Lúc Chưởng môn phái đệ tử đến núi Thám Nguyệt thì Tô Thiếu Bạch đang đau đầu xem Luyện Chú phổ và Đại Cương Phôi Hình sư tôn đưa cho, muốn chọn một mẫu linh khí thích hợp để luyện chế phi khí cho bản thân. Chỉ mỗi phi khí không thôi thật khiến cậu cảm thấy vô cùng lãng phí, luôn muốn thêm tác dụng nào đó cho nó, giống như phi kiếm của Kiếm tu vậy, lấy một bộ phận của phi khí thêm chức năng vào thì tuyệt hơn nhiều.
Chưởng môn và sư phụ gọi mình đến Bác Văn Đường, sao vậy nhỉ? Sư tôn của Nam Cung Hạo chắc sẽ không đến nhanh vậy chứ? Tô Thiếu Bạch càng nghĩ lại thấy chỉ có thể là việc này mà thôi, bèn chỉnh đốn áo quần rồi bước lên phi khí của đệ tử nọ, cùng đến Bác Văn Đường tại núi Hoa Đình.
Trước Bác Văn Đường, chẳng những có Chưởng môn và sư tôn nhà cậu, mà trong cửa còn có toàn bộ trưởng lão áo vàng, ai nấy đều khó coi nhìn cậu, bầu không khí vô cùng ngưng trọng. Hứa trưởng lão và vị thanh niên tóc bạc thì đứng xa hơn chút, Tô Thiếu Bạch đứng xa nhìn qua, thì thấy người nọ áo xanh đai ngọc, lưng đeo trường kiếm, tràn đầy nhuệ khí, rõ ràng là một Kiếm tu. Khí thế của người này khá giống với Nam Cung Hạo, lẽ nào đây chính là sư tôn của Kiếm tu đại nhân? Gọi mình đến đây quả nhiên là vì thuộc khế ư?
Dù có là Đại hội Bách Khí, nhưng những trưởng lão đương nhiệm và Chưởng môn cũng không nhất thiết xuất hiện toàn bộ. Nhưng bây giờ lại tề tựu đầy đủ, đồng thời còn xuất hiện ngay trước cửa Bác Văn Đường, làm sao có thể không khiến người khác chú ý cho được. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì lớn? Có rất nhiều đệ tử hóng chuyện chạy đến nhưng không dám lại quá gần, chỉ đứng ở xa tụ tập ồn ào mà xem bên này, nhất thời ai nấy đều xôn xao bàn tán cực ầm ĩ. Văn trưởng lão cảm thấy nếu muốn lấy lại danh dự cho đồ đệ nhỏ, nhất định phải để cho càng nhiều người thấy càng tốt. Các trưởng lão lại cảm thấy vì để tránh cho sau này trở thành trò hề cho thiên hạ nhưng lại không muốn đắc tội với Kiếm tu đại nhân, hiện tại tốt nhất phải khiến cho ai kia hổ thẹn mà tự động từ bỏ thuộc khế với Thiên Kỳ môn, chọn một lương tài khác bàn bạc khế ước, nên muốn càng nhiều người vây xem càng tốt. Vậy nên chẳng có ai đi ngăn cản đám đệ tử nhiều chuyện chen chúc nhìn, phía trước Bác Văn Đường từ trước đến giờ luôn thanh tịnh giờ đã nhanh chóng kín người hết chỗ.
lương tài: ở đây ý nói là một đệ tử có tài có đức, đây là từ cổ, lương có nghĩa là lương thiện, tài là tài năng
"Bái kiến sư tôn, bái kiến Chưởng môn, bái kiến chư vị trưởng lão." Tô Thiếu Bạch đi đến, đứng trước đá Khí hỏa thi lễ một cái với chư vị trưởng lão.
"Hừ." Có người hừ lạnh, tựa hồ chẳng đáng để nhận. Tô Thiếu Bạch khẽ nhíu mày, bất mãn cậu à?
"Là hắn?"
"Ai? Ai?"
"Là một đệ tử vô dụng mới nhập môn năm ngoái, ba tháng đến cả Khí hỏa cũng không biến hóa ra được."
"A, ta có nghe nói, có người bảo trong đại hội kiểm tra linh nguyên có linh nguyên lực trời sinh là Lục phẩm, ai dè sau ba tháng ngay cả Khí hỏa nhỏ nhất cũng không biến hóa ra được, còn không bằng đệ tử nhóm Bính, khiến các trưởng lão rất thất vọng."
"Suỵt, nói nhỏ chút, người ta giờ là đệ tử được đại trưởng lão đặc biệt thu nhận đó, là vị đệ tử động tu không có phẩm trật đầu tiên của toàn bộ Bác Sơn phái đó!"
"Chậc chậc, quả nhiên là không bình thường!"
Thấy Tô Thiếu Bạch đi đến, mấy đệ tử áo trắng cổ bạc bỗng xôn xao hẳn lên, âm thanh có hơi lớn, hẳn là cố ý nói cho Tô Thiếu Bạch nghe, mùi ghen ăn tức ở còn chua hơn cả mùi giấm.
"Thiếu Bạch, đá Khí hỏa của Bác Văn Đường chỉ tháng mười hai hằng năm mới có thể mở ra, để các đệ tử kiểm tra Khí hỏa đến kiểm nghiệm thần hỏa lên cấp rồi thay đổi phẩm cấp yêu bài. Hôm nay các vị trưởng lão bớt chút thời gian, ngoại lệ cho con kiểm tra Khí hỏa ngay bây giờ, còn không mau cảm ơn các vị trưởng lão!" Văn trưởng lão vô cùng khí phách, cẩn thận nói rõ, giọng nói truyền vào từng lỗ tai của mỗi đệ tử có mặt ở đây. Ngay hôm nay, hắn phải vì đồ đệ nhỏ nhà mình lấy lại danh dự, núi Thám Nguyệt của hắn, đã đào tạo ra vị Chú Kiếm sư Hoàng phẩm thứ năm!
Đây là ép mình hôm nay phải đổi yêu bài cho Tô Thiếu Bạch à? Du trưởng lão hiện đang quản lý Bác Văn Đường sờ sờ mũi, ba tháng trong Bích xá, Tô Thiếu Bạch quả thực cần cù tu luyện, chỉ là không có biểu hiện tốt mà thôi, giờ Văn đại trưởng lão chắc chắc như vậy, chẳng lẽ người này thật sự có gì đó hơn người?
Kiểm tra Khí hỏa? Qua chín tháng, cho dù có luyện ra Khí hỏa Bạch phẩm cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Giờ mấy vị trưởng lão gióng rầm rộ đứng ở đây, nhất định không phải là Bạch phẩm rồi. Xích phẩm? Nếu là Xích phẩm, chỉ trong thời gian chưa đến một năm mà đã tu thành thần hỏa Xích phẩm, tiến triển có hơi quá nhanh rồi đó. Nghe thấy lời của đại trường lão, chỉ trong một thoáng, tập thể đệ tử an tĩnh lại, do dự nhìn Tô Thiếu Bạch. Kết quả kiểm tra hôm, hoặc là một bước lên trời, hoặc là thất bại thảm hại.
Tô Thiếu Bạch thản nhiên làm theo lời Văn trưởng lão nói, ngoan ngoãn thi một lễ thật sâu lần nữa cho Chưởng môn và chư vị trưởng lão.
"Không cần đa lễ, mau qua đó kiểm tra đi." Triệu trưởng lão đứng giữa những vị trưởng lão, hắn quản lý việc thi hành xử phạt, xưa nay công bằng.
Bên cạnh đã sớm có môn hạ đệ tử của Du trưởng lão dỡ tấm phủ đá Khí hỏa trước Bác Văn Đường xuống, đợi Tô Thiếu Bạch tiến lên. Khối đá Khí hỏa này lớn hơn nhiều so với khối ở Bích xá, cao cỡ một người lớn, óng ánh trong suốt, dưới ánh mặt trời còn khúc xạ ánh sáng bảy màu chói mắt.
Tô Thiếu Bạch khẽ nhếch khóe miệng, tiến lên mấy bước, không chút do dự mà trực tiếp đặt tay trái lên đỉnh đá Khí hỏa trông như quả cầu thủy tinh. Bốn bề vắng lặng không một tiếng động , thời khắc Tô Thiếu Bạch giơ tay lên, tất cả mọi người tại chỗ nhịn không được đều nín thở đều nín thở ngưng thần, ánh mắt sáng rực nhìn về phía đá Khí hỏa.
Một luồng ánh sáng như có như không, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng dò vào đá Khí hỏa, cảm thấy không có gì khác thường, bèn tuôn xuống toàn bộ.
Một ngọn lửa màu vàng óng, ánh sáng còn mang theo chút đốm nhỏ như đá quý, lẳng lặng lơ lửng giữa đá Khí hỏa, màu vàng tựa như ánh mặt trời soi rọi chín tầng mây, tỏa ra rực rỡ, vô cùng mỹ lệ, tựa như ảo mộng.
Cái gì? Hoàng phẩm!!!
Các trưởng lão đứng gần nhất trợn trừng mắt, đông cứng y như khối nước đá.
Hắn vừa thấy cái gì thế? Hai con mắt của Thẩm trưởng lão như muốn rơi ra ngoài, không nhịn được bèn tiến lên hai bước. Vòng qua bên người Tô Thiếu Bạch muốn nhìn rõ thêm một chút. Hắn khổ tu hơn bảy mươi năm, khó khăn lắm mới rảo bước đến hàng ngũ Chú Kiếm sư Hoàng phẩm, mà thiếu niên trước mắt này, chỉ trong vòng chưa đến mười tháng ngắn ngủi, lại luyện ra Khí hỏa Hoàng phẩm?
Chỉ mới một khắc trước thôi, Lý trưởng lão vẫn mang vẻ mặt đắc ý không đổi. Cho dù thiên phú của Tô Thiếu Bạch có cao tới đâu, Khí hỏa cùng lắm cũng chỉ tu luyện tới Xích phẩm, mà đồ nhi Lý Ức Niên nhà hắn đã gặp được một cơ duyên lớn lúc ở trong Bà Sa Kính Thiên, nói không chừng, chẳng bao lâu nữa sẽ vọt lên Cam phẩm. Đợi lát nữa hắn nói chuyện này ra trước mặt mọi người, lại đẩy danh vọng của đồ nhi lên thêm một bước nữa, Tô Thiếu Bạch dù thế nào cũng sẽ không theo kịp, nói không chừng Kiếm tu của Thiên Kỳ môn sẽ thay đổi chủ ý. Nhưng mà bây giờ hắn lại không nhịn được là hít ngược một hơi khí lạnh, khóe miệng trễ xuống, ngoại trừ hít thở không thông cũng không nói được tiếng nào, trước mắt hiện lên màu sắc không thể tin được, Hoàng phẩm? Sao lại là Hoàng phẩm?
Các vị trưởng lão còn lại cũng nhìn chằm chằm đá Khí hỏa mà trắng bệch mặt mày, không có cách nào tiêu hóa nổi tình huống trước mắt. Sáu tháng trước, tên đệ tử này làm người ta hoàn toàn thất vọng, khổ luyện ba tháng không biến hóa ra Khí hỏa, sáu tháng sau, hắn lại tu luyện ra Khí hỏa Hoàng phẩm! Đây là thiên tài thế nào chứ! Giờ phút này, hơn phân nửa trưởng lão đều thầm đấm ngực giậm chân trong lòng, thật là hối hận quá mà. Hồi đầu ngàn chọn vạn chọn, sao lại có thể bỏ qua kỳ tài thế này, còn để cho vị đại trưởng lão thoái ẩn tự dưng lấy mất cơ hội này!
Nếu nói có ai hối hận nhất trong mấy vị trưởng lão thì chính là Hách Liên trưởng lão. Chỉ biết câm lặng ngậm bồ hòn mà thôi, khổ không thể tả. Hồi đầu trước khi kiểm tra Khí hỏa, ái đồ Tư Đồ Phong từng đề cập với hắn rằng Tô Thiếu Bạch là một kỳ tài hiếm có, kiến nghị hắn nhận làm môn hạ. Tiếc là người này biểu hiện quá kém, hắn cho rằng vì người này có quan hệ rất tốt với ái đồ nên ái đồ mới thiên vị, bèn cự tuyệt ý muốn nhận đồ đệ. Giờ ngẫm lại, hồi đầu Tư Đồ Phong đúng là nói thật ư? Người này quả thật là kỳ tài tu luyện?
Chỉ có thanh niên tóc bạc đứng dưới bóng râm thì khoanh tay chẳng hề lo lắng, đắc ý nhướng mày với Hứa trưởng lão bên cạnh, "Sao nào, mắt nhìn của đồ đệ ta không tệ đúng không?" Mặc dù nét mặt hắn cố giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đã đánh trống vang trời, nổ pháo cực lực vỗ tay cổ vũ đồ đệ. Thật là tốt quá! Không hổ là đồ đệ của mình, ra tay nhanh thiệt, Chú Kiếm sư Hoàng phẩm mười bốn tuổi, nhìn khắp toàn bộ đại lục Đông Hoàng chưa từng có một ai, một khi tin này truyền ra, còn không lo chấn động thiên hạ ư? Hèn gì nó kiên quyết muốn lập thuộc khế đến vậy, nhất định là đã biết việc này từ sớm rồi.
"Hả....À!" Hứa trưởng lão cũng không có cách nào bình tĩnh được, một người từ trước đến nay luôn khôn khéo cũng chỉ có thể miễn cưỡng trưng gương mặt tươi cười với Liên Vi Sơn, Hoàng phẩm! Là Hoàng phẩm!
"Hoàng, Hoàng phẩm? Có phải ta nhìn nhầm rồi không?" Sau một khoảng im lặng, rốt cuộc cũng có tiếng thầm thì trong nhóm đệ tử vây xem, hình như không dám tin vào mắt mình.
"Ta cũng bị ảo giác à?"
"Ta cũng vậy, Hoàng phẩm?"
Dường như cảm nhận được nghi vấn của bọn họ, ngọn Khí hỏa không chịu cô đơn mà động đậy, bay dọc theo bên trong thành đá Khí hỏa qua lại một hồi, ánh sáng vàng nhè nhẹ nhảy nhót. Khiến cho tất cả mọi người đứng ở nhiều góc độ khác nhau có thể thấy rõ màu vàng kim hoàn mỹ trên thân nó. Tập thể lại trầm mặc lần nữa.
Thì ra là Hoàng phẩm, hèn gì Văn trưởng lão tự tin như vậy muốn Tô Thiếu Bạch kiểm tra trước mặt mọi người đến vậy, này cũng là ý muốn rửa nhục cho đồ đệ đây mà. Chưởng môn là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, thở dài một hơi, sau đó bày ra nụ cười mỹ mãn, vỗ tay nói, "Tốt! Rất tốt! Tô Thiếu Bạch nhập môn chưa đến một năm, Khí hỏa đã bước vào Hoàng phẩm, quả thật là may mắn của phái ta! Văn trưởng lão có cách dạy tốt, công lao vô cùng lớn."
Đệ tử Hoàng phẩm mười bốn tuổi, đây chính là ví dụ có một không hai trong lịch sử Bác Sơn phái, đương lúc hắn còn tại chức, chỉ mỗi việc này thôi, cũng đủ chiếu sáng ngàn năm, an ủi cả đời rồi.
Mọi người tựa như tỉnh từ trong mộng, ánh mắt nhìn về phía Tô Thiếu Bạch trong nháy mắt chuyển sang kính phục, tiếng vỗ tay hoan hô như sấm dội vang lên khắp nơi, đại trưởng lão có mắt hơn người, thiên tài Chú Kiếm sư mười bốn tuổi, chắc chắn kinh tài tuyệt diễm, vang danh thiên hạ, thay Bác Sơn phái tăng thêm danh tiếng, đồng môn cùng phái, cùng hưởng vinh quang.
Những lời chỉ trích chê bái trong khoảng nửa chén trà trước đó đều biến thành sự tán thưởng, Tô Thiếu Bạch được Chưởng môn tự thân lên tiếng mà nở mày nở mặt, bèn thu tay lại lẳng lặng đứng bên cạnh sư tôn nhà mình, nơi này không cần cậu lên tiếng nữa, cứ để cho sư tôn làm chủ đi. Có điều trong lòng không khỏi vui mừng, hơn mười tháng gian khổ học tập không ngừng nghỉ, chỉ một hành động lần này đã thành danh thiên hạ, thật là cảm khái quá đi.
Văn trưởng lão nghiêng đầu, ánh mắt sáng như lửa đảo qua từng gương mặt của chư vị trưởng lão, tức giận trong lòng biến mất, khiêm tốn đẩy công lao trở lại, "Chưởng môn anh minh, lần này cho phép liệt đồ tiến vào Bà Sa Kính Thiên, tiểu đồ gặp được một cơ duyên vô cùng to lớn trong bảo địa, đã sớm đột phá Hoàng phẩm trong thời gian đó, quả thật là nhờ ơn huệ của Chưởng môn, được tổ sư phù hộ."
Chưởng môn thoả mãn gật đầu, nhìn khắp phía, nơi đây có rất nhiều con em thế gia, không tới nửa tháng, tin tức này chắc chắn sẽ truyền đi khắp đại lục Đông Hoàng. Chỉ bằng vào lực lượng của Bác Sơn phái, chưa chắc sẽ giữ được đứa trẻ này, cũng may Nam Cung Hạo cũng nghĩ đến điều này, nên mới lập tức nhờ sư tôn nhà y đến định thuộc khế trước. Có Thiên Kỳ môn và Bác Sơn phái làm hai chỗ dựa vững chắc mới có thể trấn lại những người có ý đồ xấu, "Hôm nay Tô Thiếu Bạch chẳng những một lần đột phá lên Hoàng phẩm, còn cùng Kiếm tu kỳ tài Nam Cung Hạo của Thiên Kỳ môn ký kết thuộc khế, những người tu luyện, lấy đó mà nỗ lực."
Nghe được tin Tô Thiếu Bạch ký kết thuộc khế với Nam Cung Hạo, chúng đệ tử càng ồn ào hơn, hâm mộ, đố kị, tán thán, cuối cùng hóa thành cảm khái, thiên tài Kiếm tu kết hợp với thiên tài Chú Kiếm sư, tương lai vô cùng xán lạn.
Đột nhiên nghe thấy vì có tên của Nam Cung Hạo mà tiếng ồn càng tăng, Tô Thiếu Bạch bĩu môi, Kiếm tu đại nhân quả nhiên là điểm hot trong câu chuyện mà, hiệu quả thật kinh người.
"Đã vậy, các vị ở đây còn có dị nghị nào nữa không?" Chưởng môn quay sang nhìn chư vị trưởng lão, thâm thúy cười.