Thái độ của những người trong nội bộ nhà họ Thịnh đối với Thịnh Thừa Quang bắt đầu dao động, không còn tin tưởng, nhà họ Tạ bên kia đang ép sát dần từng bước, nhất thời Thịnh thị bắt đầu sợ bóng sợ gió, liên tiếp có nhiều người cố gắng liên lạc với Thịnh Minh Hoa đang ở Châu Âu. Thịnh Minh Hoa lớn tuổi như vậy còn sinh con, ở cữ tận hai tháng, hết thời gian ở cữ thì người bên cạnh cũng chăm sóc cực kỳ cẩn thận, cộng thêm Triệu Hoài Chương có ý phong tỏa tin tức, đợi đến khi bà biết được, thành phố G cũng đã vào thu.
Vốn dĩ Tề Quang thuận lợi phẫu thuật thành công, con trai mới sinh khỏe mạnh đáng yêu, Thịnh Minh Hoa đang cảm thấy ngày trong nắng ấp, cuộc sống hạnh phúc, ngay lập tức như trời đất tối tăm.
Dưới cơn nóng giận bà gọi điện thoại cho Thịnh Thừa Quang, cuộc gọi vừa thông đã điên cuồng hét lên: “Lúc này cháu điên rồi phải không?!”
“…..Cô.”
“Cháu có muốn giải trừ hôn ước đi nữa cũng phải từ từ chứ? Hiện tại là cái gì?! Tạ Gia Vân đào hố cháu liền nhảy xuống?! Bây giờ cô ta phủi tay sạch sẽ, cháu thì sao? Cháu có biết nhà họ Thịnh bây giờ không có bất kỳ ai có ý định bảo vệ cháu hay không?”
Thịnh Thừa Quang cố gắng giải thích: “Tạ Gia Vân không có đào hố, cô ấy chỉ thả mồi câu.”
“Vậy cháu liền ăn?!”
“Dạ, ăn.”
Thịnh Minh Hoa thực sự không dám tin: “Cháu biết đó là mồi nhử mà cháu còn ăn? Thịnh Thừa Quang mắt cháu bị mù sao?!”
“Không phải,” giọng nói Thịnh Thừa Quang vậy mà hết sức dịu dàng, “Chẳng qua là…..Mồi ăn quá ngon.”
“…..Thịnh , Thừa, Quang!”
Toàn bộ khí thế của nữ sĩ Thịnh Minh Hoa bùng phát, trách mắng khoảng một phút đồng hồ, Thịnh Thừa Quang vô cùng im lặng nghe hết, khi bà kiệt hơi thở tức giận mới lạnh nhạt nói: “Vốn định hỏi một chút cơ thể cô thế nào rồi, bây giờ xem ra cô hồi phục rất nhanh. Cháu nghe nói tình trạng của Tề Quang rất tốt, bảo bảo đâu ạ, nó khỏe không?”
Thịnh Minh Hoa không trả lời, im lặng rất lâu.
Nhất thời trong điện thoại chỉ có tiếng thở đè nén của bà.
Đợi bà mở miệng lần nữa thì trong giọng nói đã mang theo sự nức nở sụp đổ: “Thừa Quang…...Làm sao cháu trở thành như thế này.”
Là đứa trẻ đầu tiên bà đặt hết tình cảm của mình, ở đây dạy dỗ như thế nào cũng sợ không ổn thỏa, tìm hiểu rất nhiều, quyết định đưa đến trường học tốt nhất ở nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, bà có nhiều mong đợi với anh như vậy, được như bây giờ thực sự không dễ dàng, cuối cùng mới đưa tập đoàn Thịnh thị nhiều năm do bà quản lý giao vào trong tay anh, vậy mà mới mấy tháng ngắn ngủi, anh làm sao có thể làm nó lâm vào tình cảnh này?!
“Cô,” Sự đau lòng của cô anh cũng làm Thịnh Thừa Quang xúc động, âm thanh anh rất thấp, chân thành tha thiết: “Cháu cũng không còn cách nào.”
Thịnh Minh Hoa bi phẫn (đau buồn phẫn nộ): “Cái gì gọi là cháu không còn cách nào? Làm sao cháu có thể không có cách nào hả Thừa Quang?”
“Cô hãy nghe cháu nói,” giọng nói Thịnh Thừa Quang vừa thấp lại vừa mềm mỏng: “Cô xem, cô bảo cháu chia tay, cháu làm theo. Cháu tiếp nhận Thịnh thị, hai tháng này cháu bận rộn như vậy, người cũng nhanh chóng phát điên rồi, nhưng chỉ cần có thời gian cháu sẽ nghĩ ngay tới cô ấy. Tách ra cũng không làm cho cháu lãng quên cô ấy, cháu càng ngày càng …..không ổn, sau đó phát hiện….chỉ cần thấy được cô ấy là tốt rồi.” Anh dừng một chút, mới nói: “Ngay từ lúc đầu khi cháu quyết định bỡn cợt tình cảm của cô ấy…..Cô, có phải do lúc bắt đầu cháu đã quá ác độc, cho nên hiện tại trừng phạt cháu? Thực sự không còn cách nào khác, cháu…..Không kìm hãm được.”
Thịnh Thừa Quang…..bất lực nói.
Sự bất lực của Thịnh Thừa Quang Thịnh Minh Hoa chưa từng gặp, nhưng mà bà đã từng thấy của bản thân—đó là khi bà phát hiện trợ lý của mình ôm đứa bé của chồng bà, bà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sau đó đột nhiên giận dữ, tiếp đó…..vô cùng bất lực.
Có phải khi đó bà quyết định sai lầm hay không, cho nên bây giờ trừng phạt bà đối mặt với một Thừa Quang như vậy?
Không kìm hãm được, đối với bà và Thừa Quang mà nói, đúng là trừng phạt nặng nhất rồi.
“Thừa Quang…..Bây giờ là cháu đang đùa giỡn ta sao?” Thịnh Minh Hoa xoa trán, run giọng chất vấn đứa cháu yêu thương.
Giọng nói Thịnh Thừa Quang vô cùng bất đắc dĩ: “Nếu như hiểu thành làm nũng, trong lòng cô có thể dễ chịu hơn một chút hay không?”
“Cháu chưa từng một lần làm nũng với ta, từ nhỏ đến lớn, một lần cũng không có.”
“Bởi vì trước đây không có muốn điều gì. Cô, lần này cháu cầu xin cô, trước mắt cháu đã dùng trứng chọi đá, xin cô ít nhất hãy duy trì trung lập, nếu không cháu sẽ gục ngã.”
Thịnh Minh Hoa…..không nói lời nào cúp điện thoại.
Thịnh Thừa Quang lấy được sự cho phép ngầm, thở phào nhẹ nhõm, còn Thịnh Minh Hoa đang ở Châu âu cách đó rất xa đang nổi trận lôi đình.
Sau khi Triệu Hoài Chương bị bại lộ đã bị đuổi ra khỏi nhà, lúc này người làm cũng không dám đi gọi ông, sợ đổ thêm dầu vào lửa, không thể làm gì khác hơn là tìm cứu binh khác.
Nghe báo Tề Quang tới, Thịnh Minh Hoa đang thịnh nộ cũng phải lấy lại cảm xúc, bà soi gương sửa lại tóc, rất vất vả bỏ đi vẻ mặt cáu kỉnh hậm hực, hít một hơi thật sâu đi ra khỏi phòng ngủ.
Bà đi chậm rãi từ trên cầu thang xuống, thấy Tề Quang đang ngồi ở phòng khách dưới lầu, cách đó không xa là nôi của trẻ con, Tề Quang nhìn em trai ruột đang ngủ say, ánh mắt và vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Lòng của Thịnh Minh Hoa cũng không khỏi trở nên mềm mại.
“Con sao dậy sớm vậy?” Bà đi tới bên cạnh cậu, “Không phải bảo con nghỉ ngơi nhiều sao?”
“Bác sỹ bảo con có thể đứng lên đi lại một chút.” Lúc nói chuyện Tề Quang có vẻ yếu ớt, hiện tại tạm thời không nhìn ra được rõ ràng tác dụng của cuộc phẫu thuật với bệnh của cậu, chỉ là mấy tháng nay cậu gầy đi nhiều, quần áo đã có chút rộng, dáng vẻ yên lặng ngồi ở chỗ đó làm người khác nhớ đến thiên sứ trong truyện cổ tích có thể bay lên bất cứ lúc nào.
Thịnh Minh Hoa đối với đứa con trai này áy náy rất nhiều, lúc này sẽ không tức giận, đi qua ngồi xuống bên cạnh, vuốt vuốt tóc cậu, dịu dàng nói: “Mới vừa rồi con suy nghĩ gì thế? Say sưa như vậy.”
Tề Quang nhìn em trai đang ngủ say trong nôi, cười vô cùng dịu dàng: “he reminds me of someone.”