Huệ Nha ấp trứng đến tận trưa. Tuyết mới ngớt được một chút buổi sáng, giờ đã lại ào ào đổ xuống trắng xóa. Xương Uy đứng nhìn ra qua lớp kính, giọng anh buồn bã:
"Thời tiết ở thế giới tương lai khắc nghiệt quá..."
Huệ Nha chẳng quan tâm tới thời tiết, nàng đang chậm rãi ngồi dậy và đặt quả trứng ra trước mặt. Xương Uy lại một lần nữa ngạc nhiên, quả trứng giờ thật rực rỡ, nó đang nóng đỏ lên như một khối dung nham. Rồi khối dung nham ấy bắt đầu nứt vỡ.
Nó sắp nở rồi! - Xương Uy hồi hộp.
Bụp!
Một tiếng nổ nhỏ, và lớp vỏ trứng nham thạch đã vỡ tung thành nhiều mảnh. Để lộ ra một sinh vật tuyệt đẹp ở bên trong: Một con chim với lớp lông vũ đỏ rực, chiếc mỏ bằng vàng và các móng vuốt bằng ngọc trắng, phần đuôi phía sau dài thướt tha.
"Một con... phượng hoàng lửa?" - Xương Uy dường như vẫn chưa tin vào mắt mình.
Con phượng hoàng lửa mới sinh ra nên vẫn còn nhỏ xíu, kích thước của nó chỉ bằng một con chim câu. Lúc này nó đang vỗ vỗ đôi cánh mĩ lệ rồi chợt bay vút lên và đậu lên... vai Xương Uy.
Không hiểu sao Xương Uy lại thấy mình phải có trách nhiệm với con chim lửa này, anh đưa tay khẽ vuốt lên lớp lông mượt mà ấm áp của nó. Nó liền giụi giụi đầu vào cổ anh hết sức tình cảm.
Huệ Nha hơi xịu mặt như không hài lòng, nàng lên tiếng:
"Navarisa, ta mới là chủ của mi."
Navarisa: Phượng hoàng lửa. Linh thú thứ của Huệ Nha. Tính tình: Rất xớn xác.
Chim phượng hoàng Navarisa liền vội vã đập cánh bay sang bờ vai Huệ Nha. Nó hơi chúc cái đầu xuống như đang ngượng ngùng, hối lỗi.
Nhờ có chim phượng hoàng mà không khí trong căn nhà kính trở bên ấm áp như vào mùa hạ, mặc cho bên ngoài một đợt bão tuyết nữa lại đang tràn về, dữ dội hơn cả đợt trước.
"Đây là đâu?" - Huệ Nha hỏi.
"Tương lai. Năm ." - Xương Uy đáp, anh ngồi xuống và dựa lưng vào vách kính.
"Là sao?" - Huệ Nha có vẻ không hiểu lắm.
"Là vậy đấy." - Xương Uy cười buồn - "Chúng ta đang ở thế giới trong tương lai, sau năm."
"Sao có thể thế được?" - Huệ Nha hơi nhíu mày lại.
"Do cỗ máy thời gian của tôi." - Xương Uy giải thích - "Nó đã đưa chúng ta tới tương lai này."
"Không được, ta phải trở về hiện tại." - Huệ Nha nói.
"Không về được nữa đâu." - Xương Uy khẽ lắc đầu - "Cỗ máy hỏng rồi, chúng ta sẽ phải ở lại thời gian này vĩnh viễn."
"Không. Ta không tin."
"Vậy cô có thể làm được gì?"
"Ta muốn quay về."
"Không thể."
PHỪNG!!!
Lửa chợt bùng lên, mái tóc Huệ Nha đã vụt biến thành những dải lửa nóng rừng rực! Nàng đứng dậy và cất bước tiến về phía Xương Uy, con mắt bạc của nàng đang lóe sáng lên rực rỡ, và nét hiền dịu trên khuôn mặt nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ uy nghiêm của một nữ thần, giọng nàng đầy uy quyền:
"Con người kia, ngươi phải đưa ta trở về hiện tại."
Nhịp tim Xương Uy đang đập thình thịch, trong nỗi kinh ngạc trước sự biến đổi đáng sợ của Huệ Nha. Anh vội nói:
"Khoan đã, cô phải hiểu rằng đó là điều không thể, vì cỗ máy đã..."
BÙNG!
Một quả cầu lửa vừa chợt bùng lên trên tay Huệ Nha! Đỏ rực! Nàng đã nổi cơn thịnh nộ:
"Nếu ngươi không đưa ta trở về, ta sẽ thiêu cháy ngươi thành... tro bụi!"
"Chờ đã... không..." - Xương Uy kinh hoàng đến nghẹn lời, trong đáy mắt anh giờ phản chiếu chỉ toàn một sắc đỏ của lửa!! Nữ thần lửa đang vung tay lên và chuẩn bị phóng quả cầu lửa vào anh...
Mọi việc đã kết thúc...
Xương Uy nhắm mắt lại, anh đã sẵn sàng để đến bên người mẹ hằng dấu yêu của mình, nơi thiên đường...
Hãy kết thúc đi...
Nhưng...
Bịch!
Huệ Nha chợt đổ sụm xuống sàn nhà, và những ngọn lửa của nàng đã tắt.