"Ồ, quê cậu là ở Hà Nội sao?"
"Ừ, thế còn cậu?"
"Tuyệt quá! Tớ cũng là người Hà Nội này. Ba mẹ tớ đều sinh ra ở Hà Nội."
"Thật sao? Không ngờ chúng mình có nhiều chuyện trùng hợp nhỉ. Thế cậu đã về Hà Nội bao giờ chưa?"
"Chưa..."
"Tớ cũng vậy... Nhưng hè này mẹ tớ đã hứa sẽ đưa tớ về Hà Nội đấy nhé."
"Ồ, thích nhỉ..."
Mưa phùn trắng xóa đất trời. Dưới mái hiên của một cửa hiệu bánh ngọt, hai đứa bé tuổi đứng bên nhau. Y Tuyết và Xương Uy. Hai đứa đang cùng đứng trú mưa trong những bộ đồng phục học sinh cấp .
"Cậu có muốn về Hà Nội cùng tớ không, Y Tuyết?" - Xương Uy hỏi, trên môi cậu là một nụ cười tươi tắn.
"Tớ á?... Thế được không?" - Y Tuyết hơi ngần ngại.
"Được mà. Hè này tớ sẽ bảo mẹ tớ đưa cả hai bọn mình về Hà Nội." - Xương Uy quả quyết nói.
"Ôi! Cám ơn cậu!" - Y Tuyết thích lắm - "Tớ luôn mong được về Hà Nội mãi mà chẳng được."
"Chắc ba mẹ cậu bận nhiều việc lắm hả?" - Xương Uy hỏi.
"Ừm..." - Y Tuyết thoáng trầm xuống - "Cậu có một người mẹ thật tốt..."
"Tất nhiên rồi, mẹ tớ hiền lắm." - Xương Uy tự hào nói - "À, cậu có muốn gặp mẹ tớ không?"
"Muốn chứ." - Y Tuyết mỉm cười.
"Vậy thì đi nào!"
"Ơ..."
Xương Uy bất chợt nắm lấy bàn tay của Y Tuyết và kéo cô bé rời khỏi mái hiên, chạy thẳng vào cơn mưa.
"Tớ sẽ dẫn cậu về gặp mẹ tớ."
"Ngay bây giờ á?"
Hai bóng hình nhỏ bé cùng chạy xuyên qua những màn mưa ướt đẫm, nhưng trên môi chúng vẫn là những nụ cười rạng rỡ.
"Hi hi, mưa lạnh thật đấy nhỉ?" - Xương Uy quay nhìn Y Tuyết.
"Ừ lạnh thật, hì hì." - Y Tuyết đáp, nhưng... thực ra trong lòng cô bé lúc này đang rất ấm áp.
Tớ không lạnh đâu, Xương Uy. Vì có cậu ở bên rồi...
II
Khu biệt thự tập đoàn Egyh.
Trong khuôn viên rộng lớn là vườn hoa tuyệt đẹp với nhiều loài hoa quý luôn được cắt tỉa và chăm sóc rất cẩn thận. Cầm chiếc ô trắng trên tay, Mộc Uyên nhẹ nhàng dạo bước qua những luống hoa rực rỡ. Cô vận một bộ váy lụa trang nhã, đôi mắt trong như hồ thủy và suối tóc dài thả rơi tự nhiên sau lưng.
Mộc Uyên thích đi dạo trong vườn hoa vào những ngày mưa như thế này, còn gì dễ chịu hơn khi cảm nhận hương hoa dịu dàng thấm quyện trong mùi vị của những hạt mưa tươi thanh. Tiếng mưa gõ nhịp lên cây lá, lên muôn hoa, là thứ âm thanh thật sâu lắng, bình yên.Bỗng, Mộc Uyên Thấy bé Xương Uy đang chạy về phía mình, cùng với một cô bé khác. Cô vội bước nhanh về phía con, rồi đưa ô lên che cho cả hai đứa bé.
"Xương Uy, sao con không mang ô? Ướt hết rồi kìa."
"Mẹ, đây là bạn của con." - Bé Xương Uy hồ hởi nói - "Bạn ấy tên là Y Tuyết."
Mộc Uyên khẽ cười:
"À, là bạn gái mà hôm trước con đã kể cho mẹ phải không?"
"Mẹ..." - Xương Uy đỏ mặt.
"Chào cô ạ." - Y Tuyết hơi bẽn lẽn.
Mộc Uyên dịu dàng mỉm cười:
"Chào con, Y Tuyết. Con xinh lắm."
"Mẹ ơi, Y Tuyết cũng là người Hà Nội đấy. Hè này mẹ đưa cả bạn ấy về Hà Nội với chúng ta được không?" - Bé Xương Uy sốt sắng đề nghị.
Mộc Uyên đưa tay xoa đầu con trai, cô khẽ gật đầu:
"Ừ, tất nhiên rồi."
"Aahh, tuyệt quá!" - Bé Xương Uy reo lên - "Mùa hè hãy tới thật nhanh đi. Chúng ta sẽ cùng về Hà Nội nhé Y Tuyết?"
"Ừ!" - Y Tuyết vui vẻ gật đầu.
Và tiếng cười của hai đứa bé hòa vào nhau trong veo giữa vườn hoa mưa.
Mộc Uyên nhìn xuống bé Xương Uy và cô bé Y Tuyết, trong lòng cô đang vui lắm, vậy là con trai cô đã lớn thật rồi, đã biết dẫn bạn gái về ra mắt mẹ rồi cơ đấy.
III
Mùa hè tới cùng những cơn mưa rào mát rượi. Rì rào qua những khóm lá tươi xanh là những cơn gió mang theo mùi hương hoa cúc trắng.
Sân bay Nội Bài, Hà Nội, Việt Nam.
Mộc Uyên cuối cùng đã lại có thể đặt chân lên mảnh đất quê hương sau bao năm xa cách. Đi cùng với cô tất nhiên là hai bé Xương Uy và Y Tuyết rồi.
Đối với Xương Uy và Y Tuyết, đây là lần đầu tiên hai đứa bé được tới Hà Nội, thành phố nên thơ và có phần hơi tĩnh mặc, tâm trạng của chúng lúc này đều hết sức háo hức.
Ở Hà Nội có muôn loài hoa, nhưng nhiều nhất vẫn là hoa bằng lăng. Cứ mỗi độ hè sang, trên khắp các tuyến đường của Hà Nội lại được nhuộm trong sắc tím của loài hoa mộc mạc này. Trong mưa, màu tím ấy dường như càng trở nên lãng mạn, ngọt ngào.
Đến Hà Nội thì trước tiên phải tới khu phố cổ, nơi có những con phố thật nhỏ, cũ kĩ, nhưng lại mang một vẻ đẹp đến nao lòng. Nơi đây chứa đựng tất cả những gì tinh túy nhất của Hà Nội, nghệ thuật, ẩm thực, và vô vàn vô vàn những điều thú vị mà có lẽ bạn sẽ chẳng thể nào khám phá hết.
Một nét bí ẩn rất riêng.
Có nhiều cách để thăm thú khu phố cổ: Đi bộ, ngồi xe điện, hay thuê xe đạp. Nhưng tuyệt vời nhất vẫn là được ngồi trên những chiếc xích lô, và càng tuyệt vời hơn khi ngồi xích lô vào những ngày mưa để thong thả nhìn ngắm những ngôi nhà, những cửa hiệu xinh xắn hai bên đường.
Lúc này, Mộc Uyên cùng hai bé Xương Uy và Y Tuyết cũng đang ngồi trên một chiếc xích lô như thế, và trên tay họ là những cây kem cốm, đây cũng là món ăn mà hồi bé Mộc Uyên thích nhất.
"Hà Nội tuyệt quá Y Tuyết nhỉ, tớ muốn sống ở đây quá." - Xương Uy vừa liếm kem vừa nói.
"Tớ cũng vậy đấy." - Y Tuyết tán thành - "Không ngờ Hà Nội lại đẹp đến thế."
"Hôm nay chúng ta đã đi được bao nhiêu là nơi rồi. Mẹ, giờ chúng ta tới đâu tiếp theo ạ?" - Xương Uy níu áo hỏi mẹ.
Mộc Uyên nắm chặt lấy bàn tay con, mỉm cười đáp:
"Tới hồ Tây, mẹ sẽ đãi hai con món bánh tôm."
"A, tuyệt vờiii..."
Những làn mưa rải xuống lất phất, tiếng mưa gõ lộp bộp lên phần mái che của chiếc xích lô sao mà xuyến xao đến thế...
...
...
...
"Mẹ, con nhớ mẹ lắm..."
"Không sao đâu con, mẹ vẫn luôn ở bên con, mãi mãi."
...
...
...
Xương Uy chợt tỉnh giấc và chầm chậm ngồi dậy khỏi giường. Căn phòng tối đen, lặng ngắt, chỉ có một vài ánh đèn led xanh xanh phát ra từ cỗ máy thời gian.
Thì ra vừa rồi chỉ là mơ.
Chỉ là một giấc mơ thôi sao?...
Ngoài khung cửa kính, tiếng mưa vẫn rơi đều đặn, lạnh lẽo, lạnh vô cùng.
Xương Uy cúi nhìn xuống lòng bàn tay mình, nơi dường như có một bàn tay vô hình, trong suốt, vẫn đang đặt trên đó.
Và...
Một giọt nước mắt rơi xuống, lấp lánh trong màn đêm...