chạy hết nửa con đường con ngồi xuống ghế băng nghỉ ngơi lấy lại sức, cô thấy bên đối diện có ông cụ đang đau chân ôm chân ngồi bệch xuống đất ,cô bất giác lại đến đó giúp đỡ ông.
- “Ông ơi có cần cháu giúp gì không ạ”
Ông cụ nghe giọng nói dịu dàng của cô thì ngẩn đầu lên nhìn cô bé ngẩn người trước vẻ đẹp của cô mà cô không lầm cô thấy trong mắt của lóe lên tia sáng , lắc lắc đầu chắc cô nhầm thôi.
-” Ai iu cháu gái xinh đẹp à ta bị đau chân cháu có thể đỡ ta qua ghế ngồi được không” .
Ông cụ ôm chân la oai oái cả lên Cô dịu dàng,nhí nhảnh nâng ông tới bên ghế để ông ngồi xuống , cô ngồi chồm hổm xuống nâng bắp chân ông lên vừa xoa bóp vừa nói
- “Ông ơi ông có đỡ hơn không lúc trước cháu có học qua một lớp xoa bóp để xoa bóp cho ba cháu chắc nó cũng hiệu quả với ông chứ ạ”
Ông cụ nghe cô nói càng nhìn cô cười càng hài lòng,giống như đang nhìn cháu dâu vậy. bỗng ông có ý tưởng muốn đem cháu gái xinh đẹp này cho cháu trai ông hắc hắc .
- “Ông không sao cháu gái xinh đẹp à cháu tên gì vậy”
“A..cháu tên là Uyên Tuyết rất vui được ông ạ”
“Ồ tên cháu nghe rất hay ,vết bớt trên trán cháu là bẩm sao”
“À ,vâng là trời sinh là thế ông không thích, nó không đẹp à”
cô vui vẻ trả lời ông sau đó nhìn ông ủy khuất .
“Ấy ấy..sao có thể chứ, ông chỉ thắc mắc thôi cháu à, thật sự thì nó rất đẹp ,nhìn rất hợp với cháu”
Ông thấy cô bé ủy khuất lòng ông mềm nhũn ,vội vàng an ủi ,quả thật nó rất đẹp ,càng nhìn càng đẹp rất hợp với con bé.
“Uyên nhi cảm ơn cháu đã giúp ông,giờ ta không sao rồi “
“Vậy ông có cần cháu đưa ông về không”cô lo lắng hỏi
Ông khoát tay “ Được rồi cảm ơn cháu ta sẽ gọi điện cho cháu ta đến đón là được rồi”
Cô hơi do dự rồi vẫn gật đầu đi tiếp về tập đoàn nơi baba bảo cô đến quản lí , lúc cô đi cô không thấy được trong mắt ông cụ có một tia giảo hoạt rồi đứng dậy đi đứng bình thường nào có đau nhức gì đâu.
Lúc cô leo xe chạy đến chỗ baba tình cờ ngang qua khu biệt thự của ai đó là lúc cô không hiểu sao có một lực lượng nào đó thúc đẩy cô lại đi vào trong
khoảng m m cô thấy một người đàn ông máu me nằm dưới đất cô vội xuống xe chạy lên nâng người đàn ông lên vỗ vào mặt anh ta ,mặc dù cô không muốn quan tâm nhưng vẫn có cảm giác không nỡ.
“Anh gì ơi anh có sao không gắng một chút nữa tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện”
Lấy điện thoại gọi xe cấp cứu rồi cô lấy chai nước rót vào miệng người ấy , người đàn ông mơ màng mở mắt ra rồi lại bất tỉnh
“Cạch”
phòng cấp cứu được mở ra cô vội chạy lại hỏi bác sĩ
“ Bệnh nhân bị chấn thương ở bụng mà trầy xướt ở đầu , cần chăm sóc và bồi bổ dinh dưỡng thật tốt là được”
“Nga~Cảm ơn bác sĩ .”
Cô thở phào nhẹ nhõm đi tới phòng bệnh mở cửa vào nhìn người trên giường , anh ta rất đẹp phải nói làm cơ kinh diễm một hồi ,
haizzz ...tốt thì tốt cho trót vậy đợi anh ta thức rồi cho anh ta mượn điện thoại gọi cho người nhà mình là được.
Phủ Hoàng Minh Á mơ màng tỉnh dậy nhìn thấy trần nhà trắng tinh đầu hơi đau nhức
anh nhớ là anh đi nằm vùng ở bên Đông Hải nhưng lại bị phát hiện viện binh tới không kịp anh chống chọi lại không được nên đành ôm vết thương chạy trốn ,chịu không nổi bản thân anh không biết ở đâu mà ngất xỉu.
anh nhớ anh nghe được một giọng nói dịu dàng lo lắng và một bóng hình người con gái nhỏ nhắn chắc cô gái đó đã cứu mình
Nhúc nhích cái tay anh định ngồi dậy cảm thấy tay mình hơi nặng lúc này anh mới nhìn xuống có một cô gái không .. phải nói là một thiên sứ xinh đẹp củng vết bớt hoa mạn đà la tím huyền bí không giống bình thường đang ngủ bên giường anh .
Anh không tự chủ đưa tay lên vuốt mặt cô nhẹ nhàng như sợ làm cô tỉnh .. thật mịn chắc cô ấy đã cứu anh bất giác anh nở nụ cười một nụ cười hết sức chân thật và nhu hòa ,không giống nụ cười ngàn năm băng giá.
Cô giật mình tỉnh lại tự mắng mình ngủ quên ngước mặt lên thì bắt gặp nụ cười nhu hòa kia làm cô ngẩn ngơ một hồi
“A..Anh không sao chứ “
“ Cảm ơn cô ,tôi không sao .”
Anh nhìn cô cười khẽ thú vị trước biểu cảm đáng yêu của cô ,tuy khuôn mặt có phần tái nhợt nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào tới vẻ đẹp mĩ miều của anh
“Vậy tôi cho anh mượn điện thoại nè anh mau gọi cho người nhà tới chăm sóc anh”
Anh giật đầu nhận lấy điện thoại giọng băng giá ngàn năm lại quay trở về
“Tôi đây , bệnh viện XX .”
Rồi cúp máy đưa cho cô nở một nụ cười khá tươi làm cô hoa mắt tưởng mình nhìn thấy hai con người khác nhau không chứ
“Ừm vậy tôi về đây anh chăm sóc mình cho tốt . “
Trễ rồi chắc ba ba đang chờ cô lâu lắm cô phải nhanh nhanh đi về thôi và bản thân cô không biết tên người đàn ông này là ai thôi bỏ đi .
Nhìn bóng dáng đã khuất của cô đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đấy khẽ híp nhìn vào trong tay mình sợi dây chuyền bạc mà anh muốn tặng cô rất đẹp, miệng khẽ nói
“ Uyên Tuyết sao .. Uyên nhi .. Uyên nhi a~.. “
“ cốc cốc “
Nụ cười nhu hòa dịu dàng thu lại , bộ mặt băng giá trưng ra
“ Mời vào “
“Thượng tá , thuộc hạ tới trễ .”
Một anh lính chào theo kiểu quân đội cung kính nói
“Ừ mọi chuyện sao rồi .”
Vuốt ve sợi dây chuyền như một trân bảo anh nguy hiểm tra
“Dạ đã ổn - Tốt .”
Khẽ nhắm mắt nhớ lại tiểu thiên sứ xinh đẹp ấy môi lại nở một nụ cười dịu dàng làm cho anh lính choáng váng cứ tưởng mình bị ảo giác thượng tá mặt lạnh lùng của anh cũng biết cười .
“Uyên nhi bảo bối em sẽ là của tôi....nếu anh đã định em là của tôi thì đừng hòng chạy trốn nhé bảo bối”
Nếu cô mà nghe câu nói này sẽ tức giận ầm lên phản bác kháng nghị
“Phụt.tttt Ai là của anh hả, mặt mũi thì đẹp lắm sao, có khối đàn ông soái ca sao tôi phải từ bỏ chứ,anh cùng lắm được túi da tốt thôi hứ..”