Buổi trưa, mưa rả rích.
Đại học tổng hợp Illen. Căng tin trường được xây dựng theo tiêu chuẩn nhà hàng sao, với thực đơn được thay đổi hàng ngày. Ngồi bên một bàn gần khung cửa kính là... Xương Uy và Thiên Nhi, nhưng cả hai người đều chẳng hề quan tâm tới những đĩa thức ăn đầy hấp dẫn trước mặt. Thiên Nhi đang căn vặn:
"Xương Uy, sao cái con tướng cướp đó nó lại biết anh? Anh quan hệ thế nào với nó?"
"..." - Xương Uy đang nhìn lơ đễnh ra cơn mưa ngoài trời.
RẦM!
Thiên Nhi đập bàn:
"Này anh có nghe tôi hỏi không??"
Xương Uy chậm rãi nói:
"Từ hôm đó đến giờ cô đã hỏi tôi câu này bao nhiêu lần rồi không chán sao?"
"Nhưng anh đã trả lời tôi đâu?" - Thiên Nhi cau mày.
"Bởi vì..." - Xương Uy lại nhìn ra cơn mưa - "... chẳng có gì để trả lời hết."
CHOANGGG!
Thiên Nhi gạt một đĩa thức ăn xuống sàn vỡ tung tóe:
"Anh tưởng tôi ngu chắc? Nó bảo rằng anh với nó đã từng là một cặp có đúng không!?"
"..."
"Đúng không, Xương Uy?!"
"..."
"Anh đừng làm tôi điên lên đấy! MAU TRẢ LỜI ĐI!!!"
"Thôi im đi, đau đầu."
"Cái gì anh dám nói giọng đó với tôi à? Mà sao... lúc nào anh cũng như đang suy nghĩ điều gì đó vậy? Anh đang nghĩ cái gì?"
"..." - Xương Uy chẳng buồn đáp, thực ra trong đầu anh lúc này còn đang bận tìm cách để hoàn thiện cỗ máy thời gian.
Thái độ của Xương Uy khiến Thiên Nhi càng lúc càng tức sôi máu, hôm nay cô nhất quyết phải làm rõ ràng mọi chuyện, cô quát:
"Xương Uy, anh với cái con điên Y Tuyết ấy là gì của nhau? NÓI ĐI!!!"
Xương Uy đưa tay lấy một ly nước trái cây, nghĩ nhiều nên anh đang khát.
"ANH NGHĨ CÓ THỂ LỜ TÔI ĐƯỢC SAO!?" - Thiên Nhi hất văng ly nước đi.
Vậy mà...
... lại không nghe thấy tiếng vỡ...
Thiên Nhi ngạc nhiên quay người lại, ly nước đang sóng sánh đậu trên một... mũi giày.
Thì ra, có một chàng trai vừa đưa chân ra đỡ lấy ly nước, một động tác hết sức nhẹ nhàng và chuẩn xác, gần như không làm rớt ra một giọt nào.
Kung fu kinh phết nhỉ - Thiên Nhi thoáng có chút nể phục, cô đưa mắt lên quan sát kẻ vừa xuất hiện.
Đứng trước mặt cô là một chàng thiếu niên trong bộ đồng phục học sinh cấp , trông hắn khá cao ráo, tóc cắt ngắn trang nhã lịch sự, gương mặt sáng sủa, nếu không muốn nói là... sắc nước hương trời...
Nhịp tim Thiên Nhi hơi lạc đi một nhịp. Người đâu mà... đẹp quá thể!
Chàng thiếu niên điềm đạm cầm lấy ly nước đặt trở lại mặt bàn, môi mỉm cười thanh lịch:
"Xin lỗi, tôi có thể làm phiền hai anh chị một chút được không?"
Thiên Nhi lấy lại vẻ mặt lạnh, hỏi:
"Có chuyện gì? Cậu là ai?"
Chàng thiếu niên liền giơ ra trước mắt Thiên Nhi một tấm thẻ xanh:
"Đây ạ."
Thiên Nhi lẩm nhẩm đọc mấy dòng chữ in trên tấm thẻ:
"Thẻ thành viên. Nhiên Sa. Câu lạc bộ thám tử đại học tổng hợp Illen."
Nhiên Sa: Học sinh lớp C trường trung học Ahju. tuổi. Thành viên câu lạc bộ thám tử đại học Illen. Sở trường: Aikido kết hợp Karatedo. Mang nét đẹp của một ngôi sao băng, rực rỡ mà ấm áp.
"Cậu thuộc câu lạc bộ thám tử sao?" - Thiên Nhi lại nhìn chàng thiếu niên một lượt, ừm, cũng có dáng.
"Vâng." - Nhiên Sa kéo ghế ngồi xuống, và bằng một hơi đã... uống cạn ly nước hoa quả.
Tự nhiên dễ sợ - Thiên Nhi chớp mắt.
Nhiên Sa bắt đầu nói vào vấn đề:
"Tôi xin phép hỏi anh chị một vài điều, có phải anh chị đã có mặt ở hiện trường lúc xảy ra thảm họa hố tử thần trên đại lộ Elci không ạ?"
Thiên Nhi khẽ gật đầu:
"Ừ đúng rồi. Sao cậu biết?"
"Việc này dễ thôi mà." - Nhiên Sa điềm tĩnh xắt một miếng cá hồi cho vào miệng, rồi vừa nhai vừa hỏi tiếp: "Thế anh chị có thấy điều gì bất thường không?"
"À..." - Thiên Nhi hồi tưởng lại - "Tôi thấy mặt đất rung lên."
"Cái đó thì đương nhiên rồi." - Nhiên Sa ăn sang món bò sốt kem - "Ý tôi là trước khi thảm họa xảy ra anh chị có thấy gì khả nghi, hay có kẻ nào đáng ngờ không?"
Thiên Nhi khẽ cắn môi:
"Kẻ đáng ngờ á? Là sao?"
Trong lúc Nhiên Sa hỏi chuyện Thiên Nhi thì Xương Uy ngồi bên vẫn đang suy nghĩ về cỗ máy thời gian, anh chỉ liếc nhìn cậu thiếu niên kia đúng một lần. Ngoài khung cửa kính, mưa vẫn lất phất bay.
"Vậy là anh chị không thấy gì hết sao ạ?" - Nhiên Sa vừa nếm món tôm mật ong vừa hỏi.
"Không. Chẳng có gì cả." - Thiên Nhi lắc đầu.
"Vầng. Dù sao cũng chúc mừng anh chị đã may mắn thoát nạn." - Nhiên Sa uống cạn luôn ly nước ép của Thiên Nhi rồi đứng lên, mỉm cười chào: "Cám ơn đã hợp tác. Tôi xin phép."
Và anh quay người, chậm rãi bước đi về phía cửa căng tin.
Thiên Nhi nhìn theo, khẽ lầm bầm:
"Người đâu mà vô duyên, không thấy nhà người ta đang có chuyện hay sao mà tới hỏi han lôi thôi. Đã vậy còn tự do ăn cả đồ của người khác nữa chứ. Mà... trường mình có câu lạc bộ thám tử từ khi nào thế nhỉ?"
Rồi Thiên Nhi lại quay về phía Xương Uy, tiếp tục chất vấn:
"Xương Uy! Hôm nay anh mà không nói rõ chuyện của anh với cái con Y Tuyết kia thì đừng có hòng trở về nhà nhé!!"