Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương :.
Chân thân Ninh Phong đang ngâm trong Lâm Tiên trì, vậy nên hình dáng xuất hiện ở Càn Nguyên điện chỉ là hư ảnh, hư ảnh thì thôi, cái đáng nói là kích thước nhỏ hơn bình thường rất nhiều…
Xương Gia chân quân đứng giữa điện nhìn hư ảnh với chiều cao một mét đầy khiêm tốn, lạnh lùng ngồi trên ghế, da mặt khó khống chế run rẩy liên tục.
Hắn cực kỳ muốn mở miệng chế nhạo sư tôn mình mấy câu, kìa kìa coi đi, đường đường là tu sĩ Đại Thừa kỳ, ngay cả phân thân còn không thể dựng thành thật thể, đã vậy còn lùn mất một khúc.
Tâm sự để trong lòng quá lâu sẽ hại thân, dù hắn đã cố khống chế nhưng cái miệng vẫn không nhịn được hỏi, “Sư tôn, sao phân thân ngài còn nhiêu đó vậy?”
Nói xong còn khoa tay múa chân miêu tả.
Vì vậy hư ảnh sư tôn cố biến lớn hơn chút nữa, nhưng vẫn chỉ tầm mét rưỡi.
Xương Gia chân quân bỗng cảm thấy tội lỗi tràn trề, ngại không muốn gây sức ép với lão nhân gia nữa, coi bộ lần này sư tôn phải vất vả lắm đây, liền nói, “Sư tôn, ngài trọng thương nặng vậy e phải mất mấy trăm năm mới khôi phục nổi, lần sau ngài cố gắng lượng sức tí đi. Trước giờ ngài hay dặn đệ tử khi ra ngoài hành sự tùy hoàn cảnh, quan trọng nhất là bảo vệ mạng nhỏ, đấy cũng là một cách tu đạo, không phải sao?”
Hư ảnh Ninh Phong khẽ chớp một cái, trả lời, “Cẩu Xương Gia, ngươi đừng tưởng bổn tôn không biết trong đầu ngươi suy nghĩ những gì, vi sư không cần ngươi tới dạy huấn, cố tình chê cười ta đúng không?”
Xương Gia chân quân siêu ghét họ của mình nên tự động cắt bớt tên, tất cả mọi người hiểu ý gọi hắn là Xương Gia, sau khi Xương Gia tiến cảnh thần tốc đột phá Hoá Thần kỳ, đại gia càng chỉ kêu tên bỏ họ, chính vì vậy hắn lầm tưởng cho rằng ai nấy đã quên mất cái họ chết tiệt ấy rồi, ngờ đâu giờ lại bị sư tôn chỉ đích danh, hắn lập tức hiểu rõ mình chọc sư tôn giận rồi, từ khi y thu hồi thần hồn Liễu Quân Yến tính tình không còn dễ chịu như trước nữa, lòng Xương Gia chân quân lặng lẽ chảy hai giọt nước mắt, vội vàng quẫy đuôi nói, “Sư tôn. Đệ tử thật lòng lo lắng cho ngài thật mà, xin ngài đừng trách oan đệ tử!”
Ninh Phong chân quân nghiêm mặt hừ lạnh một tiếng, nhưng kết hợp với chiều cao một mét rưỡi kia thật sự chả thấy áp lực tí nào, ngược lại hơi mắc cười một tẹo.
Xương Gia chân quân đành cố nhẫn nhịn chịu đựng.
Hắn đoán sư tôn ăn không ít khổ nên bây giờ tính tình mới hỏng bét đến vậy.
Coi như nhận lấy bài học, lần sau sẽ biết lượng sức hành động hơn.
Ninh Phong bỗng nói, “Thương thế Liễu Quân Trì tốt hơn nhiều chưa?”
Xương Gia giật mình, không lẽ lực lượng sư tôn tổn hại nặng nề thật? Ngay cả Liễu Quân Trì ngụ ở Nhật Cảnh phong y còn không tra xét tới?
Cái này nói Xương Gia không lo là giả, bởi vì mỗi lần Ninh Phong nếu không phải sử dùng phương thức truyền âm thì là dùng hư ảnh nói chuyện với hắn, Xương Gia trước giờ chưa từng thấy chân thân Ninh Phong nên không rõ tình huống thực sự ra sao. Nét mặt Xương Gia đầy lo âu, “Sư tôn, thứ đệ tử bất kính. Ngài rớt khỏi cảnh giới rồi sao?”
Hư ảnh Ninh Phong hơi nhíu mi, hồi lâu mới trả lời, “Vẫn chưa.”
Xương Gia chân quân thở phào nhẹ nhõm, may mà mình đoán sai, hắn nói, “Thương thế Liễu Quân Trì đã lành lặn, ma khí cũng được hắn áp chế trở về.” Hắn còn định bổ sung Quân Trì đang một dạ tìm cách đòi Quân Yến từ chỗ ngài cho bằng được, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thôi.
Tuy nhiên Ninh Phong nhanh chóng nói ra tiếng lòng hắn, “Bổn toạ biết Quân Trì vẫn muốn bổn toạ giao Quân Yến cho hắn.”
Xương Gia chân quân cúi người, “Sư tôn diệu tính.”
Ninh Phong nhàn nhạt hừ một tiếng, lại nói, “Một thần hồn khác của bổn toạ đang ở Đồ Phưởng tiểu thế giới, bổn toạ nhẩm tính y sắp phải bỏ mình, ngươi dẫn Liễu Quân Trì tới đó thu thần hồn y về đây.”
Xương Gia chân quân cúi người, hư ảnh Ninh Phong không đến mức gọi là suy yếu, đánh một đoàn lam nhạt vào thức hải Xương Gia chân quân, Xương Gia chân quân lập tức sáng tỏ tình huống ở Đồ Phưởng tiểu thế giới, cũng như vị trí để tìm thần hồn sư tôn và cả tình trạng y hiện giờ.
Xương Gia chân quân hỏi, “Ngươi đã thông báo việc bổn toạ thu Liễu Quân Trì làm đệ tử cho tông môn biết chưa?”
Xương Gia chân quân đáp, “Dạ rồi. Tông chủ gửi lời chúc mừng ngài, bảo ông đã sớm phát hiện hắn là Chu Tước, thiên phú trác tuyệt, chỉ nhìn cũng đủ biết giữa ngài và hắn có ràng buộc, vậy nên ông mới không tùy tiện nhận hắn đến Minh Quang phong, để hắn ở lại rèn luyện. Giờ đây nghe tin ngài nhận Quân Trì làm đệ tử, thuyết minh khúc mắt đã được giải, quả là tin vui.”
Ninh Phong thầm mắng cái đồ cáo già.
Lại giải thích, “Nếu ngươi không dẫn hắn theo, sau này thiếu vắng ngươi, mấy người bên phía tông môn phái người tới thăm dò, phiền lắm.”
Xương Gia chân quân gật đầu thì ra là vậy, trả lời, “Đệ tử minh bạch.”
Ninh Phong nói, “Ngươi nhắn lại với Quân Trì, đợi tình hình bổn toạ chuyển biến tốt đẹp sẽ truyền Ngũ Hợp Thiên Nguyên tiên pháp cho hắn, nhưng trước đó bổn toạ phải phế bỏ công pháp tu luyện cũ, nói trước để hắn chuẩn bị tâm lí.”
Xương Gia chân quân ứng xong lại hỏi, “Hắn thật sự đã hấp thu Ngũ Hợp tiên thạch luyện thành Ngũ Hợp Thiên Nguyên thể rồi sao?”
Ninh Phong không trả lời, chỉ bảo, “Lui xuống.”
Xương Gia chân quân ngẩng đầu nhìn ghế dựa, hư ảnh Ninh Phong đã tiêu tán mất, vậy nên hắn xoay người rời khỏi điện.
Ước gì khi sư tôn khoẻ mạnh lại thu thêm một đệ tử nữa, nếu vậy bản thân sẽ được tự do tung tăng du lịch đến các đại thế giới khác tu hành một phen.
Xương Gia chân quân xuất hiện trong viện của Quân Trì, hắn rất nghe lời nhờ Tiểu Quân đến thư các tìm vài bộ ngọc giản có liên quan đến Thiên Ma giới về xem.
Ngọc giản ở thư các đa phần là do Ninh Phong tự mình cất chứa, Quân Trì coi hồi lâu mới giật mình nhớ ra, mình làm vậy chẳng khác nào coi trộm tàng thư người ta, vậy ổn không?
Nhưng nếu lỡ nhìn rồi thôi nhìn thêm tí nữa chả nhằm nhò gì mấy.
Vì thế thời điểm Xương Gia chân quân xuất hiện, Quân Trì lập tức nói, “Chân quân, ta bảo Tiểu Quân tới thư các mang ngọc giản về cho ta xem, chắc không sao đâu?”
Xương Gia chân quân không để bụng, “Ngọc giản ở đó ngươi cứ tùy ý xem, không sao. Nhưng nhớ đọc xong phải trả về vị trí cũ, chẳng may người khác cần lại không tìm thấy.”
Quân Trì gật đầu, thư viện công cộng ở đây không tồi, ít ra tốt hơn Thanh Bình cốc nhiều, nếu muốn xem sách ở đó còn phải dùng điểm cống trả lệ phí nữa.
Xương Gia chân quân nói, “Sư tôn phân phó ta dẫn ngươi đến Đồ Phưởng tiểu thế giới.”
“Hả?” Quân Trì ngẩn ra.
Xương Gia chân quân tiếp tục nói, “Sư tôn nhận ngươi làm đồ đệ, nếu ta đi rồi, sư tôn lại bận bế quan, ngươi một thân ở đây phải đối phó với hàng ngàn người tới dò chuyện, để khỏi phiền phức sư tôn kêu ta sẵn tiện dẫn ngươi đi luôn.”
Quân Trì nghi hoặc, “Ninh Phong nhận ta làm đồ đệ?”
Xương Gia chân quân gật đầu, “Đã đăng báo tông môn rồi, trong hồ sơ ký lục cũng ghi chép lại. Ngọc giản thân phận ngươi ngươi giờ đây vinh dự được treo trong điện.”
Quân Trì cứ thấy quái quái, tự nhiên được trở thành đồ đệ dưới trướng vị boss tai to mặt lớn, đáng lẽ hắn nên vui mừng nhảy cẫng lên, nhưng điều đáng nói là vị boss nọ chả thèm hỏi ý kiến hắn đã tự định đoạt luôn rồi, giống như bản thân thèm làm đệ tử y lắm vậy, vô luận nghĩ cỡ nào cũng thấy nên bực bội mới đúng.
Lại nói, Quân Yến đang nằm trong cơ thể Ninh Phong, giờ y nhận hắn làm đệ tử rồi thì sao Quân Trì dám đường đường chính chính đòi lại đệ đệ đây?
Không thể nào.
Quân Trì kiên định nghĩ thế.
Hơn nữa bắt Quân Trì gọi Ninh Phong là sư tôn, hắn thấy không quen, nhìn gương mặt quen thuộc trước kia thường bị mình giáo huấn nay ngược lại thành sư phó quyền cao chức trọng, nhìn cỡ nào cũng nuốt không trôi.
Thần sắc Quân Trì thay đổi mấy lần, Xương Gia chân quân vốn là người linh hoạt, dễ dàng nắm bắt tâm tư hắn, “Sư tôn vốn định thương lượng việc thu ngươi làm đồ đệ, nhưng khi đó ngươi đang bế quan chữa thương, người bên ngoài thấy ngươi không có căn cơ định mượn cớ Cảnh Diệu thành diệt trừ ngươi, sư tôn hết cách đành tự ra quyết định thu đồ đệ, nghe tin ngươi được sư tôn che chở, thế lực bên ngoài tự biết không thể làm gì nữa.”
Quân Trì không ngờ lại có ẩn tình đằng sau, hắn là người mềm lòng, tất nhiên không thể giận dỗi vì chuyện như vậy, ngược lại hỏi, “Trong lúc mơ hồ ta nhớ vài kí ức vụn vặt, rằng bản thân đã hủy hoại Cảnh Diệu thành nghiêm trọng, họ chịu tha thứ cho sai lầm của ta thật sao?”
Xương Gia chân quân nói, “Sư tôn đã bồi thường năm viên nhất giai linh mạnh, mấy ngày trước đã chôn dưới Cảnh Diệu thành nhằm tụ tập linh khí về đó.”
Quân Trì nghe xong sửng sốt thịt đau không thôi, nhất giai linh mạch nha, đã vậy còn năm viên, hắn chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy trong đời.
Không, mình không nên để lộ bản chất nhà quê lên tỉnh, Quân Trì lập tức điều chỉnh thái độ thành vân đạm phong khinh, gật đầu nói, “Thế đa tạ y.”
Xương Gia chân quân dặn dò, “Về sau không được hô thẳng kỳ danh sư tôn, đệ tử mà thế là đại bất kính.”
Quân Trì im lặng, cả người không được tự nhiên, trước giờ chưa từng nghĩ có ngày làm đệ tử y.
Xương Gia chân quân không muốn lảng phí thời gian, tranh thủ ngay hôm đó xuất phát, Quân Trì còn định thu thập một số thứ nhưng bị hắn giơ tay ngăn cản, “Khỏi cần mang gì nữa, đi thôi.”
Quân Trì than thầm đúng là thổ hào, không không, thổ hào vẫn còn thấp lắm, gọi kim hào mới chính xác, đi theo hắn hẳn mọi thứ sẽ được chi trả? Vậy cứ quyết định thế đi.
Xương Gia chân quân dựa theo pháp môn sư tôn đưa cho, mở một cánh cửa không gian ngay tại sân Quân Trì ở, trước khi bước vào hắn khẽ phất tay, Quân Trì lập tức bị cuốn vào tay áo càn khôn, hắn chưa kịp nói gì đã thấy mình ở trong cái chỗ đen thui, an tĩnh ngồi ngốc trong đó.
Ước chừng cỡ nửa canh giờ sau, hai mắt Quân Trì chói loá, tức thì trước mặt xuất hiện một con sông nhỏ dài uốn lượn.
Cánh cửa kết giới không gian bên cạnh từ từ khép miệng.
Xương Gia chân quân dùng thần thức quan sát phạm vi ngàn dặm, sau đó nói, “Linh khí tiểu thế giới thực loãng, đi thôi, quận Đường Hoàng nằm phía Tây.”
Quân Trì thấy công suất làm việc của Xương Gia thật cao, bản thân chớ nên kéo chân hắn, vì vậy nhanh chóng tăng tốc đuổi kịp, phi độn về hướng Tây.
Đúng như lời Xương Gia chân quân, hai người đứng trước một toà đại thành, Quân Trì dùng thần thức quét ngang chữ trên cửa, trên đó viết “U Hoàng thành”
Quân Trì thầm nghĩ, “Thật nhã.”
Xương Gia chân quân dặn, “Tu sĩ ở tiểu thế giới tu vi không cao, chúng ta phải thu liễm chút rồi mới vào thành.”
Quân Trì gật đầu rồi hỏi, “Chân quân, chúng ta đến đây để làm gì?”
Xương Gia chân quân nhắc, “Ngươi cứ gọi ta là sư huynh.”
Quân Trì trả lời, “Ừm, sư huynh, ngươi họ gì? Chẳng lẽ họ Xương? Lần đầu ta nghe có người họ Xương đấy.”
Xương Gia chân quân, “…”
Im lặng một khoảng ngắn, Xương Gia chân quân giả bộ như không nghe thấy câu hỏi của tiểu sư đệ, nói, “Gọi ta sư huynh là được, không cần thêm họ. Một thần hồn khác của sư tôn đang ở tại nơi này, sư tôn tính toán người này sắp phải bỏ mình nên dặn ta tới dẫn y về.”
Hoàn chương .
Hoàn quyển .
[Quyển thứ : Si vọng • Doãn Lưu Cảnh]
Thần: Chú ý họ của Xương Gia chân quân, sau này sẽ có pass về nó đấy, nhắc rồi nha :)))