Những hạt mưa cứ gõ tí tách lên tấm kính. Đang trong giờ học mà Nhan Vy chẳng thể tập trung nổi, trong lòng cô đang cảm thấy hết sức bồn chồn và bứt rứt.
Cô đang suy nghĩ về việc điều tra thảm họa, về tương lai của nhân loại, và về cả Nhiên Sa nữa. Nhưng thực ra nghĩ về thảm họa thì ít, mà về Nhiên Sa thì nhiều.
Tại sao vậy nhỉ?
Mới quen biết có mấy ngày mà sao cô cứ không ngừng nghĩ về cậu ấy như thế? Khuôn mặt đẹp như tranh ấy cứ ở trong đầu cô, nhắm mắt lại vẫn thấy...
Ah, có lẽ vì cô vẫn còn cảm thấy có lỗi bởi hôm đầu tiên đã quăng thanh kiếm vào đầu cậu ấy chăng? Ừm đúng rồi, chính vì thế nên cô mới thấy mình phải có trách nhiệm với cậu ấy.
Nhưng...
Không biết Nhiên Sa nghĩ gì về cô nhỉ? Thôi chết, chắc cậu ấy sẽ nghĩ cô là một đứa con gái vụng về lắm, nhất là trong chuyện... nấu nướng.
RẦM!!
Nhan Vy đập tay xuống bàn, bực mình quá, cô đã tham khảo đủ các thể loại sách dạy nấu ăn mà sao vẫn cứ làm hỏng nhỉ?
Bỗng, thầy giáo đã ngay lập tức hiện ra sừng sững trước mặt Nhan Vy!
"Nhan Vy, em vừa đập bàn làm gì vậy?" - Thầy hỏi.
"Em... em..." - Nhan Vy run run ngước nhìn ông thầy.
"Em có gì bất mãn với tôi phải không?" - Giọng thầy đanh lại.
"Không ạ, hoàn toàn không, thưa thầy..." - Nhan Vy vội nói.
Thầy giáo lắc đầu tỏ vẻ chán nản:
"Thôi được, em không thích cách dạy của tôi thì tôi cũng đâu thể ép em. Còn bây giờ, mời em ra ngoài hành lang đứng cho đến hết tiết của tôi."
"Nhưng mà... em..."
"RA NGOÀI!"
...
Ở lớp C thì Nhiên Sa đang... gục đầu xuống bàn và ngủ, anh cần phải bù lại những đêm bị thức.
Giờ tan học. Nhiên Sa bước đến bên Nhan Vy, anh nói:
"Nhan Vy, tớ nghĩ chúng ta cần phải chuyển hướng điều tra về một manh mối cũ, đó là..."
"Khoan đã, Nhiên Sa." - Nhan Vy cắt lời - "Hôm nay tớ hơi bận."
Nói rồi Nhan Vy chạy vụt đi, bỏ lại Nhiên Sa đứng ngẩn ngơ.
Rào Rào!
Mưa rải trắng con đường. Nhan Vy cứ thế chạy thẳng vào những làn mưa mà chẳng cần mang ô, những giọt nước mưa chảy ròng ròng trên khuôn mặt xinh xắn của cô như những dòng nước mắt, cô đã quyết định sẽ... tránh mặt Nhiên Sa một thời gian! Cô cần phải xác định lại, xác định lại rất nhiều chuyện...
...
...
Nửa đêm hôm ấy. Nằm trên giường Nhan Vy cứ xoay qua xoay lại, hết đắp gối lên mặt rồi lại úp mặt xuống gối, không sao ngủ được!
Tiếng mưa ngoài trời thì cứ râm ran, rả rích, khiến lòng cô càng thêm hiu quạnh, mông lung.
Nhan Vy ngồi dậy khỏi giường, thở dài một hơi rồi thất thiểu bước tới phòng tắm. Cô bật đèn, cởi bỏ bộ đồ ngủ, rồi bước chân vào bồn tắm và ngâm mình trong những làn nước mát trong. Cô cứ ngâm mình như thế một lúc lâu, vậy mà tâm trạng vẫn chẳng thể khá hơn.
Cuối cùng...
Cô đành với lấy chiếc smartphone và bấm số của... Nhiên Sa. Cô phải chờ mãi mới thấy Nhiên Sa lên tiếng:
"Nhan Vy à, có chuyện gì không?"
Giọng cậu ấy ấm thật.
"Tớ..." - Nhan Vy ngập ngừng - "Tớ muốn gặp cậu."
"Hả? Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"Gần một giờ đêm."
"Ừ, thế mai nói chuyện tiếp nhé."
"Khoan đã, nhưng bây giờ tớ không ngủ được, cậu nói chuyện với tớ một lát được không?"
"Không được, tớ đang buồn ngủ lắm."
"Một chút thôi."
"..."
Nhiên Sa dường như đang suy nghĩ gì đó, rồi mới nói:
"Thôi thế này nhé, mai được nghỉ chúng mình cùng đi chơi đi, lúc đó sẽ thoải mái nói chuyện. Còn bây giờ cậu để yên cho tớ ngủ."
"Ừm cũng được." - Nhan Vy đáp - "Nhưng đi đâu?"
"Ngày mai bảo tàng hoa Onijih sẽ chính thức mở cửa, chúng ta đến đó. Thế nhé."
Tút!
Nhiên Sa đã tắt máy.
Nhan Vy thì đang mừng rơn, vậy là ngày mai cô sẽ được đi chơi cùng với Nhiên Sa rồi, Ha ha ha...
Tõm!
Nhan Vy vui đến nỗi đánh rơi luôn chiếc điện thoại xuống nước!
"Ôi không! Điện thoại mình mới mua, hu hu..."