Edit: Phong Lin
Beta: Thỏ SN
Ngoại trừ thái tử, Tiên đế chỉ còn một vị công chúa Chiêu Dương, không còn bất kỳ người con trai nào khác để nối dõi. Nghe nói Tiên đế đột ngột qua đời, cả di chiếu cũng không kịp để lại.
Gia tộc Hạ Hầu là gia tộc họ ngoại duy nhất còn lại nắm giữ vương quyền.
Năm ngày sau, thế tử gia tộc Hạ Hầu đăng cơ, sửa quốc hiệu thành Châu, đây là năm Nguyên Quang đầu tiên. Đến tận lúc này mới tiến hành quốc tang, di thể của Tiên Hoàng được đặt bên trong quan tài bằng băng đã được mấy ngày, lại gặp khí trời khô nóng, bắt đầu âm ỷ bốc mùi hôi thối.
Lúc ta nghe gia đinh thuật lại tất cả với vẻ mặt hớn hở, khóe miệng ta chẹp chẹp, có ai lại nghĩ tới việc đường đường là một Thiên tử, thế mà sau khi chết lại phải chịu sự uất ức đến như vậy?
Lần thứ hai Cố đại nhân đến Tang gia đã là nửa tháng sau.
Cha ta như thấy được vị cứu tinh, vội vàng chạy ra nghênh tiếp. Ta cũng rất phấn khởi, đơn thuần ta nghĩ rằng, không biết Cố Khanh Hằng có cùng đến hay không?
Đi theo phía sau cha, ta len lén nấp sau cột nhà ở hành lang nhìn. Ta chỉ nhìn thấy Cố đại nhân cùng cha ta đứng một chỗ hàn huyên, chứ không nhìn thấy Cố Khanh Hằng đâu cả, không khỏi có chút mất mát. Khi ta đang muốn xoay người lại, đột nhiên có người chạm vào vai ta, cười một tiếng: “Tam nhi!”
Ta ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, thấy Cố Khanh Hằng đang cười híp mắt với ta, lại duỗi cánh tay ra rồi bóp nhẹ mũi ta, bĩu môi nói: “Tại sao muội lúc nào cũng thích nấp trong bóng tối lén lút rình người khác vậy?”
Trên mặt ta tỏ vẻ không vui, nhưng trong lòng lại rất phấn chấn, giả vờ đánh hắn một cái rồi nói: “Ta thích đó, không cần ngươi xen vào!”
Hắn lại không hề tức giận, vẫn biểu hiện tươi cười như cũ: “Lại đây, đi theo ta!” Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay ta, chạy nhanh ra ngoài.
“Này, ngươi làm gì thế?” Ta hỏi hắn, hắn lại không đáp, chỉ khẽ cười, bước đi vẫn nhanh như cũ.
Kéo ta tới cửa, trong lúc ta còn đang do dự, bàn tay hắn trên tay ta vẫn không hề giảm lực, lại có chút thô lỗ nắm chặt tay ta lôi ra ngoài. Gia đinh giữ cửa thấy Cố công tử, không ai dám nhiều lời.
Ta phát hiện có một chiếc xe ngựa đang đỗ bên ngoài, phu xe thấy Cố Khanh Hằng đi tới, vội vàng kính cẩn cúi đầu rồi lùi sang một bên.
Cuối cùng Cố Khanh Hằng cũng buông tay ta ra, sau đó lấy trong xe ra một bao đồ đưa cho ta, cười nói: “Này, cho muội đấy!”
Cho ta? Ta mở to hai mắt nhìn hắn, hắn gật đầu với ta.
Tò mò tiến lên phía trước, ta tiếp nhận bao đồ trong tay hắn, cẩn thận từng ti từng tí mở ra xem. Cảm nhận được tơ lụa lướt qua lòng bàn tay, trong sự mềm mại mang theo cảm giác ấm áp, những mảng thêu trang trí đâm nhẹ vào khiến ngón tay ta hơi đau, thế nhưng ta lại cười…
Đẹp quá, xiêm y rất đẹp….
Ta nhìn đến mất hồn, mừng rỡ như điên.
Lớn thế này, ta chưa từng thấy qua nhiều y phục mới đến thế, hơn nữa lại là cho ta.
Cố Khanh Hằng nhẹ nhàng đẩy ta, cười đùa hỏi: “Tam nhi, có thích không?”
Ta gật đầu lia lịa: “Thích, ta rất thích!”
“Vậy muội mặc vào thử xem?” Cố Khanh Hằng nghe thấy ta nói thích, hắn càng vui vẻ hơn, đẩy ta lên xe ngựa thử bộ y phục mới. So với ta, hắn còn có vẻ gấp gáp hơn, ta đáp lời rồi nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa.
Màn xe thả xuống, ta nghe thấy Cố Khanh Hằng ở bên ngoài nói vọng vào: “Ta vốn dự định may cho muội thật nhiều xiêm y đẹp, không ngờ lúc đến gặp thợ cả Trần thì ông ấy lại nói là đã có số đo của muội rồi! Thật là tốt quá!”
Thợ cả Trần? Chẳng phải là vị đã may xiêm y cho Thiên Lục lúc sinh nhật nàng ta sao? Lúc đó chính là lấy số đo của ta!
Hít một hơi thật sâu, có phải là vận may của ta đã đến hay không?
Cài lại khuy áo cuối cùng, tay vén màn xe lên, mỉm cười rạng rỡ nhìn Cố Khanh Hằng: “Khanh Hằng, thực sự là rất vừa vặn!”
Người trước mặt ta cũng giật mình, một lát sau mới cúi đầu nói: “Tam nhi, muội… Thật sự là rất đẹp.” Ta nghiêng đầu, thấy gương mặt hắn đã có chút ửng hồng, rất đáng yêu, khiến ta không nhịn được muốn đưa tay véo mặt của hắn.
Nhảy xuống xe ngựa, nhân tiện xoa thắt lưng, tự hào nói: “Đương nhiên rồi, ta vốn rất xinh mà!”
Càng lớn ta càng giống mẹ, mọi người ai cũng nói mẹ ta rất đẹp, như vậy, ta nhất định cũng sẽ rất đẹp.
Cố Khanh Hằng vẫn nhìn chằm chằm vào ta như trước rất lâu, rồi cười rộ lên, nghiêm túc mở miệng: “Về sau ta sẽ tặng cho muội thật nhiều y phục đẹp!”
Trong lòng ta phấn khởi, lại hỏi: “Tại sao ngươi muốn tặng ta nhiều y phục đẹp?”
“Ừm —” Hắn suy nghĩ một chút, rồi cười nói: “Bởi vì muội thích.”
“Ta thích thì ngươi sẽ cho ta à?”
“Đúng vậy, chỉ cần muội thích, ta sẽ cho muội!”
…
Đây là một câu nói nho nhỏ mà hắn thuận miệng nói ra, cũng là lời hứa mà hắn dành cho ta. Rất nhiều năm sau đó, ta vẫn như trước sâu sắc cảm nhận được rằng chỉ cần hắn đã hứa với ta, nhất định hắn sẽ thực hiện.