Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

quyển 1 chương 51: trả về nguyên vẹn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ong MD

Beta: Thỏ SN

Ta đột nhiên trở nên ngây dại, đến khi có người kéo đi, ta mới giật mình kêu lên: “Hoàng thượng, nô tì bị oan! Hoàng thượng, nô tì bị oan!”

Tên thái giám kia đi tới, đem cây phất trần đánh lên đầu ta, mắng: “Còn dám kêu! Quấy nhiễu thánh giá, lập tức chém đầu ngươi!”

Ta cắn răng nhìn y, là một tên thái giám còn rất trẻ, vẻ mặt vênh váo hống hách. Nhìn vẻ mặt của y ta lại càng muốn kêu to, nếu bây giờ không kêu oan, không biết bọn họ sẽ lôi ta đến nơi nào nữa.

Bạo thất? Hoán y viện? ()

Phòng giày xéo hoặc giam lỏng và nơi giặt quần áo

Thế là, ta lại kêu lên: “Hoàng thượng, nô tì thực sự bị oan! Nô tì không phải muốn phóng hỏa!”

Hắn miễn cưỡng liếc nhìn ta, nhẹ nhàng phất tay, đám người đang tóm lấy ta buông tay ra, ta thở phào một cái, vội vàng xoay người quỳ trước mặt hắn, cúi đầu xuống rất thấp.

Hắn đi về phía ta, đứng trước mặt ta một hồi lâu, đột nhiên cúi người hỏi: “Ngươi là cung nữ của cung nào?”

Lòng ta vô cùng hoảng sợ, đột nhiên hắn hỏi ta như vậy…

Trong đầu ta bỗng nhiên nhớ tới cái đêm mới vào cung, ta vô tình chứng kiến cuộc gặp gỡ của Như Mộng với hắn, lúc đó hắn cũng hỏi nàng ta như thế. Bàn tay ta vô tình nắm chặt ngọn nến trong tay, những giọt sáp lỏng nhỏ xuống, nóng quá. Ta khẽ nhíu mày, nhưng cũng không dám kêu một tiếng.

“Nói.” Giọng nói của hắn lạnh lùng, làm ta mất bình tĩnh run rẩy cả người.

Cố gắng hết sức giữ giọng bình tĩnh, ta mở miệng: “Nô tì là cung nữ của Huyễn Nhiên các.” Ta đang nghĩ, có phải hắn lại cho rằng ta thăm dò tin tức biết hắn sẽ đi qua nơi này, nên cố ý chờ hắn ở đây giống Như Mộng?

Aizzz, hóa ra hoàng đế thiên triều lại quá coi trọng bản thân đến thế.

Hắn hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm.

Ta nghĩ, chắc hắn còn nhớ không nổi bây giờ ai đang ở Huyễn Nhiên các nữa kìa. Thay vì để cho hắn nghĩ ta xuất hiện ở đây là muốn dụ dỗ hắn, chi bằng ta đi trước một bước.

Nghĩ vậy, ta hắng giọng: “Hoàng thượng, tiểu chủ nhân nhà nô tì có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, hiền lương thục đức…” Thiên Phi à, ngươi nên cám ơn ta đã tiến cử giúp ngươi trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm thế này đi.

Hắn dường như bị chấn động, khẽ thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu cười rộ lên, nói: “Thú vị.”

Ta vẫn cúi đầu như trước, không biết câu “Thú vị” này của hắn là ám chỉ điều gì. Sáp lỏng nhỏ xuống tay ta càng ngày càng nhiều, như muốn phủ hết cả bàn tay. Ta muốn cử động nhưng lại không dám.

Hắn đứng thẳng người, cười nói: “Thật khó có được người khen ngợi chủ tử của mình như vậy, hôm nay trẫm lập tức đi Huyễn Nhiên các xem thử vị tiểu chủ có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, lại hiền lương thục đức của ngươi kia rốt cuộc là người như thế nào!”

“Tạ ơn hoàng thượng.” Ta dập đầu trước mặt hắn, vì bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình nên ta quá hưng phấn vung tay lên, không cẩn thận làm tắt ngọn nến. Nhưng lúc này cũng không cần phải lo lắng về nó nữa.

Ta không ngờ rằng nước cờ này lại khiến cho hắn bất ngờ giá lâm đến Huyễn Nhiên các, Thiên Phi nhất định rất vui mừng.

Bước chân của hắn dời đi, tên thái giám đứng bên cạnh vội vàng chạy theo, ta muốn đứng dậy, hắn bỗng nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói: “À, ngươi mới nói là muốn xem ngọn nến này có bị tắt hay không đúng không? Trẫm nhớ không lầm thì ngươi còn nói nhìn xong sẽ để về chỗ cũ. Được rồi, trẫm cho ngươi thời gian một đêm, sáng mai trẫm muốn nhìn thấy ngọn nến này trả nguyên vẹn về chỗ cũ. Nếu không, trẫm lập tức lấy đầu của ngươi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio