Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

chương 13: chọc không nổi gấu con

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thân phi kiếm rộng chừng hơn một thước, dư sức cho Tô Thiếu Bạch và Tưởng Mạc Ngọc ngồi trên đó. Tô Thiếu Bạch tò mò sờ cự kiếm bên dưới mình, nhìn qua rõ ràng chỉ là thép được tôi luyện thông thường, lại còn lớn lên trông thấy, chỉ trong một chốc mà từ một thanh trọng kiếm bình thường hóa thành to như thế này, chẳng lẽ chính là Linh kiếm trong truyền thuyết? Nói vậy thì thứ này chính là dùng Khí hỏa của Chú Kiếm sư tạo thành à? Chuyện này chẳng khoa học tí nào!

cự kiếm: cây kiếm lớn, để hán việt nghe được hơn nên Ngạn không thuần Việt từ này

trọng kiếm: là loại kiếm có trọng lượng nặng, thường được đeo sau lưng thay vì đeo bên hông như bình thường

Thực ra chỗ này nguyên văn là bách luyện cương, đây là một kiểu luyện thép, cái này thì để dịch ra khá là khó, nên Ngạn xin phép được dịch thoáng nghĩa cho dễ hiểu nhất, còn về chi tiết, Ngạn cũng sẽ tìm hiểu thật kỹ rồi giải thích một bài về cái này (nếu quá dài)

Tại thời điểm sống mái một phen khi đó, thấy thiếu niên giết quái xà, cậu cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà giờ nghĩ lại, cái người mang vẻ mặt cao cao tại thượng trước mặt này, dung tư thì thanh nhã, biết phá không phi hành, mà vừa xuất thủ thì liền kinh thiên động địa, đây chẳng phải là vị Kiếm tu nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt trong miệng Tư Đồ Phong và Đỗ Văn thì là ai chứ?

Tô Thiếu Bạch mở to đôi mắt hoa đào, hàng lông mi vừa mảnh lại vừa dài run rẩy kịch liệt, nghi ngờ đánh giá thiếu niên áo lam phía trước. Thế mà hồi nãy cậu lại còn muốn đánh lộn với người ta nữa chứ, đúng là tự tìm đường chết mà!

"Ngồi xuống!" Bọn họ bị ném đến vị trí gần mũi kiếm, mà thiếu niên áo lam lại đứng một mình ở nơi chuôi kiếm, cách hai người rất xa. Làn gió mát rượi khẽ thổi qua gò má vô cùng tuấn mỹ của y, sợi tóc phất phơ, tay áo tung bay, bồng bềnh như tiên. Mà mở miệng ra là giở cái giọng thiếu kiên nhẫn, thực sự là phá hư mỹ cảm vô cùng. Cái vị tiên nhân này, hình như tính tình không được tốt cho lắm.

Tô Thiếu Bạch ôm chặt Tưởng Mạc Ngọc và cái rổ, ngồi xuống ngay ngắn. Nếu thiếu niên trước mặt này là Kiếm tu, vậy thì giữa đám người tu tiên cũng là người đứng trên đỉnh kim tự tháp rồi, khó trách y lại có thể kiêu ngạo đến vậy. "Tiên trưởng" Đại nhân tùy tiện duỗi đầu ngón tay là có thể bóp chết hai người phàm bọn họ rồi, vậy mà hiện tại là biến "thuận phong kiếm" cho bọn họ, còn gì mà chưa đủ nữa chứ? Thái độ khẩu khí gì chứ, chỉ là phù vân mà thôi.

Cự kiếm của thiếu niên bay không cao, chỉ lướt trên tán cây vài thước mà thôi, theo sau con chim cắt lông trắng đang bay xa xa. Tưởng Mạc Ngọc cuộn người lại sợ hãi, chỉ dám khe khẽ hít thở. Tô Thiếu Bạch vỗ lưng bé nhẹ giọng trấn an, mặc dù trong lòng cậu cũng có chút run sợ, không có đai an toàn cũng chẳng có ghế bảo hộ, ai mà không sợ chứ, nếu mà ngã xuống, không chết cũng thành tàn phế đó!

Con chim cắt lông trắng đang bay ở phía trước chợt hạ thấp xuống, thi thoảng còn kêu lên vài tiếng, giống như đang cười nhạo chủ nhân nhà mình bay chậm quá.

Thiếu nhiên ném cho con chim cắt lông trắng một cái trừng mắt, lông mày anh tuấn nhăn lại, nghiêng đầu hỏi, "Ở đâu?"

Tô Thiếu Bạch sững người một chút mới nhận ra thiếu niên đang hỏi chỗ cậu muốn đến. "Thôn Thái Bình". Bình thường khi nói chuyện nhiều lắm là vừa đọc vừa hiểu, mà còn cái vị này, thì vừa xem vừa lý giải mà lại còn phải lấp thêm chỗ trống nữa chứ! Nói không quá hai chưa, còn lại để người ta tự hiểu.

So với phi kiếm thì cuốc bộ đương nhiên không thể bằng được, nên đối với Tưởng Mạc Ngọc và Tô Thiếu Bạch mà nói thì tiết kiệm được không ít thời gian, trong chốc lát dòng suối nhỏ, nơi bọn họ mới gặp ban nãy, đã xuất hiện trước mặt. Lúc này là thời điểm mặt trời lặn, bên bờ suối không có một bóng người, mà nhìn từ xa còn có thể thấy bóng lưng của nhiều người đang tụm ba tụm năm, hiển nhiên là bọn họ đang trở về nhà. Nếu hai người tự mình trở về, xem chừng vất vả đến khuya mới về đến nơi.

Thiếu niên áo lam thả bọn họ bên bờ suối, con chim cắt lông trắng bay trên không trung cũng thả lỏng móng vuốt, dây cá chuẩn xác rơi ngay bên cạnh rổ.

"Trưa mai, chờ ta ở đây." Thiếu niên vừa dứt lời, cự kiếm đã nhấc mình bay lên không, hoàn toàn không để cho cậu có cơ hội mở miệng đáp lại. Con chim cắt lông trắng cũng giương cánh đuổi theo kiếm ảnh kia.

"Ầy!" Lúc Tô Thiếu Bạch mở miệng nói, thì nửa góc áo cũng đã không còn bóng dáng trước mặt rồi. Đại nhân à, vừa dợm bước đã dùng tốc độ hai trăm cây số rồi, không sợ gây ra tai nạn trên không hả! Mà nghĩ lại cái phương tiện bay bay của cái vị mặt lạnh kia, cậu lại cảm thấy muốn ói nữa rồi.

Mặc dù nhà Tưởng gia cách bờ suối không xa, nhưng xách nhiều đồ như vậy, đối với Tưởng Mạc Ngọc và Tô Thiếu Bạch mà nói thì quả thực rất khó khăn. Đương lúc Tô Thiếu Bạch còn rầu muốn chết, trên con đường đất chợt xuất hiện một bóng người ôm khăn trăng quen thuộc, đang đi về phía hai người. Thì ra mẹ Tưởng thấy cả hai vẫn chưa về nên đâm ra lo, lại thấy mặt trời đã sắp khuất núi, liền chạy ra ngoài tìm bọn họ.

"Đâu ra vậy?" Thấy con gà rừng trong giỏ xách và tám con cá mập mạp, mẹ Tưởng khó hiểu hỏi, hai đứa trẻ này không phải là ra ngoài hái rau dại sao?

Tô Thiếu Bạch ngượng ngùng gãi đầu, "Là người ta cho."

"Cho?" Mẹ Tưởng khó hiểu nhìn cậu. Mấy con cá này vừa nhìn là thấy rất ngon rồi, nếu mà đem ra chợ bán, mỗi cân ước chừng ít nhất cũng phải được mười đồng tệ, chỗ này có tám con, mỗi con vừa nhìn đã biết ít nhất là ba bốn cân rồi, hơn nữa còn có thêm con gà rừng kia, tổng cộng trong ngoài giỏ xách cũng phải có giá trị gần đồng tệ. Trước kia mỗi tháng thu nhập Tưởng gia cũng cỡ bốn năm trăm đồng tệ, lúc thôn Thái Bình giàu có nhà cửa đông đúc, chi phí trong nhà mỗi tháng cũng tầm thế này, ai lại tùy tiện tặng cho hai đứa trẻ thế này nhiều đồ như vậy chưa? Mẹ Tưởng nghi ngờ nhìn hai đứa trẻ trước mặt.

"Dạ, là cho," Tưởng Mạc Ngọc tự mình ôm cái rổ không buông, cũng cố gắng đồng ý với lời Tô Thiếu Bạch nói, "Ca ca nướng cá ăn, người đó giúp bọn con bắt cá. Còn dẫn bọn con bay lên trời trở về nữa!"

Mẹ Tưởng tròn mắt nhìn, thở sâu, thanh âm cũng đè nén hẳn đi, "Mấy đứa gặp Tiên chủ?" Quanh đây nếu có ai đó có thể đưa bọn họ bay lên trời thì chỉ có thể là Tiên chủ núi Phù Lô. Nếu như là Tiên chủ, chắc chắn sẽ không xem mấy thứ này vào mắt đâu.

Tô Thiếu Bạch lại vò đầu lần nữa, "Hình như thế á." Cho dù không phải Kiếm tu, người kia chắc chắn cũng phải là người tu tiên. Có điều quần áo của thiếu niên kia cũng không giống với Tư Đồ Phong, chắc không phải là Bác Sơn phái.

"Về nhà trước vậy." Mẹ Tưởng yên lòng, cầm cá và rổ lên, dẫn hai đứa trẻ trở về.

Đối với cách xử lý cá và gà rừng, lần đầu tiên tư tưởng mẹ Tưởng và Tô Thiếu Bạch trái ngược nhau. Ý của mẹ Tưởng là muốn nhân mấy ngày nữa, tức vừa lúc tám thôn mười dặm có mở phiên chợ lớn gần nhà diễn ra trong hai ngày, thì đem cá và gà rừng đi bán.

Mà Tô Thiếu Bạch lại kiên trì muốn trữ đồ lại đặng còn tẩm bổ cho cả nhà ba người. Chỉ bằng vào mùi vị cũng đủ biết, mấy con cá này nhất định là đồ tốt. Cậu không muốn bán cho người khác đâu.

"Mẹ, con muốn đi chợ." Tưởng Mạc Ngọc Tưởng Mạc Ngọc níu góc áo mẹ Tưởng, nỗ lực biểu đạt ý kiến. (Editor: bé cưng loli cute quá >v

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio