tinh Hoa vừa thấy Lục Húc thì hai mắt tỏa sáng, bất giác nói lớn tiếng.
"Suỵt!" Lục Húc giơ tay đặt lên khóe môi, ý bảo đừng gào khóc thảm thiết để người khác chú ý.
Hạ Tinh Hoa lập tức nín, giơ tay lên làm động tác khóa miệng lại, sợ Lục Húc lại rầy.
"Lục Húc đại nhân, ngài ngồi đi."
Hi, I come back.:V.