Tình huống ở Tây Hoang vô cùng ác liệt, tu sĩ nhân loại chỉ đến đây săn thú, chứ không dám cư trú, bởi vì yêu thú nơi đây sinh sống rất đông.
Dù là yêu thú, dưới môi trường khốc liệt này cũng khó mà sống nổi, đều tự có biện pháp riêng để thích nghi.
Với tu sĩ nhân loại, yêu thú ở Tây Hoang giảo hoạt và hung tàn hơn những nơi khác, nhưng yêu thú lại rất đa dạng, càng khó săn thì càng trân quý.
Hơn nữa Tây Hoang có không ít tài liệu hiếm thấy, yêu thú tuy không thích mấy thứ đó, tu sĩ lại rất cần, nhưng tu sĩ nhân loại chỉ cần bước vào địa bàn của chúng, yêu thú lập tức nhào ra tấn công, cho nên hai bên phải nói là không đội trời chung.
Giết yêu thú, đây là chuyện được rất nhiều người cho rằng vô cùng chính nghĩa.
Bất quá Quân Trì Quân Yến mang một nửa huyết thống yêu thú, lúc ở Thần Long Chi Uyên, cũng từng có đoạn thời gian sống chung với tụi nó, sư phó Quân Yến còn là một Giao Long, nhận thức của hai người về yêu thú hoàn toàn bất đồng với đám tu sĩ.
Trong mắt hai người, yêu thú và tu sĩ đều ngang hàng nhau, chỉ cần yêu thú đừng chủ động đến trêu chọc, Quân Trì Quân Yến nhất định không chủ động đến giết chúng nó.
Trên đường đi, ban đầu chỉ thấy nhấp nhô những ngọn núi nhỏ, trên núi chỉ thưa thớt vài cây lớn, đa số là bãi cỏ trải dài, có không ít yêu thú cấp thấp sinh tồn ở đây, bởi vì có chuyện, nên đoàn người không ai rãnh đi chọc tụi nó, mà đám yêu thú này thứ nhất vốn không biết bay, thứ hai tu vi quá thấp, nên chẳng có biện pháp đánh chủ ý lên họ.
Cứ như thế Phi Hành cỡ bốn ngày, một đường bình an, không gặp phiền toái gì lớn, có đôi lúc gặp phải vài yêu thú phi hành không có mắt, nhưng đều bị họ tiêu diệt sạch sẽ.
Ngày thứ năm, thời gian trôi qua, cũng gần tới đích, dưới đất ngày càng xuất hiện nhiều khu vực hoang vu với những tảng đá cực lớn, cũng có vài ngọn núi cao, cây cối ngày càng thưa thớt, bụi cỏ thì cao dần, còn có một dòng sông uốn lượn chảy qua, thỉnh thoảng cũng có vài động vật nhỏ nhảy vọt lên, yêu thú cấp thấp cũng có, nhưng ít hơn nhiều, đôi khi còn thấy vài yêu thú cấp bốn, yêu thú cấp cao hơn thì chưa thấy.
Sắc trời tối dần, vì để tiên cầm dưỡng sức, buổi tối họ thường không lên đường.
Tìm một ngọn đồi không cao không thấp, mặc dù bề mặt lởm chởm, cũng có ít thực vật, nhưng dưới chân núi có thể cản gió, thích hợp làm chỗ nghỉ ngơi.
Ban ngày ở Tây Hoang không tồi, nhiệt độ không quá thấp, gió cũng không lớn mấy, nhưng đến tối, nhiệt độ hạ rất nhanh, dù là tu sĩ, dưới nhiệt độ lúc nóng lúc lạnh như thế, cũng cần vận chuyển chân nguyên, bằng không thì sẽ đóng băng mất, mà gió ban đêm lại phi thường mạnh, đôi khi còn xuất hiện vòi rồng, có thể cuốn cả một con yêu thú khổng lồ, tu sĩ dù có tu vi, nhưng dưới hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, cũng không thể cường ngạnh chống đỡ bao lâu, cho nên tới đêm tìm chỗ nghỉ ngơi cũng là chuyện bình thường.
Khi mới tiến vào Tây Hoang đại mạc, hoàn cảnh không ác liệt như thế, nhưng càng xâm nhập vào sâu, thì càng phải chú ý hơn.
Người tứ đại tông môn, dưới chân núi, đều tự chọn một vùng nhỏ, thiết lập cấm chế rồi nghỉ ngơi ở đó.
Mặt trời dần dần hạ xuống, cảnh vật ban đêm lập tức bao trùm.
Thiên không xa xa rộng lớn, mà đại địa cũng vô biên vô hạn, động vật đang hoạt động giờ cũng đã chui vào hang, thiên địa cũng vì thế mà trở nên an tĩnh.
Bởi vì quá lạnh, Liễu Huy Hải sớm có chuẩn bị, lấy Cấu Hỏa Mộc từ túi trữ vật ra làm đống lửa, sau khi đốt nó, không khí chung quanh đã ấm hơn nhiều.
Cấu Hỏa Mộc là một loại gỗ rất hiếm có, dưới hoàn cảnh ác liệt như bây giờ, nó có thể tự thiêu đốt tỏa nhiệt, hơn nữa cũng không bị dập tắt,ánh lửa còn giúp chân nguyên tu sĩ vận chuyển mượt mà hơn.
Đây chính là lựa chọn thích hợp nhất bây giờ.
Mười tu sĩ Ngọc Đài Môn đều quây quanh đống lửa, người thì ngồi, người thì suy nghĩ, người thì chiêm tinh, Quân Trì còn đang ngẫm lại Ngự Đạo Xích Viêm Bảo Điển ở phần luyện khí, mặc dù tu vi hắn nhờ lợi dụng yêu đan và ma đan, không thể có linh khí bổn mạng, nhưng cũng không có nghĩa hắn không thể tế luyện ra linh khí cho bản thân.
Quân Yến thì ngồi xếp bằng bên cạnh Quân Trì, mặt không biểu tình, chỉ có mái tóc đen và bộ pháp y nhẹ nhàng phiêu động theo gió.
Ba tông môn khác cũng tự nhóm lửa, còn lấy pháp bảo ra để bảo vệ người trong môn, chẳng qua pháp bảo này có chỗ thiếu hụt, chính là phải có người điều khiển nó, tóm lại, không thuận tiện bằng đốt đống lửa.
Bọn họ thấy ba tông môn kia đều sử dụng lửa, nhưng lại ngại qua đó xin vật liệu, vì thế chỉ đành dùng pháp bảo để sưởi ấm.
Hai đợt trăng tròn bay lên bầu trời, khắp bốn phía như được tẩm bởi ánh trăng.
Nửa đêm đầu, hết thảy rất bình thường, nhưng gần lúc về sáng, lúc khoảng cách hai mặt trăng ngày càng gần, Quân Trì đột nhiên cảm nhận được một cổ hơi thở tiếp cận, hắn dùng thần thức đảo qua, nhưng không phát hiện dị thường, bất quá thân là Chu Tước, hắn thập phần tin tưởng trực giác là đúng.
Quân Trì không quấy rầy tu sĩ khác, đứng dậy rời khỏi đống lửa.
Quân Trì vốn là Chu Tước, trong người có Chu Tước chi hỏa, sau khi ma đan và yêu đan dung hợp xong, tu vi của hắn tăng trưởng rất nhiều, thân thể càng thêm kiên cường dẻo dai, không phải sợ cái lạnh lẽo gió rét ở hoang nguyên.
Hắn đi ra khỏi vùng che chở của ngọn núi, hàn khí bên ngoài lập tức ập tới, Quân Trì lại càng có cảm ứng cường liệt với khí tức nguy hiểm lúc nãy.
Cơn gió ở hoang nguyên có gì đó không ổn, hàn khí rất mạnh, dễ dàng đánh lạc hướng thần thức của tu sĩ, hơn nữa cũng giúp yêu thú tránh khỏi việc bị tu sĩ dò xét.
Quân Yến đi đến cạnh Quân Trì, hỏi: “Ca ca, sao thế?”
Quân Trì nghiêng đầu nhìn y một cái, bảo: “Đệ có cảm nhận được một cổ khí tức kì lạ không?”
Quân Yến trải qua mấy ngày rèn luyện, hàn khí trên người thu liễm rất nhiều, y dò xét bốn phía một lần, nói: “Không thấy gì khác thường.”
Quân Trì đáp: “Nhưng ta lại cảm giác rất mãnh liệt, chắc chắn có nguy hiểm tới gần.”
Hắn vừa dứt lời, đằng trước không xa, đột nhiên xuất hiện linh lực chấn động, tạo thành hình dạng giọt nước cực lớn, bên trong vốn chẳng có gì, giọt nước đó bỗng nhiên vỡ tung, xuất hiện một cái mỏ cực lớn, sau đó là cái đầu, và hai con mắt to đùng, dưới bầu trời đen mịt phát ra ánh sáng đỏ chói, thân hình của nó cũng dần dần hiện rõ.
Theo sự xuất hiện của nó, là một tiếng kêu bén nhọn, sóng âm khiến xung quanh xuất hiện tia chớp xèn xẹt, bay thẳng về phía đám tu sĩ dưới chân núi.
Quân Trì Quân Yến sớm đã đề phòng sẵn, các tu sĩ kia thì trở tay không kịp.
Quân Trì gọi ra một chiếc khăn lưu động bạch quang, khăn xoay tròn một hồi lập tức biến lớn, chắn phía trước tạo thành một bức tường, ngăn cách sóng âm và dòng điện bên ngoài, nhưng dù sao năng lực chiếc khăn cũng có hạn, hắn và Quân Yến đứng sau hàng rào nên không sao, nhưng mấy tu sĩ khác vì phản ứng không kịp mà bị sóng âm và dòng điện đánh trúng.
Sau khi con Cự Uế Điểu đầu tiên xuất hiện, ngay sau đó, địa phương chung quanh lần lượt xuất hiện thêm Cự Uế Điểu, tổng cộng cũng hơn mười con.
Mỏ Cự Uế Điểu vô cùng lớn, cứng rắn cực kỳ, còn có thể phát ra sóng âm và tia chớp, hơn nữa chung quanh còn có một tầng màng mỏng bao trùm cơ thể, có thể ngăn cách thần thức tu sĩ và che đậy khí tức bản thân, ở Tây Hoang đại mạc, đây là một loài điểu hết sức giảo hoạt, hơn nữa sống quần cư, thích săn mồi theo nhóm.
Cho dù là yêu thú cao giai hơn chúng nó, cũng khó mà chạy trốn khỏi công kích của những chiếc mỏ này.
Trên người Quân Trì có linh khí pháp bảo, phần lớn là của Quân Yến cho, hắn biết có ngày sẽ dùng, cho nên giữ lại.
Đối mặt với nhiều Cự Uế Điểu như vậy, Quân Trì Quân Yến không ngại ngần vọt ra, chiếm cứ một phương, trong tay Quân Trì xuất hiện một thanh bảo chùy, hắn vung lên, đập xuống người con Cự Uế Điểu thứ nhất, trên thân bảo chùy lưu động hào quang màu vàng kim, vô cùng sắc bén, Cự Uế Điểu muốn né tránh, nhưng cái cánh lại bị xuyên trúng, nó rống lên một tiếng bén nhọn.
Tiếng kêu Cự Uế Điểu thập phần khó nghe, khiến chân nguyên run rẩy, Quân Trì lập tức há mồm phun Chu Tước chi hỏa.
Đây không phải ngọn lửa Chu Tước màu đen lợi hại nhất, chỉ là ngọn lửa màu da cam nhạt, ngọn lửa bị áp xuống còn rất nhỏ, đánh về phía cái cánh bị thương của Cự Uế Điểu, Cự Uế Điểu vốn chưa bao giờ gặp phải Chu Tước chi hỏa, mới đầu chỉ há mồm phóng lôi điện định đánh tan nó, thế nhưng lôi điện vừa tiếp xúc lập tức tan mất, ngọn lửa tiếp tục phóng về phía trước, tập kích trúng Cự Uế Điểu, Cự Uế Điểu trong nháy mắt bị đốt tới khét, rơi xuống mặt đất.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong mấy hơi thở, Quân Trì đã giải quyết xong một con.
Quân Yến thì càng lợi hại, hai tay cầm trường kiếm, kiếm ý đến đâu, Cự Uế Điểu không con nào không lập tức mất mạng, từ không trung rớt xuống đất.
Tu sĩ Kim Đan kỳ, có thể một mình cản từ một đến vài con Cự Uế Điểu, tu sĩ Hóa Nguyên kỳ thì dùng hết sức cũng được một con.
Khi trên bầu trời chỉ còn vài con Cự Uế Điểu, đã có vài tu sĩ Hóa Nguyên kỳ bị thương, còn các tu sĩ khác thì không sao cả.
Lúc đám tu sĩ đang định giết những con cuối cùng, một cổ uy áp cực lớn đột nhiên tràn xuống từ đỉnh núi, tất cả mọi người đều cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng bay vọt đi, rời khỏi chân núi, cơn gió hoang nguyên như lưỡi dao bắt đầu chém lên thân thể.
Mà mọi người không rãnh để ý mấy ngọn gió nữa, ngọn núi chỗ vừa rồi, một nửa đã bị sập lở, một tia lôi điện trông giống như độ kiếp chi lôi đánh thẳng tới chân núi, núi đá lập tức hóa thành tro bụi, có tu sĩ bởi vì bị thương nên chậm một bước, bị đánh trúng, sau đó hóa thành hư ảo.
Tu sĩ này là một nam tu Hóa Nguyên sơ kỳ, người Cửu Huyền Tông, hắn vẫn lạc, khiến tu sĩ Cửu Huyền Tông thập phần phẫn nộ nhìn lên phía đỉnh núi.
Khi đá trên đỉnh núi rơi xuống gần hết, một con điểu khổng lồ toàn thân màu hồng lục xuất hiện ở đó, đây chính là Cự Uế Điểu cấp bảy.
Cự Uế Điểu phe phẩy cánh bay lên, rống từng tiếng công kích đám tu sĩ dưới đất.
Tu sĩ chỉ không ngừng né tránh, mà dưới ảnh hưởng của gió lốc đồng hoang, động tác nhiều người không còn thuần thục nhanh nhẹn như bình thường.
Tiếng hí vang mang theo lôi điện, lực lượng lôi điện đó so với cầu lôi điện yếu hơn nhiều, nhưng nơi bị đánh trúng, vẫn như cũ biến thành một đống nát vụn, lập tức bị đốt trọi.
Lại có thêm mấy tu sĩ bị thương.
Ngay sau đó, một cái cầu lôi điện bắn ra khỏi miệng, bay thẳng ngay tới chỗ Quân Trì Quân Yến.
Theo xem xét, nó biết tu vi Quân Trì Quân Yến cao nhất, nên muốn đối phó bọn họ trước, sau đó mới tới đám tu sĩ còn lại, đây chính là kế sách tốt nhất.
Hoàn chương .