Edit: Ong MD
Beta: Thỏ SN + Vô Phương + Như Bình
Nương nương…
Giọng nói vô cùng quen thuộc, chính là giọng nói quanh quẩn bên tai ta mấy đêm nay làm ta bừng tỉnh giữa cơn ác mộng. Mỗi khi nó vang lên bên tai, ta lại không dám gọi tên nàng vì sợ đau lòng.
“Triêu Thần…” Nhưng lúc này, ta không thể kiềm chế được nữa, run run giọng gọi ra cái tên kia.
Ta cho rằng dù ta có gọi nữa, nàng cũng không bao giờ nghe được. Ta cho rằng, ta hứa hẹn với nàng nhưng lại không làm được, khiến ta cảm thấy hổ thẹn với nàng.
“Nương nương!” Bên ngoài có bóng người chạy vào, quỳ gối trước mặt ta, khóc ròng nói, “Nô tì không bảo vệ tốt cho nương nương. Nô tì xin lỗi người.”
Ta kích động rời khỏi vòng tay ôm ấp của Hạ Hầu Tử Khâm, nhào tới đỡ nàng lên, bỗng nhiên ta cảm giác được cánh tay của nàng co rụt lại, ta mới nhớ ra trên người của nàng vẫn còn đầy thương tích. Nhưng mà không chết là được rồi, chỉ cần còn sống là được rồi.
Nàng khóc ròng, còn ta cười mừng rỡ.
Triêu Thần đưa tay lên lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày nô tì thấy người đau lòng, nô tì cũng đau lòng lắm. Thế nhưng người lại cố gắng ăn cơm, cố gắng ngủ, nô tì cảm thấy hết sức vui mừng …”
Trong lòng ta lại chấn động mạnh, thì ra người cung nữ đưa cơm cho ta mỗi ngày là Triêu Thần! Chính là Triêu Thần!
Ta ngạc nhiên nhìn Triêu Thần, thì ra nàng vẫn luôn luôn bên cạnh ta, lúc nào cũng bên cạnh.
Bỗng dưng ta cảm thấy nghẹn ngào, thì ra ta chưa bao giờ đơn độc một mình.
Hạ Hầu Tử Khâm …
Người đang ngồi phía sau cho ta quá nhiều điều ngạc nhiên vui mừng.
Hắn lại đưa tay kéo ta trở về, nhẹ giọng nói: “Triêu Thần, đi ra bên ngoài canh chừng.”
“Dạ.” Triêu Thần nhanh chóng lui ra bên ngoài.
Ta giật mình, muốn gọi nàng lại vì ở bên ngoài trời sắp đổ mưa. Bàn tay đang nắm cổ tay ta khẽ siết lại, nghe thấy giọng nói của hắn vang lên bên tai: “Một lát nữa trời mới mưa, Triêu Thần ra ngoài canh chừng sẽ không có việc gì đâu.”
Ta ngạc nhiên ngoái đầu nhìn khuôn mặt của người đàn ông sau lưng mình, hắn thật là hiểu ta.
Ta nhìn hắn không thể nhịn được mà cười lên thành tiếng.
Hắn chợt giật mình, nhìn ta một lát sau mới hỏi: “Đang ở lãnh cung, sao nàng còn cười được.”
Ta hít một hơi dài, ngửa mặt nhìn hắn: “Hoàng thượng cũng biết nơi này là lãnh cung sao? Vậy sao người còn đến nơi xui xẻo như thế này vậy?” Ta nhớ tới người cung nữ Dao phi mang đến, nàng ta sợ chỗ này đến mức không dám ở lại thêm một khắc, chỉ hận là không thể lập tức bỏ chạy khỏi đây.
Hắn cười ôm ta vào lòng nói: “Trẫm đã đồng ý với nàng, đợi chuyện của Trương Lăng được giải quyết, trẫm sẽ thưởng cho nàng.”
Ta giật mình vội nói: “Nhưng chuyện của Trương Lăng cũng không được giải quyết.” Theo chủ ý của ta là làm suy yếu thế lực của Diêu Hành Niên. Nhưng bị Thiên Lục nhúng tay vào, lại bị Dao phi làm rối loạn mọi chuyện. Nói cho cùng, chúng ta cũng không thắng tuồng vui này.
Hắn cúi đầu nhìn ta, mỉm cười: “Nhưng phần của nàng đã làm rất tốt. Trẫm đã đồng ý với nàng tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Còn những chuyện khác …” Nụ cười trên mặt hắn từ từ biến mất, một lát sau mới nhỏ giọng nói, “Đều không liên quan đến nàng.”
Ta biết, nhất định là hắn nghĩ tới Dao phi, hắn không nói, nhưng nhìn nét mặt hắn ta đoán ra ngay.
Ở trong lòng hắn, Dao phi vẫn có ảnh hưởng, nếu không hắn sẽ không biểu hiện như vậy.
Nếu Triêu Thần là người của hắn, như vậy chuyện lần này, chắc chắn hắn đã biết trọn vẹn không sót điều gì. Có điều, việc này nếu chỉ vì phi tần đố kỵ mà hãm hại ta thì hắn căn bản không cần phải làm như vậy.
Ta suy nghĩ, đột nhiên ngày càng hoảng hốt, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn nói: “Hoàng thượng …”
Hắn lại khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Cũng là nàng thông minh, vừa nghĩ đã biết ngay. Lần này, lấy lại binh lực của hoàng đô từ Diêu Hành Niên là tình thế bắt buộc. Trẫm và lão ta vòng vòng vo vo một hồi, cứ cho là lão ta thắng nước cờ này đi. Trẫm chỉ không nghĩ tới …”
Không nghĩ tới Dao phi và Diêu Hành Niên cấu kết đối phó với hắn.
Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới.
Như vậy, hắn vất vả lấy thân mạo hiểm, chẳng phải đều uổng phí sao? Ta đau lòng cầm tay hắn, khẽ hít vào nói: “Hoàng thượng, có lẽ mọi chuyện cũng không phải như vậy. Việc này, có thể chỉ là trùng hợp chăng?” Ta không cảm thấy Dao phi giống loại người không để ý đến sống chết của hắn, Dao phi đối với hắn vẫn còn tình cảm. Chỉ khi trong lòng có hắn mới có thể làm nhiều chuyện điên rồ như vậy, không phải sao?
Hắn hừ khẽ một tiếng nói: “Chỉ sợ kẻ cấu kết với Diêu Hành Niên không phải Dao phi.”
Trong lòng ta khiếp sợ, xem ra hắn và ta có cùng suy nghĩ. Kẻ đó không phải Dao phi, như vậy đó là Hàn vương. Không, hay nói cách khác chính là Bắc Tề.
Còn Dao phi trong trận tranh đấu ở chốn hậu cung này, chẳng qua cũng bị người khác lợi dụng mà thôi. Vì thế, ta mới nói nàng ta ngu ngốc. Nàng ta chỉ làm những điều nàng ta muốn, nhưng không hề suy nghĩ việc này nên làm hay không. Nàng ta cho rằng đã tính kế được ta, nhưng không ngờ nước cờ nàng ta vừa đi cũng bị người khác tính kế. Đáng thương hơn nữa là nàng ta còn vui đến quên cả trời đất, bởi vì nàng ta cho rằng đã diệt trừ được ta.
Đột nhiên ta nhớ tới câu nói của Thanh Dương: “Thanh Dương là người Bắc Tề”, đúng vậy, ta không thể quên được sự thật này. Vì thế, tất cả những việc nàng ta làm, càng khiến cho ta cảm thấy hợp tình hợp lý.
Nhưng Hàn vương thì sao? Có phải y cũng hoàn toàn không biết tất cả những chuyện này? Chỉ sợ chuyện duy nhất y không biết chính là Thanh Dương và Dao phi hãm hại ta. Dùng ta để kéo theo Cố Khanh Hằng, sau đó giúp Diêu Hành Niên đoạt lại binh quyền của hoàng đô! Đây là một chiêu vô cùng chặt chẽ, không có kẽ hở, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Có điều, khi ta nhớ tới Hàn vương, toàn thân lại run lên không thể kiềm chế lại được.
Nhớ tới lúc Hạ Hầu Tử Khâm giơ kiếm chạy vào trong phòng y, cảnh tượng đó dường như vẫn còn rành rành trước mắt ta.
Ta ngước mắt nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Hôm đó ở dịch quán, lúc Hoàng thượng chạy vào, nếu không có người ngăn lại thì Hoàng thượng làm cách nào diễn cho hết tuồng vui này.” Chẳng lẽ hắn thực sự muốn tương kế tựu kế giết Hàn vương sao?
Mặc kệ hắn làm bộ tức giận vì phi tử của mình cấu kết với Hàn vương hay là làm bộ nhất thời lỡ tay, đều không thể tránh khỏi cảnh hai nước chiến tranh. Ta không tin hắn ngu ngốc như vậy.
Hắn cười khẽ một tiếng nói: “Trẫm vốn không muốn giết y, chẳng qua trẫm muốn nhân cơ hội này nhìn thử khuôn mặt thật của y mà thôi.”
Ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hắn muốn nhìn mặt Hàn vương làm gì? Sau đó ta lại nghĩ tới lúc đó hắn hỏi ta có thấy mặt Hàn vương hay không, và ta đã phủ nhận. Nhớ lại khoảnh khắc ta dỡ mặt nạ của Hàn vương lên, quả thật đúng như đồn đại, đó là một khuôn mặt đẹp đến rung động lòng người. Nhưng chỉ có một lần duy nhất đó mà thôi.
“Hoàng thượng muốn nhìn mặt Hàn vương làm gì?” Ta lo lắng hỏi.
Hắn không trả lời, chỉ thở dài nói: “Đáng tiếc mũi kiếm của trẫm còn chưa chạm vào người Hàn vương đã bị kiếm của Thanh Dương đẩy ra.”
Lời của hắn làm ta nhớ lại, ngày hôm đó trong phòng Hàn vương có tiếng đánh nhau, và hắn còn bị Thanh Dương đánh bật ra ngoài. Ta giật mình, trong lòng lo lắng không yên, vội vàng kéo hắn lại hỏi: “Hoàng thượng có bị thương không?”
Hắn lắc đầu: “Trẫm không sao.”
Thật sao?
Ta nhìn hắn thật kỹ, sắc mặt hắn hơi mệt mỏi. Ta biết, hôm đó nếu Thanh Dương nghĩ là hắn thực sự muốn giết Hàn vương, nhất định đã ra tay không nhẹ. Có điều hắn không nói thì ta cũng sẽ không hỏi nhiều.
Ta cúi người, ôm lấy người hắn.
Chợt nghĩ tới trên lưng hắn còn bị chém một đao, mặc dù đã qua mấy ngày, chắc vết thương đã khép lại, nhưng ta vẫn không yên tâm, bởi vậy ta cố gắng hết sức tránh chạm phải. Ta nghĩ ngợi một chút rồi lại hỏi: “Bây giờ thống lĩnh Ngự Lâm quân là ai?” Lúc thốt ra câu hỏi này ta lại bật cười.
Hậu cung không được tham gia vào chính sự, nhưng không biết ta đã phạm vào điều này bao nhiêu lần rồi? Hơn nữa, mỗi khi ta và hắn ở bên nhau, dường như lại không bao giờ tách bạch việc này ra được. Nhưng ta không cảm thấy phiền toái mà trái lại ta rất thích, bởi vì ta muốn chia sẻ, giúp đỡ cho hắn.
“Thái Hằng.” Giọng nói của hắn nhàn nhạt.
Hắn không nói ta cũng biết, đây tuyệt đối là người của Diêu Hành Niên.
“Còn vợ chồng Trương Lăng đang ở đâu?”
Hắn cười khẽ: “Trẫm làm như nàng mong muốn, cho đi sung quân ở biên cương rồi.”
Xem ra Thái hậu vẫn còn giữ thể diện cho Diêu Hành Niên. Ta ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Hoàng thượng, nếu Diêu tướng quân vẫn còn muốn bảo vệ cho Trương Lăng, mà ngay từ đầu không phải giao binh quyền hoàng đô cho Thái Hằng, có thể Thái Hằng không trung thành với y như Trương Lăng.”
Hắn liếc mắt nhìn ta đầy khen ngợi, gật đầu: “Việc này trẫm đã sớm nghĩ tới rồi. Vì thế trẫm mới tương kế tựu kế, phái Cố Khanh Hằng âm thầm giúp trẫm mượn hơi Thái Hằng.”
Trong lòng ta khẽ chấn động, lập tức cười khẽ hỏi: “Vậy Hoàng thượng định cho Khanh Hằng tội danh gì?” Tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, nghiêm trang nói: “Lơ là nhiệm vụ, trẫm giáng y xuống làm thị vệ Ngự Lâm quân.”
Chỉ cần một chiêu nhẹ nhàng, thản nhiên như vậy đã có thể làm cho Cố Khanh Hằng có cơ hội lớn nhất tiếp cận với Thái Hằng. Hạ Hầu Tử Khâm, xem ra hắn đã thực sự đã tính toán từ lâu.
Đột nhiên ta lại nhớ tới Diêu Hành Niên, nên hỏi hắn: “Diêu tướng quân trở về Thương Châu rồi sao?”
Hắn lại lắc đầu: “Không, chuyện thích khách ở Nam Sơn còn chưa giải quyết xong. Tạm thời lão ta sẽ không trở về đó.”
Nhưng ta cảm thấy rất kỳ lạ, mặc dù ngay từ đầu Diêu Hành Niên chủ động điều tra là bởi vì nghi ngờ cái chết của Diêu Chấn Nguyên có liên quan đến thích khách. Nhưng về sau cũng đã biết Diêu Chấn Nguyên chết là do Thư Cảnh Trình giết, y muốn tra xét chuyện này như thế nào nữa đây? Bỗng nhiên ta nhớ lại hôm đó, lúc Diêu thục phi ra tay đánh ta và Hàn vương rơi xuống vách núi Nam Sơn. Nếu như Diêu Hành Niên thực sự cấu kết với Bắc Tề, thì hẳn là Diêu thục phi cũng không biết chuyện này. Bằng không nàng ta làm hại ta cũng được nhưng chắc chắn sẽ không động đến Hàn vương.
Trong lòng ta khẽ chấn động, Diêu Hành Niên căn bản không quan tâm đến chuyện thích khách, y chỉ mượn cớ ở lại hoàng đô không quay về có lẽ là bởi vì y vẫn chưa yên tâm đối với Thái Hằng, còn muốn ở lại “dạy dỗ” Thái Hằng chăng?
Ta nhìn hắn nói: “Hoàng thượng, lão ta cố ý xin dẫn đầu để điều tra rõ việc này.” Chỉ cần không tra ra được, lão ta sẽ được ở lại hoàng đô thêm một thời gian dài nữa.
Hắn lạnh giọng nói: “Sao trẫm không biết y cố ý? Vì thế, trẫm đang tìm người đó, để xem thử ai có thể chịu tiếng xấu này thay cho người khác.”
Ta giật mình, cảm thấy kinh ngạc vô cùng, hắn nói, chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Như vậy, thích khách ở Nam Sơn … Có liên quan đến hắn sao? Nghĩ đến đây, trái tim ta đập điên cuồng, nhảy loạn cả lên. Không, không đúng, ta lập tức xua tan đi ý nghĩ này, nếu chuyện này quả thật có liên quan với hắn thì giải thích như thế nào về những mũi tên công kích về phía hắn? Giải thích như thế nào về vết thương trên lưng hắn?
Nhưng nếu như không liên quan đến hắn thì phải giải thích lời nói vừa rồi của hắn như thế nào?
Ta ngẫm nghĩ một lúc lâu, mới mở miệng: “Chuyện thích khách ở Nam Sơn, thần thiếp suy nghĩ lâu như vậy nhưng cuối cùng vẫn không có manh mối.” Nên khi đó ta mới nghi ngờ người khác, cũng đã từng nghĩ đến Hiển vương, nhưng theo những lời Tấn vương thì không phải như vậy.
Ta lặng yên nhìn người đàn ông trước mặt, khóe miệng của hắn mỉm cười, quay về phía ta nói: “Đương nhiên là nàng không có manh mối, vì trong đám thích khách đó có người của trẫm.”
Cuối cùng ta vẫn hết sức ngạc nhiên, thì ra chuyện này thực sự có liên quan với hắn. Vậy thì vì sao …
Hắn nhìn ra khúc mắc trong lòng ta, lại nói: “Trẫm vốn chỉ muốn thăm dò một người, nhưng không ngờ hôm đó lại có thích khách thực sự lẫn vào. Vì thế mục tiêu lại biến thành trẫm.” Diêu Hành Niên muốn điều tra cũng không thể tra ra nguyên nhân, nhất định lão ta sẽ không tra ra được gì. Ta nghĩ rằng ngày đó hắn muốn thử lòng Tấn vương, nhưng không ngờ lại thật sự có thích khách muốn ám sát hắn?
Ta cũng không thể nào nghĩ ra được, ngày hôm đó lại có đến hai đội thích khách. Tất cả đều là hắc y nhân che mặt, làm sao phân biệt được rõ ràng đây! Ta nghĩ rằng lúc những mũi tên bay về phía hắn thì hắn cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hắn nói, muốn thử thăm dò một người…
Ta giật mình mở miệng: “Hoàng thượng muốn thử thăm dò … Hàn vương sao?”
Chỉ vì, những việc hắn làm đối với Hàn vương quá nhiều. Đầu tiên là trong khu vực săn bắn ở Thượng Lâm Uyển, hắn muốn ta bắn một mũi tên về phía Hàn vương, hắn biết rõ ta sẽ bắn không trúng, nhưng vẫn muốn ta bắn. Bởi vì lúc đó hắn cho rằng ta quen biết Hàn vương. Còn cái lần ở Nam Sơn kia …
Ta biết!
Từ từ nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, đột nhiên vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người đều bận rộn chân tay, không chút lơ là. Vậy mà ở đó chỉ có hai người không ra tay, một là Hạ Hầu Tử Khâm, còn một người khác là Hàn vương!
Lúc đó ta đã cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng ta vẫn cho rằng vì võ công của Thanh Dương quá cao, nên Hàn vương không cần ra tay. Hơn nữa trên người y có thương tích, vì thế không dụng võ được. Thì ra nguyên nhân không phải như vậy.
Hàn vương không ra tay là vì y căn bản không biết võ công!
Đúng vậy, bởi vì hành động liều mình cứu ta của y, làm cho ta sơ suất bỏ sót chi tiết này. Nếu như một người có võ công, lúc rơi xuống vách núi chắc chắn sẽ phản ứng rất mau lẹ. Dù cho trên người có thương tích nặng hơn, y cũng phải có phản ứng theo bản năng. Nhưng Hàn vương lại hoàn toàn không có, vào lúc mành chuông treo sợi tóc, y chỉ kêu lên —— Thanh Dương.
Chẳng biết vì sao khi nghĩ như vậy, tim ta đập rất nhanh, trong lòng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Ai có thể nghĩ rằng Hàn vương dũng mãnh thiện chiến như vậy lại không có võ công chứ? Sự thật này có nói ra chỉ sợ chẳng ai tin nổi. Dù là bản thân ta bây giờ cũng không thể tin hoàn toàn. Có lẽ chúng ta đều suy nghĩ sai lầm rồi, cũng có thể là vết thương trên người y thực sự quá nặng.
Nhưng nếu nghĩ như vậy thì quá gượng ép.
Hạ Hầu Tử Khâm chần chờ một chút, cuối cùng cũng gật đầu. Một lát sau mới nghe hắn nói: “Nếu như y không phải là Hàn vương, trẫm lại … không có cách nào giải thích.” Hắn vẫn còn lắc đầu, nhìn ta nói, “Mà thôi, y đã trở về Bắc Tề rồi.”
Ta im lặng không nói, y không thể nào không phải là Hàn vương được, những người y mang tới thực sự đều là người Bắc Tề, bất luận là thị vệ hay là cung nhân. Còn chuyện sau này, Hạ Hầu Tử Khâm cũng không thể giải thích được, ta cũng không nghĩ ra.
Ta bỗng nhớ tới, Vãn Lương đã từng nói, chờ người Bắc Tề trở về, bọn họ cũng sẽ rời khỏi đây, ta liền hỏi: “Tấn vương trở về đất phong rồi sao?”
“Ừ.” Hắn nhẹ nhàng trả lời, “Sau ngày người Bắc Tề đi, Tấn vương và Hiển vương đều đến chào từ biệt.”
Lần này, nếu không phải đột nhiên xuất hiện chuyện này, hẳn là bọn họ đã sớm trở về đất phong rồi.
Vậy là Vãn Lương cũng đi theo Tấn vương. Chỉ sợ là lúc nàng đi, còn tưởng rằng ta bị giam vào lãnh cung, ta không biết nàng sẽ đau lòng đến mức nào. Có điều, ta không thể nói cho nàng biết được việc này được.
Hai người tựa sát vào nhau, nhưng cả hai đều trầm mặc.
Lúc này, ở bên ngoài tiếng gió càng ngày càng lớn, nhưng trời vẫn chưa mưa. Ta cũng biết, trời như vậy, một khi đổ mưa chắc chắn sẽ có sấm sét. Nhưng lúc này có hắn bên cạnh, ta cũng không sợ hãi.
Ta giơ tay lên, chậm rãi xoa xoa gương mặt hắn, chợt phát hiện ra hắn gầy đi rất nhiều, ta đau lòng vô cùng, nhưng cố gắng cười, hỏi hắn: “Hoàng thượng mệt sao?”
Hắn dường như đang lạc mất hồn, nghe ta hỏi, hắn mới nhíu mày nói: “Mệt, trẫm mệt chết đi được. Lần này mẫu hậu muốn sinh nhật của trẫm thật long trọng, tất nhiên cũng muốn nhân cơ hội này thám thính thế lực khắp nơi. Nhưng trẫm phát giác, mọi chuyện ngày càng khó khăn hơn.”
Hắn không nói ta cũng biết.
Các thế lực trong triều rục rịch, bên ngoài còn có nước khác nhìn chằm chằm. Cái gì gọi là kết mối bang giao tốt đẹp, chỉ cần sơ hở, không cẩn thận một chút, bất cứ lời hứa hẹn nào cũng có thể đạp dưới móng ngựa trong khoảnh khắc.
Riêng chuyện ta gặp phải Nguyên Trinh hoàng hậu hai lần cũng đủ biết, chẳng những Nam Chiếu có mối quan hệ với Đại Tuyên mà còn cả Bắc Tề nữa. Mặc dù thực lực của Thiên triều hùng mạnh, nhưng nếu bọn họ liên thủ khởi binh, cũng khó có thể chống đỡ được.
Chỉ cần mượn một cái cớ, chỉ thiếu một cái cớ mà thôi.
Bàn tay ta chậm rãi đưa xuống, đặt trên lồng ngực của hắn. Hắn cũng là người thông minh cơ trí, trong ngực của hắn chứa đựng rất nhiều thứ, vì thế, hắn mới là một quân vương tốt. Từ trước đến nay ta chưa từng nghi ngờ điều này.
Nhưng ta đau lòng vì hắn.
Mọi người đều nhìn thấy hắn cao cao tại thượng. Nhưng ta lại nhìn thấy những lúc hắn yếu đuối. Ta thích tính cách như con nít của hắn.
Ta biết tất cả mọi thứ đều là hắn, là Hạ Hầu Tử Khâm. Vì thế ta không thể làm cho hắn mất đi bộ dạng từ trước đến giờ được, ta muốn dùng mọi sự cố gắng của ta, bảo vệ cho hắn.
Bảo vệ người của hắn, giang sơn của hắn.
Cho đến hôm nay, ta mới biết được, thì ra ta mục đích tiến cung đã trở nên đơn giản đến vậy.
Ta cúi đầu nhìn hắn: “Hoàng thượng, Nam Chiếu và Đại Tuyên, Bắc Tề đều có giao thiệp với nhau.” Ta nghĩ chuyện này ta biết, chưa chắc hắn đã không biết. Nhưng ta vẫn muốn nói, không thể bỏ qua bất cứ một tin tức nguy hiểm nào.
Hắn khẽ giật mình, một lát sau mới mỉm cười nói: “Ai nói cho nàng biết Nam Chiếu và Đại Tuyên có quan hệ?”
Ta hơi kinh ngạc, cau mày nói: “Thần thiếp nhìn thấy, trong khu rừng trước Ngự Túc uyển, Tuyên hoàng và Nguyên Trinh hoàng hậu lén lút gặp mặt.”
Hắn cười nhạt: “Việc này không phải như nàng nghĩ đâu. Nhưng trẫm tò mò, nếu nàng nhìn thấy một màn thú vị như vậy, vì sao lại không nói với trẫm?”
Ta cũng giật mình, không phải như ta nghĩ? Ta nghĩ là bọn họ có tư tình. Không phải sao?
Như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm làm sao biết được?
Ta khẽ lắc đầu, không nghĩ đến chuyện này nữa, không phải là được rồi. Ta nói: “Bởi vì lúc đó Tuyên hoàng nhìn thấy thần thiếp và Thư Cảnh Trình gặp mặt, cho nên thần thiếp và y giao ước với nhau, không tiết lộ cho người khác biết. Nhưng bây giờ đã khác trước, vì thế thần thiếp mới muốn nói cho Hoàng thượng biết. Nếu Hoàng thượng nói bọn họ không phải giống như thần thiếp nghĩ thì là vì sao?”
“Tuyên hoàng muốn điều tra một số chuyện.” Về phần điều tra chuyện gì, hắn cũng không nói. Nhưng trực giác nói cho ta biết là hắn có biết chuyện này. Có điều hắn không nói thì ta cũng không hỏi.
Nhưng theo lời của hắn, cũng không khó để ta nghe ra, Nam Chiếu không thể nào có quan hệ với Đại Tuyên. Như vậy, ta cũng yên tâm.
Ta mặc kệ Đại Tuyên đứng một bên ngắm nhìn hay sao cũng được, chỉ cần bọn họ không liên thủ đối địch với Thiên triều, đó là niềm vui mừng lớn nhất của ta. Ta nghe hắn khẽ thở dài một tiếng, dựa người qua, đặt cằm trên đỉnh đầu ta. Ta đã sớm cảm giác được hắn rất mệt mỏi, ta cầm tay hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng còn chịu đựng được không?”
Khi đó, Tấn vương nói, ta không ở bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm mới là điều đau khổ nhất của hắn. Nhưng bây giờ, hắn lại phải chiến đấu một thân một mình. Ta thực sự không đành lòng.
Hắn không trả lời, chỉ nói: “Nàng có biết vì sao trẫm đối xử với nàng như vậy không?”
Ta hơi ngơ ngẩn, vì sao đối xử với ta như vậy?
Cho tới bây giờ hắn chưa từng chạm vào ta.
Bây giờ lại đem ta giam vào lãnh cung.
Còn để lâu như vậy mới đến thăm ta, vì chuyện của ta còn để cho cung nữ của ta bị tra tấn đến chết. Bàn tay ta nắm lấy tay hắn ngày càng chặt hơn, trong đầu ta hiện lên rất nhiều chuyện. Lý do của hắn. Ta cảm thấy cổ họng đau đớn, nghẹn ngào gật đầu.
Ta biết, ta biết…
Đương nhiên ta biết.
Hắn làm tất cả mọi chuyện, chỉ đơn giản là không muốn để ta trở thành cái đích cho mọi người ngắm tới. Cái gì Phất Hi hay là Dao phi, tất cả đều là giả tạo, cuối cùng người hắn quan tâm nhất chính là ta, là Tang Tử!
Ta vùi mặt vào ngực hắn, ôm chặt lấy người hắn, không kiềm chế được khóc nức nở thành tiếng. Ta nghĩ, toàn bộ nước mắt của ta ở kiếp này đã khóc hết trong đêm nay. Hãy để cho ta được khóc thoải mái một lần, chỉ một lần này thôi.
Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói một cách thoải mái: “Chỉ cần nàng biết, trẫm sẽ luôn luôn chịu đựng được.”
Ta nhịn không được nữa khóc ròng nói: “Vì sao Hoàng thượng phải đem thần thiếp giam vào lãnh cung, chẳng qua chỉ là lén xuất cung một mình mà thôi, người hoàn toàn có thể phế bỏ phong vị của thần thiếp, nhét thần thiếp đại vào một góc phòng nào đó, như vậy thần thiếp vẫn có thể cùng Hoàng thượng bày mưu tính kế như trước. Không phải sao?” Rốt cuộc bây giờ hắn chỉ có một mình.
Một mình…
Dường như ta lại nhìn thấy sự cô độc lúc trước của hắn. Vẻ bề ngoài vô cùng mạnh mẽ và kiên cường, nhưng trái tim lại cô độc đến vô cùng vô tận, làm cho ta cảm thấy đau lòng …
Hắn lại cười nói: “Không vào lãnh cung sẽ ai không bỏ qua cho nàng. Lúc trước trẫm phong nàng làm Đàn phi, là vì muốn nàng sống sót. Lần này cũng giống như vậy. A Tử.” Hắn kêu lên một tiếng, nhìn ta nói, “Nhất định nàng phải sống thật tốt, trẫm không có cách nào chịu đựng được lần thứ hai …”
Hắn nói lần thứ hai, nhưng trong lòng ta hiểu rất rõ, lần đầu tiên chính là Phất Hi. Năm năm trước chính là Phất Hi, trong lòng hắn luôn là Phất Hi tốt đẹp.
“Hoàng thượng, Dao phi nàng…”
“Trẫm biết.” Hắn ra hiệu cho ta không cần phải nói, ta nhìn thấy trong đôi mắt của hắn tràn ngập đau xót. Bất chợt hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói, “Nàng hận trẫm.”
Nhưng nàng vẫn yêu như trước.
“Lời thề nguyền lúc trước quá hoàn mỹ, nhưng bây giờ, trẫm không có cách nào vì nàng ấy mà làm cho lục cung vô phi. Điều này, nàng có thể hiểu rõ nhưng nàng ấy lại không thể. Nói cho cùng, cuối cùng trẫm vẫn hổ thẹn với nàng ấy.”
“Hoàng thượng…”
“Trẫm khó chịu…” Hắn nhíu chặt chân mày.
Ta chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, ta đều hiểu tất cả những gì hắn nói. Ta cũng hiểu cảm giác của hắn.
Hắn đã yêu nàng ta nhiều năm như vậy, không, bây giờ cũng vẫn còn yêu. Khi nhìn thấy nàng ta còn sống trở về ngay trước mắt, hắn đã mừng rỡ biết bao nhiêu. Bởi vì hắn cho rằng cuối cùng hắn cũng có thể bù đắp tất cả những thiệt thòi mà nàng ta phải gánh chịu trong quá khứ.
Có điều, hắn lại không nghĩ rằng, Phất Hi bây giờ đã không phải còn là Phất Hi tốt đẹp, trong sáng ngày trước…
“Trẫm muốn đối xử với nàng ấy thật tốt, dù là sủng nàng ấy cả đời.” Hắn nói từ từ, lại làm cho ta cảm thấy đau nhói.
Ta ôm chặt lấy hắn, ta biết ở trước mặt Dao phi, hắn có thể mãi mãi kìm nén không quan tâm đến những việc nàng ta làm. Bây giờ hắn vẫn còn tình cảm như trước, chỉ có điều đoạn tình cảm kia đã mất đi tình yêu rồi. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Ta cũng sẽ không ép buộc hắn phải thừa nhận sự thật này.
Cảm giác đau đớn và bất đắc dĩ khi đó, chỉ có bản thân hắn là cảm nhận sâu sắc nhất. Có thể vì nàng ta mà từ bỏ ngôi vị thế tử, cảm giác đau đớn thê thảm đến mức nào? Bây giờ không phải chỉ nói dăm ba câu là ta có thể hiểu hết được.
Mà điều làm cho hắn đau đớn nhất là người thì còn nhưng tình đã mất.
Chỉ tiếc, Dao phi không hiểu.
Nàng ta trở về, dựa vào sự áy náy và thương hại của hắn đối với nàng ta, thậm chí không hề kiêng nể, tự tung tự tác làm những chuyện nàng ta muốn làm, nhưng không biết hết lần này tới lần khác khiến hắn bị tổn thương.
Hắn thở dài: “Nhưng nàng ấy không hiểu, trước sau vẫn không hiểu. Đúng vậy, là trẫm phụ bạc nàng ấy.”
“Không.” Ta đưa tay che miệng hắn lại, khẽ lắc đầu, “Hoàng thượng không phụ bạc nàng ấy, chưa bao giờ.” Bất kể là năm năm trước lấy ngôi vị thế tử ra để uy hiếp, hay là bây giờ ngỗ nghịch, cãi lời Thái hậu, hủy bỏ chuyện tứ hôn vương phi cho Tấn vương để giữ nàng ta lại làm phi tử của mình. Hắn cũng chưa từng phụ bạc nàng ta.
Hắn giơ tay lên đẩy tay của ta ra, nhỏ giọng nói: “Nàng ấy và trẫm là thanh mai trúc mã, từ nhỏ trẫm đã yêu chiều nàng, nàng ấy muốn thứ gì, trẫm cũng có thể cho nàng ấy. Tất cả mọi người đều nói, trẫm và nàng ấy chính là một cặp trời sinh, thậm chí trẫm vì nàng ấy mà ngay cả ngôi vị thế tử cũng không màng. Cho dù bỏ trốn, trẫm cũng bằng lòng.”
Ta không nói được một lời, chỉ biết lắng nghe, đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới chuyện của hắn và Phất Hi trước mặt ta. Từng câu từng chữ đều do hắn chính miệng nói ra, ta cảm thấy nhói đau, là đau lòng. Nhớ lại lần đó, hai vị vương gia vừa mới hồi cung, kết thúc yến tiệc, hắn có nhắc đến Phất Hi nhưng chỉ một câu “Không nhắc tới nàng ấy nữa”. Khi đó hắn là bất đắc dĩ, nhưng hôm nay lại là đau đớn giấu kín trong lòng.
Ngôi vị thế tử cũng không màng, cho dù bỏ trốn cũng bằng lòng.
Một người kiêu ngạo như hắn, mà có thể làm được những chuyện như vậy. Tình cảm của hắn đối Phất Hi, không thể nghi ngờ chính là tình yêu.
“Mẫu hậu vì muốn chia rẽ trẫm và nàng ấy, đã tính toán gả nàng ấy đi Bắc Tề. Lúc trẫm biết chuyện đã là ba tháng sau, lúc nàng ấy đi, trẫm còn tưởng rằng là để chuẩn bị cho hôn sự của trẫm và nàng ấy. Nàng ấy cũng rất vui mừng, nhưng ai ngờ …” Hắn bỗng nhiên im lặng, cố gắng đưa mắt nhìn sang một bên, và cố gắng hết sức không nhìn ta.
Thế nhưng ta hiểu, khi đó hắn tuyệt vọng đến mức nào.
Ta ôm lấy hắn, nghe tiếng hít thở nặng nề của hắn, một lát sau, mới nghe thấy hắn nói tiếp, nhưng lại là hỏi ta: “Nàng cảm thấy khi đó trẫm sẽ có cảm giác thế nào?” Ta ngơ ngác, nhưng hắn không đợi ta trả lời mà nói luôn: “Trẫm khổ sở, đau đớn đến mức muốn giết người! Trẫm hận không thể vọt tới Bắc Tề để giết tên hoàng đế Bắc Tề kia! Giết kẻ đã hại chết nàng ấy!”
“Hoàng thượng!” Ta sợ hãi ôm chặt lấy hắn.
Hắn đột nhiên cười rộ lên tự giễu mình: “Trẫm cho rằng trẫm yêu nàng ấy, yêu đến tận xương tủy. Nhưng mãi cho đến khi ở trên núi Nam Sơn, khoảnh khắc trẫm trơ mắt nhìn nàng rơi xuống vách núi, ngực trẫm dường như vụt mất đi thứ gì đó. Trẫm tự nhiên lại hận không thể giết chính bản thân mình…”
Cuối cùng, lòng ta chấn động cực mạnh!
Trẫm cho rằng trẫm yêu nàng ấy, yêu đến tận xương tủy.
Trẫm cho rằng trẫm yêu nàng ấy, yêu đến tận xương tủy …
Nếu như bây giờ ta còn nghe không ra hàm ý của hắn trong những lời này, vậy thì ta thật sự là người vô cùng ngu xuẩn!
Ta nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn, mà ở bên ngoài cuối cùng trời cũng đổ mưa, một cơn mưa thật lớn.
Chỉ nghe thấy tiếng ào ào, từng trận từng trận nối tiếp nhau.
Ngoại trừ tiếng mưa, tất cả mọi thứ còn lại đều rất yên tĩnh, cũng không hề có sét đánh như ta nghĩ. Chỉ có trời mưa càng lúc càng lớn.
Trận này mưa trút xuống mang theo niềm vui sướng ngập tràn.
Đột nhiên ta cảm thấy mọi thứ đều trở lại bình thường. Giống như Hạ Hầu Tử Khâm đã nói, chỉ cần ta biết, hắn có thể chịu đựng được mãi mãi. Còn ta bây giờ đã hiểu rõ tâm ý của hắn, như vậy ta còn phải bận tâm chuyện gì nữa đâu? Cho dù hắn lúc nào cũng mang trong lòng sự đau xót, áy náy với Dao phi, ta cũng không quan tâm!
Cuối cùng ta cũng có thể khẳng định được vì sao hắn ban cho ta một chữ “Đàn”. Trong Đàn (檀) chứa mộc (木), là loài cây có sức sống rất mạnh mẽ. Hắn chỉ hy vọng ta có thể giống như thân mộc kia, mạnh mẽ sinh tồn ở chốn hậu cung này, sống một cuộc sống thật tốt đẹp. Nó cũng có nghĩa là quý trọng, Hạ Hầu Tử Khâm, hắn quý trọng ta.
“Nghe nói nàng không sao trẫm vô cùng vui mừng, từ sớm đã chạy đến Cảnh Thái cung chờ nàng. Thế nhưng nàng không hồi cung mà lại đi dịch quán trước, vì Hàn vương.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng ta lại cảm thấy rất hài lòng, như vậy mới giống hắn, không phải sao?
Ghen tuông không phải là không tin tưởng, mà bởi vì hắn quan tâm, hắn để ý, mới có thể biểu hiện như vậy.
Ta ngày càng áy náy vì lần đó ta mang lòng dạ hẹp hòi, nằm ở trong ngực của hắn, nhỏ giọng nói: “Vậy Hoàng thượng có biết khi đó thần thiếp không trở về, là bởi vì người. Thần thiếp cho rằng Hoàng thượng không quan tâm đến thần thiếp, vì thế đã nổi giận.” Câu nói cuối cùng kia, đột nhiên trở nên rất nhỏ, giống như gió thoảng qua, dường như ta nói ra mà ngay cả ta cũng cảm thấy xấu hổ.
Hắn rốt cuộc cũng bật cười, nói: “Ngày hôm sau, lúc nàng tới Thiên Dận cung, trẫm đã biết. Khi đó trẫm đã hạ quyết tâm, quyết định tin tưởng nàng.”
Trong lòng ta chấn động mạnh, hắn nói hắn quyết định tin tưởng ta, vì thế chuyện lần này, cho dù không có Cố Khanh Hằng nói trước cho hắn biết về tấm lệnh bài, hắn cũng sẽ không nghi ngờ ta. Nhưng ta lại có chuyện gạt hắn.
Ta ngẩng đầu lên, cố gắng lấy dũng khí nói: “Hoàng thượng có còn nhớ người mới vừa nói, muốn thưởng cho thần thiếp vì chuyện của Trương Lăng không?”
Hắn khẽ giật mình nhưng vẫn gật đầu: “Nhớ, trẫm còn nói nàng muốn thứ gì, trẫm cũng đồng ý với nàng.”
Ta rời khỏi lồng ngực của hắn, nhìn thấy trong đôi mắt hắn thoáng ngạc nhiên, ta hít một hơi thật sâu, nói: “Thần thiếp muốn Hoàng thượng đừng nổi giận, chỉ cần người đồng ý với thần thiếp, sẽ không nổi giận.” Ta đứng lên, lúc quay đầu lại, mới nhớ ra trong ấm trà không có nước.
Bên ngoài tiếng mưa vẫn rất lớn, nước từ trên mái hiên chảy xuống, giống như thác nước.
Hôm nay, đúng là thời cơ tốt. Ngay cả ông trời cũng đang giúp ta.
Ta nghĩ ngợi rồi đứng dậy bước ra ngoài cửa, dùng khăn thấm ướt đẫm nước. Chần chờ một lát, cuối cùng đưa lên lau sạch hết nước thuốc trên mặt. Cảm giác lạnh lẽo như băng, trong lòng ta hơi thấp thỏm nhưng lại cảm thấy ấm áp. Ta đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, làm cách nào để tẩy nước thuốc trên mặt ngay trước mặt hắn được đây, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại đơn giản dễ dàng như vậy.
Ta xoay người lại, chậm rãi đi về phía hắn.
Lúc đi tới bên cạnh bàn, ta lấy đồ mồi lửa ở bên cạnh, muốn thắp đèn sáng lên. Vừa rồi ánh trăng rất sáng. Nhưng bây giờ trời đổ mưa, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ, ta chỉ sợ bây giờ hắn không nhìn thấy rõ lắm.
Hắn lại đột nhiên nói: “A Tử, không cần thắp đèn.”
Ta giật mình hoảng hốt, cuống quít nhìn về phía hắn, thấy hắn đã đi tới bên cạnh ta tự lúc nào, ôm chặt ta vào trong ngực, thấp giọng nói: “Trẫm biết.”
Đầu ngón tay ta khẽ run lên, đồ mồi lửa kia rơi xuống mặt bàn, kêu “Cạch” một tiếng. Ta hỏi hắn, giọng run run: “Hoàng thượng biết từ khi nào?”
Hắn nhẹ nói: “Đêm hôm đó, trẫm qua Cảnh Thái cung, nàng không bôi nước thuốc, trẫm không cẩn thận nên đã nhìn thấy.”
Ta chấn động, bật thốt: “Nhưng Hoàng thượng nói, đêm đó người không đốt đèn, còn đụng phải chân bàn một cái thật mạnh mà.”
Hắn vẫn cười như trước: “Đúng vậy, đúng là đụng phải chân bàn. Vì đụng phải nên mới đốt đèn lên.” Hắn cúi xuống nhìn ta rồi lại nói, “Trẫm đã sớm nghi ngờ, bởi vì Triêu Thần nói, lúc nàng rửa mặt chải đầu, chưa bao giờ cho người hầu hạ.”
Đúng vậy, Triêu Thần là người của hắn, nên những việc nhỏ nhặt như vậy, đương nhiên hắn cũng biết.
“Còn có lần Diêu Chấn Nguyên bị giết, trẫm bí mật xử tử một nhóm thị vệ Ngự Lâm quân, bọn họ đều nói, trước khi Diêu Chấn Nguyên chết có nhìn thấy một nữ tử. Trẫm rất hiểu Diêu Chấn Nguyên, nếu không phải mỹ nhân, y sẽ không bao giờ để mắt tới. Càng đừng nói tới chuyện sẽ nhẫn nại dừng lại nói chuyện bàn điều kiện với nàng.” Khóe miệng của hắn khẽ cong lên, nở một nụ cười như có như không.
Nhưng ta vẫn cảm thấy kinh ngạc như cũ: “Vậy vì sao Hoàng thượng không vạch trần thần thiếp? Ngày đó người còn nói, nếu như thần thiếp lại lừa gạt người thì người sẽ hận thần thiếp…”
Hắn cúi người xuống, vùi mặt vào cổ ta, mỉm cười nói: “Tim phổi trẫm đều đã móc hết ra cho nàng rồi, nếu nàng vẫn muốn tiếp tục lừa gạt trẫm thì đương nhiên trẫm sẽ hận nàng. Huống hồ, chẳng lẽ trẫm không cho nàng cơ hội sao? Nếu không, sao trẫm lại nói, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Trương Lăng, trẫm sẽ thưởng cho nàng. Trẫm còn nói rất rõ là cho dù nàng muốn bất cứ thứ gì, trẫm cũng sẽ cho nàng.”
Ta giật mình, thì ra hắn đã sớm tính toán hết rồi. Hắn để cho ta đường lui, tất cả đều suy nghĩ kỹ lưỡng vì ta. Hắn sẽ chờ ta, nhân cơ hội này nói chuyện thẳng thắn với hắn. Ta chưa bao giờ biết thì ra đối với ta, hắn lại quan tâm, để ý từng ly từng tý như vậy.
Trong lòng ta khẽ lay động, lỡ như ta vẫn không thẳng thắn với hắn thì hắn sẽ làm thế nào?
Ta cắn răng, nếu quả thật là như vậy, thì ta cũng không đáng để hắn yêu, không phải sao?
Trong lòng ta khẽ đau đớn, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng không hỏi thần thiếp vì sao sao?”
Hắn lại nói: “Lúc này trẫm không hỏi.”
Ta hít một hơi thật sâu, xoay người lại, kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, ta khẽ nói: “Thì ra thần thiếp căn bản không cần lo lắng cho Hoàng thượng, bởi vì người mới là kẻ đa mưu túc trí nhất!”
Hắn cười, nhẹ nhàng hôn lại ta, vừa hôn vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được dùng kính ngữ với trẫm!”
Ta cười: “Nhưng thần thiếp quen rồi.”
Hắn ôm ta lên, bước tới bên giường, cúi đầu nhìn ta nói: “Vậy thì sửa.”
Nhẹ nhàng đặt ta lên giường, hơi thở của hắn trở nên dồn dập, nhưng không cúi người xuống. Ta cảm giác được bàn tay hắn đang nắm tay ta đã run lên nhè nhẹ, thậm chí hơi nóng từ lòng bàn tay và thân thể nóng rực của hắn đã lan tràn khắp không khí.
Hắn vẫn còn nhẫn nhịn điều gì nữa?
Ta dùng sức kéo người hắn sát xuống, thì thầm bên tai hắn: “Thiếp nhớ khi đó Hoàng thượng đã từng nói, con cái đối với chàng, một loại là trách nhiệm, một loại là chờ mong. Hoàng thượng, xin chàng hãy cho thiếp một đứa con đi.” Ta nguyện lòng sinh cho chàng một đứa con, thực sự nguyện lòng.
Ta cảm giác được rõ ràng thân thể của hắn khẽ run lên, hắn rũ mắt xuống nhìn ta hỏi: “Nàng thực sự mong muốn?”
Ta gật đầu. Gật đầu thật mạnh.
Ta yêu hắn, vì sao lại không muốn chứ?
Hơi thở của hắn dần dần dồn dập hơn, cơ thể cũng càng ngày càng nóng. Ta ôm chặt hắn, vụng về hôn lên vành tai hắn. Chỉ cảm thấy cả người hắn run lên, bỗng nhiên hắn cúi sát người xuống hôn lên cổ ta.
Hắn hôn rất dịu dàng, đó là một cảm giác kỳ diệu, lan truyền ra từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim ta, khiến ta cảm thấy khoan khoái, dễ chịu và rung động đến từng đường gân, mạch máu.
Ta nhịn không được rên rỉ thành tiếng, hai tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực hắn.
Hắn thở hổn hển, thì thầm bên tai ta: “A Tử, hôm nay trẫm muốn nàng, chỉ sợ là sau này nàng sẽ hận trẫm.”
Những lời của hắn vừa thốt ra khiến ta sợ hãi, nhưng ta lập tức ra sức lắc đầu, cắn răng nói: “Không bao giờ, cho dù thế nào, thiếp cũng không hận chàng. Nhất định sẽ không.” Vì sao hắn lại nói ra những lời như vậy?
Làm sao ta có thể hận hắn được? Cho dù sau khi ra khỏi lãnh cung, hắn lại đến tam cung lục viện mây mưa ân sủng người khác, ta cũng sẽ không hận hắn. Bởi vì ta hiểu rất rõ đây là trách nhiệm của một đế vương.
Ta đã yêu hắn, thì sẽ không cầu một phần tình cảm quá xa vời không thể có được.
Ta là Tang Tử, không phải là Dao phi.
Ta yêu hắn, đau lòng vì hắn, ta có thể vì hắn đi tranh đấu, cũng có thể vì hắn mà thu hồi lại gai góc xung quanh mình, thì làm sao ta có thể hận hắn được chứ?
Ta nghĩ, nếu như mẹ ta yêu cha ta thật lòng, thì bây giờ ta có thể cảm nhận thật sâu sắc tất cả những việc bà đã làm năm đó. Chẳng cần phải lo sợ việc đó có ngốc nghếch hay không, bởi vì bà yêu cha ta thật lòng. Cũng chẳng màng cha ta là kẻ vô dụng hay không, bởi vì đó là người đàn ông bà yêu. Vì thế, dù phải trả giá tất cả, bà cũng không hối tiếc.
Ta nhìn thấy, trong đôi mắt hắn, tràn ngập đau đớn.
Nhìn thấy hắn như vậy, ta cũng rất đau lòng.
Hắn ôm chặt lấy người ta, hôn lên môi, lên cổ ta, nhưng vẫn hỏi như trước: “Nếu một ngày nào đó trẫm không ở bên nàng, nàng cũng không hận trẫm sao?”
“Hoàng thượng…” Ta kinh ngạc vô cùng, vì sao những lời hắn nói lại khiến ta cảm thấy sợ hãi. Ta đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt hắn, vội vàng nói: “Thiếp không cô độc là bởi vì có chàng bên cạnh. Chàng cũng sẽ không đơn độc, bởi vì thiếp sẽ ở bên cạnh chàng, kề vai sát cánh cùng chiến đấu với chàng.”
“A Tử.” Hắn đau lòng gọi ta, nở một nụ cười khó khăn, khổ sở: “Cám ơn nàng.”
Đây là lần thứ hai hắn nói cám ơn ta.
Nhưng vì sao, lần này nước mắt của ta lại rơi xuống, không thể ngăn lại được.
Một lời “Cám ơn nàng” này thậm chí còn sâu nặng hơn nhiều so với câu nói “Ta yêu nàng”. Thật là kỳ lạ, vì sao ta lại có cảm giác như thế?
Ta không kìm được cả người run lên, còn thân thể hắn, dần dần nóng rực. Bàn tay ta run rẩy đưa lên cởi long bào hắn ra. Sau đó là lớp áo lót. Ngón tay ta lướt nhẹ qua, chạm vào lồng ngực cường tráng của hắn, cảm giác được làn da dưới bàn tay ta đang chảy mồ hôi ròng ròng.
Bàn tay hắn, cuối cùng cũng không giữ được nữa, đưa qua cởi y phục của ta ra, hơi thở của hắn ngày càng dồn dập, nhưng hắn vẫn cất giọng khàn khàn nói: “Sau này vẫn bôi nước thuốc như trước. Tội khi quân, trẫm không bảo vệ được nàng.”
Được, ta gật đầu.
Nếu như hắn đã biết, thì bôi nước thuốc đã làm sao? Dù cho bôi cả đời thì thế nào? Ta có thể yên tâm, thoải mái làm được điều này!
“Ừ.” Hắn khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, đưa tay lên kéo y phục trên người ta xuống, cuối cùng cơ thể hai người cũng áp chặt vào nhau, không còn khoảng cách. Phía dưới bụng của hắn thật nóng, hơi nóng lan tỏa ra khiến cho ta không thể hít thở bình thường được, càng lúc càng thấy khó khăn hơn. Ta cảm giác được hắn dùng đầu gối tách hai chân của ta ra, ta chỉ cảm thấy tim đập rộn ràng, nhưng đêm nay, ta không hề tránh né. Nhớ lại ngày đó, ở Thượng Lâm Uyển, hắn cưỡng ép ta, chỉ vì ghen tuông mà muốn có được ta. Nhưng ta lại vung tay tát cho hắn một cái nảy lửa. Bây giờ nhớ tới, thật giống như một giấc mơ. Mà bây giờ ta lại khát khao hắn muốn ta …
Hắn ôm siết lấy ta chặt hơn, run giọng nói: “Hôm nay, trẫm ở đây làm chuyện không lý trí …” Ta có thể nghe ra được hàm ý trong lời nói của hắn, hắn đang khó chịu vô cùng, nhưng vẫn cố gắng hết sức nhẫn nại chịu đựng điều gì đó giống như trước.
Nhưng cho dù hắn có nhẫn nại chịu đựng đến mấy thì cũng vẫn là đàn ông.
Ta cố gắng hết sức không nghĩ tới những lời hắn nói nữa, bởi vì mỗi một câu đều làm cho ta cảm thấy sợ hãi.
“Hoàng thượng…” Ta cất giọng mềm nhẹ đầy ma mị gọi hắn.
Hắn cắn răng, cuối cùng hắn cúi xuống hôn thật sâu lên môi, lên người ta.
Đúng lúc này, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân người vội vã chạy vào, ta thấy trong lòng khẽ run lên. Nơi này là lãnh cung, giờ này mà còn có ai đến đây nữa? Triêu Thần đâu rồi? Không phải nàng ở bên ngoài coi chừng sao?
Rõ ràng, hắn cũng cảm thấy sự khác thường ở bên ngoài.
Người mới vừa tới chạy đến cửa, nhưng không bước vào mà chỉ vội vàng nói: “Hoàng thượng, Dụ thái phi đột nhiên đến Dao Hoa cung, bây giờ đang gây náo loạn ở Dao Hoa cung, nghe nói còn … Còn cào rách mặt Dao phi nương nương nữa.”
Ta đã biết đó là ai, chính là giọng của Lý công công.
Ta chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, Dụ thái phi và Dao phi…
Chuyện như thế này, Hạ Hầu Tử Khâm không ra mặt cũng không được. Mọi người đều cho rằng hắn đang ở Thiên Dận cung, không phải sao?
Người đang nằm trên người ta hơi trầm mặt xuống rồi nhanh chóng đứng dậy. Ta chần chờ một lát rồi lập tức ngồi dậy, mặc y phục cho hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, ta nhìn thấy, khuôn mặt của hắn đỏ bừng. Ta không nhịn được đưa hai tay lên xoa xoa khuôn mặt hắn, khiến cho toàn thân hắn lại run lên, vội vàng kéo tay của ta xuống, trầm giọng nói: “A Tử, đừng làm rộn.”
Không hiểu sao khi nghe thấy hắn thốt ra những lời này, ta lại muốn cười.
“Trẫm không thể đến thăm nàng hằng đêm được, trẫm để lại Triêu Thần cho nàng.” Hắn vừa nói xong đã đứng lên, nhưng lại xoay người lại, kéo tấm chăn qua, quấn quanh người ta. Hắn nhìn ta thật sâu rồi xoay người đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ta nhìn thấy ở bên ngoài, trời vẫn mưa rất lớn.
Càng ngày ta càng cảm thấy kỳ lạ, tiết trời đang xấu như này, không dưng sao Dụ thái phi lại chạy đến Dao Hoa cung của Dao phi gây náo loạn?
Hết chương ()