Vị kia bảo trì tướng mạo trung niên, một yêu tu râu tóc bạc trắng, đây chính là Khương Tham, cha của Lục Ỷ.
Khương Tham là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, mặc dù ông đã thu liễm khí tức, thế nhưng cự phách một phương, khí độ uy nghiêm, khiến người hết sức kiêng kị, ít nhất Quân Trì không thể nhìn ông ta nhiều.
Chỉ cần nhìn về phía ông ta, sẽ có loại cảm giác tâm thần chấn động, trong đầu vang vọng tiếng ong ong.
Hắn thấy vị đại năng này chắn chắn cố ý, bằng không tại sao Lưu Quân cũng là Độ Kiếp kỳ, nhưng lại tạo cảm giác lạnh nhạt cao quý, chứ không áp lực như bây giờ.
Lục Ỷ mang theo mấy người bái kiến cha nàng ta.
Vì đã lăn lộn bên trong Thần Long Chi Uyên mấy vạn năm, Thăng Tương và Hoàn Vũ đương nhiên biết Khương Tham, Nhạc Ly chỉ nghe danh, chưa từng thấy bao giờ, Nguyên Tiêu và Quân Trì là người ngoài, đương nhiên không biết.
Trước mặt Khương Tam, Thăng Tương và Hoàn Vũ không dám vô lễ, nên vội nhanh chóng hành lễ.
“Thăng Tương bái kiến vực chủ Tây Cảnh.”
“Hoàn Vũ bái kiến vực chủ Tây Cảnh.”
Vậy nên Nguyên Tiêu và Nhạc Ly cũng học theo, hành đại lễ với ông ta.
Thế giới yêu tu và thế giới tu sĩ kỳ thực không quá khác biệt, hết thảy đều dùng lực lượng nói chuyện. Nếu muốn tìm điểm bất đồng giữa hai bên, chính là yêu tu tuân theo tâm tính bản thân, hơn nữa trước lúc biến hóa, hoàn toàn dùng bản năng làm chủ, phải tu luyện thiên thú thần thông và chỉnh sửa điểm yếu bản thân, khi biến hóa rồi, mới có thể tu luyện một số thuật pháp, và sử dụng linh khí pháp bảo bổn mạng của mình.
Trong quá trình này, yêu tu đối với những thứ như đan dược, pháp khí,… mà các tu sĩ nhân loại thường dựa dẫm đều không quan tâm lắm.
Đặc biệt là ở Thần Long Chi Uyên.
Bởi vì, chỉ cần huyết thống tốt, khi tu luyện, lực lượng sẽ càng cường đại, ở Thần Long Chi Uyên, tám phần là vậy, huyết thống còn được dùng để quyết định rất nhiều chuyện khác.
Bên Tây Cảnh, tồn rất nhiều thế lực, nhưng thế lực lớn nhất chính là Khương Tham thống lĩnh một chi, không chỉ vì tu vi ông cường đại, mà huyết thống cũng rất tốt, huyết thống Thần Long bên trong cơ thể khá thuần túy.
Khương Tham gật đầu với Thăng Tương và Hoàn Vũ, nói: “Mấy ngàn năm nay không thấy hai ngươi, lúc trước bổn tọa mời các ngươi đến Tây Cảnh, các ngươi lại muốn trông đến coi Đông Cảnh, mà tình huống Đông Cảnh gần đây thế nào rồi?”
Thăng Tương đáp: “Đông Cảnh đang tiếp tục phát triển ra bên ngoài, chẳng qua phần lớn địa phương đều chỉ mới hình thành, đất đai cằn cỗi như cũ. Mặc dù không thể so với Tây Cảnh, nhưng vãn bối và Hoàn Vũ lớn lên ở Đông Cảnh, không thể nhìn nó không người thủ hộ, nên mới từ chối hảo ý của vực chủ đây. Về sau chúng ta vẫn tận trung trên cương vị thủ hộ một phương này, thẳng đến khi Thần Long tỉnh lại mới thôi. Còn hảo ý vực chủ, vãn bối và Hoàn Vũ chỉ xin khắc ghi trong tâm.”
Khương Tham vươn tay vuốt vuốt chòm râu dài, sau đó hỏi: “Bổn tọa nghe nói Vạn Tương Quy kiếm của Đông Cảnh Sơn đã mất, đây là sự thật?”
Chuyện Vạn Tương Quy kiếm sáp nhập trong cơ thể Quân Yến, rất ít người biết rõ, cũng chẳng lan truyền ra ngoài.
Quanh Thần Long Chi Uyên có Long tức trấn áp vờn quanh, dù là đại năng, muốn dùng thần thức dò xét nơi khác, quả thức không dễ dàng.
Cả Khương Tham tọa trấn một phương, cũng không thể nắm rõ sự tình Đông Cảnh.
Vạn Tương Quy kiếm là thần khí bổn mạng của Ninh Phong tiên quân năm đó, mang năng lực chi sinh chi diệt thế giới, dù tu sĩ hay tiến nhân khác chiếm được, cũng không thể phát huy hay sở hữu năng lực đó, nhưng chỉ cần nắm trong tay, lực lượng cũng không hề nhỏ.
Nếu để người khác biết thần kiếm nằm trong cơ thể Quân Yến, sẽ kéo tới một đống phiền toái rất lớn.
Năm đó Thăng Tương bỏ Quân Yến vào bình Âm Dương chuyển sinh, chính vì sợ bị người dò xét.
Về sau Lưu Quân cưỡng chế tăng cảnh giới ép y kết đan, đã vững chắc mở rộng đan điền và kinh mạch, không chỉ vậy, đồng thời tăng thêm một tầng phong ấn cho Vạn Tương Quy kiếm, cho dù đại năng như Khương Tham, cũng chẳng thể dò xét tình huống hay phát hiện Quân Yến đang mang Vạn Tương Quy kiếm trong người.
Thăng Tương đáp: “Vạn Tương Quy kiếm vẫn còn ở Đông Cảnh, khi đó xác thực có ma tu nhân loại đột phá kết giới Thần Long Chi Uyên muốn lấy cắp Vạn Tương Quy kiếm, bất quá việc này há dễ dàng thế, gã ma tu mặc dù đã trốn, nhưng không mang Vạn Tương Quy kiếm theo. Nếu Vạn Tương Quy kiếm bị gã mang đi, kết giới Thần Long Chi Uyên lúc bấy giờ chỉ sợ chấn động không nhỏ. Mấy năm gần đây, mặc dù kết giới quả thật yếu đi nhiều, thế nhưng không phát sinh chấn động, chẳng phải sao?”
Tựa hồ lời giải thích này đã thuyết phục được Khương Tham, ông không hỏi thăm chuyện này nữa, mà chuyển ánh mắt lên người Nguyên Tiêu và Nhạc Ly.
Nói: “Các ngươi đều mang huyết mạch tộc Hạo Thiên Nguyên Mãng.”
Hai người gật đầu.
Thăng Tương giới thiệu Nhạc Ly: “Hắn chính là huyết mạch của Nhạc Tu bên Đông Cảnh Sơn, mới sáu ngàn tuổi đã hóa Giao Long, trong đám hậu bối cũng xem như xuất sắc.”
Khương Tham gật đầu, “Năm đó Nhạc Tu từng đến bái kiến bổn tọa, bổn tọa biết rõ. Hắn giờ đây thế nào?”
Nhạc Ly tự mình hồi đáp: “Năm Thần Long Chi Uyên sụp đổ, gia phụ còn nhỏ, thân thể chịu nhiều tổn thương, về sau tu luyện khó khăn, đến giờ vẫn chưa thể hóa Giao Long.”
Khương Tham an ủi: “Hóa Giao Long chẳng phải chuyện dễ dàng, việc này không thể gấp.”
Thăng Tương lại giới thiệu Nguyên Tiêu, nói: “Y chỉ là một vãn bối ở Đông Cảnh Sơn, chỉ mới biến hóa không lâu.”
Khương Tham không hứng thú với Nguyên Tiêu mấy, chỉ nhẹ nhẹ nhàng gật đầu, chứ không hỏi thêm gì.
Ngược lại Quân Trì đứng trên vai Nhạc Ly, lại khiến ông nhìn thêm nhiều lần, nói: “Con Chu Tước này ngược lại rất đặc biệt.”
Cái gì đặc biệt, ông không nói cụ thể chỗ nào, nhưng có thể nhìn ra, ông quả thật hứng thú với Quân Trì.
Quân Trì bỏ cánh xuống, ngước mặt lên ân cần gật đầu với Khương Tham.
Khương Tham tựa hồ mang theo ý cười, lại dường như không có.
Đối đáp như vậy một phen, Khương Tham cho bốn người ngồi xuống.
Sau đó mới nói: “Tuy hiện giờ trung ương trụ trời đã hình thành Thần Long chi thủy, nhưng thời gian mới một tháng, chỉ sợ không nhiều lắm. Người của tứ cảnh đều như hổ rình mồi, như vậy không ổn.”
Thăng Tương là đại biểu Đông Cảnh, cũng nói: “Tuy Thần Long chi thủy trân quý, nhưng không nên tiếp cận gần trung ương trụ trời, dù chúng ta có ở đây, nhưng một khi trưởng lão trông coi trụ trời thức tỉnh sau giấc ngủ ngàn năm, e là cũng vô dụng. Còn không bằng bảo mọi người mau tản ra, trở về hảo hảo tu hành.”
Quân Trì cũng thấy lời Thăng Tương rất đúng, bất quá bây giờ hắn rất muốn thoát khỏi Thần Long Chi Uyên, trở về Nguyên Nhất thế giới, bởi vì tuổi thọ của hắn và Quân Yến rất dài, nhưng cha bọn hắn thì không thế.
Dù Quân Trì mang huyết mạc Chu Tước, xem như yêu tu, vẫn không thể tránh nỗi lo lắng về nhân thế.
Phần lo lắng này xuất phát từ tâm ma, cũng là động lực giúp hắn kiên trì tiến bước.
Hắn và Quân Yến vào Thần Long Chi Uyên mười một năm, đối với bọn hắn, thời gian này chỉ như cái chớp mắt, nhưng đối với phàm nhân, chính là một khoảng thời gian dài buồn chán.
Hắn không muốn lúc bọn hắn trở về lại nghe tin cha mất, cha rất quan tâm hắn và Quân Yến, nghe tin hai người bị không gian gió lốc cuốn mất tích, khẳng định cho rằng cả hai đã chết, chỉ sợ rất thương tâm, chết không nhắm mắt, cho nên hắn hi vọng có thể trở về trước lúc đó, làm bạn với ông trong những ngày cuối đời.
Đây chính là lí do Quân Trì muốn về Nguyên Nhất thế giới.
Để về Nguyên Nhất thế giới, nhất định phải có Thần Long đột phá kết giới đưa bọn họ đi, nhưng không có Thần Long chi Thủy, tộc Giao Long dù tu luyện tới thăng tiên vẫn là Giao Long, hơn nữa Thần Long Chi Uyên hiện giờ không hoàn toàn vững chắc, những yêu tu dù có thể độ kiếp thăng tiên, cũng không dám độ kiếp ở Thần Long Chi Uyên.
Loại tình huống này, khiến Quân Trì vô cùng cảm thán.
Lời Thăng Tương bị Khương Tham trực tiếp phản bác: “Dù không lấy Thần Long chi thủy, nhưng vẫn nên tiến vào trung ương trụ trời xem tình huống, chỉ ở bên ngoài, làm sao biết Thần Long chi thủy như thế nào?”
Thăng Tương nói thêm: “Nếu đã vậy, tứ cảnh nên thương thảo cùng nhau, coi xem phải làm việc thế nào. Chứ mỗi người tự chiếm một phương rình rập mãi, không phải biện pháp tốt. Lại nói, các vị trưởng lão thủ hộ trung ương trụ trời, sẽ không thích nhìn tứ cảnh đánh nhau ở đây đâu, hoặc là làm mấy chuyện như phá hư trụ trời.”
Khương Tham nghe xong, vuốt cằm nói: “Ngươi nói vậy cũng có đạo lý. Nếu thế, hay để tứ cảnh mở đại hội cùng một chỗ đi.”
Thăng Tương nói: “Rất đúng, tập hợp các tu sĩ tứ cảnh lại, để trưởng lão trung ương địa vực chủ trì, là công bằng nhất.”
Bên này, Khương Tham và Thăng Tương thảo luận chọn lựa kết quả hợp lý, những yêu tu là thủ hạ Khương Tham, đều theo kiểu ‘Thiên Lôi sai đâu ta đánh đó’, cho nên không hề phản đối, tất cả đều do Khương Tham làm chủ.
Nhưng Đông Cảnh thuộc dạng tán binh lẻ tẻ, mặc dù tu vi Thăng Tương cao thâm, thế nhưng không thống nhất mọi tu sĩ, hắn nói lời này chỉ đại biểu cho chính hắn, không thể đại biểu cho Đông Cảnh, cho nên khi đưa ra chủ ý này, mỗi một cảnh phải tự thảo luận xem ai đủ khả năng lên làm đại biểu mở đại hội.
Khương Tham sai người thông tri tu sĩ Bắc Cảnh và Nam Cảnh, rồi tự mình tới trung ương trụ trời tìm các vị trưởng lão thương thảo việc này, còn Thăng Tương thông báo cho các yêu tu và những gia tộc tu vi cao thâm ở Đông Cảnh đến, cứ thế, liền bắt đầu tiến trình mở đại hội.
Ngay lúc này, Quân Yến đã thoát khỏi trạng thái bế quan.
Quân Trì lập tức biết tin, theo không gian mà Hoàn Vũ xé rách, bay trở về động phủ Thăng Tương nhìn tình huống của y.
Muốn yêu tu phá vỡ không gian truyền tống tới cự ly xa, phải tốn không ít năng lực, Hoàn Vũ có thể điều chỉnh độ chính xác tương đối dù khoảng cách xa như vậy, nhưng không tuyệt đối, vậy nên linh khí bổn mạng Hư Không Phiến của Hoàn Vũ rất nổi danh ở Thần Long Chi Uyên này, xem như có chút danh tiếng.
Quân Trì và Hoàn Vũ ra khỏi hư không, điểm dừng chân ngay tại phụ cận động phủ Thăng Tương, Quân Trì hóa thành đại điểu, chở Hoàn Vũ bay đi.
Để biết Quân Yến xuất quan, Thăng Tương sớm đặt cấm chế trên động phủ nơi y tu luyện, chỉ cần y xuất quan, miễn Thăng Tương không rời khỏi Thần Long Chi Uyên, hắn sẽ lập tức biết rõ.
Nhưng Thăng Tương đang vội giao tiếp với tu sĩ tứ cảnh, không thể trở về quan tâm đệ tử mình, nên đã giao việc đến xem cho Quân Trì đảm nhiệm.
Hoàn chương .
Tác giả có lời muốn nói: Liên quan tới chuyện Quân Trì giống thánh mẫu thánh phụ, thật ra tôi chưa cảm nhận được.
Nhân loại là một loài động vật, trời sinh vốn ích kỷ, căn bản không tồn tại thánh mẫu thánh phụ, nếu thật sự có, thì chính là ba mẹ của các bạn.
Quân Trì đối tốt với người khác, chẳng qua là do thái độ cư xử, người mang thiện ý, sẽ khiến người khác lấy thiện ý đáp trả.
Còn cái loại không muốn đối tốt với bất cứ người nào, gặp thần sát thần gặp Phật sát Phật, tôi thật sự không thể diễn tả hắn như thế dưới ngòi bút của mình.
Lấy một ví dụ, thời điểm em trai tôi học ĐH năm năm , nó và mấy thằng anh em thuê phòng trọ gần trường, mấy anh em nó đều thi nghiên cứu hết, nó không thi, bởi vì nó phải mua đồ ăn nấu cho bọn họ, lúc tôi nghe chuyện này, giận đến sôi máu, ở nhà nó làm thiếu gia, ra ngoài lại phải làm bảo mẫu cho người ta, bộ bị bệnh tâm thần à?
Nhưng em tôi lại bảo, chỉ người đầu óc có vấn đề mới nghĩ như tôi.
Về sau em tôi chơi bóng bị thương ở chân, mấy anh em nó, mỗi người thay phiên nhau chiếu cố hằng ngày, hầu hạ quả thực rất chu đáo, mẹ tôi qua xem, vốn định đưa nó về nhà, rốt cuộc không cần đưa luôn.
Vậy nên tôi không trách em tôi vô tim vô phổi đối tốt với người khác.
Em trai tôi nói, nó kết giao bạn bè, bình thường, cảm giác đầu tiên là ai có thể làm anh em, còn ai thì không, hơn nữa nó chưa từng bị bạn bè phản bội bao giờ. Đương nhiên, ngoại trừ mấy thằng vì có bạn gái mà không thèm gọi điện thoại cho nó mỗi ngày.
Vậy nên, làm người thì đừng biến mình thành con nhím. Bạn ôm lấy người khác, người khác mới ôm bạn lại chứ.
Quân Trì không phải kiểu bàn tay vàng bá khí trắc lậu thu một đống đàn em, mà là, khi hắn đối tốt với người khác, người khác cũng sẽ như vậy.