Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương :.
Nhiệm vụ cụ thể ra sao, Quân Trì đã biết ít nhiều.
Dù sao lúc nhận nhiệm tốt xấu gì cũng phải lướt qua xem.
Đó là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, gã ta diệt khẩu một gia đình phàm nhân ở Nguyệt Lệnh thành, giết hơn chín mươi sinh mạng, với năng lực Trúc Cơ kỳ việc giết nhiều phàm nhân như thế vốn là chuyện dễ dàng, nhưng điều đáng quan tâm hơn nữa, trong lúc gã giết người cư nhiên không bị tu sĩ tuần tra phát hiện để giải cứu kịp thời.
Tu sĩ giết người xong lập tức chạy mất, lực lượng trị an Nguyệt Lệnh thành lập tức khoá cổng bắt người, vụ việc gây ảnh hưởng trên nhiều phương diện, đương nhiên phải báo cáo lên cấp trên Đan Càn tiên tông, Đan Càn tiên tông vì muốn huấn luyện đệ tử nên nhận lấy nhiệm vụ này, phía ngoại tông lập tức thông báo tróc nã người tên Liễu Minh Hoài, còn Lưu Vũ Bắc chính là đội trưởng tiếp nhận nhiệm vụ đó.
Tróc nã một tu sĩ Trúc Cơ vốn chả phải việc gì khó, cũng không cần Hoá Nguyên sơ kỳ như Lưu Vũ Bắc ra tay, bất quá cái tên Liễu Minh Hoài đã chạy khá xa, tám phần mười muốn nhờ cậy ai đó, lực lượng đằng sau gã ra sao khó mà nói chính xác, vì diệt hắn nên Lưu Vũ Bắc phải ra tay, mang theo cả bốn đồng bọn tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hình thành một tiểu đội năm người.
Mấy chuyện truy nã này, nếu ra tay nhanh thì sẽ rất nhanh, nhưng nếu chậm thì sẽ rất chậm.
Cho nên tông môn ít khi quy định thời gian, đa số là do bọn họ quyết định, nếu sau nửa năm vẫn chưa thể bắt gã ta thì có thể từ bỏ nhiệm vụ trở về tông môn.
Lúc họ truyền tống tới Cảnh Diệu thành, sắc trời đã chuyển tối.
Truyền Tống trận cũng coi là địa điểm then chốt của thành trì, cho nên kiến trúc ở đây giống như thành thị trung tâm vậy.
Nơi này được xây vừa cao lớn hùng hồn, dùng bạch thạch để cất thành, mỗi khối trọn vẹn đều điêu khắc hoa văn thập phần tinh mỹ.
Cho dù thời gian đã muộn nhưng vẫn có không ít người qua lại, đều là tu sĩ với trang phục chỉnh tề.
Đoán chắc các tu sĩ bình thường khó mà sử dụng nổi Truyền Tống trận.
Giống như Quân Trì từ Nguyệt Lệnh thành đến Cảnh Diệu thành, dù khoảng cách hai nơi không quá xa nhưng phải trả tận bốn viên linh thạch thượng phẩm, tức bốn nghìn linh thạch hạ phẩm, một tán tu ước chừng không thể có lượng tài sản cỡ này, dù có đi chăng nữa cũng không nguyện ý xa hoa ở Truyền Tống trận, mua đan dược đan pháp thì lợi hơn.
Chỉ có đệ tử tông môn hoặc đệ tử thế gia mới không thèm để ý “mấy đồng lẻ” trả phí sử dụng Truyền Tống trận.
Vừa mới vào thành đã thấy tu sĩ quần áo ngăn nắp, có lẽ không tầm thường.
Nhân sắc trời đã tối, Lưu Vũ Bắc liền nói, “Chúng ta tìm chỗ nghỉ trước đã.”
Uông Du nói, “Tại Cảnh Diệu thành cũng có khách điếm do tông môn mở.”
Hạ Hoa Chương nhìn về phía Lưu Vũ Bắc, “Lưu sư huynh, ý ngươi thế nào?”
Lưu Vũ Bắc nói, “Tìm đại một khách điếm thôi, không nhất thiết phải tới khách điếm tông môn rồi, mắc công giao tế một phen, rất khó hành động.”
Mọi người gật đầu, trong lòng ai nấy đều cao hứng.
Tu sĩ trong tông môn luôn trong trạng thái khổ tu, rất ít có dịp ra ngoài, đương nhiên không chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà còn để nghỉ ngơi thả lỏng.
Nhưng để được như vậy thì không nên vào ở khách điếm tông môn, họ sẽ thấy bị gò bó, thế nên khách điếm độc lập sẽ hợp với bọn họ hơn.
Lưu Vũ Bắc dẫn đầu một nhóm năm người vào một khách điếm có tên Cao Bằng Cư, điều kiện không tồi, đệ tử tông môn ra tay rất hào phóng, Lưu Vũ Bắc thuê cả một tiểu viện, chia cho mỗi người một gian, Quân Trì bị xếp ở một nơi tương đối nhỏ hẹp.
Sau khi dàn xếp hết mọi thứ Lưu Vũ Bắc gọi mọi người ra tửu lầu dùng cơm, hắn mời.
Uông Du nghe tin Lưu Vũ Bắc sẽ tiến nhập nội tông, hơn nữa còn vào Thừa Quang phong, đương nhiên không thể không cho Lưu Vũ Bắc mặt mũi, hơn nữa còn cực lực vỗ mông ngựa cho hắn.
Ngồi ở tửu lâu Cao Bằng cư sát ngoài vìa, bình phong mỏng manh ngăn cách thành những phòng nhỏ gọn, vừa ngồi xuống đã nghe tiếng người sát vách sôi nổi thảo luận.
“Trang chủ Khánh Hoành của Hoành Đức sơn trang mừng sinh nhật hai ngàn tuổi, vì vậy gần đây có không ít tu sĩ đến chúc mừng ông ta.”
“Khánh Hoành hồi niên thiếu xem như thành danh, nhưng ông ta tiến vào Hoá Thần kỳ hơn một nghìn năm rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu đột phá, Hoành Đức sơn trang giờ suy yếu lắm rồi.”
“Dù Hoành Đức sơn trang yếu thế cỡ nào, bộ chưa nghe câu ‘lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa’ sao? Nghe nói bên Đan Càn tiên tông còn phái người đến hạ sinh cho hắn.”
“Đan Càn tiên tông đến hạ sinh? Ông ta có tài đức gì chứ? Chắc là có người quen ở ngoại tông nên mời đến thôi chứ gì?”
Thực hiển nhiên, cái người tên Khánh Hoành trong mắt người khác tựa hồ không được kính ngưỡng mấy, mọi người chỉ xem ông ta như một đề tài để đàm tiếu.
Lại có người nói, “Bất quá khoan kể đến quái vật Đan Càn tiên tông thuộc hàng nhị phẩm; Bách Hoa cốc, Yên Vũ cung và cả Thanh Mộc môn đều phái người đến chúc mừng. Khánh Hoành chân quân dù hơn nghìn năm chưa tiến giai nhưng thế lực kinh doanh của Hoành Đức sơn trang không nhỏ, lại kết giao với nhiều trang tuấn kiệt, bằng hữu khắp thiên hạ, người bình thường vẫn không thể chọc.”
Hoành Đức sơn trang nằm ở phương Bắc Cảnh Diệu thành, chiếm cứ một khu vực vô cùng rộng lớn, đứng đầu trong tứ đại sơn trang, tuy nhiên lực lượng chỉ mới quật khởi gần đây, không sánh được với tam đại sơn trang đã có mấy nghìn năm lịch sử, căn cơ thâm sâu.
Hoành Đức sơn trang có thể sánh vai với ba sơn trang khác phải kể đến công pháp lợi hại trong tay Khánh Hoành trang chủ, nghe đâu thuộc hàng Tiên cấp, có thể độ kiếp phi thăng, bất quá vẫn chưa được chứng thực, ban đầu Khánh Hoành phụ thuộc Lôi Vân tông, được bên đó che chở, cho nên không ai dám đánh cướp từ tay ông ta, bất quá giờ đây Khánh Hoành hơn một nghìn năm vẫn chưa tiến cấp, khiến ai nấy đều mang thái độ hoài nghi công pháp Tiên cấp đó.
Trừ bỏ công pháp chiêu bài ra, Khánh Hoà nổi tiếng ở chỗ kết giao bằng hữu hào kiệt khắp nơi, chính điều này đã khiến Hoành Đức sơn trang quật khởi lên rất nhanh, cả ba đại sơn trang đều đã thừa nhận vị trí của nó ở Cảnh Diệu thành.
Cuộc thảo luận về Hoành Đức sơn trang vẫn tiếp tục, bất quá đệ tử Đan Càn tiên tông đều có ngạo khí riêng mình, đương nhiên không mấy quan tâm chuyện Hoành Đức sơn trang, Uông Du tính cách cao ngạo còn nói, “Chỉ là một tên nhà giàu mới nổi còn muốn mời Đan Càn tiên tông đến mừng thọ sao? Còn không biết lấy gương xem lại bản thân.”
Đan Dũng nói, “Chính xác. Trừ phi tông môn tam phẩm trở lên, Đan Càn tiên tông có bao giờ dùng thân phận đến chúc mừng ai? Ngay cả sinh nhật tông chủ Ma Luân tông chỉ do Xương Gia sư thúc đến, trưởng lão thì không thấy một ai. Lại nói, Ma Luân tông chỉ kém hơn Đan Càn tiên tông một chút thôi.”
Quân Trì cũng không ngờ thân phận Đan Càn tiên tông lại cao như vậy.
Uông Du nói, “Chúng ta tới Hoành Đức sơn trang xem thử kẻ nào vô liêm sỉ như vậy, muốn khoe thân phận đệ tử tông môn chắc, có thì cũng đừng mượn tên tuổi tông môn chứ, đề danh hào của mình là được rồi.”
Lưu Vũ Bắc coi như phúc hậu, “Hoành Đức sơn trang, các ngươi chớ nói mà không chớp mắt như vậy. Còn nữa, cả đám chỉ vừa Trúc Cơ thôi, tông môn đã nói gì còn nhớ không? Trừ phi Kết Đan, nếu không chưa tính bước vào tông môn. Chúng ta chỉ là một nhóm chưa thành danh mới chập chững bước đi, không đến lượt nghị luận về thanh danh chân quân, mọi người coi nên làm cách nào để không làm mất mặt tông môn thì hơn.”
Mọi người bị nói đến mức ngượng ngùng, bất quá không thể không thừa nhận lời Lưu Vũ Bắc rất có lý, vì vậy chỉ chuyên tâm dùng bữa.
Có người thuyết thư dưới lầu, dù ngồi trên lầu vẫn nghe được rõ ràng, vừa ăn linh thực tươi ngon, sung sướng hưởng thụ vị giác, bên tai lại văng vẳng tiếng ai kể chuyện, quả thực là một loại hưởng thụ.
Mặc dù danh khí Đan Càn tiên tông lớn, nhưng thật ra các đệ tử tu hành rất khắc khổ.
Nhìn tông môn quản lý nhân tính hoá thế thôi, thực chất Hiến Chương phong ở ngoại tông và Linh Đài phong ở nội tông là hai tảng đá lớn đè nặng trong lòng mỗi người, khiến bọn họ không dám phóng túng bản thân.
Nếu ai dám làm gì trái quy định tông môn, kết quả phải nói cực kỳ thê thảm, nếu bị quăng vào Địa Ngục hải tôi luyện thì có nghĩa ngươi là nhân tài, tiên tông sẵn lòng dạy dỗ ngươi, còn nặng hơn nữa là thiêu hủy linh căn và xử tử.
Đan Càn tiên tông không có luật trục xuất, phàm đã bước chân vào đây, sống là người của tông môn, chết cũng là người của tông môn.
Nếu dám chạy thì hãy chạy tới thế giới khác, tông môn chắc chắn sẽ phái người đuổi theo, hầu hết kết quả là cái chết.
Chính vì vậy người tông môn có cuồng vọng cỡ nào hay đi cửa sau chăng nữa, cũng không thể không cố gắng nâng cao năng lực.
Điều đó giải thích tại sao bọn Uông Du tuy đã ra ngoài tông môn nhưng lại không dám phóng túng bản thân.
Lại nói, thân là đệ tử tông môn, dù tu vi còn thấp nhưng vẫn bận tâm mặt mũi tông môn. Nào dám làm điều xằng bậy chứ.
Người thuyết thư kể xong thì nói mấy chuyện hài thô tục chọc khách nhân cười vang không ngớt, Hạ Hoa Chương cũng ngo ngoe rục rịch, “Từ lúc tiến vào tông môn tới nay đã mười năm rồi ta chưa sờ qua nữ nhân, dù sư tỷ sư muội toàn là mỹ nhân nhưng lại không dám quá phép.”
Lời hắn khiến các nam nhân ai nấy đều cười, cả Lưu Vũ Bắc cũng cười nói, “Ngươi không phải đệ tử Hợp Hoan môn, song tu chả có lợi, nếu tiết tinh nguyên coi như uổng phí khoảng thời gian tu luyện dài.”
Hạ Hoa Chương liền đáp, “Thì ta nào dám tiết dương nguyên chứ, bất quá chỉ nói chọc cười mọi người thôi.” Đối với hắn mà nói, mười năm Trúc Cơ, tu luyện đối với hắn là đại sự quan trọng nhất, cho dù hảo sắc đẹp cũng phải khống chế nửa thân dưới bằng được.
Nói tới đây hắn nhỏ giọng nói, “Kỳ thật khi xem điển tịch ở Long Khúc các, có để ý thấy ‘Động Huyền sách quý’ ở lầu ba thảo luận chuyện song tu chi lý, âm dương chi đạo, rất có lợi cho cả song phương. Bất quá cần rất nhiều điểm cống hiến để đổi, cho nên ta mới hăng hái làm nhiệm vụ!”
Hắn vừa nói xong Đan Dũng liền xen vô, “Đợi khi nào trở về tông môn, ta phải đến Long Khúc các xem sao.”
Long Khúc các là thư viện ngoại tông, Quân Trì đương nhiên biết, cũng từng tới một lần, bất quá người mới nhập môn chỉ có quyền hạn trong tầng thứ nhất, quả thật không biết tầng thứ ba có loại đồ vật này. Không khỏi cảm thán Đan Càn tiên tông cái gì cũng có.
Dùng bữa xong, Hạ Hoa Chương bảo muốn tới phố hoa một phen, Lưu Vũ Bắc không ngăn cản, còn hắn ra ngoài tìm tung tích Liễu Minh Hoài.
Quân Trì đi dạo một vòng đường cái, nhưng rất nhanh đã về tới khách điếm.
Hoàn chương .