Cơn lốc vừa rồi quả thật cường đại, so với không gian gió lốc chẳng thua kém bao nhiêu, Quân Trì Quân Yến sau khi thoát khỏi cơn lốc thì không nhìn thấy những người khác.
Mà theo như những gì Quân Trì biết, ở đâu có Thiết Tinh Sa ở đó có Thiết Tinh.
Tuy Thiết Tinh rất hiếm, lúc Quân Trì Quân Yến ở Thần Long Chi Uyên cũng đoạt được loại thiên tài địa bảo này, Quân Yến còn muốn dùng nó chế tạo linh kiếm bổn mạng, thế nhưng không phải loại Thiết Tinh bình thường.
Y cần loại Thiết Tinh thuần túy nhất, sống ở âm địa, bị âm khí gột rửa suốt mấy vạn năm, âm trung sinh dương, hình thành Thiết Tinh.
Loại Thiết Tinh đó phải chuyển hóa âm dương lẫn nhau, mới có thể đúc thành linh kiếm bổn mạng của y.
Bởi vì Quân Yến tu hành kiếm đạo, cũng là một loại chuyển hóa âm dương.
Nếu có Thiết Tinh chuyển hóa âm dương, cộng thêm bổn mạng Chu Tước chi hỏa của y, như thế sẽ luyện thành loại Thiết Tinh này.
Quân Trì nói xong, Quân Yến cũng hiểu ý hắn, y xem xét thổ nhưỡng một hồi, nói, “Quả thật là Thiết Tinh Sa, hơn nữa hàm lượng khá cao.”
Quân Trì đứng dậy, nhìn khắp nơi, rồi nói: “Ở đây là trung ương Tụ Âm Trận, nơi có âm khí nặng nhất, nếu từ chỗ này đã hình thành Thiết Tinh Sa, vậy Thiết Tinh ở trung ương rất có khả năng âm trung sinh dương.”
Quân Yến hỏi, “Chúng ta không tìm người khác sao?”
Quân Trì đáp: “Chúng ta qua kia tìm thử, nếu gặp thì tốt, không gặp thì chừng nào thoát ra ngoài rồi tìm sau. Lại nói, ta nghĩ nếu muốn phá trận, thế nào cũng phải tiến sâu vào trong, nếu không mọi người đều bị vây ở đây không thể thoát thân, giả như không có ai quấy rầy, lúc bất đắc dĩ, ta còn có thể hóa thành hình dạng Chu Tước, Chu Tước là thần thú chí dương, nhất định khắc chế được Tụ Âm Trận. Nếu như xuất hiện người khác, ta không thể biến hình được.”
Quân Yến kỳ thật cũng không muốn Quân Trì hóa thành Chu Tước, lỡ như bị nhìn thấy thì phiền toái lắm.
Thế nhưng Quân Yến không có cơ hội ngăn cản, Quân Trì đã phán đoán được địa phương có âm khí nặng nhất, y chỉ đành đi theo hắn.
Nơi này âm khí rất nặng, người bình thường tiến vào chỉ sợ vô pháp vận chuyển chân nguyên, sao còn điều khiển pháp bảo được nữa, bất quá Quân Trì Quân Yến có một nửa huyết thống Chu Tước, mà huyết thống Chu Tước thuần dương, có thể khắc chế cả âm vật, Quân Yến gọi Linh Kiếm ra, dễ dàng khống chế nó, Quân Trì cũng phóng lên Linh Kiếm y đứng, hai người tiến về địa phương có âm khí nặng nhất.
Phi Kiếm bay rất thấp, chỉ thấy hàm lượng Thiết Tinh Sa bàn đầu vốn không quá cao, nhưng về sau hàm lượng dần nồng đậm, vậy nên càng thêm tối đen, giữa màu đen thậm chí thoáng lộ ra kim sắc.
Quân Trì nói, “Nhìn kìa, ở đây là trung ương trận, nhất định có Thiết Tinh.”
Mặt đất ban đầu chỉ như một quảng trường to rộng, một lát sau, Quân Trì Quân Yến liền nhìn thấy tòa lâu vũ đổ nát.
Quân Trì hạ thấp Phi Kiếm, nói: “Chúng ta vào trong thử xem.”
Quân Trì cũng tán đồng, hai người hạ xuống trước lâu vũ, Quân Trì đi qua nhìn nhìn, nói: “Ở đây còn lưu lại khí tức Linh Khí, có người từng đến đây.”
Hắn nói xong, một tiếng động bỗng phát ra từ đằng trước, hai người liếc nhau, vội chạy về phía đó.
Vào lưỡng trọng viện môn, phía sau là một cái sân lớn.
Khí tức âm linh cấp cao bỗng truyền đến, đó là một âm linh đã hình thành dáng vẻ con người, nó vừa mở miệng, một hơi thở dày đặc màu đen phun qua, bạch y tu sĩ lập tức gọi ra một chiếc bình bạch ngọc, bình bạch ngọc tản mát màu sắc lục bảo, thứ âm khí màu đen âm linh phun ra đều bị hút vào trong chiếc bình, chỉ là càng hấp thụ nhiều, màu sắc lục bảo càng nhạt nhòa.
Bạch y tu sĩ đó chính là Mặc Phỉ, Kim Đan chân nhân, hắn đương nhiên biết bình bạch ngọc không thể hấp thụ nhiều âm khí, liền gọi ra một trường tiêu, trường tiêu ngân vang, âm thanh đánh thẳng về phía âm linh, âm linh phát ra tiếng kêu bén nhọn, dường như bị âm thanh chọc tức, ngược lại nhào về phía Mặc Phỉ.
Bình bạch ngọc vì không thể chịu quá nhiều âm khí, lục quang hoàn toàn ảm đam, nháy mắt nổ tung.
Quân Yến thấy âm linh sắp nhào tới chỗ Mặc Phỉ, tay rung lên, Xích Viêm kiếm lập tức xuất hiện, một đạo kiếm ý nóng như lửa bổ tới, âm linh cũng cỡ cấp năm, vừa rồi Quân Yến cố tình lấy Chu Tước chi hỏa bao bọc Xích Viêm Kiếm, vì thế nó lập tức bị kiếm ý cản trở, kiếm ý trảm nó thành hai nửa, sau khi bị đứt đoạn, cả người nó bỗng nhiên vặn vẹo, bay vọt lên, lại hợp thành một, nó phát ra tiếng kêu bén nhọn, giữa sân liền xuất hiện thật nhiều hắc ảnh, nhào tới tấn công ba người.
Quân Yến lao thẳng tới âm linh cấp năm, còn Quân Trì gọi Chu Tước chi hỏa ra tay, nắm thành quyền, động tác nhanh như gió, quyền phong đi đến đâu, hắc ảnh nơi đó lập tức tiêu tán chỉ còn một luồng khói nhẹ, khắp sân không ngừng vang lên tiếng kêu ai oán của âm linh.
Mặc Phỉ cứ tưởng mình phải chôn thân ở nơi này, không ngờ Quân Trì Quân Yến xuất hiện, kịp thời cứu hắn.
Nhưng giờ không phải lúc nói cảm tạ, hắn là tu sĩ thuộc tính Thủy, Tụ Âm Trận chủ yếu vì Thiết Tinh Sa, mà nó lại vốn là khắc tinh với người học công pháp thuộc tính Thủy như hắn, khiến hắn khó mà phát huy.
Rất nhiều thuật pháp không thể công kích nữa, hắn chỉ đành nắm chuôi sáo bản mạng, biến nó thành trường kiếm, chém giết đám oán linh xung quanh.
Âm linh cấp năm rất khó diệt trừ, ở đây có một Tụ Âm Trận cực lớn, khiến nó dễ dàng triệu hồi oán linh liên tục, nếu không tiêu diệt đám oán linh đó, Quân Yến khó mà chú tâm đối phó với âm linh cấp năm, cho nên Quân Trì và Mặc Phỉ đều rất ăn ý ngăn cản diệt trừ đám oán linh đen đúa trong sân.
Xích Viêm Kiếm trong tay Quân Yến lưu động một tầng Chu Tước chi hỏa, âm linh cấp năm dường như rất kiêng kị nó, xoay người muốn chạy, Quân Yến vội truy kích tới, đánh tới ba đạo kiếm ý, chia thành ba phía ngăn cản âm linh không còn đường lui.
Âm linh vặn vẹo một hồi, phát ra tiếng nức nở bén nhọn.
Một đoàn sương đen đánh úp về phía Quân Yến, Quân Yến phun một ngụm lửa qua, va chạm với đám sương đen, màn sương đen phát ra tiếng rú thê lương không ngừng tan rã, ngọn lửa cũng dần nhỏ xuống. Cuối cùng cả hai đều biến mất.
Quân Yến lại đánh một đạo kiếm ý, xông thẳng đến chỗ âm linh.
Chỉ số thông minh của âm linh cấp năm không thấp, nhìn liền biết người này là khắc tinh của mình, không còn suy nghĩ ham chiếm, muốn lách người trốn đi, dáng người nó linh hoạt, kiếm ý đánh tới, chỉ đánh trúng một bộ phận rất nhỏ, còn những bộ phận khác thì hóa thành sương mù thấm xuống đất.
Nhưng không biết vì sao, trên đất đột ngột xuất hiện vô số ánh lửa, âm linh cấp năm bị thiêu đến hét to, tràn đầy oán hận tụ lại thành một thân thể hư ảo.
Quân Yến vọt đến sau lưng nó, tay vung lên, một tấm lưới làm bằng Chu Tước chi Hỏa xuất hiện ập về phía nó.
Âm linh thét thê lương, cho rằng mình chắc chắn bị thiêu thành tro, không ngờ khi cái lưới đến gần, cư nhiên không có cảm giác bị cháy.
Nó lại muốn công kích, Quân Yến đảo Xích Viêm kiếm trong tay, nói: “Trên tấm lưới dương hỏa đã bị ta hạ cấm chế, chỉ cần ngươi động nhẹ, cấm chế lập tức bị phá hủy, thiêu ngươi thành tro bụi.”
Tuy âm linh có linh trí, nhưng linh trí chỉ cỡ một đứa trẻ bảy tám tuổi, dù vậy cũng hiểu ý tứ của Quân Yến, hơn nữa cũng biết y không định giết mình.
Oán linh không còn tràn ra, những con bị đánh tan cũng không quay trở về nữa.
Cả sân âm trầm, Quân Trì và Mặc Phỉ đều dừng động tác, Mặc Phỉ quay sang nói với Quân Trì Quân Yến, “Đa tạ tiền bối và đạo hữu giúp đỡ.”
Quân Trì hỏi: “Chỉ có mình ngươi ở đây sao?”
Mặc Phỉ nói: “Sau khi cơn lốc ném ta tới đây, ta thấy chỗ này có một cái sân, sau đó phát hiện một con oán linh cấp thấp, ta tiêu diệt nó xong, không ngờ trong sân còn có một âm linh cấp năm, mà công pháp ta vừa vặn bị nó khắc chế, cho nên rơi vào thế hạ phong. Tiền bối, hai người có thấy những người khác hay không?”
Quân Trì nói, “Không, chỉ có ta, Quân Yến và ngươi.”
Âm linh cấp năm cứ sợ sẽ bị lưới lửa thiêu đốt, vốn nó đang ở hình người, sau lại biến thành một quả cầu nhỏ, phát ra ánh sáng u lục nhàn nhạt, trên quả cầu lộ ra hai điểm màu đen.
Quân Trì nhìn nhìn quả cầu âm linh, hỏi: “Hai cái cục đen đó là đôi mắt nó sao?”
Quân Yến nói: “Ta thấy giống cái miệng hơn.”
Âm linh lập tức lăn lộn vài vòng, bảo: “Miệng ta ở đây nè.”
Ngay sau đó, phần dưới hai điểm màu đen bỗng nứt ra, nó mở to miệng, một luồng âm khí đen thui phun ra ngoài, trường kiếm trong tay Quân Yến đảo lại chĩa thẳng tắp tới chỗ nó, âm linh thét lên một tiếng kêu thê lương, nhắm chặt miệng lại.
Quân Trì nói: “Thế ra hai điểm đó là đôi mắt rồi, với nó còn có thể thu nhỏ nữa kìa, Quân Yến, ngươi thu nhỏ cái lưới lại xíu, coi nó có thể biến nhỏ cỡ nào.”
Âm linh thấy Quân Yến muốn ra tay, vội vàng kêu to: “Ta không thu nhỏ nữa, không thu nhỏ nữa đâu.”
Mặc Phỉ nghĩ thầm Nguyên Anh lão tổ sao lại nghịch như đứa trẻ vậy, cố ý làm khó một con âm linh làm chi.
Quân Trì nói, “Ồ, vậy ta tạm thời tin tưởng ngươi, giờ chúng ta có vài vấn đề cần hỏi, nếu ngươi ngoan ngoãn trả lời, chúng ta sẽ tha cho, còn nếu như dám nói hươu nới vượn, chúng ta lập tức biến cái võng này thật nhỏ, coi ngươi có thể biến nhỏ đến đâu.”
Quán Trì nói chuyện tuy rất ôn hòa, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ hứng thú, có vẻ rất tò mò muốn xem nó biến nhỏ thật.
Hơn nữa trong tay Quân Trì lại bập bùng ngọn lửa màu đen, đây chính là Chu Tước chi hỏa, chân hỏa bổn mạng Chu Tước, là thứ thuần khiết nhất trong Nam Minh Ly Hỏa, lúc âm linh cảm nhận được khí tức ngọn lửa, lập tức hét một tiếng chói tai, “Ta sẽ ngoan ngoãn trả lời mà!”
Hoàn chương .